Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 13
Về nhà thì không có khả năng về nhà rồi.
Trên người mèo mẹ rất bẩn, không thể trực tiếp mang về nhà, lúc Lộc Kỳ bắt được nó thậm chí còn không dám trực tiếp ôm lấy nó, mà phải cởi áo khoác bao bọc lấy toàn bộ người nó, dù vậy mu bàn tay của cậu vẫn bị nó cào một cái ngay lập tức.
Cậu đã cứu trợ rất nhiều chó mèo, nên nhìn ra được mèo mẹ này có bệnh ngoài da, có những nơi đã bị rụng hết lông, bắt đầu sưng đỏ thối rữa, trạng thái của bốn bé mèo con thì tốt hơn, thậm chí còn hơi béo, tiếng kêu rất có lực, meow meow như đang thị uy: Chỉ cần có mẹ, chúng nó sẽ không phải là mèo hoang.
Lộc Kỳ mang chúng nó đi bệnh viện thú cưng để làm kiểm tra.
Cậu để Mộ Nam Kiều xách dùm lồng thú cưng một chút, cậu tính ra tay sửa cái ô của mình lại, nhưng mà thật sự xui xẻo, cái ô nhỏ màu vàng mà cậu dùng phúc lợi của người tiêu dùng để mua với giá một tệ đã thật sự hỏng mất rồi, cán ô cũng gãy.
Lộc Kỳ thở dài, vứt bỏ cái ô nhỏ màu vàng đi.
Cậu nhìn trời cũng biết được cơn mưa này sẽ càng ngày càng nặng hạt, Lộc Kỳ có chút khó xử mà nhìn về phía Mộ Nam Kiều, " À, anh có thể cho tôi mượn ô được không? Buổi tối về nhà tôi trả lại cho anh."
Mộ Nam Kiều: "Không thể."
Lộc Kỳ:......
Mộ Nam Kiều nhìn đôi mắt trợn to của Lộc Kỳ, trên mặt đều hiện rõ: Anh tuyệt tình với tôi như vậy sao, hàng xóm của tôi?!!
Chọc Lộc Kỳ thật sự rất vui, trong mắt Mộ Nam Kiều đều là ý cười, nhưng chọc quá mức thì lại mất nhiều hơn được, hắn rất có chừng mực, xách theo lồng thú cưng dẫn đầu đi về phía trước.
" Cậu muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa cậu đi."
Lộc Kỳ hoàn hồn, nhanh chóng theo sau, lại phát hiện phía sau lưng Mộ Nam Kiều đều bị mưa làm ướt, áo sơ mi trắng ướt đẫm dán chặt sau lưng, đường nét cơ bắp săn chắc ẩn hiện sau lớp áo.
Cậu nhịn không được mà oa một tiếng.
Mặc dù đây không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó, nhưng Mộ Nam Kiều thật sự rất phù hợp để làm người mẫu.
Nghe thấy tiếng cảm thán kinh ngạc của cậu, Mộ Nam Kiều khó hiểu quay đầu lại.
Lộc Kỳ chạy nhanh hai bước sóng vai với hắn, vì che giấu mà ho khan một tiếng, " Quần áo của anh ướt rồi, là do ô không đủ lớn sao?"
Cậu nói xong, lại nhích gần hơn về phía Mộ Nam Kiều.
Thật ra ô rất lớn, nhưng Mộ Nam Kiều không nói gì, trái lại ừ một tiếng, yên lặng nhìn Lộc Kỳ giống như mèo con mà dán lại gần hắn.
Chiếc ô đen tạo ra một không gian ngăn cách nho nhỏ, mưa rơi lộp bộp không ngừng ở bên ngoài ô, mà bên trong ô lại là nhiệt độ cơ thể của hai người giao hòa vào nhau, Mộ Nam Kiều có thể ngửi được mùi hương trên người Lộc Kỳ, là mùi thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo, không phải mùi nước hoa đắt tiền gì, dường như giống với con người cậu, sạch sẽ, thoải mái nhẹ nhàng.
Mộ Nam Kiều muốn đoạn đường này dài thêm một chút, nhưng mà hai người đều thân cao chân dài, quả thật là bước đi như bay, chẳng mấy chốc mà tới xe, cũng may trên xe chỉ có hai người bọn họ.
