"Mẹ, cầu xin mẹ."
Sở Kiến Thụ nhìn thấy ID người gọi, lập tức nghe máy.
"Ông chủ, là tôi, Lục Thanh Hà." Người đối diện lập tức tiết lộ thân phận.
"Ừ." Sở Kiến Thụ đáp lại.
"Ninh Hải bỏ chạy." Lục Thanh Hà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Có đi theo không?" Sở Kiến Thụ lạnh lùng nói, chuyện này cũng nằm trong dự đoán.
"Có, hiện tại đã biết phương hướng cụ thể, xác định phía Ninh Hải chỉ có một người, tiếp theo ông chủ định làm gì?"
"Bắt lại." Sở Kiến Thụ dựa vào trong xe, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, "Trực tiếp đưa tới đồn cảnh sát."
"Được rồi, ông chủ." Lục Thanh Hà đáp.
"Tiếp theo đã xử lý xong chưa?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Bên kia nói là giao dịch công bằng, sẽ không truy cứu tiếp." Lục Thanh Hà nói, nhưng vẫn có chuyện cần báo cáo, "Ninh Hải chạy về nhà trước, có lẽ là để lấy đồ có giá trị, bởi vì Ninh Hải chạy trốn, Ninh Xảo Trân lại mất việc, hôm nay có ra ngoài một lần, hiện tại mới về một lúc, bên phía Ninh Xảo Trân..."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Dương Tiêu Vũ dần trở nên nặng nề hơn.
Những ngón tay thon dài của bà nắm chặt lấy vạt áo, bà không muốn con trai mình vì chuyện này mà lại bị tổn thương.
"Được rồi, chúng ta có thể đưa thằng bé về." Dương Tiêu Vũ đứng dậy, đi về hướng Vạn Thu rời đi, "Thằng bé đã thích em rồi, chỉ một chút thôi..."
"Tiêu Vũ, đây là lần cuối cùng." Sở Kiến Thụ lại kéo Dương Tiêu Vũ trở về, ông muốn tàn nhẫn thêm một chút, "Nhịn một chút, đây là lần cuối cùng rồi."
Sau lần này, Vạn Thu sẽ không còn liên quan gì đến Ninh Xảo Trân nữa.
Thanh âm Sở Kiến Thụ cực kỳ thấp, tựa như câu nói này không chỉ là khuyên giải hay an ủi vợ, mà còn là cảnh cáo chính mình lần cuối cùng phải nhẫn nại.
Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Sở, ông có đủ tàn nhẫn.
Với tư cách là một người cha, ông tự trách sự tàn ác của chính mình.
- -------
Vạn Thu đi chợ, bỏ rất nhiều tiền để mua thịt và rau tươi.
Hôm nay cậu sẽ làm một bữa ăn thật ngon rồi chờ ba mẹ về. Khi được ăn ngon, có lẽ ba và mẹ sẽ làm lành nhanh chóng như trước.
Cậu lấy chìa khóa mở cửa, nhưng cánh cửa lại tự mở trước.
"Mẹ." Vạn Thu lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Xảo Trân, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Ninh Xảo Trân đã uốn tóc từ lâu, những lọn tóc luôn được kẹp cẩn thận bằng đủ loại kẹp, gọn gàng phía sau đầu, nhưng bây giờ mái tóc lại rối tung rối mù, giống như bị ai vừa vò vừa gãi.
Dưới mái tóc rối bù đó, sắc mặt Ninh Xảo Trân rất xấu, hôm nay ra ngoài không trang điểm, bây giờ trông càng trắng bệch.
"Mày chạy đi đâu!" Khi nhìn thấy Vạn Thu, ngữ khí không vui của Ninh Xảo Trân lập tức tăng lên, Vạn Thu liền cảm giác được một cỗ "không vui" mãnh liệt đang trào ra.
"Con xin lỗi mẹ." Vạn Thu đứng đó, theo bản năng cúi đầu.
