Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 42
" Đệt đệt đêt......" Một nhóm nhị thế tổ trợn mắt choáng váng, rúc vào nhau như chim cút thì thào to nhỏ, "Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Sao Mộ Nam Kiều lại tới đó?"
"Chắc không phải là nghe thấy có người đẹp làm thế thân của mình, thấy mất mặt nên tới đó gây sự đấy chứ...." Có người to gan đoán thử.
"Vậy....anh Cao sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?" Có người khẽ hỏi, không cần người khác nhắc nhở, cậu ta đã tự hạ giọng thật nhỏ rồi.
Trong phút chốc, không ai dám nói gì, chỉ đành lẳng lặng quan sát.
Bên phía này, Lộc Kỳ cười đến nỗi đau cả bụng, Cao thiếu gia kia nghe Mộ Nam Kiều nói tới ba chữ "bao dưỡng tôi", vẻ mặt của hắn tái mét như gặp ma, lắp bắp không nói nên lời, " Không không không.... Tôi không có ý đó, Mộ tổng...."
Mộ Nam Kiều mỉm cười, gương mặt của hắn tuấn tú hào hoa khiến nụ cười này rất chói mắt, rõ ràng đây là một cảnh tượng choáng ngợp lòng người, nhưng Cao thiếu gia lại run rẩy như sắp lên cơn động kinh.
"Vậy là cậu muốn bao dưỡng em ấy?" Mộ Nam Kiều hiền lành hỏi.
"Không không không không không...." Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến Cao thiếu gia phủ nhận ngay tắp lự, hắn nuốt nước bọt, "Chỉ là tôi....khụ, thấy xe của cậu ấy tương đối ngầu thôi... ha ha...."
Mộ Nam Kiều thốt ra mấy chữ hung tợn: "Cút!"
Cao thiếu gia bỏ chạy, khi chạy hắn còn bị vấp một cái, nhưng hắn không dám dừng lại một chút nào, dùng hết cả tính mạng mà chạy, hắn chạy tới chỗ đám bạn bè của mình mà lòng vẫn còn hoảng hốt, vỗ ngực ầm ầm như một con tinh tinh: "Đm, tôi cứ tưởng rằng hắn muốn giết tôi luôn chứ.... đm, hắn làm như tôi đang muốn quyến rũ vợ của hắn vậy....."
Lúc ngước mắt lên nhìn, hắn nhìn thấy đám bạn bè đang há hốc mồm nhìn về một phía như những bức tượng trên Đảo Phục Sinh.
"Mấy cậu nhìn gì thế?"
Hắn cũng quay đầu lại, thầm nghĩ chắc không phải người đẹp bị ức hiếp đấy chứ?
Nhưng rồi hắn thấy được, dưới ánh đèn đường, Mộ tổng lắm mưu nhiều kế kia đang nghiêng người hôn lên môi cậu thanh niên ngồi trên xe máy, hắn mặc một bộ tây trang, đi giày da, khẽ nghiêng người xuống, nhưng nụ hôn này lại không hề nhẹ nhàng chút nào, bàn tay kia nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của cậu thanh niên, hắn hôn hơi thô bạo, như đang thể hiện công khai chủ quyền.
Còn cậu thanh niên xinh đẹp mặc áo khoác trắng kia thì ngoan ngoãn ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn giữ lấy sau gáy Mộ Nam Kiều, quả thật giống như là trấn an con hổ lớn đang xù lông vậy.
"Đệt....." Có người khẽ nhỏ giọng nói: "Khó trách cậu ta không thèm để ý tới anh Cao, thì ra là đã có chủ rồi."
Nếu là người khác thì khẳng định Cao thiếu gia sẽ không cam lòng mà thử đào góc tường một chút, nhưng với Mộ Nam Kiều thì hắn tuyệt đối không dám.
Thứ nhất là người này có thù tất báo, hắn không thể đụng vào được, hôm nay hắn đã trêu chọc người của Mộ Nam Kiều, ngày mai hắn còn phải nghĩ cách bồi tội với người ta, đừng để gây ra khúc mắc gì, nếu không anh trai đang bàn chuyện hợp tác với Mộ Nam Kiều biết được sẽ dánh gãy chân hắn mất.
Thứ hai, hai cha con nhà họ Mộ này có tiếng là dầu muối không ăn, Mộ Xuyên Bách cùng với người phụ nữ nước ngoài kia đã ở bên nhau được nửa đời người rồi, mỗi lần ông ta nhắc tới người vợ của mình thì đều nở nụ cười dịu dàng thắm thiết, hơn nữa đó cũng không phải là nhân thiết của ông ta, người nào dám đưa phụ nữ cho ông ta, ông ta sẽ lập tức trở mặt.
