Ngày thứ hai sau khi La Cát và Cảnh Dung khởi hành đi Tần Bắc, người dân thôn Hoa Bình cũng kết thúc vụ mùa. Đậu tương và ngô chất đầy trong sân, từng bó lúa xếp dài ngoài bãi phơi, toàn bộ đều thuộc về Hàn gia và La gia, còn một phần là của Tịch Yến Thanh. La gia và Hàn gia làm theo phương pháp mà Tịch Yến Thanh chia sẻ, tưới khô trồng thưa, sản lượng năm nay vượt trội hẳn.
Cùng một giống lúa, hạt thóc bên ruộng Tịch Yến Thanh lại to gấp đôi nhà khác.
Hàn gia làm cỗ ăn mừng, đi tới đâu cũng khoe Tịch Yến Thanh lợi hại.
La Phi nhìn bắp ngô chất đầy sân cũng phấn khởi không kém, năm nay bọn họ còn bội thu hơn năm ngoái, ngồi lột vỏ ngô cũng mất vài ngày, cũng may có La Như tới hỗ trợ.
La Như và La Phi mỗi người cầm một chiếc ghế gỗ nhỏ ra sân ngồi lột vỏ ngô. Phần vỏ ngô được bọn họ phơi nắng và chất vào các bao làm thức ăn chăn nuôi. Còn có thân cây ngô cũng được tích trữ để nhóm bếp.
Mùa đông ở phương bắc cây cỏ đều chết khô, nếu gặp trận tuyết lớn căn bản sẽ không còn gì để ăn, cho nên phải tận dụng tất cả mọi tài nguyên. Ví dụ như vỏ ngô, thân ngô, lõi ngô, Tịch Yến Thanh đều tích trữ để dùng, thậm chí còn mua thêm của các thôn dân xung quanh, đổi lại cho bọn họ củi khô hoặc tiền.
Trong nhà nhiều hán tử, ai cũng có thể chẻ củi nên không lo thiếu, cho nên rất nhiều người đồng ý bán thân ngô cho Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh đổi hai văn tiền một bó thân ngô, đem về phơi nắng rồi cất vào nơi thoáng mát. Hắn còn đặt làm một lưỡi dao lớn để nghiền cỏ khô và thân ngô, như vậy bò và dê càng dễ tiêu hóa, thậm chí đàn gà cũng được chăm nuôi bằng nguồn thức ăn này.
"Không biết Cảnh Dung đã mua được dê chưa?" Lạc Dũng xếp thân ngô thành các bó hỏi: "Tịch ca, sang năm ta và Cảnh Dung đều được phân ruộng, chúng ta định trồng toàn bộ ngô, huynh thấy thế nào?"
"Được đấy, hoặc trồng khoai tây cũng ổn." Tịch Yến Thanh thở dài: "Kỳ thực nếu có thể trồng thù lù là tốt nhất, loại cây này không ai trồng nhưng chúng ta lại dùng nhiều, mà đem đi bán cũng rất hời. Nhưng trồng ngoài ruộng sợ bị vặt trộm." Điều này thực sự khó nói, cho dù người không ăn trộm thì chim chóc cũng sẽ mổ. Quả thù lù đực năm nay đã được bọn họ thu hoạch hết, vẫn có chút cung không đủ cầu, có nên trồng thêm ngoài ruộng hay không Tịch Yến Thanh vẫn đang cân nhắc.
"Trước kia huynh nói thứ này mọc dại ven đường, người ta nhìn thấy cũng chẳng thèm ăn. Bây giờ nó lại thành sản vật quý hiểm rồi." Lạc Dũng cũng bội phục Tịch Yến Thanh, vậy mà nhặt hạt giống cây dại về gieo trồng, sau đó còn bán được tiền!
"Của hiếm ở thôn Hoa Bình này nhiều lắm. Kỳ thực các thôn khác cũng có rất nhiều thù lù đực, chẳng qua chưa có ai mang về gieo trồng rộng rãi như chúng ta thôi." Sản vật quý hiếm thực sự phải nhắc đến những dược liệu và thảo quả trên núi, chỉ là năm nay bận rộn, Tịch Yến Thanh chưa vào rừng một lần nào: "Đúng rồi Lạc Dũng, ngươi có định đi hái quả thông nữa không?"
