TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
Chương 39

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 39

Tối thứ bảy, Mộ Nam Kiều trở về tiểu khu Hoa Viên, lúc lái xe đi ngang qua trường trung học Hằng Kim, hắn thấy một đội công nhân đang tận dụng thời gian cuối tuần để gỡ bỏ bảng tên trường bằng kim loại xuống, có vài học sinh đang ngồi chơi cũng quan sát.

Đèn xanh sáng lên, hắn lái ô tô đi về phía trước, hắn đỗ xe ở tiệm trà sữa gần đó, định mua trà sữa mà Lộc Kỳ thích uống và cả bánh trứng của quán này nữa.

Vì đây là cuối tuần nên không có nhiều học sinh, có hai, ba nữ sinh đang xếp hàng ở phía trước, Mộ Nam Kiều chụp ảnh món trà sữa mới ra vào mùa thu rồi gửi cho Lộc Kỳ, hỏi cậu có muốn thử món mới hay không.

Khi hắn đang chờ Lộc Kỳ trả lời lại, chợt có tiếng kêu kinh sợ vang lên ngay sau lưng hắn, " Ông lớn! Ông lớn, là anh sao?"

Mộ Nam Kiều quay đầu lại, có một cậu trai mặc đồ đơn giản đứng đằng sau hắn.

Nhìn có hơi quen mặt, lại nghĩ tới chữ "Ông lớn" kia của cậu, hắn hiểu ra rồi nhướng mày, lại gặp tên nhóc trèo tường lần trước, vì thế hắn thuận miệng hỏi: "Lại tới đây mua trà sữa cho bạn gái à?"

Nam sinh ủ rũ, thở dài một hơi: "Không phải ạ, bây giờ cô ấy trở thành bạn gái cũ rồi....."

Mộ Nam Kiều "ồ" một tiếng, lạnh lùng vô tình nói: "Nhưng tôi thì mua cho người yêu tôi."

Nam sinh:......

Sau khi về nhà, chắc chắn mình phải đăng video dưa hấu kia lên: Người nhà, có ai hiểu không?

Mộ Nam Kiều báo được mối thù đâm vào lòng lần trước, hắn không hề cảm thấy bản thân ăn thua với một tên nhóc vị thành niên thì có gì sai cả, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, Lộc Kỳ còn chưa trả lời lại hắn.

Hắn ấn vào avatar của Lộc Kỳ hai cái.

[ Em chụp Tiểu Tam Hoa và nhóc heo đen của "Bảo bối Lộc", nó cực kỳ hung dữ!]

Mộ Nam Kiều:.....

Làm sao để cài thứ này vậy? Tại sao ở đây còn có con mèo mập kia?!

Nam sinh đứng sau lưng hắn vừa buồn vừa tò mò, nhìn trái nhìn phải rồi lại khẽ hỏi, "Ông lớn, trường của bọn em thật sự đổi chủ rồi, em nghe ba em nói là do tập đoàn Mộ thị tiếp quản, ông lớn, anh là người trong Mộ thị đúng không? Như vậy anh đã biết tin tức từ trước rồi ư! Ông lớn, anh có biết trường mới của bọn em tên gì không?"

Mộ Nam Kiều quay đầu, lười biếng nhìn cậu ta một cái.

Rõ ràng chỉ là một cái nhìn bình thường không có ý nghĩa gì cả, nhưng khi đuôi mắt hẹp dài lướt qua, nam sinh kia vẫn không nhịn được mà run rẩy một chút, vô thức im miệng lại.

Lúc này, điện thoại của Mộ Nam Kiều rung lên, Lộc Kỳ trả lời lại:

[ Trà sữa mochi hạt dẻ? Em chưa từng uống bao giờ, em muốn thử? ]

Mộ Nam Kiều: [ Được rồi]

Khi đến lượt hắn, hắn không chỉ mua loại trà sữa mới mà còn mua loại Lộc Kỳ hay đặt hàng, đề phòng món mới không ngon, sau khi cầm lấy trà sữa, hắn quay đầu nhìn nam sinh đang rụt cổ kia, bình thản nói: "Minh Kỳ."

Nam sinh sững sờ, nhưng rồi không thể ngăn cản được cậu hỏi bật ra từ môi: "Minh Tề? Minh Kỳ? Ông lớn, Minh nào, Kỳ nào vậy?"