Cao thiếu gia nghĩ thầm, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu bố hắn cũng toàn tâm toàn ý với mẹ của hắn, không ở bên ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ gì đó, thì khẳng định là hắn cũng sẽ không như bây giờ.
Tìm một cái cớ cho chính mình xong, hắn cảm thấy yên tâm thoải mái hơn hẳn, Cao thiếu gia thầm nghĩ đây chắc là do gien di truyền, suy bụng ta ra bụng người, Mộ Xuyên Bách là một con sói, vậy khẳng định Mộ Nam Kiều cũng là thuộc loài sói, đã vào miệng hắn rồi thì nhất định sẽ không nhả ra, hắn cũng không muốn chạm vào cái ổ sói này.
Hắn xem như đã hiểu rõ rồi, nhưng không phải người nào cũng đều giống như hắn tự hiểu lấy mình.
Những kẻ luôn hoành hành ngang ngược quen rồi, sẽ không bao giờ tin rằng có cái gì khiến mình vấp phải trắc trở, nói chính xác hơn, những người này cho rằng những khó khăn trong cuộc đời mình đều sẽ có người giúp hắn giải quyết cả, nên vẫn luôn là một người vô tri, ngu xuẩn không sợ chết.
Một đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài ngẩng cao của Lộc Kỳ, từ trong mũi hừ ra một tiếng cười lạnh.
Hắn không tin, Mộ Nam Kiều sẽ vì một tên trai trẻ không quyền không thế mà trở mặt với người nhà họ Vương.
.....
"Được rồi...." Lộc Kỳ nhỏ giọng nói: "Khụ, còn đang ở bên ngoài đó, xấu hổ lắm."
Mộ Nam Kiều lưu luyến mà cắn lên môi cậu, khẽ nói: "Anh không thích người khác mơ ước tới em, đêm nay phải đăng lên vòng bạn bè mới được, để anh xem thử còn ai không có mắt nhìn mà dám động thổ trên đầu thái tuế nữa không."
"Đúng nha!" Đôi mắt to tròn của Lộc Kỳ chớp chớp, " Sau khi chúng ta ở bên nhau, em còn chưa đăng lên vòng bạn vè tuyên bố quan hệ của chúng ta nữa."
Nghĩ thế, Lộc Kỳ nhớ tới còn có lưu trình chưa hoàn thành, thế là cậu lại hỏi: "Còn đặt avatar đôi nữa! Anh muốn để hình gì, em có thể vẽ avatar đôi cho chúng ta....."
"Chụt ~!" Mộ Nam Kiều lại hôn một cái thật vang dội lên môi của Lộc Kỳ, "Về nhà rồi chúng ta bàn lại, thái thái Tiểu Lộc à, tranh chân dung em vẽ thu phí như thế nào vậy?"
Lộc Kỳ cười tủm tỉm, cong cả mắt: "Không thu tiền, đây là phúc lợi của tổng đốc đó."
Cảm giác khó chịu khi bị người khác đào góc tường nhà mình đã lập tức bị xua tan đi rất nhiều nhờ nụ cười ngọt ngào kia của Lộc Kỳ, nhưng phàm là chuyện có liên quan tới Lộc Kỳ, Mộ Nam Kiều luôn rất nhỏ nhen, Nhị thiếu gia nhà họ Cao mạo phạm hắn thì còn được, nhưng đụng tới Lộc Kỳ thì hắn không tài nào nhịn được, hắn vừa suy nghĩ xem nên mách lẻo với nhà địa chủ giàu có kia như thế nào về việc đứa con ngu ngốc của họ đã làm, vừa quan sát Lộc Kỳ từ đầu tới chân, không nhịn được huýt sáo một cái.
"Bạn trai, em đẹp trai thật nha." Mộ Nam Kiều nghiêng đầu cười nói: "Xem ra anh còn chưa hiểu biết đủ sâu đối với bạn trai của anh rồi, anh còn không biết lái xe máy đâu."
Lộc Kỳ hơi xấu hổ mà xoa xoa chóp mũi: "Chủ yếu là do không có cơ hội nhắc tới thôi, với lại trình độ của em cũng bình thường à, cho nên em cũng không đặc biệt nói tới làm gì."
Cậu đưa mũ bảo hiểm qua cho Mộ Nam Kiều, xoay mông vỗ vỗ vị trí phía sau, cười gian xảo: "Đi nào Mộ tổng, không phải anh nói để em đón anh về nhà sao?"
