Trong lúc chờ cá lên, Phó Ngọc liên tục uống nước, đậu phộng rang cũng đã ăn gần hết, xung quanh không ngừng có mùi thơm bay đến, từng chút từng chút k1ch thích dạ dày, khiến Lộc Kim cũng có chút đói bụng.
Cậu đưa tay với lấy cốc trà, cầm lên đưa đến bên miệng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thế là dừng lại hỏi Phó Ngọc: “Đúng rồi, anh có gọi rau mùi không?”
Phó Ngọc đang buồn chán nhìn khắp nơi, nghe vậy trong lòng khẽ chùng xuống, nhanh chóng quay đầu chớp mắt, tay cũng ngừng động tác bóp đậu, giọng nói yếu ớt: “Hình như… quên rồi.”
Chỉ thấy sắc mặt Lộc Kim lập tức cứng đờ, ánh mắt chờ mong dần biến mất, cố tỏ ra không sao rồi nhếch miệng cười, sau đó cúi đầu gật gù.
“Có cần gọi thêm bây giờ không?” Phó Ngọc vội vàng cứu vãn.
Lộc Kim lại ngẩng đầu lên, giọng nhạt nhẽo: “Thôi, không kịp nữa rồi.”
Phó Ngọc cầm một hạt đậu, xoa nhẹ lớp vỏ mỏng bên ngoài, cho vào miệng nhai mạnh, từng tiếng lạo xạo phát ra từ kẽ răng, nghe mà không khỏi rùng mình, sợ nhai mãi rồi nhai gãy cả răng.
Trước khi Phó Ngọc gặp Lộc Kim, từ mẹ Lộc nghe nói có một anh trai rất thích ăn rau mùi, bữa nào cũng phải có rau mùi ăn kèm, hoặc xào, hoặc muối chua… Mà trong số tất cả những món hắn ghét thì rau mùi đứng đầu, nếu được thì hắn mong loại đồ này sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn ăn.
Bất kể ở đâu, Phó Ngọc nhìn thấy nó đều sẽ lùi lại ba mét, phản ứng này khiến ông bà ngoại hắn lo lắng đến mức chết đi sống lại, thậm chí còn nghi ngờ đứa trẻ này có phải bị trúng tà không, sao lại sợ rau mùi đến vậy.
Là một loại gia vị quan trọng, rau mùi có mặt trên mọi bàn ăn, ăn cùng Phó Ngọc sẽ rất phiền phức, Sư Hàm Tiếu biết, chỉ cần cậu ta gọi món có rau mùi là sẽ bị đuổi đi bằng mọi cách.
Nhưng trừ một người, hắn không những không đuổi mà còn mặt dày lẽo đẽo chạy đến.
Ngay lúc hắn đang hồi tưởng lại thì cô phục vụ bưng cá đến, cả hai đều đói đến mức mất cả hồn, ngẩn người một lúc mới bắt đầu dọn dẹp bàn, bảo cô phục vụ đặt nồi cá xuống.
“Cảm ơn.” Sau khi bày xong, Lộc Kim nói lời cảm ơn.
“Không có gì, quý khách dùng bữa ngon miệng.” Nói xong, cô phục vụ nhanh chóng rời đi, nếu không nhanh hơn một chút nữa là sẽ bị tiếng giục ăn xung quanh nhấn chìm mất.
Phó Ngọc cầm đũa gắp cá trên đ ĩa cho bằng phẳng, sau đó ngẩng đầu lên, thấy Lộc Kim ngây ngốc nhìn cá không nhúc nhích, hắn ngẩng cằm gọi cậu: “Ngẩn người làm gì? Ăn đi.”
Lộc Kim ngẩng mắt nhìn hắn, cổ họng khẽ động, rồi cầm đũa lên.
Thấy cậu thèm đến nỗi mắt cũng trợn tròn, khóe miệng Phó Ngọc cong lên, nói: “Đồ ăn ở dưới đáy, muốn ăn thì lật lên.”
Lộc Kim cúi đầu bận rộn ăn, không có thời gian để ý đến hắn, ăn một miếng rồi mới ừ một tiếng.
“Cũng được, mùi vị ổn.”