"Có chứ, Tam Bảo nhà ta thích ăn, việc khác cứ để đấy, ngày mai ta phải lên núi một chuyến mới được. Năm nay có vẻ hơi muộn rồi."
"Vậy được, chúng ta tranh thủ làm nốt việc hôm nay, ngày mai ta lên trấn trả ngựa. Nếu ngươi định lên núi thì ngày mai đi luôn." Bọn họ về đến thôn Hoa Bình đã là tối muộn nên Tịch Yến Thanh mang ngựa về thẳng nhà. Con ngựa mà Lạc Dũng cưỡi là mượn của Thạch Thích, còn chưa có dịp lên trả đâu, lần này vừa vặn Tịch Yến Thanh có chuyện cần bàn bạc với Thạch lão bản.
"Đúng rồi, đứa nhỏ nhà Thạch Thích có phải sắp đầy tháng không?" La Phi đột nhiên nhớ ra, Lý Tư Nguyên đã hạ sinh đứa thứ hai, chỉ là bọn họ quá bận rộn nên mãi chưa đi thăm được.
Em bé sinh vào tháng chín âm lịch, tên gọi Thạch Thường Hoan, là một bé trai. La Phi dự định sẽ đến thăm bọn họ khi em bé đầy tháng, bởi vì bây giờ y đã có thêm Tiểu Hổ nên đi lại khá phiền phức.
Tịch Yến Thanh đã có dịp ghé qua Thạch phủ lần trước, hắn nói đứa bé khỏe mạnh bụ bẫm giống hệt Tiểu Hổ. Thời gian vừa rồi Thạch Thích cũng không đi xa nhiều vì lo cho Lý Tư Nguyên và hài tử mới sinh, đa số thời điểm hắn đều ở phủ.
La Phi nhẩm tính, có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ đến ngày đầy tháng của đứa nhóc, nhưng Thạch Thích có vẻ sẽ không làm tiệc lớn bởi đến bây giờ bọn họ vẫn chưa nhận được tin báo gì.
"Hay là ngày mai chúng ta cùng đi thăm bọn họ xem sao." Tịch Yến Thanh nói với La Phi: "Từ sau khi sinh Tiểu Hổ em chỉ loanh quanh ở nhà, ngày mai trời đẹp chúng ta cưỡi ngựa lên trấn, không mất nhiều thời gian đi đường lắm đâu."
"Thế bao giờ mới thu đậu tương?" Đậu tương còn đang rải đầy sân phơi nắng.
"Cứ để phơi hai ngày đi, càng khô càng dễ xát, tiết kiệm công sức hơn... Ấy! Con ăn cái gì đấy???" Tịch Yến Thanh đang buộc thân cây ngô thành các bó, hắn kinh ngạc nhìn con trai mình vậy mà thò tay tóm một cây, sau đó cho lên miệng gặm!
"Pa pa!" Có vẻ Tiểu Hổ không khoái mùi vị thân cây ngô lắm, nó nhăn mặt ném bỏ, thè lưỡi ra ngoài thổi phì phì. Sau đó nó bắt đầu ọ ọe nói gì đó, thò nắm tay nhỏ xíu cho lên miệng mút chẹp chẹp.
"Lại đói rồi, để em làm đồ ăn cho con." La Phi cảm thấy hiện giờ sữa dê đã không còn khả năng làm ấm bụng Tiểu Hổ. Rõ ràng nó uống rất nhiều nhưng lại mau đói hơn, có lẽ hệ tiêu hóa của nó rất khỏe mạnh, ai nhìn cũng khen hay ăn chóng lớn.
"Hồi nhỏ tôi cũng lớn nhanh lắm, khẳng định là con giống tôi." Tịch Yến Thanh cười: "Nào nào, con trai ngoan, ăn nhiều vào nhé."
"Còn ăn nhiều cái gì nữa, sắp có thêm cái nọng cằm thứ ba rồi."
