Trấn Tùng Lâm có một con đường chính, nó chạy xuyên suốt chia đôi thành trấn làm hai nửa. Phía nam đa số là các hộ giàu, còn phía bắc là nơi tập trung của toàn bộ dân thường và người nghèo. Hẻm Vĩnh Lâm là một ví dụ điển hình, trong con hẻm này khó mà bắt gặp một bộ quần áo lành lặn, càng khó bắt gặp một người dân lành lặn hơn.
Nơi này chủ yếu là ma ốm gầy gò, sắc mặt vàng như nến, vừa nhìn liền cảm thấy một sự nghèo đói và thiếu dinh dưỡng quanh năm, rất hiếm có những người tráng kiện to khỏe tựa như Vạn Đại Vân. Nhưng những người này đều vô cùng bận rộn, họ phải lao động quần quật để kiếm kế sinh nhai, thường chẳng mấy khi ở nhà.
Hôm nay coi như một ngoại lệ.
"Thúc thúc, đằng trước kia, chỗ nhà có hai tảng đá lớn trước cửa, đó là nhà của cháu ạ." Con gái lớn của Vạn Đại Vân vừa nói vừa dẫn đường, nó có vẻ rất hào hứng vì chuyện Tịch Yến Thanh tìm đến nhà mình.
"Để Tịch huynh đệ chê cười rồi." Vạn Đại Vân nói: "Ngày thường ta đều bận rộn ở tiệm thịt, trong nhà hiếm khi có khách tới chơi."
"Người buôn bán đều như vậy, có đôi khi chẳng kịp ăn cơm." Tịch Yến Thanh cũng là người từng phải bươn chải, tuy hoàn cảnh của hắn không bần cùng bằng nơi này, nhưng khi còn sống ở thời hiện đại, có những lúc hắn phải chạy vài công việc cùng lúc để gom đủ học phí, thời điểm khó khăn nhất cũng vất vả không kém Vạn Đại Vân là bao.
"Ài, một mình ta vẫn ổn, nhưng tội cho mấy đứa nhỏ." Vạn Đại Vân lau mồ hôi, đẩy cửa "kẹt" một tiếng, hô: "Nhị Tuyết! Có khách tới chơi! Con rót cho cha hai bát nước."
"Vâng thưa cha!" Bên trong truyền ra giọng nói của một bé gái.
Tịch Yến Thanh còn tưởng bé gái trong nhà lớn hơn bé gái tên Đại Mai một chút, nhưng vì Vạn Đại Vân gọi "Nhị Tuyết" nên hắn có chút hoài nghi.
Không ngờ lát sau một đứa nhỏ chạy ra, quả thực còn nhỏ hơn Đại Mai. Bé gái này chỉ khoảng năm, sáu tuổi, đôi mắt to và đen láy, nó cười lên để lộ hai lúm đồng tiền, gương mặt khá dễ thương. Bé gái bê hai bát nước mời Vạn Đại Vân và Tịch Yến Thanh: "Thúc thúc, con mời thúc uống nước."
"Đây là nha đầu thứ hai nhà ta." Vạn Đại Vân kéo một chiếc ghế mời Tịch Yến Thanh ngồi: "Tịch huynh đệ cứ ngồi tự nhiên, nhà ta chật hẹp, mong ngươi đừng chê. Đợi ta thay y phục sạch sẽ rồi dẫn ngươi ra tiệm thịt."
"Vạn đại ca đừng khách khí." Người này đã cố gắng thu xếp một cách tươm tất nhất để tiếp khách, đây đã coi là một loại tôn trọng, Tịch Yến Thanh rất đánh giá cao điểm này. Hắn nhận bát nước trên tay bé gái, cười nói: "Cảm ơn con."
"Không có gì nha." Vạn Tuyết nói xong thì ngó nghiêng bao bố sau lưng Tịch Yến Thanh, sau đó nó lóc cóc chạy ra chơi cùng đám anh chị em của mình.
Tịch Yến Thanh quan sát xung quanh một chút. Nơi này là một căn viện nhỏ, bước vào là một gian nhà vách đất xiêu vẹo, phía tây có một phòng kho cũ nát, thoạt nhìn có vẻ đã xây cất từ rất lâu. Trong viện không nuôi thêm con gì, không khí bình lặng yên ả.