Minh của "Sáng ngời", Kỳ của "Lộc Kỳ"

Nhưng hắn cũng không muốn cho một đứa trẻ biết, nên chỉ nói:: "Hai ngày nữa cậu sẽ biết."

"Còn có, cho cậu một lời khuyên." Mộ Nam Kiều mở cửa xe ra, cất đồ uống kỹ càng, mới quay đầu lại nhìn thẳng về phía nam sinh nói: "Lần sau cậu có bạn gái nữa thì đừng nói chuyện thân mật nhiều quá, nói mấy thứ có ích hơn đi."

Nam sinh bị đả kích bưng mặt hu hu hu chạy đi mất.

Mộ Nam Kiều lên xe, cài dây an toàn, sau đó tìm wechat của trợ lý rồi ấn vào avatar của cậu ta.

[ Tôi vỗ vào ví tiền xin "giúp đỡ", chỉ có tiếng vọng trống rỗng.]

Mộ Nam Kiều:.....

Trợ lý:......

[ Mộ tổng, ngài có nhiệm vụ muốn tôi hoàn thành sao?]

Mộ Nam Kiều: [ Anh tìm một công ty chuyển nhà, buổi chiều ngày mai tới tiểu khu Hoa Viên phòng 501.]

Trợ lý: [ Vâng, tôi biết rồi.]

Mộ Nam Kiều suy nghĩ một chút, lại gửi qua một tin:

[ Tìm công ty uy tín một chút, làm tốt tôi sẽ phát tiền thưởng.]

Trợ lý bình tĩnh thể hiện sự chuyên nghiệp: [ Được, cảm ơn Mộ tổng]

Sau khi gửi tin xong, anh ta nhanh chóng thay đổi cài đặt hình ảnh thành: xx vỗ vào bia mộ của tôi, tôi nguyện máu chảy đầu rơi vì ông chủ.

Quả nhiên món mới không ngon, Lộc Kỳ cau mày uống được hai ngụm, cậu cảm thấy quá ngọt nên đưa hết phần còn lại cho Mộ Nam Kiều.

Đã lâu rồi Tiểu Tam Hoa không gặp tên động vật hệ chó này, hiếm khi có cơ hội tới đây ra oai, nó nhảy lên chân dài của Mộ Nam Kiều rồi bắt đầu giẫm lên, Mộ Nam Kiều vừa mừng vừa sợ, hắn giơ tay ra, ôm —— ba của Tiểu Tam Hoa, đè người lên ghế sô pha rồi hôn.

Tiểu Tam Hoa bị chen lấn, nó meow một tiếng rồi tức giận bỏ chạy.

Lộc Kỳ cũng hoảng sợ, cậu vịn lên vai Mộ Nam Kiều, tai đỏ ửng mà oán giận, "Anh đè lên nó rồi....ưm...."

Tất cả những lời trách móc đều bị răng môi của Mộ Nam Kiều nuốt vào hết, lúc nãy rõ ràng là trà sữa ngọt phát ngấy nhưng bây giờ chỉ còn lại vị ngọt nhàn nhạt trong miệng hắn, nếm rồi lại thấy rất ngon.

"Anh nhớ em lắm....." Mộ Nam Kiều khẽ nói, hắn buông tha cho đôi môi của Lộc Kỳ, những nụ hôn nho nhỏ in lên tai cậu, còn mút ra một dấu hôn đỏ ửng.

Lộc Kỳ hoàn toàn không biết được hành vi lưu lại dấu vết của Mộ Nam Kiều, ngón tay của cậu nắm chặt áo sơ mi của hắn, nhỏ giọng nói: "Em cũng rất nhớ anh....."

Vì thế lại là một nụ hôn kéo dài, cuối cùng khi cảm giác khô nóng bứt rứt quen thuộc kia lại xuất hiện, Lộc Kỳ vội vàng cắn môi Mộ Nam Kiều, đẩy con hồ ly to với ánh mắt dục cầu bất mãn này ra, rồi vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

"Tối nay em nấu canh cho anh!"

Mộ Nam Kiều thở dài, chấp nhận số phận đi vào trong phòng bếp giúp đỡ.

Ban đêm, hai người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng, Lộc Kỳ đã sớm chuẩn bị sẵn thùng để đóng gói, hai người vừa nói chuyện vừa dọn đồ, thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng chỉ còn chăn nệm ở trên giường, chờ sáng mai đóng gói lại rồi mang theo.