"Ăn được là tốt mà." Tịch Yến Thanh cầm thìa trêu chọc Tiểu Hổ, hắn đưa thìa lại gần, khi Tiểu Hổ há miệng chuẩn bị ăn hắn lại rụt về. Tiểu Hổ tức đến phát khóc, Tịch Yến Thanh vẫn chưa từ bỏ: "Nào, gọi ba ba đi, gọi ba ba là có ăn."
"Pa pa!" Tiểu Hổ vỗ lên mặt bàn: "Pa pa!"
"Rồi rồi rồi, con trai ngoan! Đây đây, cho con ăn sữa."
"Con trai, sao lại dễ dụ thế, cho uống sữa dê liền gọi ba ba? Ngày mai cha làm thức ăn dặm cho con, có khi nào con sẽ gọi phụ thân không?" La Phi đá chân Tịch Yến Thanh dưới gầm bàn: "Thanh ca, ngày mai lên trấn chúng ta tìm xem có cái cối xay bằng đá nào không, em muốn xay gạo thành bột rồi nấu cho con ăn thử. Chúng ta vừa tuốt lúa xay thóc xong mà."
"Thế lại không sợ con có thêm cái nọng thứ ba nữa à?" Tịch Yến Thanh cười: "Còn nói tôi chiều con, em còn chiều hơn tôi."
"Hai cha đều gầy thế này, con không béo phì được đâu, quan trọng nhất là cho nó ăn đủ chất." La Phi xoa xoa khóe miệng Tiểu Hổ: "Uống chậm thôi con, có ai ăn tranh đâu."
"Oa?" Tiểu Hổ đã uống hết bát sữa, một tay nó cầm cán thìa gõ cộc cộc trên mặt bàn.
Buổi tối La Phi làm cơm cuộn, y nghiền khoai tây rồi trộn với nước sốt thịt băm, bỏ thêm vài lá cải trắng mới hái còn tươi nguyên, dùng cơm trắng bọc bên ngoài thành từng viên, cắn một miếng đầy đủ hương vị rau thịt, còn có bột khoai tây ngọt ngọt tan trong miệng. Y gọi La Như và Lạc Dũng sang ăn cùng, cả nhóm vừa ăn tối vừa trò chuyện rôm rả.
Sáng hôm sau trời đẹp đúng như dự đoán của Tịch Yến Thanh, vì thế Lạc Dũng vác rìu lên núi, còn La Phi ôm Tiểu Hổ ngồi trên lưng ngựa, Tịch Yến Thanh ngồi trước cầm cương, một nhà ba người thong thả lên trấn.
Ba con Đậu trông nhà cùng La Như, hễ có người đi qua là sủa inh ỏi.
Đây là lần đầu tiên La Phi và đứa nhỏ cùng nhau cưỡi ngựa. Trước kia y cũng từng ngồi trên lưng ngựa, nhưng Tịch Yến Thanh chỉ đi bộ dắt ngựa, còn lần này hắn ngồi trước che chở cho y và con trai.
La Phi tận lực chắn kín mít cho Tiểu Hổ vì sợ con trúng gió nhiễm lạnh.
Tịch Yến Thanh cũng không phi quá nhanh, hắn giục ngựa đi thong thả mà vững vàng.
Tiểu Hổ có vẻ không hề sợ hãi, ngược lại nó còn khoái chí ra mặt, Truy Phong vừa đi vài bước nó đã kéo chăn ra bằng được, đòi lộ mặt ra để quan sát xung quanh, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.
La Phi để Tiểu Hổ ngồi đối diện mình, kéo góc chăn thật cao để cả phía trước lẫn phía sau đều kín gió. Khoảng hơn một khắc sau bọn họ đã tới trấn Tùng Lâm.
Tịch Yến Thanh đỡ La Phi và con trai xuống ngựa, xách một bình mứt việt quất và một bình mứt thù lù gõ cổng Thạch phủ.
Quản gia bước ra thì ngạc nhiên vô cùng, đã rất lâu ông không gặp La Phi: "Ai u, Tịch công tử, La công tử, mau mau tiến vào." Dứt lời, ông quay sang gọi tiểu nhị để nó chạy đi báo cho Thạch Thích và Lý Tư Nguyên một tiếng: "Phu nhân vừa nhắc tới hai người, nói đã lâu không gặp La công tử, bọn họ biết tin hẳn là sẽ mừng lắm."