Mộ Nam Kiều nhướng mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía chiếc eo gầy gò của Lộc Kỳ, vẻ mập mờ lướt qua, hắn cầm lấy mũ rồi bước đôi chân dài lên xe.
Tiếng động cơ vang lên, đèn xe máy màu đỏ đen nháy lên, Lộc Kỳ đánh một vòng rồi nghênh ngang đi qua trước mặt đám nhị thế tổ không chốn dung thân kia.
"Đệch mẹ,......" Có người lẩm bẩm ra tiếng, rõ ràng là đang hoài nghi nhân sinh, hắn lôi kéo thằng bạn đứng bên cạnh hỏi: "Mộ Nam Kiều......lên chiếc xe máy kia rồi ư?"
Lời này thốt ra quả thật không hề có ý nghĩa gì, mọi người có mắt đều thấy được, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ thứ khó hiểu chân chính là: Vừa leo lên xe liền ôm eo của người ta, một bộ "chim nhỏ nép vào lòng người" như thế, thật sự là Mộ Nam Kiều sao?!!
.....
Mặc kệ người khác nghĩ gì, lúc này Mộ Nam Kiều thật sự rất thích ý.
Cánh tay của hắn ôm vòng qua eo Lộc Kỳ, trong lòng cảm thấy thỏa mãn không chịu nổi, lúc này hắn sẽ không trêu chọc Lộc Kỳ, chỉ đem người ôm vào trong ngực, dù sao bạn trai của hắn đang chuyên tâm lái xe, an toàn vẫn là trên hết.
Chỉ là tình hình giao thông ở Thân Thành luôn luôn đông đúc, Lộc Kỳ đi rồi dừng theo dòng xe cộ, tốc độ cũng không nhanh được, lúc chờ đèn đỏ, Mộ Nam Kiều nhấc kính bảo hộ của mũ lên, lại gần bên cạnh mũ của Lộc Kỳ rồi hỏi: "Bảo bối, xe này của ai vậy?"
"Của Hứa Hằng Tinh đó." Giọng nói của Lộc Kỳ xuyên qua kính bảo hộ có chút ồm ồm: "Em nói là mượn xe đi đón bạn trai, cậu ấy không nói hai lời liền cho em mượn luôn."
Trong giọng nói trầm thấp của Mộ Nam Kiều không nén nổi sự tò mò: "Vậy em học lái xe khi nào thế?"
"Hứa Hằng Tinh và em học chung cấp 3 tại Vân Thành, sau khi thi đại học xong, cậu ấy với em cùng vào chung một câu lạc bộ, từ đó em bắt đầu tiếp xúc với xe máy, còn thi được bằng lái xe nữa." Nói tới đây, Lộc Kỳ ho khan một tiếng, giọng cũng nhỏ đi nhiều: "Sau khi đến Thân Thành học đại học, có thời gian rảnh thì em cũng sẽ đi chơi, sở dĩ nằm viện cũng là do gặp sự cố nhỏ....."
Cánh tay Mộ Nam Kiều căng chặt, tuy rằng Lộc Kỳ không nhìn thấy, nhưng cũng có thể đoán được hắn đang nhíu chặt mày đằng sau mũ bảo hiểm.
Lộc Kỳ có hơi thấp thỏm.
Cậu không có đặc biệt yêu thích thứ gì, chạy xe máy cũng coi như là một hoạt động yêu thích của cậu, chỉ là cậu có thích, nhưng không phải theo kiểu tìm kiếm kí.ch thích, cho nên lúc điều khiển xe máy đều tuân thủ quy tắc, lái xe rất vững vàng, lần trước, sở dĩ cậu gặp sự cố là vì do người kia lái xe không đúng quy tắc.
May mà không có xảy ra vấn đề gì lớn.
Trong nửa năm qua, cậu dành thời gian cho việc điều dưỡng bản thân và bận rộn xử lý một số việc rắc rối, cũng chỉ có khoảng thời gian gần đây mới nhàn rỗi hơn, mà sở dĩ cậu không nói với Mộ Nam Kiều là vì có băn khoăn trong lòng.
Hồi lúc cậu học tiểu học, ba mẹ của cậu rất bận rộn, cho nên cậu sống cùng ông nội, ông cậu có một con ngựa, vừa mạnh mẽ lại xinh đẹp, vô cùng uy phong, ông nội còn thường ôm cậu lúc đó còn nhỏ xíu, ngồi trên lưng ngựa cầm lấy dây cương.
Đó là khái niệm mơ hồ của bé Lộc Kỳ về hai chữ "tự do".
