"Con trai, dậy nhanh lên, muộn học rồi." Sáng sớm, mẹ Lộc đẩy cửa phòng, vội vã đi đến đầu giường gọi Lộc Kim vẫn đang mơ màng trên giường.
"Ư..." Lộc Kim lẩm bẩm một tiếng, lật người, nhắm mắt hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Bảy giờ." Mẹ Lộc liếc nhìn đồng hồ nói.
Im lặng một lúc, giọng nói chán nản của Lộc Kim vang lên, "9 giờ đến trường."
Lại một hồi im lặng, cảm thấy chăn từ từ phủ lên lưng, Lộc Kim mở mắt, quay đầu lại thấy mẹ Lộc đã lặng lẽ lui ra đến cửa, tay nắm cửa, giọng nói rất nhẹ: "Ờ... con trai, con ngủ tiếp đi."
Gây họa xong thì mau chóng chuồn mất.
Lộc Kim buồn bã vùi mặt vào chăn, nằm thêm năm phút rồi mới dậy rửa mặt, cậu luôn có một tật xấu, đó là rất khó ngủ lại sau khi bị người khác đánh thức, may mà cậu ngủ rất ngon, nếu không thì không chịu nổi việc mẹ Lộc thỉnh thoảng làm thế này.
Trường trung học số hai cách nhà rất gần, đi bộ khoảng 20 phút, Lộc Kim thích khoảng cách này, không xa cũng không gần, vì vậy đã từ chối lời đề nghị mua xe đạp của ba Lộc.
Từ cấp một đến cấp ba, bố Lộc đã đề nghị không dưới mười lần, lần nào cũng bị từ chối, ba Lộc không khỏi phải xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc. Ông nghi ngờ Lộc Kim căn bản không biết đi xe đạp, vì vậy đã nhìn cậu với vẻ thương hại.
Đối mặt với sự nghi ngờ, Lộc Kim tỏ ra bình tĩnh: "Ba, con không phải là đồ ngốc." Giọng nói dừng lại một chút, "Hơn nữa, đi xe đạp là do ba dạy con."
Ký ức có chút xa xôi, ba Lộc hít một hơi thật sâu, nói: "Thôi bỏ đi, vừa tiết kiệm tiền mua mặt nạ cho mẹ con."
Lộc Kim phản bác trong lòng, ban đầu ba định mua mặt nạ mà.
Ăn sáng xong, Lộc Kim đeo cặp xuống lầu, khi đi đến ngã ba thì Phó Ngọc ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện, đợi hắn đến gần, thấy quầng thâm dưới mắt hắn, hẳn là lại thức đêm chơi game.
Lộc Kim đã quen rồi, quay người bước đi, Phó Ngọc nhấc chân đuổi theo, tỉnh táo hơn một chút, hỏi cậu: "Kim, tối qua cậu đã ước nguyện chưa?"
Lưng Lộc Kim cứng đờ, nhưng không nói gì, đeo cặp yên lặng đi tiếp.
Phó Ngọc tiếp tục gọi: “Kim"
Lộc Kim tức giận, đột nhiên dừng bước, quay người lại đe dọa: "Cậu nói lại lần nữa xem tôi có đánh cậu không?"
Phó Ngọc đang ngáp một nửa, bị cậu dừng lại, giơ ngón tay ra lắc lắc: "Không tin." Tiếp đó bổ sung, "Thật sự không tin, cậu đánh không lại tôi đâu."
Lộc Kim: "... Tốt nhất là cậu nhớ lời mình nói."
Thực ra lớp học đã được chia ra từ khi có điểm, trên giấy báo có ghi là học sinh đến trường tìm lớp trong tủ kính, vì vậy ngay cả khi Lộc Kim ước nguyện hôm qua thì cũng không thay đổi được kết quả.
Kết quả là Lộc Kim vẫn ở lớp 1, còn Phó Ngọc thì chạy đến lớp 11, ở các tầng khác nhau, không có cơ hội đi vệ sinh.
Lộc Kim nghe Phó Ngọc nói vậy, không nhịn được trợn mắt: "Cậu không có ở đây thì tôi không đi tiểu được à?"
"Dù sao thì nếu cậu ở đây, tôi sẽ đi tiểu nhanh hơn một chút." Phó Ngọc hơi nhếch khóe mắt, nhìn cậu và lẩm bẩm một câu.
Đây là căn cứ gì? Lộc Kim nhìn bộ dạng vô lại không biết xấu hổ của hắn, không hiểu sao lại rất muốn cười, ngoảnh đầu lại cười khẽ, rồi nhìn hắn: "Đi tiểu gấp thì phải chữa."
Phó Ngọc phun ra.
Lộc Kim và Phó Ngọc tách nhau đến lớp, trong lớp đã ngồi hơn một nửa, nhưng đều tụ tập thành từng nhóm bốn năm người, tụ tập lại trò chuyện, Lộc Kim đột nhiên xuất hiện đã tạm thời phá vỡ sự ồn ào này.