La Phi nhẩm tính, quả là rất lâu y và Lý Tư Nguyên không gặp nhau, dù sao thì kể từ khi mang thai Tiểu Hổ y cũng chỉ loanh quanh trong thôn.
"Hài tử còn nhỏ không tiện đi xa, dịp này Thường Lạc đầy tháng nên chúng ta đến thăm mọi người." La Phi cười cười: "Khí sắc Trương bá rất tốt nha."
"Ai dà, không phải nhờ phúc của gia và phu nhân sao."
"Trương bá, đây là hai bình mứt quả, có thể ăn cùng bánh nướng, bánh bao hoặc bánh bột mì cũng được. Ông cất ở nơi thoáng mát nhé." Tịch Yến Thanh đưa hai bình mứt cho Trương bá.
"Ai u đến thăm là quý rồi, còn mang theo lễ vật nữa. La Phi ngươi lúc nào cũng khách khí." Lý Tư Nguyên đứng ở cửa gọi ra: "Mau tới đây, cho ta xem Tiểu Hổ nào. Ôi trời, mới mấy tháng mà đã lớn thế này ư?"
"Đúng đấy, cảm giác sau khi có nó thời gian trôi qua thực nhanh. Đúng rồi Lý đại ca, có thể cho chúng ta thăm Thường Hoan không?" La Phi còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ mới sinh của Thạch phủ.
"Suỵt!" Thường Nhạc bước ra thì thầm: "Tịch thúc thúc, La thúc thúc, đệ đệ của con đang ngủ."
"Đang ngủ sao, vậy lát nữa tỉnh dậy rồi gặp sau." La Phi cũng nhỏ giọng hỏi Thường Nhạc: "Thường Nhạc có nhớ thúc thúc không?"
"Có chứ ạ!" Thường Nhạc nói xong thì tò mò nhìn lên Tiểu Hổ. Nó mới gặp Tiểu Hổ một lần, khi ấy Tiểu Hổ còn quấn tã, ăn xong là ngủ, ngủ dậy là đòi ăn, nhưng lần này không giống vậy nữa. Tiểu Hổ mở to cặp mắt đen láy ngó đông ngó tây, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu vô cùng: "La phi thúc thúc, cho con vuốt đệ ấy một cái được không?"
"Được chứ." La Phi hạ Tiểu Hổ xuống để Thường Nhạc làm quen.
Tiểu Thường Nhạc vô cùng cẩn thận sờ lên hai má Tiểu Hổ: "Ai nha, mềm quá, thực mềm nha, giống như đệ đệ ấy."
Tiểu Hổ nhìn Thường Nhạc bằng ánh mắt ngây thơ: "Ta?"
Tiểu Thường Nhạc cười híp mắt: "Đệ chờ ta một chút."
Nói xong nó lon ton chạy đi, lát sau lại chạy về cầm theo một đống đồ chơi và đồ ăn vặt rồi sà lên giường.
Tiểu Hổ thấy đồ ăn thì vội vươn người đòi lên giường chơi cùng, La Phi bèn đặt nó ngồi trên giường bên cạnh Tiểu Thường Nhạc, nó bắt đầu duỗi cái tay nhỏ nhỏ cầm từng món đồ lên ngắm nghía, ngắm chán thì cho lên miệng gặm.
Hai đứa nhỏ lúc này coi như có người bầu bạn, tuy rằng một đứa chưa biết nói, chỉ bi ba bi bô thứ tiếng ngoài hành tinh, nhưng Tiểu Thường Nhạc vẫn rất hào hứng tâm sự cùng em.
Đương nhiên Lý Tư Nguyên đã cầm hết đồ ăn vặt đi vì lo Tiểu Hổ ăn linh tinh.
Lúc này Tiểu Hổ rất thèm ăn, nó ngước đôi mắt long lanh nhìn lên, tràn đầy chờ mong.
"Có phải Tiểu Hổ đói bụng rồi không?" Thạch Thích nói: "Vừa vặn có sữa dê ấm, nếu nó muốn ăn thì ta cho người lấy một bát lên."