Khi đó, thế giới bao la, cỏ xanh trải dài từ sườn đồi tới ven đường, lúa mì ở đồng ruộng đối diện đã chín vàng, sóng lúa vàng rực lắc lư giữa bầu trời xanh biếc, hệt như một bức tranh sơn dầu chứa màu sắc sáng ngời.
Sau đó, cậu được mẹ đón về nhà, về thành phố.
Cậu biết mẹ rất yêu thương mình, cậu là đứa con mà không dễ gì bà mới có được, nên bà luôn chăm sóc cậu tỉ mỉ từng li từng tí, dù bị va vào đâu đó rồi bầm tím, mẹ cậu cũng căng thẳng không chịu nổi.
Dần dần cậu trở thành một đứa nhỏ "yên tĩnh", thích ngồi một chỗ đọc sách, vẽ tranh, làm đồ thủ công.
Cho đến mùa hè năm ấy, Hứa Hằng Tinh lén lút đưa cậu đi tới câu lạc bộ kia, đột nhiên cậu lại nhớ tới cái mùa hè được ông nội ôm ngồi lên lưng ngựa nắm dây cương kia.
Cậu thi bằng lái xe không hề nói với mẹ mình.
Yêu một người thì sẽ để ý đến an toàn của người đó, Lộc Kỳ có thể hiểu được, nhưng thật ra cậu không cần được bảo vệ quá độ như thế, cậu có chút lo lắng Mộ Nam Kiều sẽ nói.....
"Thật là lợi hại nha, bảo bối." Giọng nói của Mộ Nam Kiều trầm thấp, còn mang theo ý cười, rất chân thành nói: "Anh cho em một chiếc xe nhé, được không? Người khác có, bạn nhỏ nhà anh cũng nhất định phải có."
Cách một mũ bảo hiểm, giọng nói có chút khác biệt, nhưng từng chữ một rõ ràng vẫn tiến thẳng vào lỗ tai Lộc Kỳ, cậu mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn mà sửng sờ.
Xe máy lái vào tầng ngầm của Vân Thịnh Tinh Lan, dừng lại bên cạnh chiếc xe mà ngày thường Mộ tổng vẫn hay đi làm, Mộ Nam Kiều bước xuống xe trước tiên, hắn cởi mũ ra nhìn về phía Lộc Kỳ, cười trêu chọc: "Cảm ơn kỵ sĩ Tiểu Lộc đã hộ tống một đường nhé."
Lộc Kỳ cũng tháo mũ bảo hiểm xuống, tóc đen mềm mại bị mồ hôi làm ướt, cậu cũng không ngại, tùy tiện vuốt ngược tóc mái ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp hỏi Mộ Nam Kiều: "Em lái xe máy như vậy, anh không có ý kiến gì sao?"
"Không có, chỉ là anh vẫn có một đề nghị...." Mộ Nam Kiều nói: "Em chỉ tham gia câu lạc bộ thì không được, để anh tìm một giáo viên chuyên nghiệp cho em, em phải học cách bảo vệ bản thân."
Nói xong, hắn còn bổ sung thêm: "Cục cưng à, anh biết em đang lo lắng cái gì, anh yêu em, cho nên anh tôn trọng sở thích của em, dù sở thích này có tồn tại nguy hiểm thì việc của anh cũng chỉ là tận hết khả năng mà cung cấp bảo hộ cho em, chứ không phải độc tài bắt em từ bỏ, đây là ích kỷ mang danh tình yêu..."
Hắn còn chưa nói xong, Lộc Kỳ đã bước chân xuống xe, giang hai tay ra ôm hắn.
"Mộ Nam Kiều...." Nhóc nai con ấy rúc đầu vào trong hõm vai hắn, ỷ lại mà cọ cọ, "Anh thật sự tốt quá, em rất yêu anh, em muốn.... khụ...."
Cậu nhón chân lên, thật cẩn thận mà thò lại gần, ở trên khóe môi nhạt màu kia nhẹ nhàng mổ một cái: "Giao tiền thuê nhà được chứ?"
Mộ Nam Kiều ôm cậu, cười cười có chút bất đắc dĩ, " Em đừng có quyến rũ anh xong rồi lại không phụ trách mà chạy trốn."
"Em sẽ chịu trách nhiệm mà...." Lộc Kỳ nhỏ giọng nói, nói xong còn nhìn trước nhìn sau, khi thấy camera theo dõi, lỗ tai cậu đỏ lên, lại vùi đầu vào hõm vai của Mộ Nam Kiều như một con đà điểu, cất lời mờ ám: "Chúng ta về nhà trước đi, về rồi em sẽ chịu trách nhiệm sau."