"Thật ra em vẫn còn khá thích tổ ấm này." Lộc Kỳ nằm trong chăn, khẽ thở dài, "Phương hướng tốt, vị trí cũng tốt......."

Mộ Nam Kiều mở laptop xem văn kiện, nghe Lộc Kỳ nói như vậy, hắn nhịn không được vươn tay ra xoa xoa tóc của cậu, "Căn nhà mà chúng ta sắp chuyển qua cũng rất tốt, vị trí cũng tốt,......"

Hắn hơi chần chừ: "Hay là em cảm thấy nhà quá lớn?"

Lộc Kỳ liếc hắn, không còn gì để nói: "Ai mà không thích nhà lớn chứ? Em mà có tiền thì em cũng mua một căn nhà thật lớn."

Mộ Nam Kiều:......

Lộc Kỳ xoay người qua ôm lấy eo Mộ Nam Kiều, dụi đầu cọ cọ, "Chủ yếu là do ở cái căn nhà nhỏ này, em đã quen biết anh, phải rời khỏi đây khiến em hơi tiếc nuối...."

Mộ Nam Kiều làm gì còn lòng dạ nào mà làm việc nữa, hắn cảm thấy tim mình như sắp tan chảy đến nơi.

Hắn đóng máy tính đi, cũng chui vào trong chăn, trong phòng ngủ chỉ còn một chiếc đèn nhạt nhòa mờ mờ ở đầu giường.

Lộc Kỳ trách lần trước hắn ra quá lâu, làm cổ tay của cậu vừa đau vừa mỏi, nên bây giờ cậu không muốn đắp chung chăn với hắn nữa, hắn vươn tay kéo cái chăn cuộn tròn kia tới gần, ôm cuộn chăn mềm mại này mà lòng đầy ắp.

"Em nói như vậy làm anh cũng cảm thấy không nỡ." Hắn cười cười. "Nhưng mà, cùng em đi tới nơi nào đều có ý nghĩa cả, thế thì chúng ta phải mua lại Mát-xcơ-va trước...."

Hắn buồn phiền, thở dài: "Xem ra anh vẫn còn chưa đủ tiền."

"Đúng là anh chưa có đủ tiền thật." Lộc Kỳ nghiêm túc nói: "Trong tiểu thuyết mà ba em đã đọc, bá tổng sẽ trực tiếp vung tiền mua cả một đất nước luôn! Nếu người ta không đồng ý, thì hắn sẽ vung tay thuê một đoàn lính đánh thuê, đông nghìn nghịt tới san bằng hết....."

Nói xong, cậu lại không kìm được mà bật cười trước, hai mắt cong cong lấp lánh, khiến Mộ Nam Kiều nhìn mà lòng ngứa ngáy không thôi, hắn cúi đầu hôn lên hàng mi của cậu rồi cười nói: "Em đang nói tới tổng tài hay là Ngọc Hoàng Đại Đế đánh Hoa Quả Sơn vậy...."

Lộc Kỳ bật cười ha ha, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái "chụt", "Được rồi, mau ngủ đi thôi, ngày mai chúng ta còn phải chuyển nhà nữa...."

Vì tăng ca mấy ngày nay nên bây giờ chỉ có ôm Lộc Kỳ thì lòng Mộ Nam Kiều mới bình tĩnh lại được, hắn cũng thấy mệt, hắn vỗ lưng cậu rồi nói khẽ: "Hy vọng trong căn nhà mới cũng sẽ có lần đầu tiên khiến em nhớ mãi."

Tuy là câu nói này có ý nghĩa sâu xa, nhưng tiếc là Lộc Kỳ lại không nhận ra, cậu ngáp một cái, ngoan ngoãn ngủ trong lòng của hắn.

......

Vì có tiền thưởng khuyến khích nên hiệu suất làm việc của trợ lý Trương cực kỳ cao, anh dẫn theo nhân viên của công ty chuyển nhà tới khuân đồ đi trước, còn anh thì đi theo xe nhìn chằm chằm, Lộc Kỳ chỉ cần tự đi và ôm hai chú mèo lên xe Mộ Nam Kiều là được.

Lúc đi ngang qua Học viện Mỹ thuật, Lộc Kỳ ghé sát vào cửa kính nhìn ra ngoài, thấy vậy, Mộ Nam Kiều hỏi cậu: "Em có muốn vào xem không?"