“Cũng tạm, cá nướng thì đều như nhau cả thôi.”
Sau khi hai người nói qua loa vài câu về mùi vị, những câu đối thoại tiếp theo đều xoay quanh chủ đề “rau”, tìm rau, gắp rau.
Phó Ngọc: “Củ sen của tôi đâu?”
Lộc Kim: “Bên này.”
Lộc Kim: “Không gọi măng tây à?”
Phó Ngọc: “Ở bên tôi.”
Đầu bếp cũng thật lợi hại, món nào mỗi người thích đều đặt ở phía đối diện, Lộc Kim moi ra hai miếng khoai tây, giữ lại một miếng cho mình, gắp một miếng đưa cho hắn. Nhưng bên kia không cầm đ ĩa, trực tiếp đưa miệng đến, cậu đưa đến một nửa thì dừng lại, nheo mắt hỏi: “Cậu không có tay à?”
“Ờ… Như vậy không phải tiện hơn sao.” Phó Ngọc ngậm miệng nhai hai cái, cầm đ ĩa đưa sang, “Bên cậu chắc có rong biển.”
“Tôi xem nào.” Lộc Kim nghe vậy lập tức đi tìm.
Phó Ngọc nhìn cậu đặt đ ĩa xuống, khoảnh khắc cúi đầu, khóe mắt cậu hơi cong lên, miếng khoai tây trong đ ĩa sắp đứt rồi, hắn cẩn thận gắp một đầu đưa vào miệng.
Vừa vào miệng đã tan, đã chín kỹ rồi.
“Không có rong biển, có kim châm… Rau mùi!” Lộc Kim hét lên rồi đột ngột ngẩng đầu, mắt và lông mày đều giương lên, cả khuôn mặt bừng sáng.
Phó Ngọc bị ánh sáng chói đến mức hơi nhức, thấy khó chịu, nhưng không chỉ mắt khó chịu mà còn cả trái tim đang đập loạn trong lồ ng ngực bên trái.
Người trước mắt đáng yêu đến mức quá đáng, muốn đưa tay trộm một ngôi sao trên khuôn mặt cậu, chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Phó Ngọc cười, nói với cậu: “Rau mùi cậu giải quyết hết đi.”
“Được rồi.” Lộc Kim hất cằm về phía hắn, cầm đ ĩa gắp lên, nụ cười vẫn không hề giảm, ăn miếng đầu tiên càng thấy thỏa mãn, trước khi ăn miếng thứ hai, cậu hỏi hắn: “Cậu có muốn nếm thử không?”
“Không cần!” Từ chối rất dứt khoát.
“Thơm lắm.” Lộc Kim rất thành khẩn, gắp cho hắn.
“Thơm?” Chắc chắn không phải là hôi sao? Phó Ngọc không dám hỏi ra, trong lòng thầm lẩm bẩm, “Tôi không quen mùi đó, cậu ăn của cậu đi.”
Lộc Kim đáp lại một tiếng “Ừ” ngắn gọn, cúi đầu lặng lẽ ăn thức ăn, cũng không thèm để ý đến cá trong nồi. Nước dùng trong nồi sôi lên sủi bọt, Phó Ngọc lật cá sông Thanh Giang, kẹp một miếng thịt lớn ở gần đầu cá, đưa sang phía đối diện nhắc cậu ăn cá, đừng chỉ ăn rau, dinh dưỡng không cân bằng.
Giọng điệu y hệt mẹ Lộc, Lộc Kim dừng đũa, ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, miệng ngậm một cọng rau mùi rồi cười, “Cậu đúng là ngốc.”
Phó Ngọc hơi sửng sốt, Tôi giống thằng ngốc á?
Ăn gần xong, Lộc Kim gọi phục vụ, lấy tờ một trăm đã vay của Phó Ngọc, Lộc Kim cầm tờ tiền đưa cho cô ấy, đột nhiên nghe thấy số tiền cô ấy báo, lập tức rụt tay về, vẻ bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt, sau đó quay sang hỏi Phó Ngọc, “Cậu đưa thêm cho tôi một trăm nữa.”