"Mày đi đâu? Tao bảo mày ra ngoài à? Mày không ở nhà mà chạy ra ngoài làm cái gì?"
Ninh Xảo Trân giọng điệu bén nhọn, âm điệu giương cao, trạng thái tinh thần cực kì kém, bây giờ vô cùng cuồng loạn.
Mụ vươn tay chộp lấy Vạn Thu kéo vào cửa. Sức lực của Ninh Xảo Trân rất lớn, cánh tay gầy gò của Vạn Thu bị mụ siết chặt tới nỗi hằn lên.
Vạn Thu bị Ninh Xảo Trân ném mạnh, trước khi vào nhà Vạn Thu luôn thay dép lê, cất giày gọn gàng, nhưng giờ đây cậu lại dùng đôi giày của mình bước những bước loạng chọang, giẫm lên nền gạch sạch sẽ bản thân đã tỉ mỉ lau chùi.
Thức ăn Vạn Thu mua rơi xuống, bị ném ra cửa.
Trên nền nhà có đủ loại mảnh vỡ, vệt nước, bàn ghế bị ném loạn khắp nơi...
Dưới lực đạo của Ninh Xảo Trân, cơ thể gầy gò của Vạn Thu bị xô đẩy thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất.
Vạn Thu nhìn thấy chiếc bình vỡ trên mặt đất.
Đây là bình hoa cậu nhặt được, là một chiếc bình trang trí đơn giản, chỉ tội bị hư một chút, được cậu cẩn thận sửa lại rồi đặt trong nhà.
Ấm nước bị vỡ dưới đất, xung quanh là những mảnh thủy tinh, nước nóng đã nguội.
Khăn bị ném lung tung trên sofa, tủ bị mở ra, đồ vật nhỏ bị lục lọi, gạt tàn úp ngược trên nền nhà.
Căn phòng vốn được dọn dẹp sạch sẽ giờ đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nhịp tim Vạn Thu tăng lên từng chút một, nhưng vì cậu không kịp phản ứng nên lại bị Ninh Xảo Trân túm tóc. Da đầu Vạn Thu bị kéo tới đau nhức, nhưng chỉ có thể mặc Ninh Xảo Trân dùng sức kéo về phía phòng ngủ, quần áo trong phòng đều lộn xộn, rối tung lên.
Tuy nhiên, Ninh Xảo Trân chỉ kéo đầu Vạn Thu tới bàn trang điểm dùng để đặt trang sức quý báu của mụ.
"Đồ đâu? Đồ của tao đâu? Tất cả những thứ quý giá của tao đi đâu rồi?!"
Những tiếng gầm gừ và mắng mỏ rú lên trong màng nhĩ của Vạn Thu. Vạn Thu ngơ ngác nhìn, thấy nơi đặt hộp trang sức trống không.
Bị ba lấy đi.
"Là ba..." Vạn Thu vừa mới nói xong đã bị tát mạnh xuống đất, nhờ tấm thảm mềm mại phần nào xoa dịu cơn đau.
Vạn Thu theo bản năng ôm đầu, cuộn tròn chờ cơn đau ập đến.
Ninh Xảo Trân "không vui", hậu quả cho sự không vui của mụ là toàn bộ ngôi nhà bị đập nát, phá hủy, và cậu cũng sẽ trở thành đối tượng để mụ trút giận.
Nhưng nỗi đau như dự đoán không truyền đến.
Cậu nghe thấy tiếng khóc của Ninh Xảo Trân.
"Ô ô ô...Vô sỉ, thằng khốn ô ô ô, đàn ông...đàn ông đều là lũ khốn nạn ô ô ô..."
Vạn Thu nhìn trộm Ninh Xảo Trân, thấy mụ đã khóc không thành tiếng. Mụ dường như mất hết động lực, ngã xuống thảm, khóc lóc thảm thiết đến mức tuyệt vọng.
Mụ thậm chí còn không còn sức để trút giận.