Ra khỏi hẻm nhỏ, Lộc Kỳ thấy được một chiếc xe Maybach có chút quen mắt.
Nhìn Mộ Nam Kiều lấy ra chìa khóa mở cửa xe, Lộc Kỳ có chút bất an mà lùi lại một bước, " Đi xe của ông chủ anh, hình như không tốt lắm đâu....."
Tài xế họ Mộ:.....
Mộ Nam Kiều đứng giữa thẳng thắn cùng giấu giếm mà do dự một giây, nhưng sau cùng vẫn là đặt một nhà mèo mẹ ở hàng ghế sau, sau đó mở cửa ghế phó lái, ý bảo Lộc Kỳ lên xe.
" Ông chủ của tôi rất tốt." Mộ Nam Kiều cảm thấy như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục, lại bổ sung thêm: "Tôi đi làm ở Mộ thị, ông chủ có quan hệ thân thích với tôi, cho nên cũng khá là thoải mái...."
Cha ruột, đương nhiên là quan hệ thân thích rồi, cái này không tính là nói dối.
Đúng là khó bắt xe trên đoạn đường này, Lộc Kỳ nghe hắn nói như vậy, cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế phó lái.
Mộ Nam Kiều cảm thấy hài lòng mà vòng qua ghế lái, làm tài xế.
Xe chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, Lộc Kỳ cúi đầu thắt lại dây an toàn, còn không quên nhắc nhở Mộ Nam Kiều: "Hiện tại có thể gặp được ông chủ tốt thật sự rất khó, dù người ta thật sự khoan dung, cũng không được ỷ vào quan hệ thân thích mà làm việc sai trái bậy bạ được, nhưng mà lần này thật sự cảm ơn anh! Nếu không gặp được anh, không biết tôi phải đợi bao lâu nữa mới có thể bắt được xe."
Mộ Nam Kiều thất thần mà ừ một tiếng, đột nhiên hắn thay đổi đề tài, " Cấp 3 cậu học ở Thân Thành sao?"
Lộc Kỳ không biết vì sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này, nhưng vấn đề này cũng không phải cái gì khó mà không thể trả lời, cậu lắc đầu: "Không phải, tôi học cấp 3 ở Vân Thành."
Mộ Nam Kiều nhíu mày.
" Nhưng mà hồi cấp 3 tôi có tới Thân Thành một lần." Lộc Kỳ lại nói: "Tôi đến trường trung học Hằng Kim để tham gia thi đấu, ở lại chỗ này hai ngày."
Mộ Nam Kiều không còn nhíu mày nữa, hắn nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ phía trước, lực chú ý lại không nhịn được mà đặt trên người Lộc Kỳ, " Hai ngày ở Hằng Kim cậu thấy có vui không?"
Lộc Kỳ ngơ ngẩn, không biết nhớ tới cái gì, cậu chớp đôi mắt, một hồi lâu sau mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, " Rất vui vẻ, trận thi đấu rất thuận lợi, nghe nói có một vị tuyển thủ có trong danh sách của Hằng Kim không thể dự thi được vì bị bệnh, người được thay thế bổ sung....không quá tốt, cho nên cuối cùng là chúng tôi cầm giải nhất,"
Cậu nhớ ra lúc đó Mộ Nam Kiều cũng học ở Hằng Kim, nhưng thời thiếu niên của Mộ Nam Kiều sống không được tốt, vì thế cậu không muốn nói nhiều đến đề tài này, cậu chỉ vào giao lộ phía trước: "Chỗ kia quẹo trái."
Quả nhiên Mộ Nam Kiều không nói gì nữa.
Chỉ là Lộc Kỳ không nhìn thấy được trong mắt của hắn có một chút tiếc nuối lóe lên rồi biến mất.
Nếu, hắn cùng Lộc Kỳ gặp nhau ở dưới ánh đèn trên sân thi đấu thì tốt rồi, kỳ phùng địch thủ, thưởng thức lẫn nhau.
Đáng tiếc lại để Lộc Kỳ thấy được một hắn chật vật như vậy ở chỗ như thế.
Không nhớ rõ thì không nhớ rõ đi, đối với Lộc Kỳ dù sao cũng không phải là ký ức gì đáng nhớ, ký ức của cậu chỉ nên có ánh sáng sạch sẽ thuần túy, cậu thiếu niên chỉ cần nhớ rõ, trận thi đấu năm ấy bọn họ cầm được giải nhất là tốt rồi.
