Một nhóm người đứng quây thành vòng tròn giữa nhà, Cảnh Dung đứng ở chính giữa. Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc y bị làm sao.
La Phi và Hàn Dương không quá tò mò, thời gian bọn họ tiếp xúc với Cảnh Dung chưa lâu, ngược lại Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng lại rất hiểu con người Cảnh Dung. Bọn họ còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, bọn họ cùng ra chiến trường, cùng trải qua bao hoạn nạn, vậy mà chưa bao giờ Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng bắt gặp Cảnh Dung thẫn thờ như thế.
Chẳng lẽ Cảnh gia xảy ra chuyện gì?
Hay là ả hôn thê trước kia của Cảnh Dung gây sự? Nếu không đang yên đang lành, sao đột nhiên trông y như bị ai đó câu mất hồn vậy?
"Rốt cuộc ngươi có coi chúng ta là huynh đệ không? Có chuyện gì mà phải giấu diếm thế?" Lạc Dũng là người nôn nóng, thấy Cảnh Dung im lặng không hé răng thì bắt đầu sốt ruột.
"Thực sự là không có chuyện gì mà." Cảnh Dung lảng tránh Lạc Dũng nhưng cũng không đối mặt với những người khác.
"Ngươi..." Tịch Yến Thanh phát hiện vẻ mặt này của Cảnh Dung không giống người đang gặp chuyện phiền phức, thoạt nhìn y có vẻ ngượng ngùng và khó xử thì đúng hơn. Hắn lên tiếng: "Có phải ngươi làm chuyện gì xấu để người ta bắt gặp không?"
"Không, không phải đâu!" Cảnh Dung lập tức trở nên hoảng loạn, thiếu chút hất đổ bát nước trên tay. Quan trọng, quan trọng nhất chính là... tuy y không bị ai bắt quả tang làm chuyện xấu, nhưng cũng gần giống như vậy rồi! Nhưng chuyện này y không biết nên mở lời thế nào! Nó thậm chí còn khó nói hơn chuyện ngày hôm đó khi Tam cô nương hỏi Lạc Dũng về dấu răng trên cổ tề ca.
Cảnh Dung càng nghĩ càng đỏ mặt, hai gò má y nóng bừng như phải bỏng.
Cũng may lúc này trời khá oi bức, gương mặt Cảnh Dung vốn đã có chút hồng.
"Ai nha, Cảnh Dung ngươi, chẳng lẽ là..." La Phi cười xấu xa rồi nói: "Chẳng lẽ là nhìn trộm cô nương nhà ai tắm rửa?" Lúc này thời tiết đã chuyển hè, có người ra sông tắm rửa là chuyện bình thường.
"Tề ca, huynh, huynh đừng nói lung tung, ta không hề làm thế!"
"Không làm sao phải hoảng hốt thế?" La Phi vẫn cười tủm tỉm như trước: "Khai mau, rốt cuộc là ngươi nhìn trúng cô nương nhà nào?"
"Thực sự không có!" Cảnh Dung nghẹn muốn tắc thở. Chẳng lẽ y phải khai thật, rằng y đã nhìn thấy người khác tắm rửa nhưng đó không phải cô nương sao?
Hôm nay y cũng đi chăn dê như mọi ngày bình thường, chẳng qua đi muộn hơn một chút. Thả đàn dê vào bãi cỏ để chúng tự kiếm ăn, sau đó y thong thả dạo bộ dọc theo con sông. Không ngờ cách đó không xa lại có tiếng nước, không phải tiếng nước chảy mà là tiếng ai đó khua trên mặt nước. Y tò mò, liền quay về phía phát ra âm thanh, sau đó... y bắt gặp La Cát đang tắm dưới sông...
Kỳ thực đều là đàn ông, cho dù thấy đối phương tắm rửa cũng không phải chuyện gì to tát. Tuy rằng có chút lúng túng nhưng không đến nỗi biến y thành người mất hồn như thế này. Cho dù y có nhìn thấy thứ kia của La Cát, cùng lắm cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng... mẹ nó, La đại ca thoạt nhìn hiền lành nhưng vũ khí trên người lại chẳng hiền lành chút nào... Chỉ thế mà thôi!
Nhưng không! Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi nhìn cảnh La Cát tắm rửa y lại không lùa dê về nhà mà tìm một bóng cây ngả lưng một lát.
Rồi ngủ quên giữa bãi cỏ.
Sau đó y mộng xuân! Trong mơ là thân thể rắn rỏi của La Cát, mà y cũng không mảnh vải che thân. Bọn họ dây dưa trên thảm cỏ xanh, La Cát đè trên người y, bọn họ còn, bọn họ còn hôn môi nữa...
Cảnh Dung hận không thể xóa sạch những hình ảnh ấy khỏi não bộ. Hai người đều là nam nhân, sao y có thể nằm mơ kỳ cục như vậy!
Nếu mơ thấy một tiểu ca thì lại khác, đằng này lại là La Cát!
Cảnh Dung cảm thấy mình bệnh nặng lắm rồi. Mà mãi đến giờ phút này, dường như đầu ngón tay y vẫn truyền đến cảm giác ấy, chính là cảm giác da thịt của La Cát.
