Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 49
Trong căn phòng tối om này, Lộc Kỳ đang quay đầu tìm kiếm vật gì đó sắc bén.
Trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, không biết trong đó có bia hay không, nếu như có chai thủy tinh nào đó, vậy chỉ cần đập vỡ là có thể lấy được mảnh thủy tinh cắt đứt được băng dính, còn có thể dùng nó để tự vệ phòng thân.....
Chỉ là một loạt động tác lăn xuống giường, không dùng tay mà mở tủ lạnh, không có khả năng không phát ra tiếng động được, hơn nữa bên dưới là thảm, muốn đập vỡ bình rượu cũng hơi khó, trên tường vậy mà còn lót đệm cách âm, cuối cùng Lộc Kỳ nhìn về phía bàn trà nhỏ.
Độ cao này, dù có quỳ xuống cầm chai bia cũng có thể đập vỡ nó.
Vương Lương sẽ vào phòng bất cứ lúc nào, mặc dù kế hoạch trông có vẻ bất khả thi nhưng Lộc Kỳ vẫn phải tranh thủ một chút, cậu trườn ra sát mép giường, nghiêng người dùng vai và khuỷu tay chống cho bản thân ngồi dậy, bước xuống giường rồi đứng lên.
Được rồi, bước đầu tiên đã thành công, không phát ra âm thanh gì.
Sợi dây thừng trói chân cậu là một dải ruy băng không biết lấy từ chỗ nào, nhìn khá giống loại ruy băng dùng để quấn vài vòng quanh bó hoa rồi buộc nơ con bướm vậy, còn là màu hồng nhạt, mặc dù màu sắc này rất dễ thương nhưng nó chắc chắn đến nỗi có thể thắt cổ Vương Lương được luôn, khi buộc lại cũng khó mà tháo ra được, Lộc Kỳ chỉ đành nhúc nhích đầu gối di chuyển, vừa bước từng bước nhỏ vừa nhảy, cuối cùng cậu di chuyển tới được tủ lạnh.
May mà có thảm nên bước thứ hai thành công, không có tiếng động.
Lộc Kỳ xoay người dùng tay mở tủ lạnh, rồi xoay lại xem.
Cậu hơi thất vọng nhíu mày, trong tủ không có chai bia, chỉ có lon bia mà thôi, ngoài ra còn có một chai rượu ngoại mà cậu không biết tên, chất lỏng màu vàng rực được chứa trong chai thủy tinh dày, nhìn có vẻ rất rắn chắc, có thể gõ cho Vương Lương nở hoa.
Nếu gõ thứ này vào bàn trà, chỉ cần Vương Lương còn thở, thì khẳng định gã sẽ nghe thấy được.
Cậu khụy chân ngồi xổm xuống lấy chai rượu ra, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại, Lộc Kỳ nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ cần khóa trái cửa phòng lại, hẳn là cậu có thể giữ chân Vương Lương lại một thời gian, rủi ro duy nhất chính là cái tên rùa chết tiệt này có chìa khóa, nhưng Lộc Kỳ quyết định đánh cược một phen, tên phá gia chi tử này trông không giống người thường mang chìa khóa theo bên mình.
Lộc Kỳ nhảy hai bước ra cửa, chợt có tiếng bước chân vang lên bên ngoài.
Vương Lương tới đây!
Tiếng thở hồng hộc kia, cùng với tiếng chửi bậy, càng ngày càng gần, Lộc Kỳ không rảnh lo đến chuyện sẽ phát ra âm thanh nữa, cậu dùng sức nhảy, cách cửa chỉ còn một bước thôi, lần này cậu va "ầm" một cái, cũng làm cho tiếng bước chân bên ngoài phòng dừng lại một lát, sau đó chợt tăng tốc lên.
Cửa bị đẩy ra một chút, Lộc Kỳ liền lập tức đè lại, cậu dùng trọng lượng của cơ thể đầy ra, Vương Lương ở bên ngoài phòng mắng to một tiếng, bắt đầu dùng sức đẩy cửa.
Lộc Kỳ không đưa tay ra được, cậu dùng lực ở vai lưng để chống lại hắn khó khăn vô cùng, trong lúc giằng co, cửa dần dần hé ra.
"Bảo bối nhỏ à...." Giọng nói u ám của Vương Lương vang lên từ khe cửa, vì gã ra sức đẩy cửa nên giọng nói hơi đứt quãng, nghe giống như một đài radio bị rè, "Cậu đừng.... phí sức làm gì... giữ lại chút nữa mà hầu hạ tôi ở trên giường đi.... đỡ phải khổ...."