Nhưng Mộ Nam Kiều trước sau vẫn luôn nhớ rõ, trong bóng tối có một chút ánh sáng rơi xuống, cùng với một cái tay vươn vào trong cửa sổ, trên cổ tay rụt rè ấy đang mang một cái băng đeo tay xanh trắng đan xen hình nai con.
.......
Tới bệnh viện thú cưng, cho mèo mẹ cùng với bốn bé mèo con làm kiểm tra toàn diện, bé mèo con thì không có vấn đề gì, nhưng trên người mèo mẹ thì có một chút nhựa cao su, xử lý rất lâu mới sạch sẽ hết được, cuối cùng bác sĩ còn tiêm cho mèo mẹ một mũi, rồi đưa vào lồng quan sát.
Nó rất thông minh, dường như ý thức được Lộc Kỳ là đang giúp nó, lúc Lộc Kỳ mang mấy bé mèo con từ bên cạnh nó đi, nó chỉ mở đôi mắt xanh biếc yên lặng nhìn xem, cuối cùng nhẹ giọng meow một tiếng.
Chị bác sĩ nói nó còn chưa đến một tuổi, còn chưa đến độ tuổi để có thể làm mẹ được, Lộc Kỳ dùng ngón tay xoa xoa đầu nhỏ của nó, nó ngoan ngoãn mà phát ra tiếng ngáy be bé.
" Vẫn còn là một đứa nhỏ mà....."Lộc Kỳ thở dài nói: "Mèo con giao cho anh thì em cứ yên tâm đi!"
Bác sĩ cũng xem như có quen biết Lộc Kỳ, thấy cậu cùng mèo nhỏ nói chuyện, nhịn không được mà dịu dàng cười lên: "Tiểu Lộc, có phải em thật sự có thể nói chuyện với mèo được không? Nhiều mèo hoang hung dữ như vậy, gặp được em thì đều ngoan hẳn, trừ em ra cũng không cho ai khác chạm vào, không bằng em đến làm việc ở bệnh viện của tụi chị đi, không cần làm việc gì khác, chỉ cần phụ trách công việc trấn an chúng là được."
" Được a, em có thể công khai vuốt mèo được rồi." Lộc Kỳ cười cười đáp lại một câu, cậu đưa bốn mèo con vào trong lồng, lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng: "Em đi trả tiền thuốc men."
" Đã trả rồi." Chị bác sĩ chỉ Mộ Nam Kiều đang đứng bên ngoài, "Bạn trai của em trả đó."
Lộc Kỳ theo bản năng mà nhìn về phía cô chỉ, bên ngoài cửa kính của bệnh viện, Mộ Nam Kiều một tay cầm ô, góc áo khoác màu đen bị gió thổi tung bay, gương mặt anh tuấn lạnh lùng kia không có chút biểu tình nào, nếu hắn cầm thêm một chiếc két sắt kim loại, sẽ không khác gì hình tượng sát thủ kinh điển trong phim điện ảnh.
Chỉ là trong tay của hắn đang cầm một cái túi mua hàng có in hình một đầu mèo to đáng yêu, một cái gậy chọc mèo có gắn chuông nhỏ lộ ra ngoài, theo bước chân di động mà kêu leng keng leng keng có tiết tấu.
Ngay lúc đối diện với ánh mắt của Lộc Kỳ, đôi mắt hồ ly lạnh nhạt ấy đột nhiên sáng lên, hắn cười khẽ, giơ cái túi mua hàng trong tay lên cho Lộc Kỳ xem, không tiếng động mà làm ra khẩu hình "Được rồi."
Bác sĩ: "Ồ, bạn trai của em mua sữa cho mèo về rồi."
Sắc mặt Lộc Kỳ lập tức đỏ bừng, cậu liên tục xua tay: "Không phải, đây là bạn của em."
" À ~~" Bác sĩ gật đầu, sâu xa mà nói, " Vậy tuyệt đối là có không gian để phát triển, vừa rồi lúc em đang nghịch mèo, toàn bộ quá trình cậu ấy luôn nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt kia đặc biệt chuyên chú, chậc chậc...."