"Vậy ta không khách khí nữa, hôm nay Tiểu Hổ xin phép cọ Tiểu Thường Hoan một bữa sữa đi." La Phi nắn nắn vành tai Tiểu Hổ: "Con mèo tham ăn."
Trương bá bê bát sữa ấm lên, Tiểu Hổ uống từng ngụm ngon lành. Mà đầu bên kia, không rõ có phải Tiểu Thường Hoan cảm nhận được có người đang ăn tranh của nó hay không, nó đột nhiên tỉnh lại, sau đó oe oe khóc. Tiểu Thường Hoan vừa khóc, Tiểu Hổ cũng khóc theo, Thường Nhạc chạy tới chạy lui dỗ em này lại nựng em kia, một đầu đầy mồ hôi.
Sau đó thật vất vả mới dỗ được hai đứa bé nín khóc, vậy mà cả hai đều lăn ra ngủ. Tiểu Thường Nhạc ấm ức không thôi, nó mất công cả buổi như vậy, kết quả chẳng có đứa nào thức chơi cùng nó.
"Đúng lúc lắm, con cũng nên vào đọc sách đi, lát nữa các đệ đệ tỉnh lại thì chơi tiếp." Lý Tư Nguyên vỗ vai Tiểu Thường Nhạc.
Nó là một đứa trẻ vâng lời, không đợi cha nói đến câu thứ hai, nó đã tự giác đứng lên thơm mỗi đệ đệ một cái rồi chạy vào phòng đọc sách, chỉ lát sau tiếng ôn bài non nớt đã vang lên.
La Phi cảm thán gia đình này thật có giáo dưỡng, trong lòng không khỏi băn khoăn không biết sau này Tiểu Hổ sẽ là đứa trẻ thế nào. Chưa gì đã xấu tính hay tranh đồ thế này, khẳng định sẽ là một đứa trẻ bướng bỉnh khó bảo.
Tiểu nhân mang điểm tâm và trà lên, La Phi và Lý Tư Nguyên vừa ăn vừa nói chuyện chăm con, còn Tịch Yến Thanh và Thạch Thích vào thư phòng đàm phán chuyện buôn bán gần đây và chia hoa hồng.
Tổng kết mùa hè vừa rồi, việc buôn bán kem và băng đá thu về bộn tiền, bước vào thu có hơi chững lại, nhưng đương nhiên vẫn sinh lời.
Thạch Thích đưa Tịch Yến Thanh hai tờ ngân phiếu mỗi tờ trị giá một trăm lượng bạc, ngoài ra còn một ít bạc vụn. Tổng cộng lại ước chừng lên tới hai trăm sáu mươi lượng bạc.
Lúc trước khi Tịch Yến Thanh chuẩn bị xây nhà, Thạch Thích đưa cho hắn một trăm lượng bạc trong đó chỉ có mười tám lượng là hoa hồng. Tịch Yến Thanh nói coi như ứng trước, cho nên lúc này hắn dứt khoát trả lại một tờ ngân phiếu một trăm lượng cho Thạch Thích.
Thạch Thích hiểu ý Tịch Yến Thanh, hắn nói: "Ngươi cứ cầm lấy đi, xây hầm băng thuộc về tiền vốn, nó phục vụ cho việc nghiên cứu mặt hàng mới để bán trong mùa hè, cho nên số tiền ứng trước cứ tính vào đó. Vốn định gần Tết mới thanh toán cho ngươi, nhưng Lý đại ca của ngươi nói cứ hết mùa là phân chia hoa hồng luôn, như vậy dễ tính toán."
"Hầm băng cũng đâu tốn nhiều bạc đến vậy?" Tịch Yến Thanh nói.
"Nhưng cũng xấp xỉ từng đó, thôi cứ cho qua chuyện này đi."
"Vậy được rồi." Tịch Yến Thanh cũng không từ chối nữa, hắn cất tiền đi rồi kể cho Thạch Thích nghe về ý tưởng mới của La Phi.
"Khắc chữ lên quả táo?" Thạch Thích chưa từng nghe tới chuyện này, hắn nói: "Tịch đệ ngươi xác định có thể tạo chữ bên ngoài vỏ táo?"