Lộc Kỳ buồn nôn vì hai chữ "bảo bối" kia, cậu cắn chặt răng, không kêu lên tiếng nào, ra sức đẩy cửa về phía sau.
Có lẽ vì gã nói chuyện nên mất một hơi, cửa bị hé ra một chút bị "ầm" một tiếng đẩy trở về, Lôc Kỳ nhanh chóng cầm tay nắm cửa.
"Rắc!"
Âm thanh nhỏ này vang lên bên tai Lộc Kỳ trong thời khắc này như tiếng nhạc trời vậy, lực chống cự ở sau lưng biến mất, Lộc Kỳ lại vặn ổ khóa, sau đó cậu dựa vào cửa thở hổn hển vì kiệt sức.
Vương Lương đứng bên ngoài đá vào cửa "ầm ầm", Lộc Kỳ cẩn thận lùi lại, nhận ra cánh cửa khá rắn chắc, nhưng khung cửa đang rung chấn mãnh liệt, cậu không dám chậm trễ nữa, chụm hai chân nhảy tới gần chai rượu bên tủ lạnh rồi lại nhanh chóng tới chỗ bàn đá cẩm thạch, cậu xoay lưng về phía bàn trà, gõ mạnh vài phát.
Âm thanh thủy tinh va vào bàn đá, phát ra tiếng động nặng nề, đủ biết cái chai này dày tới mức nào, mà Lộc Kỳ lại không thể dồn được bao nhiêu sức lực.
Ở bên ngoài, Vương Lương như một con chó điên mà đá vào cửa, gã đạp vài cái rồi chợt dừng lại, đứng trước cửa cười lạnh.
"Đệt mẹ mày... mày cũng giữ trinh tiết ghê đấy." Gã thở hổn hển như bị suyễn, nói: "Mày càng như vậy, ông đây càng muốn nếm thử mùi vị của mày, xem có hơn mấy đứa trước đó hay không......"
Gã bảo người gọi điện thoại, Lộc Kỳ nghe được vào chữ "chìa khóa" mơ hồ.
Cậu gấp đến nỗi run cả người, vừa cố sức kìm nén sự khủng hoảng, vừa cố gắng đập chai rượu thật mạnh.
Có tiếng vỡ vụn vang lên, Lộc Kỳ mừng rỡ chớp mắt, mồ hôi rịn ra đầy chóp mũi, cậu quay đầu nhìn chai rượu, suýt thì bật khóc.
Chai rượu không sao cả, thứ bị vỡ là cái bàn đá.
"Cái chai gì thế này...." Cậu khẩn trương đến nổi không ý thức được bản thân đang nói cái gì, "Quầy rượu của Mộ Nam Kiều cũng có chai giống thế này... trở về phải bảo anh ấy vứt đi mới được...."
Nhất định phải trở về!
Cậu lại hít sâu một hơi, đập thêm lần nữa.
"Rầm ---"
Góc bàn bị nứt lớn hơn nữa.
Từ từ....
Lộc Kỳ ném chai rượu như kim cương kia đi, cậu nâng tay lên đưa tới góc bàn bị vỡ đó.
Lúc này, có tiếng động rất khẽ vang lên, là tiếng chìa khóa tra vào ổ, sau đó cửa bị đá văng ra, va vào trên tường phát ra một tiếng vang thật lớn.
Lộc Kỳ không thèm quan tâm, cậu cọ cổ tay vào góc bàn thật mạnh, trong giây phút băng dính đứt ra cũng là lúc cánh tay của cậu truyền tới cơn đau đớn mạnh mẽ, góc bàn vỡ tan nát cắt qua làn da, máu hơi lạnh nhỏ giọt từ đầu ngón tay xuống tấm thảm dưới đất.
Hốc mắt Lộc Kỳ đỏ ửng nhưng cậu không có giây phút chần chừ nào, cậu giơ tay cởi dây trói trên cổ xuống.
Chỉ là chưa kịp chạm vào sợi dây, tên khốn kiếp xấu xa kia đã hồng hộc đi tới, giơ chân lên đá vào lồng ngực của cậu một cái.
Lộc Kỳ nghẹn ngào rên lên một tiếng, cậu cuộn người như một động vật nhỏ.
Thoạt nhìn cậu thật sự rất đau, cậu rúc vào trong góc run bần bật, Vương Lương thấy vậy bèn mỉm cười lạnh lùng, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Lộc Kỳ, nắm lấy cằm của cậu, dùng đôi mắt hình tam giác quan sát Lộc Kỳ thật kỹ, càng nhìn thì hai mắt của gã càng sáng lên.