Mấy đứa nhỏ túm tụm trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh vẫy tay gọi đứa nhỏ nhất trong đám.
Trên thực tế hắn vẫn băn khoăn một chuyện. Nếu hắn nhớ không lầm, Hồng chưởng quầy nói rằng vợ của Vạn Đại Vân suýt mất mạng sau khi sinh đứa thứ ba, từ đó về sau ốm liệt giường. Vậy vì sao Vạn Đại Vân lại có bốn đứa con?
Nếu theo lẽ thường hẳn là chỉ có ba đứa mới đúng? Không có khả năng người ốm liệt giường lại sinh thêm một đứa chứ? Tịch Yến Thanh nhìn kỹ một chút, bốn đứa nhỏ không có cặp sinh đôi nào, nhưng đứa nhỏ nhất có diện mạo hơi khác so với ba đứa còn lại.
"Thê tử của ta ho rất nhiều vào ban đêm, thường mất ngủ suốt, mỗi ngày nàng ấy chỉ ngủ được vào lúc này, ngủ say đến nỗi sét đánh không tỉnh." Vạn Đại Vân đổi sang một bộ đồ sạch sẽ chỉ có một miếng vá, hắn quay sang dặn dò đám trẻ: "Các con ở nhà ngoan. Cha đã đun thuốc và làm sẵn thức ăn. Nhị Tuyết nhớ gọi nương dậy uống thuốc đúng giờ. Đại Mai nhớ cho đệ đệ và muội muội ăn cơm."
"Chúng con biết rồi thưa cha, người cứ yên tâm." Hai bé gái đồng thanh đáp lời.
"Bọn trẻ có thể tự quản sao?" Sau khi rời nhà Tịch Yến Thanh quay sang hỏi Vạn Đại Vân: "Ta thấy đứa lớn nhất mới chỉ sáu, bảy tuổi mà?"
"Đại Mai đã chín tuổi rồi, chỉ là bộ dạng hơi còi." Vạn Đại Vân thở dài: "Hai năm trước con bé rất khổ, lưng cõng một em, tay dắt một em, năm nay mới bắt đầu nhàn hơn."
"Quả là không dễ dàng." Tịch Yến Thanh đi hai bước chợt đứng khựng lại. Bởi vì hắn bỗng nghe tiếng thì thầm non nớt vọng tới từ xa, hình như là "Thơm quá đi mất", "Thúc thúc ấy có mang đồ ăn ngon lắm",...
Hắn bỗng nhớ ra trong bao bố của mình còn nguyên gói bánh bao chiên và thịt dê xào.
"Sao vậy?" Vạn Đại Vân hỏi.
(làm đoạn này thương tụi nhỏ quá mũi cay xè!)
"Không sao, đi thôi." Tịch Yến Thanh vốn định chia đồ ăn trong bao bố cho đám trẻ, nhưng ngẫm lại dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp chúng, tùy tiện cho đồ ăn e là cha tụi nhỏ sẽ nghi ngờ. Hơn nữa bánh bao và thịt dê đều đã nguội lạnh, chỉ sợ đám trẻ cũng không biết cách hâm nóng sẽ mất hương vị. Chẳng bằng lát nữa đưa cho Vạn Đại Vân, chờ hắn về nhà sẽ hâm nóng cho tụi nhỏ ăn.
Lần này tới Tịch Yến Thanh muốn đàm phán với Vạn Đại Vân về chuyện nhập thịt dê của hắn, đi mời từng tiệm ăn rất mất công, không bằng cung cấp thịt dê cho cửa hàng đầu mối.
Điều kiện của Vạn Đại Vân khẳng định không thể tự nuôi bò, dê, heo,... lấy thịt, nói cách khác, thịt của tiệm Vân Ký nhập từ một nguồn khác.
Tịch Yến Thanh không nghe ngóng được gần đây có trang trại nuôi heo nuôi dê nào không. Chợ gia súc thì có nhưng đều là các hộ nhỏ lẻ, cùng lắm chỉ bán vài ba con mà thôi.