"Ừm, đương nhiên có thể." Tịch Yến Thanh nói: "Tốt nhất là chọn táo đỏ, táo xanh sẽ không làm được."
"Nếu việc này thành công, vậy ngươi thực sự đã giúp ta một đại ân!" Thạch Thích cười lớn: "Hai người các đệ, mỗi lần quay về lại có ý tưởng mới khiến người ta ngạc nhiên không thôi. Tiếc là mùa này chưa thể thực hiện ngay." Thạch Thích sở hữu hai vườn trái cây để phục vụ cho công việc buôn bán, trong đó có một vườn chuyên trồng cam, một vườn trồng táo, nhưng hiện tại đã thu hoạch hết, muốn thử dán chữ lên vỏ quả phải đợi sang năm.
"Kỳ thực khắc chữ lên vỏ quả cũng không có tác dụng gì, chẳng qua mọi người sẽ thấy hiếm lạ mà thôi."
"Có đôi khi sự hiếm lạ này mới đáng giá." Thạch Thích quen biết Tịch Yến Thanh đã lâu, hắn rất tin tưởng người này nên thẳng thắn chia sẻ: "Ta có một vị bằng hữu là biểu đệ của Hằng thân vương, bọn ta có quan hệ rất thân thiết, lần này ta đào hầm băng cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của y. Y được Hằng thân vương giao việc chuẩn bị hạ lễ cho sinh thần của Bệ hạ. Bệ hạ là người giản dị, ngài không thích tổ chức yến tiệc phô trương, cho nên phần hạ lễ này không nên quá đắt, nhưng phải đủ hiếm lạ. Tịch đệ, ngươi phải biết đối với những vị đại quan và quý nhân này, tiền bạc không thành vấn đề, bọn họ chỉ sợ những chuyện không thể giải quyết bằng tiền bạc. Ngươi nói xem, nếu thực sự có thể khắc chữ lên trái cây, chẳng phải vừa đơn giản vừa hiếm lạ sao, còn mang lại niềm vui cho Bệ hạ, quả là cao kiến." Thạch Thích khó có được lần nói nhiều đến vậy, hiển nhiên chuyện này đã khiến hắn phải suy nghĩ rất lâu: "Mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tinh lực để xử lý chuyện này, chủ ý của người quả là rất đúng thời điểm!"
"Đây là ý tưởng của La Phi, cũng không phải do ta nghĩ ra. Y là người rất sáng tạo." Tịch Yến Thanh tự hào khi nhắc đến bảo bối của mình: "Vậy Thạch đại ca, ngươi thử làm theo xem sao, nơi này quá lạnh không thích hợp để trồng táo, ta không tham gia mối làm ăn này được."
"Ừm, đợi đầu xuân sang năm ta sẽ bắt tay vào làm. Nếu thành công ta thay mặt vị bằng hữu kia đa tạ ngươi. Hơn nữa càng ngày càng có nhiều quý nhân muốn gặp ngươi và La Phi đấy, bọn họ đều muốn biết người đã đưa ra nhiều ý tưởng thần kì đến vậy rốt cuộc trông như thế nào."
"Nếu có cơ hội chúng ta cũng muốn mở rộng nhân mạch, kết giao với nhiều bằng hữu. Là người quen của Thạch đại ca vậy chắc chắn bọn họ đều là những người có tính cách hào sảng."
"Ài, Tịch đệ ngươi đề cao ta quá rồi, khi nào gặp ngươi sẽ biết." Thạch Thích nói xong thì gọi quản gia chuẩn bị cơm trưa, Tịch Yến Thanh và La Phi lưu lại Thạch phủ dùng bữa rồi mới về.
Tiểu Hổ phải về rồi, Tiểu Thường Nhạc lưu luyến không rời, nhưng tên nhóc thúi nào đó ăn no ngủ kĩ xong thì hoàn toàn không để ý đến tâm tình tiểu ca ca! Vừa lên lưng ngựa là thích chí cười khanh khách, được hai cha hộ tống về lại thôn Hoa Bình.