Không phải sự mềm mại của cô nương, cũng không phải sự nhẵn nhụi của tiểu ca... Nhưng y tuyệt nhiên không hề bài xích xúc cảm này, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Thực sự muốn chết đi cho rồi!
"Thôi bỏ qua đi, không phải bị bắt nạt, cũng không phải gặp chuyện gì phiền toái, nếu Cảnh Dung không muốn nói thì kệ y." Tịch Yến Thanh nói: "Ngày mai có vẻ thời tiết đẹp, chúng ta tranh thủ đóng cho xong chuồng gà."
"Được thôi." Lạc Dũng nói: "Cũng cần bổ thêm ít củi." Hắn và Cảnh Dung không làm ruộng như thôn dân nơi này cho nên không có rơm rạ để đốt, bọn họ luôn phải tích trữ củi.
"Ngày mai đóng chuồng gà chỉ... chỉ có mấy người chúng ta thôi phải không?" Cảnh Dung đột nhiên hỏi một câu kỳ quái.
"Vậy ngươi nghĩ còn ai nữa?" Tịch Yến Thanh nói.
"Không, không có gì." Cảnh Dung lập tức ngậm miệng, sau đó quay đầu chỉ vào đàn dê ngoài hàng rào: "Ô kìa, sao lại chui đầu vào khe nữa rồi? Lần trước bị kẹt một lần chưa chừa à?"
Đây rõ ràng là đánh lạc hướng, Tịch Yến Thanh và La Phi liếc mắt nhìn nhau bằng thái độ nghi hoặc.
Lạc Dũng là người xuề xòa, thấy Cảnh Dung không nhắc gì tới chuyện kia nữa, hắn cũng quên tiệt luôn. Nhưng Tịch Yến Thanh và La Phi đều là người tinh tế và hay để ý tiểu tiết, đặc biệt là Tịch Yến Thanh. Hắn đinh ninh Cảnh Dung gặp chuyện gì đó khó nói, hơn nữa việc này còn liên quan đến một người trong thôn mà bọn họ quen biết.
Bằng không vì sao Cảnh Dung phải hỏi một câu quái gở như vậy? Chỉ có mấy người chúng ta phải không?
Chẳng lẽ y đang sợ chạm mặt ai đó?
Là người nào cơ chứ? Trong thôn Hoa Bình y cũng chỉ tiếp xúc với vài huynh đệ quen thuộc này.
Ngày tiếp theo Tịch Yến Thanh sang La gia mượn cái bào gỗ, hắn hỏi một câu vu vơ: "Đại ca, hôm qua huynh có gặp Cảnh Dung không?"
Vẻ mặt La Cát đột nhiên xuất hiện một tia xấu hổ: "À ừm..."
Hắn không quen nói dối, chỉ là chuyện hôm qua ngẫm lại quả thực có chút khó mở lời.
La Phi đang bế Tiểu Hổ, nghe vậy vội hỏi: "Ý! Vậy đại ca có biết hôm qua Cảnh Dung gặp phải chuyện gì không?"
La Cát lập tức sững người: "Chuyện, chuyện gì?"
La Phi nói: "Chuyện là thế này..." La Phi chắp nối lại mạch suy nghĩ: "Hôm qua Cảnh Dung ra ngoài chăn dê, không rõ gặp phải chuyện gì khó xử, sau khi về nhà cứ như người mất hồn. Ha ha..."
La Cát vội vác cuốc lên vai: "Các ngươi cứ lo việc của mình đi nhé, ta ra đồng đây."
Nói xong lập tức đi thẳng ra ruộng.
"Hóa ra người mà Cảnh Dung ngại chạm mặt là đại ca à." Tịch Yến Thanh gật gù: "Vì sao lại ngại đại ca nhỉ?"
"Ừm, em thấy bọn họ không giống hai kẻ thông đồng làm bậy đâu." Ỷ vào việc Tiểu Hổ chưa nghe hiểu, La Phi bắt đầu nói mà không suy nghĩ. Lúc này La Như chợt xuất hiện, nó đang múc nước vào thùng giặt, La Phi sán lại hỏi thăm: "Tam Bảo, muội vừa giặt một thùng đồ rồi mà? Múc thêm thùng nước này làm gì?"
"Do đại ca ấy." La Như thả một bộ quần áo bằng vải thô màu xám vào thùng giặt: "Hôm qua đại ca ra sông tắm rửa rồi lại mang xiêm y bẩn về. Trước đây huynh ấy thường tiện tay giặt luôn ngoài sông, không rõ vì sao lần này lại quên, cũng chẳng bảo muội một câu, vừa rồi muội thấy vứt ở cửa buồng."
"Ồ, thế à?" La Phi cười cười: "Ai u Thanh ca, hình như ta phát hiện ra một bí mật động trời!"