"Tịch huynh đệ nói đúng đấy, quanh đây chúng ta không có hộ nào chăn nuôi gia súc. Ban đầu có một nhà mở trại nuôi heo, sau đó dịch heo lan rộng, cả đàn chết hết không còn một con, chủ trại uất ức treo cổ tự vẫn. Từ đó về sau trấn này không còn đầu mối cung cấp gia súc số lượng lớn, chỉ lẻ tẻ vài hộ nuôi hai, ba con, nhiều lắm là năm, sáu con thôi, nuôi béo rồi bán thịt kiếm thêm chút bạc. Ngươi xem cửa tiệm này của ta mỗi ngày đều có người đưa thịt đến, đó là vì ta phải đến từng nhà từng hộ đàm phán trước một tháng, nhờ vậy nguồn hàng mới đều đặn."
"Vậy có nghĩa là, Đại Vân huynh đệ không lập giao ước dài hạn với bọn họ?" Tịch Yến Thanh cảm thấy điểm này rất tốt.
"Phải, đều là tự đi tìm, hộ nào muốn xuất chuồng thì ta mua." Vạn Đại Vân không hề giấu diếm Tịch Yến Thanh, bởi vì lần này Tịch Yến Thanh là người bảo lãnh cho ông tại tiệm thuốc bắc của Tỉnh chưởng quầy, nhờ vậy ông mới cắt thuốc đúng hạn cho thê tử, từ tận đáy lòng Vạn Đại Vân vô cùng cảm kích Tịch Yến Thanh.
"Vạn đại ca, thật không muốn giấu ngươi, ta có vị huynh đệ từng mở một trang trại. Có điều y không chăn heo cũng không chăn bò, chỉ chăn dê. Trong tay y hiện giờ có hơn bốn mươi con, muốn tìm nơi xuất chuồng. Ta muốn ngỏ ý, ngươi có thời gian hãy về chỗ chúng ta nhìn thử xem sao, nếu phù hợp chúng ta sẽ cung cấp thịt dê dài hạn cho tiệm Vân Ký, nhất định chỉ lấy giá người nhà."
"Điều này đương nhiên không thành vấn đề. Như vậy ta đỡ mất công chạy quanh tìm nguồn hàng."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới tiệm thịt Vân Ký, Tịch Yến Thanh lại đi theo Vạn Đại Vân tìm hiểu lượng tiêu thụ của mỗi loại thịt mỗi ngày, còn có giá cả từng loại, cách bảo quản vân vân...
Hắn hỏi kĩ như vậy, nếu không phải Tỉnh lão bá giới thiệu hắn là người bán dược liệu và làm kem, hơn nữa Vạn Đại Vân đã có vài lần tình cờ gặp hắn ở tiệm thuốc bắc và Phúc Duyệt Lâu, chỉ sợ ông phải nghi ngờ người này muốn cướp mối làm ăn của mình.
Tịch Yến Thanh chỉ muốn tận lực tìm hiểu thị trường nơi này, dù sao hắn không chỉ muốn bán dê mà còn nung nấu ý định mở trang trại gà vịt, đương nhiên hiểu biết càng nhiều càng tốt.
"Tịch huynh đệ, hôm nay nhờ có người làm chứng cho ta ở tiệm thuốc bắc, giúp ta vượt qua đợt khó khăn này. Thế này đi, trưa nay nếu ngươi không chê thì ở lại ăn bữa cơm rau dưa, ta không có sơn hào hải vị gì thết đãi, chỉ có tiệm thịt này, ngươi muốn ăn loại nào cứ nói để ta chế biến." Tiệm thịt còn có bếp lò, Vạn Đại Vân có vẻ rất nghiêm túc.
"Vạn đại ca ngươi không cần câu nệ đâu, sáng sớm nay người nhà đã làm thức ăn cho ta mang đi đường, nếu ngươi không chê mấy món tầm thường này thì ngồi xuống ăn cùng ta." Tịch Yến Thanh lấy thịt dê xào và bánh bao chiên: "Vừa lúc nơi này có bếp, có thể hâm nóng bánh bao, đảo lại thịt dê. Dùng bánh bao kẹp thịt dê ăn rất hợp."
"Haha, để ngươi chê cười rồi, mùi thơm trong gói đồ của ngươi, ta ngửi thấy từ sáng đến giờ." Vạn Đại Vân cười sảng khoái: "Để ta đi lấy bầu rượu."