Trong số những nhóm người đó có những người bạn học cũ, thấy Lộc Kim chui ra từ bên trong, vừa gọi cậu vừa chạy lại: "Lớp trưởng Lộc, cậu cũng ở lớp này!"
Lộc Kim khẽ gật đầu với cậu ta, có người đi vào phía sau, cậu đành tiếp tục đi, đi đến phía sau tìm vị trí trước đó, lấy cặp sách đặt lên bàn, ngồi xuống.
Không nói một lời nào, người bạn học cũ quay trở lại đám đông, có người nhỏ giọng hỏi "Bạn học à", đối phương không lên tiếng, mà chọn cách bỏ qua chủ đề, sự náo nhiệt vẫn tiếp tục.
Theo hướng 11 giờ, có một vài ánh mắt nhìn về phía này, Lộc Kim rũ mắt xuống, thấy đó là một vài nữ sinh. Việc nhìn chăm chú quá mức, không giảm bớt tiếng bàn tán, đều phân tích về ngoại hình và chiều cao của Lộc Kim.
Lộc Kim giống như được bày trên quầy bán hàng, bị người tiêu dùng đi ngang qua nhìn khắp nơi, lúc này cửa sau "ầm" một tiếng, mấy nam sinh đi vào, mặc quần áo đủ màu sắc, trông giống như từ đảo nào đó trở về.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, lớp học đột nhiên im lặng, mọi người bắt đầu quan sát lẫn nhau.
Một chiếc áo phông đỏ nổi bật lên và nói, giọng nói cũng nhiệt tình như quần áo của cậu ta: "Ồ, lớp chúng ta có nhiều trai xinh gái đẹp quá, chào mọi người."
Tính cách như vậy đi đến đâu cũng được yêu mến, những nam sinh có mặt đều nói một câu, sau hai ba câu thì xưng anh xưng em, đều là những người tự nhiên, ngoại trừ Lộc Kim đang ngồi trên chỗ ngồi.
Áo phông đỏ tò mò định đi tới, thì đột nhiên có người chặn trước mặt cậu ta, dựa người vào bàn bên cạnh, nói: "Này, đây là chỗ của tôi."
Lộc Kim nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam sinh đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt hơi đen nhưng không ảnh hưởng đến vẻ tinh thần của cậu ta. Cậu ta mặc một chiếc áo thể thao màu đen, là người mặc đơn giản nhất trong số họ, Lộc Kim thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: "Đã chia chỗ ngồi chưa?"
Một câu hỏi đúng trọng tâm, nam sinh kia không trả lời, nhìn Lộc Kim một lúc rồi quay người kéo ghế bàn trước. Các nam sinh bên cạnh nhanh chóng đi theo, áo phông đỏ ồn ào nói: "Ê, mày cứ thỏa hiệp như vậy à? Tiếp tục giành đi."
"Không chia chỗ thì có nghĩa là tự do." Có người bắt đầu ra vẻ.
Cậu nam sinh cúi đầu ôm điện thoại, vẫn không để ý đến họ.
Ấn tượng đầu tiên của Lộc Kim về trường cấp 3 là: con gái rất táo bạo, con trai rất trẻ con.
Tầng hai, Phó Ngọc cô đơn ngồi trong lớp, đáng thương không có ai nói chuyện, vì trong lớp không có một nam sinh nào, có cảm giác như vào "Nữ nhi quốc".
Lúc nãy xem danh sách lớp, rõ ràng thấy có nam, nhìn sơ qua có tới mười mấy người, sao giờ lại không thấy một ai, hắn không nhịn được đi ra ngoài xem lại biển tên lớp.
Lớp 11 (11), không sai.
Phó Ngọc không muốn vào ngồi, quay người đi loanh quanh, thấy nhà vệ sinh thì đi vào, bên trong chỉ có một người, hắn thầm mắng một câu, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có người...
Con trai chết đi đâu hết rồi!
Nhổ kẹo cao su, Phó Ngọc đi đến bệ tiểu, cách cậu nam sinh kia hai chỗ, kéo quần giải phóng "Tiểu Ngọc", đang đi tiểu thì đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn, cậu nam sinh kia đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn.
“Duma!" Não phản ứng trước, sau đó là tim, "Nhìn cái gì, chưa từng thấy lớn thế này à." Sau đó nhìn chỗ của cậu ta, kết quả hét lên: “Đcm, to – thế á?"
Ngay giây tiếp theo, cậu nam sinh kia thu "cậu bé" lại, Phó Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu nam sinh kia mày kiếm dựng ngược, mắt sâu, lim dim nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười như có như không, tổng thể cảm thấy khuôn mặt này như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Vừa nghĩ vừa đi tiểu, ngay khi hắn chê chậm, cậu nam sinh kia đột nhiên đi tới, dừng lại cách hắn nửa mét, nói với hắn mấy từ: "Hôm qua, phố Trường Doanh, Adidas trắng... còn có Lộc Kim."
Nói xong không cho hắn thời gian phản ứng, quay người đi ra ngoài.