Phó Ngọc dựa vào ghế nhìn cậu, trong hốc mắt toàn là ý cười, Lộc Kim bị hắn nhìn đến mức lúng túng không chịu nổi, ánh mắt hơi né tránh, định mở miệng thúc giục hắn lần nữa thì hắn đã lấy tiền đưa qua.
“Được, thu của em hai trăm, đợi một chút chị đi tìm tiền thừa.” Cô phục vụ cầm hai trăm đi, người đối diện vẫn cười, nghiêng người, nhịp nhàng giật giật.
Lộc Kim liếc hắn một cái, xách túi giấy trên ghế bên cạnh, quay lại nói với hắn: “Đi thôi.”
Phó Ngọc ngồi thẳng người, đưa tay chặn cậu lại, nói: “Tiền thừa vẫn chưa tìm được, không cần nữa à?”
Cậu quên mất chuyện này rồi.
Lộc Kim lại ngồi phịch xuống ghế, quay đầu nhìn về phía quầy thu ngân, một lúc sau, cô phục vụ xuất hiện trong tầm mắt, trả lại 42 đồng.
Về đến nhà, mẹ Lộc vẫn chưa về, vì là tiệc tùng nên chắc chắn sẽ về muộn. Hôm nay, ba Lộc họp đầu năm ở đơn vị, nên cũng sẽ không về sớm.
Vì vậy, Phó Ngọc mặt dày mày dạn đi theo, nói một mình ở nhà chán lắm. Còn hai người thì khác, không làm gì cả, nói chuyện cũng được.
Lộc Kim vẫn luôn rất buồn chán, bình thường không ra khỏi cửa, mẹ Lộc nói cậu là "đại tiểu thư", lúc rảnh rỗi ngoài đọc sách thì chỉ biết ngẩn ngơ, thẻ chơi game Phó Ngọc tặng cậu chỉ chơi một lần, vẫn là lần đầu hắn kéo cậu cùng chơi thử.
Để chiều theo sở thích của cậu, hai người cùng nhau xem phim trong phòng khách, là phim hài của Châu Tinh Trì. Hơi ấm trong nhà đủ đầy, khiến người ta buồn ngủ và cũng không cười nổi.
Phó Ngọc ngồi cách Lộc Kim nửa mét, nhìn cậu ôm gối xem say sưa, hắn lặng lẽ đứng dậy tiến lại gần cậu, mỗi lần chỉ dịch một khoảng bằng lòng bàn tay, dịch mấy lần mà Lộc Kim không hề hay biết.
Khi cốt truyện lên đến cao trào, Phó Ngọc đột nhiên lại gần tai Lộc Kim, "Tại sao cậu không cười?"
Lộc Kim như bị điện giật, vai run lên, quay đầu lại thấy khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở đột nhiên ngừng lại vài giây, tiếp đó nhíu mày, đầu cũng lập tức lùi lại, cầm gối đẩy hắn ra, "Cút xa tôi ra."
Phó Ngọc ôm gối vào lòng, nhếch miệng hỏi cậu: "Cậu xem phim hài mà không cười?"
Đây chẳng phải là nói nhảm sao, không buồn cười chứ gì, cậu quay đầu lại nói.
Phó Ngọc nói: "Ồ, vậy thì khóc thử xem."
Lộc Kim: "Cút."
Ngày mai là ba mươi Tết, ba Phó vẫn chưa về, Phó Ngọc ăn ở tại nhà Lộc, tình huống này không phải là lần đầu, ngay cả những vị khách đến chơi cũng biết hắn, đã trở thành người một nhà.
Hồi Lộc Kim còn nhỏ từng hỏi một câu rất buồn cười, cậu hỏi Phó Ngọc có phải là con của mẹ không, vì cậu ấy luôn ở nhà vào các dịp lễ tết, chăm sóc và quan tâm cậu ấy còn hơn cả mình.
Những đứa trẻ ở độ tuổi đó rất nhạy cảm với tình cảm, luôn cho rằng tình yêu chỉ dành cho mình, mẹ Lộc nói sẽ sinh cho cậu một em trai hoặc em gái, cậu đã phản đối kịch liệt bằng cách tuyệt thực.
Nếu nói lúc đó dây thần kinh nhạy cảm của Lộc Kim mọc trên đầu, thì bây giờ đã chuyển xuống chân, từ khi đắm chìm vào học tập, không có gì có thể phá vỡ được nhịp độ của cậu.