"Đừng đừng, buổi chiều ngươi còn buôn bán, hơn nữa thê tử ta ở nhà đang mang bầu, Đại Vân huynh đệ nghĩ xem, nếu ta có mùi rượu trên người, về nhà y lại suy nghĩ nhiều thì sao, ta biết giải thích thế nào?" Tịch Yến Thanh khéo léo từ chối: "Lần sau nhất định sẽ uống với ngươi. Chúng ta kết bằng hữu từ hôm nay, sau này còn nhiều cơ hội ngồi chung mâm."
"Haha tiểu tử này nữa, nói cứ như tức phụ nhi ở nhà là cọp cái không bằng."
"Cọp cái?" Tịch Yến Thanh thong thả bẻ đôi bánh bao, đột nhiên cười cười: "Mang thai tiểu lão hổ của ta, nói là cọp cái kỳ thực cũng không sai. Có điều tuy miệng lưỡi y lợi hại, tính cách lại rất nhân hậu."
"Vậy được, không uống rượu hôm nay. Để ta nếm thử tay nghề tức phụ nhi nhà ngươi." Vạn Đại Vân thực sự không quá thích ăn thịt, dù sao ngày nào ông cũng bán loại thức ăn này, thịt ngon thì không nói, những loại thịt vụn đầu thừa đuôi thẹo chẳng phải ngày nào cũng ế sao? Bởi vậy ông chưa bao giờ thèm thịt, cùng lắm chỉ tò mò hương vị những món ăn cao cấp trong tiệm ăn mà thôi. Nhưng sau khi làm theo Tịch Yến Thanh, bẻ đôi bánh bao chiên rồi kẹp một đũa thịt dê, Vạn Đại Vân lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngon quá đi mất!
Thơm nức mũi!
Bánh bao được chiên qua dầu có vỏ ngoài vàng óng ánh, giòn giòn, cắn một miếng có thể nghe tiếng vỡ giòn rụm vang lên, mà giữa bánh bao kẹp thêm thịt dê xào bóng mỡ, thịt non mềm mà không ngấy, bánh bao sẽ không bị quá khô.
Vạn Đại Vân cắn một miếng to: "Tịch huynh đệ, ngươi nói đúng lắm, người nhà ngươi nấu ăn thật khéo."
Ông đã bán thịt nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên ăn món này. Thông thường đều là cắn một miếng bánh, gắp một đũa thịt, đó là thời điểm gia đình còn chưa túng quẫn, vẫn có điều kiện ăn thịt hàng ngày. Nhưng ông cũng chưa bao giờ cảm thấy ngon miệng đến vậy, hôm nay quả thực ngoài ý muốn!
Tịch Yến Thanh nói: "Nếu không phải trong nhà đang bận rộn, tức phụ nhi nhà ta cũng không tiện đi lại, ta rất muốn bày sạp bán thử món này. Dù sao ai ăn thử cũng đều khen ngon."
Vạn Đại Vân nói: "Đúng là rất ngon."
Ông lại cắn thêm vài miếng to, uống một ngụm nước ấm, cuối cùng ăn hết ba cái.
Đừng nhìn ông gầy gò ốm yếu mà đánh giá sai, sức ăn của người này vẫn rất khỏe. Tịch Yến Thanh cảm thấy ông vẫn giữ ý vì bọn họ vừa quen biết, nếu không hẳn là có thể ăn nữa.
Hai người ăn xong bữa trưa vẫn còn thừa sáu chiếc bánh bao, đúng vậy, Tịch Yến Thanh cầm theo một gói lớn, dù sao hắn cũng dự định mang tới Phúc Duyệt Lâu cho lão bản và chưởng quầy nếm thử, nên chuẩn bị đầy đặn một chút. Tịch Yến Thanh không gói phần còn lại vào bao, hắn nói: "Về nhà ta vẫn có thể làm thêm. Nếu Vạn đại ca thấy ăn ngon thì mang về cho đám trẻ ở nhà ăn thử. Mấy đứa nhóc hẳn là thích những thứ mới lạ."
Vạn Đại Vân không hề khách khí, ông nhận đồ nhưng cũng có quà đáp lễ. Thời điểm Tịch Yến Thanh ra về được cầm thêm một gói thịt bò. Là phần thịt dẻ sườn bò, vừa có da vừa có gân, có thể làm món hầm rất ngon.
Cuối cùng, Tịch Yến Thanh lên trấn đổi một gói bánh bao kẹp thịt dê lấy một gói thịt bò.