Vạn Thu không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn Ninh Xảo Trân, cậu mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Vạn Thu từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Ninh Xảo Trân, tiếng khóc của mụ rất khó nghe, lúc cao the thé, lúc lại trầm đục tuyệt vọng.
Vạn Thu đến gần Ninh Xảo Trân: "Mẹ..."
Ninh Xảo Trân chỉ biết khóc, mặc kệ Vạn Thu nói gì. Vạn Thu cảm thấy rất khổ sở, tiếng khóc của Ninh Xảo Trân khiến trái tim cậu rất đau.
"Mẹ?" Vạn Thu muốn trấn an Ninh Xảo Trân, muốn tìm cách, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, "Mẹ, ba..."
Nhưng từ ba vừa ra khỏi miệng, cậu đã bị Ninh Xảo Trân bất ngờ tát một cái thật mạnh.
Vạn Thu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, má và mũi đau nhức vô cùng, cậu bị tát ngã xuống giường.
Gương mặt sưng đỏ rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể thấy.
Ninh Xảo Trân rất ít khi đánh cậu. Đa phần đều là Ninh Hải ra tay, mà thời điểm Vạn Thu bị đánh, Ninh Xảo Trân chỉ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Ninh Xảo Trân chưa bao giờ ngăn cản Ninh Hải đánh cậu.
Khi Ninh Xảo Trân đánh, chỉ thích đánh vào mặt, mà như vậy sẽ lưu lại dấu vết nên rất ít khi động thủ. Tay mụ rắn chắc, to hơn bàn tay của phụ nữ bình thường, nên bị đánh sẽ rất đau.
Vạn Thu không biết nên làm thế nào, bị Ninh Xảo Trân chặn lại trước bàn trang điểm trong phòng ngủ, không ra được, cũng không thể làm gì.
Tầm nhìn một bên mắt của Vạn Thu bị cản trở do vết sưng.
"Thằng khốn, thằng khốn, Ninh Hải ô ô ô, mày đúng là thằng khốn không biết xấu hổ, ô ô ô..."
Ninh Xảo Trân khóc rất thảm thiết, ngã xuống đất, trông vô cùng yếu ớt.
"Đừng khóc." Giọng của Vạn Thu có chút run rẩy, "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc."
Vạn Thu không biết phải làm sao.
Vạn Thu không thể quyết định bất cứ điều gì.
"Cút ngay." Ninh Xảo Trân ngồi trên mặt đất, lại đá Vạn Thu một cước, "Mày không có ích gì hết, đồ phế vật chỉ biết kéo chân, thằng ngu xuẩn! Ngày ngày ăn đồ của tao, mặc quần áo của tao, giữ cái nhà cũng không làm được, giữ mày lại có ích gì, còn không bằng một con chó!"
Vạn Thu lùi lại hai bước, đùi bị đá có chút đau đớn, nhưng Ninh Xảo Trân đang khóc lóc tới kiệt sức cũng không gây tổn hại gì lớn cho cậu.
Tiếng khóc nức nở khiến giọng nói của Ninh Xảo Trân không rõ ràng, nhưng Vạn Thu vẫn nghe rõ nội dung.
"Tại sao xung quanh ta toàn là phế vật? Tại sao đều là phế vật? Ta không thể sống tốt mỗi ngày đều là lỗi của các ngươi, Ninh Hải, Ninh Hải, tên khốn nạn này, mày lại tự mình chạy trốn! Không còn nữa, không còn gì nữa..."
Ba làm sao vậy?
Vạn Thu không hiểu, Vạn Thu không thể lý giải.
Chạy trốn nghĩa là gì?
Ninh Xảo Trân không ngừng khóc lóc, phàn nàn những lời mà Vạn Thu không thể hiểu được.
Vạn Thu quỳ xuống trước mặt Ninh Xảo Trân, quên đi cơn đau rát trên má, trong mắt chỉ có mẹ.
Mẹ ơi, đừng khóc.
Mẹ ơi, đừng khóc.