"Suỵt..." Tịch Yến Thanh đã lấy được cái bào gỗ, trên đường về hắn nhỏ giọng thì thầm: "Giả bộ không biết gì đi. Da mặt bọn họ rất mỏng, chúng ta cứ vờ như không biết để bọn họ phát triển tự nhiên. Nếu bọn họ biết bí mật đã bại lộ e là sẽ trốn tránh đối phương suốt đời."
"Làm gì đến nỗi vậy? Bọn họ đều là đàn ông mà? Kể cả có nhìn thấy cũng chẳng sao. Làm quá lên vậy?"
"Đúng là có chút làm quá, nhưng nếu có ẩn tình bên trong thì mới khó nói." Tịch Yến Thanh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu chỉ đơn thuần là Cảnh Dung nhìn thấy La Cát tắm rửa, y sẽ không xấu hổ đến mức vậy chứ? Trước kia trong quân doanh đâu phải chưa từng gặp, một đám nam nhi hán tử trần tru.ồng nhảy xuống sông tắ.m chung là chuyện thường ngày.
Hay là cả hai quá câu nệ tiểu tiết?
Rất nhiều người ở chung một chỗ, mọi người liền cảm thấy đó là chuyện bình thường, nhưng nếu chỉ có hai người thì quả là có chút xấu hổ.
Tịch Yến Thanh cảm thấy hắn như được khai sáng, hắn không nhịn được mà mỉm cười xấu xa.
"Ơ ơ ơ, Thanh ca, anh cười đểu thế?" La Phi cảm thấy da gà toàn thân nổi đầy: "Anh đang nghĩ đi đâu vậy?"
"Tôi đang nghĩ rằng... cũng may đại ca nhà mình không phải tiểu ca cũng không phải cô nương, bằng không lúc này có lẽ Cảnh Dung đang mang tráp sang hỏi cưới rồi."
"Ý anh là Cảnh Dung đã nhìn thấy hết hàng họ của đại ca?" La Phi vội vàng nhìn trước ngó sau, phát hiện sân vườn vắng tanh mới thở phào một hơi: "Kỳ thực, nếu bọn họ thành đôi cũng có sao đâu, như em này, chẳng qua xuyên đúng vào cơ thể một tiểu ca, nếu không chẳng lẽ bọn mình..."
"Đó là vì chúng ta có tư tưởng thoáng, còn người thời đại này chưa nghĩ như vậy đâu. Đầu tiên, nếu Cảnh Dung và đại ca về chung một nhà, bọn họ sẽ không thể sinh con, đây là một rào cản lớn. Người ngoài kia sẽ bàn tán và phán xét rất nhiều." Tịch Yến Thanh thở dài: "Tốt nhất cứ coi như chưa biết gì, hai chúng ta chỉ nói đùa với nhau mà thôi, bằng không sẽ gây ra phiền phức cho họ."
"Cũng đúng." La Phi dịu dàng vuốt má Tiểu Hổ trong lòng: "Thanh ca, bây giờ anh đi đóng chuồng gà mới à?"
"Ừm, giữa trưa tôi về. Tiểu Hổ ở nhà ngoan, nghe lời cha nghe chưa."
"Chào ba ba đi nào." La Phi nắm bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Hổ lên, vẫy vẫy về phía Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh cười cười rồi quay đi, La Phi vào nhà thêu nốt áo cưới cho La Như. Cúi đầu một lát cảm thấy mỏi cổ, y liền bế Tiểu Hổ ra ngoài, lùa vịt và ngỗng ra cổng cho ăn cỏ tại bãi gần nhà.
Hôm nay trời nắng nóng khiến y rất mệt mỏi, nếu không phải vì sợ sâu róm rơi vào người, La Phi nhất định đã dựa vào gốc cây đánh một giấc ngắn rồi.
La Như giặt xong quần áo thì chạy sang Tịch gia: "Nhị ca, để muội trông Tiểu Hổ một lát cho, huynh vào ngủ một giấc đi."
Không rõ La Phi đã ngáp đến cái thứ bao nhiêu: "Thôi không ngủ đâu, giờ này mà ngủ không biết mấy giờ mới dậy được, mà ngủ nhiều quá đêm lại tỉnh."
Tuy rằng bây giờ không ngủ cũng chưa chắc đêm đã ngon giấc.
Từ sau khi có Tiểu Hổ, La Phi chưa đêm nào ngủ ngon. Hiện tại y mới hiểu thế nào là "nuôi con mới biết lòng cha mẹ", chăm sóc và dạy dỗ một đứa trẻ nên người không phải chuyện dễ dàng. Nhưng đã sinh ra một đứa con, cho dù vất vả đến mấy cũng muốn giành mọi điều tốt đẹp nhất cho nó!
Chậc, tiểu tổ tông này lại tè dầm.
La Phi nhờ La Như trông hộ đàn vịt và ngỗng, nhanh chóng chạy vào nhà thay tã cho Tiểu Hổ, xong xuôi đâu đó y bước ra cổng, ô kìa!? Kia không phải tên công tử nhà giàu hôm trước sao? Chính là kẻ mắng y ngốc nghếch, sao hắn lại tới đây nữa?! Còn đi cùng với Lương đại phu nữa chứ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 70
Chương 70