Trên đường về La Phi mua một chiếc cối đá, về đến nơi y bỏ gạo vào xay thành bột mịn, sau đó hòa nước quấy thành cháo ăn dặm. Tiểu Hổ rất khoái, chỉ là La Phi không dám cho nó ăn nhiều, chỉ đút từng chút một mà thôi.
Tiểu Hổ béo mập ăn no lại buồn ngủ, Tịch Yến Thanh và La Phi lúc này mới ngồi xuống kiểm bạc.
Hiện tại trong tay bọn họ đã có hơn ba trăm lượng bạc, trừ đi ba mươi lượng đưa cho Cảnh Dung mua bò, bọn họ vẫn còn lại ba trăm hai mươi lượng. Đừng nói là nông thôn, với số tài sản này bọn họ có thể được coi là phú hộ trên trấn.
"Thanh ca, mục tiêu cuối cùng của anh là gì?" La Phi mân mê một thỏi bạc trên tay.
"Để em ngày nào cũng được ăn ba bữa cơm với thịt, muốn làm gì thì làm, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn mặc quần áo như thế nào cũng có tiền mua." Tịch Yến Thanh nói rất nghiêm túc, ánh mắt hắn khiến La Phi cảm động suýt phát khóc, kết quả hắn lại bỏ thêm một câu: "Nhưng mà quần áo gì thì cũng chỉ để tôi lột ra mà thôi."
"Biến đi!" La Phi ném thỏi bạc về phía Tịch Yến Thanh, y nằm gối lên đùi chồng hỏi: "Thanh ca, anh có suy nghĩ đến việc chuyển lên trấn sinh sống không? Lúc trước chưa có điều kiện thì không nói, nhưng lúc này đã dư dả rồi, anh có nghĩ đến chuyện ấy không?"
"Có chứ, nhưng tôi cảm thấy ở trên trấn hay ở dưới thôn cũng được. Hoặc là mùa xuân về quê trồng cây, thu hoạch xong lại lên trấn tránh rét mùa đông, tôi thế nào cũng xong, chỉ xem nguyện vọng của em thôi." Tịch Yến Thanh vuốt lưng cho con lừa nhỏ: "Em muốn lên trấn ở à?"
"Không đâu, ban đầu đúng là em muốn vậy, ở đây lạc hậu quá, điều kiện trên trấn sẽ tốt hơn. Nhưng hiện tại em đổi ý rồi." La Phi cảm thấy mình có chút kỳ quái, y chưa từng nghĩ một người sống ở thành thị từ bé như y lại có ngày yêu cuộc sống thôn quê đến vậy, hơn nữa cho dù có điều kiện chuyển đi y cũng không muốn.
"Kỳ thực tôi cảm thấy mình biết lý do vì sao. Trước kia cuộc sống của em quá phức tạp, lòng người khó đoán, xung quanh nhiều mưu mô thủ đoạn. Hiện tại cho dù mỗi ngày đều mệt chết đi sống lại nhưng trong lòng rất thảnh thơi, không chút áp lực, cũng không cần đề phòng ai."
"Ừm. Nghĩ kĩ lại, ở trên trấn chỉ tiện cho việc mua sắm. Còn những cái khác đều thua xa nông thôn." Dù sao nơi này cũng không giống thời hiện đại, thành trấn cũng chưa có nhiều chỗ vui chơi giải trí nên không có lực hấp dẫn đối với La Phi. Trên trấn có cái gì? Sòng bạc, kỹ viện, gánh hát,... những thứ này y chẳng hề hứng thú.
"Vậy chúng ta tiếp tục ở lại đây, khi nào muốn chuyển thì chuyển sau." Tịch Yến Thanh nhìn Tiểu Hổ đang ngủ ngon lành bên cạnh: "Tiểu Hổ lớn lên cũng phải đi học, đến lúc đó tính sau."
"Được!" La Phi nói xong thì cùng Tịch Yến Thanh đi tìm chỗ chôn bạc. Bọn họ như hai con chuột đồng đi vòng quanh nhà tìm tòi đào hố. Về phần ngân phiếu, Tịch Yến Thanh tính toán tìm cơ hội để Thạch Thích đổi thành vàng hạt cho bọn họ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 80
Chương 80