"Trông ngon miệng thật.... nhìn mày đáng thương như thế này...." Gã bật cười vừa tàn ác vừa bỉ ổi, sau đó vội vàng lấy một cái chai nhỏ ra khỏi túi, mở nắp.
Lộc Kỳ cứ tưởng cái tên này sẽ rót vào miệng mình, ai ngờ gã ngửa đầu uống sạch.
Lộc Kỳ:....
Lộc Kỳ cầm chai rượu vung lên, nện thật mạnh vào bên tai của Vương Lương, cậu dùng sức tới nỗi có tiếng gió vù vù.
"Bốp!"
Chai này dùng tốt!
Khi Vương Lương loạng choạng ngã xuống, Lộc Kỳ lăn một vòng tại chỗ, nhanh chóng cởi dây thừng trên chân ra.
Hai chân Lộc Kỳ bị trói quá lâu nên có hơi tê, cậu tập tễnh đứng dậy, thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng nghỉ, chạy qua bàn trà trong phòng riêng, cậu cầm tay nắm cửa, ra sức ấn xuống.
Nhưng cửa lại không mở.
Trong phòng nghỉ, Vương Lương loạng choạng bò dậy, chẳng biết có phải trong chai thuốc "Viagra*" mà gã vừa uống có thành phần kíc/h thích hay không, mà cái chai rượu kia cũng không hạ gục được gã, nhìn bóng dáng của gã không khác gì mấy con tang thi trong phim kinh dị, Lộc Kỳ lấy thứ trong miệng ra, đập cửa kêu cứu.
* Viagra là một biệt dược nổi tiếng với công dụng và rối loạn xuất tinh nên còn được gọi là thuốc cường dương, thuốc giới
"Con mẹ nó, mày dám đánh tao....."Vương Lương thở hổn hển, đi tới gần: "Ông đây mẹ nó phải chơi chết mày...."
Ngoài cửa không có ai trả lời, Lộc Kỳ hít một hơi thật sâu, khi Vương Lương nhào qua đây cậu lảo đảo nghiêng người tránh đi, Lộc Kỳ lùi lại vài bước, cảnh cáo gã, "Mày mà còn tới nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì đều là do tao phòng vệ chính đáng, mày có hiểu hay không?"
Vương Lương che cái đầu đầy máu, nếu là người bình thường sẽ lựa chọn đi băng bó lại ngay, không còn hứng thú gì nữa, nhưng tên súc sinh này uống thuốc, cho nên gã không còn được bình thường cho lắm, gã nhìn chằm chằm vào Lộc Kỳ bằng đôi mắt sung huyết, không khác gì một con chó nhìn chằm chằm vào một miếng thịt.
"Nào..."Gã cười lớn, túm lấy Lộc Kỳ: "Để tao xem mày có bản lĩnh gì.... Á!"
Lộc Kỳ tung một cú đấm vào mặt gã.
Xương ngón tay của cậu phát đau, Lộc Kỳ lắc lắc tay, nhấc chân lên bày tư thế hình chữ bát, trợn tròn mắt, "Mày đừng đến đây! Mày còn khóa cửa nữa! Điện thoại của tao bị tịch thu rồi, hay là mày báo cảnh sát đi!"
Vương Lương:.....
Đầu gã lêu ong ong.
Gã chống tay xuống đầu gối rồi lắc lắc đầu, sau đó mới hoảng hốt phát hiện ra, không phải là đầu gã kêu ong ong mà là có cái gì đó vang lên ong ong ngoài cửa. Chẳng bao lâu sau, trước ánh mắt kinh sợ của gã, vụn gỗ bay ra từ cánh cửa gỗ nặng nề trong phòng, một cái khe xuất hiện.....
Một cái cưa điện lọt vào trong từ cái khe đó!
Tình cảnh này mẹ nó không khác gì hiện trường phim kinh dị, ngay cả Lộc Kỳ còn lùi lại vài bước, còn Vương Lương thì chết máy ngay tại chỗ.
Sau khi cưa điện đi vào cánh cửa, nó lùi lại rồi cắt ngang qua, thấy khóa cửa sắp bị cắt trúng, rốt cuộc Vương Lương cũng hoàng hồn chạy về phía Lộc Kỳ như muốn bắt cậu làm con tin, nhưng Lộc Kỳ đã nhăn mũi hung tợn vung nắm tay, gã bèn xoay người chạy vào phòng nghỉ, đóng sầm cửa lại.