Mùa này trời cũng không tối quá sớm, Tịch Yến Thanh về đến nhà trời vẫn chưa tối mịt.
"Thanh ca, anh về rồi à?" La Phi đang ở ngoài sân cho dê uống nước, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại: "Đàm phán thế nào rồi? Có thuận lợi không?"
"Vẫn chưa nói trước được điều gì." Tịch Yến Thanh tiến tới đỡ lấy chậu nước: "Đã nói em bao nhiêu lần, đừng ngồi xổm như vậy, lúc đứng lên rất dễ chóng mặt."
"Biết rồi biết rồi. Haizzz, mỗi lần em không nghe lời đều bị anh bắt quả tang là sao nhỉ..." La Phi cầm tay Tịch Yến Thanh đứng lên: "Sao lại chưa nói trước được? Bọn họ nếm thử bánh mì kẹp thịt dê chưa?"
"Không, tôi cho một người khác ăn rồi." Tịch Yến Thanh kể lại câu chuyện hôm nay: "Tình huống lúc ấy khá tế nhị, nếu cứ cứng nhắc giới thiệu món bánh nhà mình, cho dù ngon thế nào đi chăng nữa cũng khó để lại ấn tượng tốt trong lòng lão Hồng. Ông ấy là người rất tinh, cư xử khéo léo, cho nên tôi đưa xong mẻ kem liền rời đi. Về phần người tên Vạn Đại Vân kia, tôi cũng không dám chắc về sau ông ấy có thể giúp chung ta bán món bánh bao kẹp thịt dê hay không, nhưng trước hết cứ tranh thủ xuất thịt dê cho tiệm của ông ấy là được. Nhưng tôi thấy việc này có vẻ khả thi, dù sao hiện tại ông ấy cũng thiếu tiền, chỉ dựa vào việc bán thịt sống là không đủ. Nếu ông ấy quyết định bán thêm món này sẽ có lợi cho cả đôi bên."
"Ừm, cho nên lương thiện là đức tính đáng quý. Nếu hôm nay anh không giúp người đàn ông họ Vạn kia, có lẽ món bánh bao kẹp thịt dê sẽ không có tương lai." La Phi quay người nhìn thẳng vào mắt Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, anh có biết điều gì khiến anh trở nên quyến rũ nhất không?"
"Điều gì?"
"Anh luôn khiến người ta cảm thấy cực kì đáng tin cậy." La Phi nghiêng đầu nhìn Tịch Yến Thanh: "Em cảm thấy, sau khi chúng ta xuyên tới nơi này và bị trói buộc vào nhau, em luôn là người chiếm thế thượng phong, bởi vì anh là người thích em trước nha! Nhưng chẳng biết từ bao giờ em lại bị anh dắt mũi rồi."
"Nói đùa, em chiếm thế thượng phong lúc nào?" Tịch Yến Thanh vừa thay đồ vừa nói: "Em thấy cái máy gieo hạt nào mà chĩa lên trời chưa?"
"Ngoài kia thì chưa thấy, nhưng nhà mình có một cái còn gì." La Phi chọc chọc thắt lưng Tịch Yến Thanh: "Không phải anh sao?"
"Ừm, cái máy gieo hạt này chỉ em mới biết vận hành, nếu không sao nó chĩa lên trời được?" Tịch Yến Thanh nhịn cười hôn chụt lên môi La Phi: "Tiểu sắc lang."
"Đã được lợi còn ra vẻ khoe mẽ à? Hơn nữa em đây có bằng lái nha. Mà anh từng nghe câu này chưa? Tình cảm của các cặp đôi có hòa hợp hay không, cứ xem tần suất bọn họ nói chuyện 18+ là biết."
"Có vẻ có lý." Tịch Yến Thanh nói: "Hôm nay hổ con có ngoan không? Có đá quậy không?"
"Có chứ, sáng nay vừa làm một bài luyện cước, chiều thì ngủ." La Phi nhìn bụng rồi nhíu mày. Không để ý vẫn thấy bình thường, nhưng cái bụng ngày một lớn, nói không khó chịu là dối lòng. Y không giống với Hàn Húc, y có chút mong chờ đến ngày "dỡ hàng".