Phần miêu tả trước đó rất quen thuộc, nhưng không để ý lắm, nghe đến hai chữ cuối cùng, sắc mặt Phó Ngọc thay đổi, muốn lập tức đuổi theo nhưng chưa đi tiểu xong, vừa đi tiểu vừa mắng “Tiểu Ngọc".
Mẹ kiếp, đồ vô dụng, đi tiểu nhanh lên.
Cuối cùng cũng xong việc, Phó Ngọc kéo quần xông ra khỏi nhà vệ sinh, trên hành lang có nhiều người hơn, từ xa thấy cậu nam sinh kia ra vào lớp 11, hắn đi vòng quanh hành lang hai vòng, không tìm thấy người.
Phó Ngọc quay người xuống lầu, lại đến trước tủ kính để tìm, từ lớp 1 đến lớp 15, lần lượt tìm những cái tên quen thuộc, có hai họ Tiêu, căn bản không có họ Tiếu.
Hắn nhớ ra người đó, hôm qua đi tìm Lộc Kim, đã lướt qua một người, lúc đó hình như mặc thế này, nếu không đoán sai, đó chính là anh trai của Lộc Kim, Tiếu Doanh.
Không tìm thấy người, Phó Ngọc cảm thấy khó chịu, cúi đầu buồn bã trở về lớp.
Trong lớp, những nam sinh biến mất cũng đã xuất hiện, bên trong có hai khuôn mặt quen, sau khi chào hỏi đơn giản, Phó Ngọc nằm vật ra bàn.
Nhưng không biết rằng người đó đang nói chuyện vui vẻ với Lộc Kim ở dưới lầu.
"Cậu học lớp mấy?" Lộc Kim hỏi Tiếu Doanh..
"Lớp 11." Cậu ta trả lời.
"Lớp 11, cậu và Tiểu Ngọc chung lớp." Lộc Kim nhướng mày, nhìn cậu ta nói.
Tiếu Doanh cụp mắt, vẻ mặt hờ hững, một thứ trông giống như bật lửa được cậu ta cầm trên tay nghịch, im lặng vài giây mới đáp lại một tiếng dài "Ồ", sau đó nói tiếp: "Là thằng bạn nhỏ trông giống con gái của cậu, tên Phó Ngọc phải không."
Nghe cậu ta miêu tả, Lộc Kim hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu phủ nhận: "Cậu ấy không giống con gái."
"Phải không." Tiếu Doanh đột nhiên ngẩng đầu, dùng ngón tay xoa "bật lửa", nhướng mày nhìn cậu cười, "Nhưng tôi nghe nói lần đầu tiên cậu nhận nhầm người ta là con gái và khen dễ thương."
"... Trẻ con biết gì." Lộc Kim phản bác.
Thực ra trong lòng có một câu trả lời khác, lần đầu tiên gặp mặt, cậu thực sự nhận nhầm Phó Ngọc là con gái, hồng hào đáng yêu, chính là một cô bé, mặc dù bản thân vẫn mặc váy hồng.
Lúc nhỏ Lộc Kim hoạt bát, rất chủ động với những thứ mình thích, nên mới nói câu đó. Sau này chung sống, phát hiện hắn giống mình, khóc hết nước mắt, liền quyết định làm anh em.
Mỗi lần hồi tưởng lại đều vô cùng xấu hổ, Lộc Kim sẽ không dễ dàng nghĩ đến, cũng cố gắng không để người khác nghĩ đến, cậu chuyển mục tiêu, nhìn chằm chằm vào tay Tiếu Doanh một lúc, hỏi: "Cái đó của cậu là..."
Tiếu Doanh buột miệng nói: "Bật lửa."
Quả nhiên là bật lửa.
Lộc Kim nhìn thấy thì nuốt nước bọt, mím môi, quay đầu nhìn trước nhìn sau, vẫn không nhịn được nhắc nhở cậu ta: "Cái đó, cất đi."
Nhưng Tiếu Doanh vẫn tỏ ra thoải mái, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Lộc Kim hơi bất lực.
Cậu ta lại nói: "Cất rồi vẫn còn."
... Tính cách này sao lại giống một người nào đó thế.
Đúng 9 giờ, tiếng chuông vào lớp vang lên trong lớp, mọi người vẫn chưa ý thức được nên tiếp tục trò chuyện, mãi đến khi cô giáo cầm đồ bước vào, từng người một tìm chỗ ngồi xuống.
Không biết ai chọc hắn, Phó Ngọc mơ màng ngẩng đầu lên, thấy trên bục giảng có một người phụ nữ, mắt liếc sang bên, bên cạnh còn có một người đàn... ông!
Nhìn rõ khuôn mặt đó, Phó Ngọc không nhịn được hét lên: “Tao đcm..."
Mọi người đều nghe thấy, bao gồm cả cô giáo đang giới thiệu, bao gồm cả người đứng bên cạnh - Tiếu Doanh.
___
Tác giả có lời muốn nói: Tiếu Doanh: Ồ.
Phó Ngọc: Ồ cái đầu mày!
Tác giả: To lắm à? Đại bảo Ngọc.
Lộc Kim: Cái gì?
Phó Ngọc: Không, không có gì! Ha ha ha!