Lộc Kỳ:....
Phong thủy thay đổi rồi.
Khóa cửa đã muốn rớt khỏi cánh cửa rồi, người đứng bên ngoài tung một cước đá văng cánh cửa gỗ nặng nề, bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài, trong tay còn cầm theo cái cưa điện đang hoạt động rè rè kia.
Khi thấy Lộc Kỳ, vẻ mặt u ám của hắn mới thả lỏng hơn, hắn vừa mới tắt chiếc cưa đi, thì Lộc Kỳ đã khập khiễng chạy tới gần, nhào vào trong lòng hắn.
Mùi gỗ lành lạnh man mát xộc vào mũi, cuối cùng trái tim thấp thỏm của Lộc Kỳ cũng bình tĩnh lại, nước mắt luôn kìm nén trong lòng chợt tuôn trào như vỡ đê, Lộc Kỳ ôm chặt lấy eo của Mộ Nam Kiều, nức nở kêu r/ên: "Sau này anh.... anh không được uống loại rượu kia nữa.... hu hu hu...."
Mộ Nam Kiều nơi nào còn quan tâm cậu đang nói tới rượu gì, bây giờ bảo hắn móc tim ra hắn cũng chịu, hắn nắm tay Lộc Kỳ, nhưng chạm vào một mảng ướt sủng ấm nóng.
"Em bị thương rồi sao?" Mộ Nam Kiều cẩn thận cầm cánh tay của Lộc Kỳ lên, vết thương trên tay cậu khiến hai mắt hắn đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng nâng tay cậu lên quan sát thật kỹ, "Em còn bị thương ở đâu nữa không?"
Lộc Kỳ khóc thút thít cho hắn xem cánh tay còn lại, "Không...không còn, chỉ là đánh quyền anh mà không đeo găng, em đau quá....."
Sắc mặt Mộ Nam Kiều thả lỏng, hắn khẽ hôn lên đôi mắt ửng đỏ vì nước mắt của cậu, "Cục cưng giỏi quá...."
Tiếng nói trầm thấp kiên định vang lên: "Trước tiên em ra ngoài đi, cậu hai Cao ở bên ngoài, em đã từng nói đỡ cho hắn ta rồi, em nhớ chứ?"
"Vâng...." Lộc Kỳ gật đầu mà hai mắt đỏ hoe.
"Để hắn dẫn em tới bệnh viện, anh sẽ lập tức theo sau." Mộ Nam Kiều giwo tay lên lau nước mắt cho cậu, "Anh phải canh chừng Vương Lương, chờ lát nữa cảnh sát đến, nếu không để gã chạy thoát thì phải làm sao đây?"
Gặp được người mình dựa dẫm vào nhất, nội tâm căng thẳng của Lộc Kỳ cũng dần thả lỏng, cậu từ từ ngừng khóc, trong đôi mắt ướt nước kia không giấu nổi vẻ hoảng loạn khi vừa mới gặp nạn, nhưng cậu biết Mộ Nam Kiều lo lắng như vậy là có lý, thế là cậu bèn gật đầu: "Ừm, Vậy anh mau lên nhé...."
Động tĩnh lớn như vậy, nhưng lại không có mấy người tới xem, thấy Lộc Kỳ đi ra, bọn họ cũng không dám cản đường, vì Vương Lương thường hay làm chuyện xấu ở đây nên ít có ai đi lên tầng này.
Quán bar này nằm trên tầng sáu của một trung tâm mua sắm, Lộc Kỳ và Cao thiếu gia chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, tiếng cửa thang máy đóng lại vừa vang lên, Mộ Nam Kiều liền nghe thấy được, hắn chầm chậm bước tới đóng cánh cửa đã bị phá khóa kia lại, ngăn cản ánh mắt của người bên ngoài.
Hắn xoay người, nhìn về phía cánh cửa phòng nghỉ, ngón tay động đậy, ấn công tắc của cưa điện lên.
Trong phòng nghỉ, Vương Lương kinh hãi khi nghe tiếng ong ong kia tới gần, gã sờ điện thoại trong túi nhưng lại tuyệt vọng khi không biết mình đã vứt nó ở nơi nào, gã trợn mắt lên nhìn về phía cánh cửa kia, nhưng cảnh cưa điện phá cửa mà gã tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Nắm cửa khẽ xoay, cửa trực tiếp mở ra.
Lúc này gã mới nhớ ra là mình quên rút chìa khóa!