Nói xong, chị bác sĩ như nhớ tới ai, trợn trắng mắt: "So với tên ngốc lần trước em mang tới thì tốt hơn nhiều, toàn bộ quá trình tên kia đều là biểu tình không kiên nhẫn gì, cuối cùng ngay cả tư thế quẹt thẻ cũng đặc biệt dầu mỡ."
Mộ Nam Kiều đã đi qua tới, Lộc Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở chị bác sĩ: "Ở trước mặt anh ấy chị đừng nhắc tới tên kia."
Cậu chỉ đơn giản là không muốn Mộ Nam Kiều nghe thấy bất luận tin tức gì của Lâm Uyên thôi, nhưng chị bác sĩ này lại cho cậu một ánh mắt " Chị đều hiểu."
Lộc Kỳ:.....
Rốt cuộc chỉ đã hiểu cái gì vậy?!
Mộ Nam Kiều đi tới, gật đầu xem như chào hỏi với chị bác sĩ, sau đó đưa cái túi căng đầy ra cho Lộc Kỳ xem, "Đồ vật trên danh sách tôi đã lấy đủ rồi, cậu nhìn xem còn thiếu cái gì không?"
Ống tiêm cỡ nhỏ nhất, sữa bột, miếng lót nước tiểu và các đồ dùng khác cho mèo, được đóng gói gọn gàng trong túi, còn có những mảnh vải nhiều màu để phân biệt mấy bé mèo con nữa.
" Đủ rồi." Lộc Kỳ thở dài. " Cái này gọi là binh mã chưa xuất phát mà lương thảo đã đi trước rồi, tiếp theo mới là một trận đánh ác liệt, chắc là không có thời gian ngủ ngon nữa đâu."
Mộ Nam Kiều có nghe nhân viên tiếp tân nói, mèo con chưa cai sữa này, nửa đêm cũng phải cho uống sữa, sữa lạnh một chút không được, nóng hơn một chút cũng không được, khó chăm sóc y như em bé vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay mà chọc chọc mấy mèo con trong lồng, thực ra hắn đối với những vật nhỏ yếu ớt như thế này không cảm thấy hứng thú mấy, nhưng chúng nó tới rất đúng thời điểm.
" Tôi có thể giúp cậu cùng chăm sóc cho chúng." Mộ Nam Kiều nói: "Để chúng ở nhà tôi thứ ba, năm, bảy còn thứ hai, tư, sáu thì cậu đón về?"
" Không được." Lộc Kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Nam Kiều, cùng nhau nhìn bốn bé mèo con đang bò qua bò lại như con sâu, một đen một trắng, hai con tam thể, " Thường xuyên đổi hoàn cảnh đối với mèo nhỏ không tốt lắm, với lại cũng rất làm phiền tới anh, cũng may công việc của tôi trong thời gian này có thể tự chủ trương được, chăm sóc chúng nó không thành vấn đề."
Mộ Nam Kiều: "Đổi hoàn cảnh thật sự không tốt lắm, nếu không tôi...."
Hắn ý thức được cái gì đó, lập tức ngừng lại, khụ một tiếng, quay đầu đi.
Lộc Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu không cái gì?"
Mộ Nam Kiều: "......Không có gì."
Thiếu chút nữa hắn đã buộc miệng nói ra, hắn có thể đi tới nhà của Lộc Kỳ để chăm sóc mèo con, nhưng mà đột nhiên lại ý thức được quan hệ của bọn họ chưa tới mức có thể đi tới một bước này.
Lộc Kỳ: "Nhưng mà.....sao lỗ tai của anh lại đỏ như vậy?"
" Có thể là do quá nóng." Mộ Nam Kiều đứng lên, " Tôi đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút."
Đi qua chỗ rẽ, Mộ Nam Kiều lấy ra di động, gửi cho trợ lý một tin nhắn wechat.
[ Điều tra một võng hồng*, gọi là Góc Vuông 90 độ.]
* là một thuật ngữ nhằm nói đến những người nổi tiếng trên mạng.
Trợ lý: [ Vâng ông chủ, điều tra theo hướng nào?]
Mộ Nam Kiều gửi qua một icon.
[ Mèo nhỏ cầm dao.jpg ]
Kèm theo một câu: Tất cả các người đều phải chết!
Trợ lý: [ Đã hiểu.]