Vạn Thu muốn nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.
Mẹ không muốn nghe cậu nói.
Mẹ ơi, con có thể làm gì?
Vạn Thu chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì.
Ninh Xảo Trân lấy điện thoại gọi từng người một, nhưng không có ai bắt máy. Dù có bấm số nào đi chăng nữa, cuối cùng những gì nhận được chỉ là thông báo máy bận.
"Đây là bạn, đây là bạn bè sao! Mẹ kiếp bạn bè cái gì!" Ninh Xảo Trân trong lòng tràn đầy oán hận cùng tuyệt vọng.
Vạn Thu giống như một người vô hình.
Ninh Xảo Trân đập điện thoại vào tường, để lại một vết lõm, điện thoại cuối cùng rơi xuống, màn hình vỡ tan. Mụ lăn lộn đến tận đêm khuya, thậm chí không bật đèn trong phòng.
Ban đêm, căn nhà được thắp sáng rực rỡ nhưng Vạn Thu lại ẩn mình trong bóng tối.
Cuối cùng Ninh Xảo Trân mệt mỏi ngủ trên tấm thảm cạnh giường. Mặt mụ lấm lem vết bẩn, nước mắt nước mũi lèm bèm, ngay cả ý muốn cử động cũng biến mất. Đôi mắt đỏ bừng, há miệng thở dốc, giống hôn mê hơn là một giấc ngủ say.
Vạn Thu đứng dậy, cậu vẫn luôn quỳ gối cho đến bây giờ, đôi chân đau nhức thiếu chút nữa đã không chống đỡ nổi cơ thể.
Cậu tìm thấy chiếc điện thoại bị hỏng, lặng lẽ đặt nó vào tay mẹ.
Vạn Thu dùng ánh sáng ngoài cửa sổ soi lối đi, từng chút từng chút đem đồ đạc bừa bộn trong phòng ngủ cất lại vào tủ lớn.
Vạn Thu sửa sang giường đệm, lại không dám động vào Ninh Xảo Trân. Cậu đắp chăn mỏng lên bụng Ninh Xảo Trân, cũng may đêm hè sẽ không bị cảm lạnh.
Khi Vạn Thu đến phòng khách, cậu chỉ dám bật đèn ngủ màu trắng, dưới ánh đèn lau chùi phòng khách, đây là việc duy nhất cậu có thể làm.
Chân rất đau, mặt cũng rất đau, hình như còn có mùi máu trong miệng. Đêm đã khuya, đèn ngoài cửa sổ đã tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn lẻ loi cùng bóng lưng một cậu bé đang dọn dẹp.
Vạn Thu mở cửa phòng ngủ, lại không dám đi vào phòng ngủ của mẹ mình.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo trước sảnh, Vạn Thu chỉ dám lấy gối dựa vào gần mẹ.
Mẹ cực kỳ không vui.
Mẹ có lẽ sẽ sai khiến cậu.
Khi Ninh Xảo Trân tỉnh lại, mụ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thiếu oxy do khóc lóc quá lâu khiến mụ phản ứng chậm chạp hẳn.
Đôi mắt đã sưng đỏ tới đau nhức. Mụ ngước mắt lên và thấy Vạn Thu đang ngồi ở cửa.
"Mẹ." Thanh âm của Vạn Thu khi nhìn thấy mụ tỉnh lại có phần yên tâm: "Mẹ, mẹ dậy rồi à? Con nấu cháo rồi, con hâm nóng rồi bưng qua."
Sự phản bội của Ninh Hải, sự xa cách của bạn bè, sự đàn áp của ông chủ cũ, tất cả mọi thứ lại hiện về trong tâm trí.
Ninh Xảo Trân nhìn thấy căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mụ bước ra cửa, thấy phòng khách cũng được sửa sang lại như lúc đầu.
Nhưng mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp cũng không khiến mụ cảm thấy dễ chịu hơn.
Dọn dẹp để làm gì, đây không phải nhà mụ, tháng sau mụ thậm chí còn không trả nổi tiền thuê nhà.