Mộ Nam Kiều đứng ngược sáng trước cửa, Vương Lương không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hắn vẫn còn mặc bộ quần áo tây trang, bóng người cao lớn khỏe mạnh, hắn cầm cưa điện bằng một tay, từ trên cao nhìn xuống gã, cảm giác áp lực ngột ngạt mãnh liệt này khiến gã không hề nghi ngờ mục đích của Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều muốn giết người, có khi còn muốn phanh thây!
Vương Lương thật sự hoảng sợ rồi, gã quỳ xuống dập đầu không ngừng, nước mắt nước mũi chảy khắp mặt, "Mộ tổng! Mộ tổng! Tôi đáng chết! Tôi thật sự đáng chết! Anh tha cho tôi đi! Tha cho tôi, anh muốn gì nhà họ Vương cũng cho anh hết!"
Gã gào lên thảm thiết, Mộ Nam Kiều chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Câm miệng!"
Vương Lương bịt miệng hít không khí, không dám nói gì nữa.
Đôi giày da dính máu dẫm lên thảm, Mộ Nam Kiều ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, giọng điệu bình tĩnh vô cảm không giống người thường, lại giống AL thông minh hơn, " Tôi biết đây là một sự hiểu lầm, đúng không Vương thiếu gia?"
Vương Lương gật đầu như giã tỏi.
"Nhưng dù sao thì người của tôi cũng đã bị thương, may mà vết thương này không nặng lắm, còn có thể bàn bạc được." Mộ Nam Kiều mỉm cười, gương mặt tuấn tú càng trở nên u ám quái dị dưới ánh sáng tối tăm, "Em ấy bị thương ở cánh tay, cậu cũng nên cọ một tí, chúng ta coi như mọi chuyện kết thúc, thế nào?"
"Chỉ...chỉ thế thôi sao?" Gã run rẩy hỏi.
"Chỉ vậy thôi." Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng híp mắt lại sung sướng, chỉ vào cưa diện đang kêu ong ong, "Nào, cọ đi."
Vương Lương nuốt nước miếng, gã quỳ xuống, chậm rãi xắn tay áo lên, toàn thân run như cầy sấy, hắn có chút thở không nổi, hình xăm con hổ xuống núi trên cánh tay biến thành những mảng ánh sáng nhiều màu sắc.
Khi cánh tay của gã càng lúc càng tới gần lưỡi cưa, đột nhiên Mộ Nam Kiều run tay.
Vương Lương gào lên rồi nhảy dựng ra, ôm cánh tay không bị cắt trúng của mình lao ra khỏi cửa, khi càng lúc càng tới gần cửa phòng riêng, đôi mắt tam giác của gã cũng càng ngày càng sáng lên.
Gã vừa chạm vào tay nắm cửa, là nụ cười rực rỡ trên mặt của gã cũng cứng đờ, bàn tay cứng như kìm sắt túm lấy cổ áo gã, kéo ngược về sau.
Vương Lương va ầm vào bàn trà, trong lúc choáng váng, gã nghe thấy tiếng nói buốt giá của Mộ Nam Kiều.
"Xem ra mày không muốn tự ra tay rồi." Hắn chầm chậm đi tới: "Vậy thì để tao?"
"A ----!"
Vương Lương gào lên trong tuyệt vọng, tác dụng của thuốc vẫn còn kéo dài, trong cơn mơ màng, gã thầm nghĩ chắc chắn phải rời khỏi đây.
Nhưng cửa đã bị chặn.
Gã đứng lên xoay người nhắm tới cửa sổ.
Rốt cuộc có kẻ ngoài cửa không nhịn được mở cửa ra nhìn vào bên trong xem tình hình, chỉ thấy Vương Lương đập vỡ cửa kính, nhảy xuống lầu, còn Mộ Nam Kiều thì đứng ở cách đó không xa.
Tấm kính che nắng bị vỡ, ánh sáng mặt trời rực rỡ tràn vào bên trong, phản chiếu những ánh sáng xinh đẹp từ đống thủy tinh vỡ vụn, Mộ Nam Kiều tắt cưa điện, quay người đưa nó cho nhân viên phục vụ đang kinh ngạc há hốc mồm.
"Làm phiền cậu trả thứ này lại cho đội thi công đang làm việc dưới lầu." Hắn mỉm cười lịch sự tao nhã: "Tôi có chuyện gấp phải tới bệnh viện trước, cậu có thể báo cảnh sát, tôi về rồi sẽ phối hợp với cảnh sát để làm biên bản."