Buổi chiều, ba Lộc lái xe chở họ đi chợ mua đồ, dự định tích trữ rau cho cả tuần, siêu thị gần nhà phải đến mùng năm mùng sáu mới mở cửa, nếu không mua đủ thì đến lúc đó muốn mua tuýp kem đánh răng cũng chẳng có chỗ.
Vì có quá nhiều thứ cần mua, mà trí nhớ của mẹ Lộc lại không tốt, nên để Lộc Kim lập danh sách trước, sau đó mỗi người một bản, thấy gì thì mua ngay. Gần Tết hàng bán chạy, giá cả cũng tăng vùn vụt, lấy ví dụ như quýt đường, hàng bày bán ở ngoài cửa và hàng bán bên trong cách nhau mấy bước mà giá đã chênh nhau một hai đồng.
"Thật là gian manh." Lộc Kim mỉa mai.
Phó Ngọc nghe vậy liền cười thầm, nhìn người bán hàng ra sức gào thét ở đằng xa, rồi nhìn cả đám người dân bị tiếng gào thét thu hút, nói ra một sự thật, "Vô gian bất thương."
Lộc Kim đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn một cách sâu xa, rồi lại quay đi, thản nhiên lên tiếng: "Chú Phó cũng vậy sao?"
"… Vậy đi." Hắn hơi do dự trả lời, cuối cùng còn cười khẽ, hơi nghiêng người, giật lấy tờ danh sách trong tay cậu, "Còn thiếu gì nữa, lạc, hạt dưa, ở phía đối diện nhỉ."
Lộc Kim ngẩn người không nhúc nhích, nhìn hắn đi ra mấy bước, rồi bị hắn quay lại bảo đi theo.
Gian hàng rau lớn ở đối diện, sau khi trả giá xong với chủ hàng, mẹ Lộc cầm túi nilon bắt đầu nhặt rau, có một người bên cạnh có lẽ chọn quá kỹ, chủ hàng nhìn không vừa mắt nên nói hai câu, kết quả đối phương cũng không phải dạng vừa, hai người ngươi một câu ta một câu cãi nhau ầm ĩ.
Nghe họ cãi nhau ầm ĩ, mẹ Lộc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dừng tay đi đến bên ba Lộc, hỏi: “Lão Phó năm nay lại không về được à?”
Ba Lộc định can ngăn, nghe hỏi thì dừng lại, nói với mẹ Lộc: "Hôm qua anh có gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy bảo chắc là không về kịp, nhưng sẽ cố gắng."
"Người này sao thế, cậu ấy có phải là bố không vậy, năm nào cũng vậy, công việc là mạng sống của cậu ấy sao?" Mẹ Lộc rất tức giận, đã nghe những lời này vô số lần, lần nào cũng vậy, chính bản thân bà còn thấy phiền, huống chi là đứa trẻ kia.
Ba Lộc thở dài, “Em nói đúng, đúng là cậu ấy đánh đổi bằng mạng sống mà có được."
“Cậu ấy chỉ muốn mạng sống của mình thôi, Tiểu Ngọc thế nào chẳng liên quan đến cậu ấy, vậy thì bảo cậu ấy, nếu không muốn con thì cứ nói, sau này Tiểu Ngọc sẽ là con trai của em."
"Vợ ơi…"
"Tiểu Tịnh đi đã bao nhiêu năm rồi, cậu ấy đã làm được gì? Chỉ biết ngày đêm kiếm tiền, còn có thời gian để yêu đương với phụ nữ, để đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh mất mẹ và không có ba bên cạnh, cậu ấy…" Mẹ Lộc nói đến đây thì hốc mắt đã đỏ hoe, những người đang cãi nhau vừa rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn họ.
"Em bình tĩnh nào, chúng ta đang ở ngoài." Ba Lộc cúi đầu nhẹ giọng an ủi, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng mẹ Lộc, sau đó cầm lấy túi nilon để đựng rau.
Mẹ Lộc nhanh chóng cúi đầu, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, rồi đi tới.
___
Tác giả có lời muốn nói: Không với rau mùi.