"Để hôm khác đi, hôm nay chúng ta phải tới nhà mới dọn dẹp trước đã." Lộc Kỳ dựa vào gối đầu nai con, cậu chỉ vào một cái đầu ngõ: "Bên cạnh trường có một con phố bán đồ ăn vặt, có một tiệm bán xiên nướng rất ngon, khi nào anh rảnh chúng ta cùng đi ăn đi."

Mộ Nam Kiều gật đầu nói được.

Vân Thịnh Tinh Lan nằm ở khu trung tâm thành phố, là một nơi yên tĩnh hiếm hoi giữa khu nhộn nhịp như vậy, có nhiều hàng cây xanh, phía sau tòa nhà cao tầng còn có một vườn hoa nhỏ. Ở chốn tấc đất tấc vàng này, còn có một ngọn núi không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, hoa sơn trà được trồng ở đây đúng lúc nở rộ, hai màu hồng, trắng đan xen, tỏa hương khoe sắc.

Lộc Kỳ vui vẻ nắm tay Mộ Nam Kiều, chút muộn phiền và lưu luyến đối với căn nhà nhỏ vào tối hôm qua đã tan thành mây khói.

Căn nhà của Mộ Nam Kiều nằm ở tầng cao nhất của khu A, có kết cấu lệch tầng, lấy ánh sáng rất tốt, khi đẩy cửa bước vào huyền quan sẽ thấy một tấm bình phong bằng gỗ chạm rỗng, băng qua bình phong là một phòng khách to gấp đôi tổ ấm ở phòng 501, mấy cái thùng giấy được chuyển tới đang chất đống ở đó.

Thường thì nơi trống trải quá sẽ có cảm giác thiếu ấm áp, nhưng rõ ràng Mộ Nam Kiều đã sắp xếp từ trước, sàn gỗ sáng màu, vài cây xanh nhỏ được trồng trong những chậu hoa nhỏ đáng yêu, gối ôm nhiều màu sắc đặt trên ghế sô pha, còn có khung leo trèo hình tòa thành dành cho mèo bên tường, ở nơi cao nhất là ngai vàng dành cho mèo, Tiểu Tam Hoa vừa bước ra khỏi lồng chưa thèm nhìn gì đã chui xuống dưới sô pha cái vèo để "dọn vệ sinh."

Lộc Kỳ: "Wow!"

Nhà rất lớn rất đẹp, nhưng thứ khiến người ta cảm động chính là sự chăm chút của Mộ Nam Kiều, hắn cho người khác cảm giác rằng sống ở đây cùng nhau sớm sớm chiều chiều là một chuyện rất đáng mong chờ, mà định nghĩa về "nhà" của cậu cũng chỉ cần như thế.

Mùi gỗ nhàn nhạt thơm mát gần sát sau lưng, Mộ Nam Kiều ôm lấy cậu lắc lư, "Em thấy thế nào? Có thể miễn cưỡng sánh với tổ ấm 501 chứ?"

"Ừm ừm ừm...." Lộc Kỳ gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cậu nghĩ tới chuyện gì đó, chợt hỏi: "Anh đã chuẩn bị từ khi nào thế? Trong khoảng thời gian này không phải anh bận rất nhiều việc sao?"

"Ừm...." Mộ Nam Kiều khẽ cúi người, gác cằm lên vai Lộc Kỳ, giọng nói của hắn vang lên bên tai cậu, "Anh đã nói với em là nơi này rất gần Mộ thị rồi, ăn cơm trưa xong là anh sẽ qua đây, anh đặt thêm khung leo trèo cho mèo, tìm thêm vài món đồ trang trí...."

Tai của Lộc Kỳ tê rần, ngứa ngáy, cậu giơ tay lên xoa xoa.

Cậu xoay người lại nhìn Mộ Nam Kiều, nhìn vào đôi mắt hồ ly xinh đẹp của hắn, nhìn nốt ruồi son ở đuôi mắt và chiếc mũi thẳng....

Cuối cùng, ánh mắt của cậu dừng lại ở bờ môi nhạt màu có hình dạng hoàn hảo kia.

"Mộ Nam Kiều...." Lộc Kỳ khẽ thì thầm rồi rướn người tới gần hắn, " Em muốn đóng tiền thuê nhà."

Đọc truyện chữ Full