Mỗi lần qua thăm đứa nhỏ bên nhà Hàn Húc, La Phi cảm thấy nó vô cùng nhu thuận và đáng yêu, có thể nói thợ mộc nhỏ xinh xẻo như một thiên sứ. Có lẽ đó chính là một nguyên nhân khiến y nóng lòng muốn gặp con hổ con.
Đồ lót và chăn cho em bé đã làm xong, chưa kể một ngăn tủ đầy tất, đai địu, tã lót,...
Tịch Yến Thanh cũng rất mong hổ con chào đời, nhưng hắn còn muốn xây xong nhà mới trước để con có chỗ ăn ngủ sạch sẽ khang trang.
Băng đã tan, nhóm thợ xây đã bắt đầu tới đào móng. Vì cả ba căn nhà đều xây cùng một kiểu nên việc đào móng rất đơn giản, diện tích, bố cục, độ sâu đều làm theo một bản vẽ là được.
La Thiên sinh sống ở thôn Hoa Bình từ nhỏ, ông quen biết rất nhiều người, làm việc lại cẩn trọng tỉ mỉ nên nhóm thợ được ông thuê tới đều là người đàng hoàng, không có kẻ gian manh và nhiều thủ đoạn. Sáng sớm tinh mơ bọn họ đã có mặt ở nhà Cảnh Dung, buổi trưa nghỉ ngơi ăn cơm tại chỗ, mặt trời xuống núi mới tan làm. Tổng cộng mười bốn người thợ, mỗi người phụ trách một mảng chuyên môn.
Cơm trưa do Lý Nguyệt Hoa và Hàn Liễu thị chuẩn bị, trong bếp nhà Cảnh Dung có sẵn hai nồi to, mỗi buổi trưa đều có mùi thơm của thức ăn tỏa ra ngào ngạt. Cơm cỗ linh đình đương nhiên không có, nhưng cháo trắng, bánh bao, dưa muối, đậu phụ đều là những món trong khả năng, nhóm thợ cũng chỉ cần như vậy là đủ.
Ngày hôm đó La Thiên vẫn như thường ngày tới nhà Cảnh Dung trông coi thợ thuyền. Về phần đám Cảnh Dung và Lạc Dũng mấy hôm nay đều chạy qua hỗ trợ Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh dự định tu sửa lại vườn sau. Năm trước hắn đã quây một mảnh vườn nhỏ cho La Phi, bên trong có rất nhiều loại cây ăn quả đặc biệt, hắn quyết định năm nay sẽ mở rộng diện tích, một là để La Phi có đủ hoa quả để ăn, hai là để chuẩn bị nguyên liệu làm kem.
Rất may, mảnh vườn của căn viện mới còn lớn hơn nhà cũ, Tịch Yến Thanh tận dụng làm một vườn cây ăn quả lâu năm sau căn nhà mới đang xây, còn mảnh vườn cũ hắn chỉ gieo những cây ngắn hạn.
Mấy huynh đệ đều đồng lòng, Tịch Yến Thanh dọn dẹp phần vườn sau nhà rồi lại chạy sang nhà mới sắp xếp. Cảnh Dung và Lạc Dũng đều nhất trí quây thông ba mảnh đất thành một khu vườn chung, như vậy sẽ tận dụng tối đa diện tích, Tịch Yến Thanh thích trồng gì cũng được, chỉ cần không để bọn họ đói ăn là được.
Tịch Yến Thanh là người am hiểu các kĩ thuật gieo trồng nhất, điều này được chứng minh khi hắn thu hoạch vụ mùa năm ngoái.
Làm gì cũng phải có căn bản và có quá trình nghiên cứu, Lạc Dũng, Hàn Dương và Cảnh Dung đều bội phục Tịch Yến Thanh ở khoản này.
Hàn Dương bên kia chuẩn bị gieo lúa, anh ta cũng tới gặp Tịch Yến Thanh để học hỏi phương pháp tưới khô trồng thưa.
Có điều còn chưa vào mùa vụ mới, Hàn Dương bèn chạy qua giúp La Cát làm đất trước.
"Đây là cây ăn quả gì? Sao nhìn lạ thế?" Cảnh Dung hỏi trong lúc bọn họ đang chuyển các gốc cây.
"Đây là quả mâm xôi, ngươi ăn thử bao giờ chưa?" Để cây không bị đứt rễ và hư hại, khi chuyển gốc Tịch Yến Thanh phải đánh cả khối đất, bởi vậy cần nhiều người hợp sức.
"Chưa ăn bao giờ, cũng chưa từng nghe tên." Cảnh Dung nói: "Ăn ngon không?"
"Ngon lắm!" La Phi nói: "Mấy loại cây Thanh ca trồng đều rất ngon. Cái gì mà mâm xôi, quả thù lù, còn có nho rừng, dưa hấu,... quả nào cũng ngon. Còn có cây việt quất nữa."
"Mấy loại quả mà tề ca vừa kể, ta mới chỉ ăn thử nho rừng và dưa hấu..." Cảnh Dung đột nhiên có chút buồn bã.
"Vậy năm nay ngươi có lộc ăn rồi." La Phi liếm môi: "Thôi, ta đi ăn ô mai mơ đây, thèm quá." Nước miếng chảy đầy miệng rồi!
"Có ai ở nhà không?" Ngoài cửa có tiếng người lạ. Lúc này Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng vừa đánh hết gốc mấy cây ăn quả.
"Có đây!" La Phi nói: "Chờ lát, ta ra mở cửa ngay."
"Tức phụ nhi chờ chút, có lẽ là Vạn Đại Vân, để ta ra cùng ngươi." Tịch Yến Thanh gọi Cảnh Dung và Lạc Dũng: "Đi thôi, tám phần là có người đến xem dê, ra đàm phán xem sao."
Người ngoài cổng quả thực là Vạn Đại Vân, ông đến không phải vì món bánh bao kẹp thịt mà vì chuyện nhập thịt dê đã thương lượng lần trước.
Tịch Yến Thanh là ân nhân của ông, cho nên Vạn Đại Vân luôn canh cánh trong lòng chuyện trả ơn. Lúc này vừa vặn lượng thịt dê mua của các hộ nhỏ lẻ đợt trước đã gần hết, ông trực tiếp đi theo địa chỉ mà Tịch Yến Thanh để lại, tìm tới nhà hỏi mua dê.
Lạc Dũng từng lên trấn mua thịt, hắn có chút ấn tượng với người đàn ông này.
Cảnh Dung cũng từng đi quanh trấn hỏi thăm các cửa tiệm để xuất thịt dê, cho nên y cũng nhớ ra người này.
Tịch Yến Thanh giới thiệu đơn giản vài câu, sau đó hắn và Cảnh Dung đưa Vạn Đại Vân đi xem dê. Hôm nay La Như phụ trách chăn dê, nó đưa cả đàn ra ngoài để Cảnh Dung rảnh tay xử lý các việc trong nhà, cũng coi như góp một phần công sức.
Trời càng lúc càng ấm lên, đàn dê được chăn thả lâu hơn nên ăn no hơn. Cỏ tươi cũng nhiều chất dinh dưỡng hơn cỏ khô nên La Như thường thả chúng nửa ngày mới lùa về.
Công việc chăn dê và đếm dê, so với Lạc Dũng thì La Như được việc hơn rất nhiều.
Lúc này La Như đang dắt đàn dê ra bãi cỏ, đầu xuân chúng được ăn no ngủ tốt, con nào con nấy béo mượt. Lũ dê nhàn nhã gặm cỏ, thỉnh thoảng "be be" vài tiếng, khung cảnh thanh bình vô cùng.
"Ở đằng kia kìa." Cảnh Dung chỉ vào một mảnh trắng như mây trên sườn núi: "Muội tử nhà chúng ta đang chăn dê đằng kia."
"Quả là một đàn dê lớn." Vạn Đại Vân và Tịch Yến Thanh cũng rảo bước lại gần, thấy lũ dê khỏe mạnh béo tốt thì rất hài lòng: "Nhưng giống dê này không phải dê vùng này đúng không? Ta thấy không giống lắm, đặc biệt là cặp sừng kia kìa."
"Ta dẫn chúng từ quê hương tới đây." Cảnh Dung nói: "Không cùng giống với dê vùng này."
"Bởi vậy ta cứ thắc mắc, món thịt dê Tịch huynh đệ mang tới hôm đó vừa non vừa mềm." Vạn Đại Vân tấm tắc: "Hôm nay ta lấy trước hai con, Cảnh Dung huynh đệ xem có được không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 60
Chương 60