Những đồ vật được xếp gọn gàng cứ như đang chế nhạo mụ. Nhà cửa cái gì cũng sạch sẽ, chỉ có mụ là rối tung rối mù.
Lúc này Vạn Thu bưng bát đi ra.
"Mẹ, có chỗ nào con không dọn dẹp sạch sẽ sao?" Vạn Thu nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ninh Xảo Trân, hỏi.
"Ai bảo mày dọn dẹp? Dọn dẹp thì có ích gì? Mày làm chuyện vô dụng này để khiến tao khó chịu đúng không?" Ninh Xảo Trân vừa mới ngủ dậy đã tức giận.
Vạn Thu đặt chiếc bát nhỏ trong tay lên bàn: "Mẹ, tối qua mẹ chưa ăn, hôm nay ăn đi."
"Ăn, ăn, ăn, đồ ngu chỉ biết ăn. Ngoài ăn ra mày còn có thể làm gì?" Ninh Xảo Trân đột nhiên lật đổ chiếc bát trong tay Vạn Thu.
Vạn Thu không giữ chặt, chiếc bát rơi xuống, cậu theo thói quen muốn vớt lên, lại trực tiếp động vào cháo nóng.
Nhiệt độ cao khiến da thịt như bị đốt cháy, cơn đau dữ dội ập tới, nhưng Vạn Thu chỉ cắn m/ôi dưới để ngăn mình phát ra âm thanh, bàn tay giấu sau lưng không khỏi run rẩy.
Âm thanh dữ dội của chiếc bát bị đập xuống đất một lần nữa k/ích thích thần kinh của Ninh Xảo Trân.
"Không gây phiền toái cho tao một ngày, mày liền cảm thấy không vui đúng không? Tại sao ngay từ đầu tao lại nhận nuôi mày? Đồ vô ơn, mày không thể giúp tao được việc gì sao?!"
Đột nhiên Ninh Xảo Trân tóm lấy cổ Vạn Thu, đẩy cậu vào phòng.
"Đừng có đi ra làm bẩn mắt tao, tao không muốn nhìn thấy mày!"
Vạn Thu sửng sốt một lát, quay đầu liền nghe thấy âm thanh khóa trái cửa.
Tim Vạn Thu chợt thắt lại, theo bản năng lao tới cửa, cố gắng mở ra nhưng không được.
Cậu đã bị nhốt.
Bị...nhốt lại.
Vạn Thu trượt xuống, bối rối nhìn buổi sáng mùa hè qua cửa sổ. Ánh sáng ban ngày khiến tim cậu không đập nhanh nữa.
Vạn Thu không dám lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong phòng.
Vạn Thu ngoan ngoãn đứng dậy, tìm một mảnh giấy nháp lau bàn tay bị cháo làm bỏng, vừa đau vừa rát nhưng chỉ hồng lên.
Cậu cầm bút muốn làm bài tập, nhưng lại không thể tập trung. Giọng mẹ gọi điện cằn nhằn vọng ra từ bên ngoài.
"Cậu có biết Ninh Hải đi đâu không? A lô, a lô?"
"Là tôi, tôi xảy ra chút chuyện, tên đàn ông của tôi lấy hết tiền của tôi rồi bỏ trốn. Tôi hiện không còn một xu dính túi. Cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền được không..."
"Tại sao, tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì sai?"
Mẹ cứ gọi mãi.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ khóc tu tu.
Vạn Thu không thể làm bài tập bèn dựa vào cửa. Mơ hồ, cậu dường như hiểu ra điều gì đó.
Ba đã đi rồi. Ba sẽ không bao giờ quay lại, ba đã vứt bỏ bọn họ.
Mẹ, đừng khóc.
Mẹ, còn có con.
Mẹ, con có thể nhặt rác nuôi mẹ.
Tiếng khóc đứt quãng khiến Vạn Thu khó chịu cực kỳ, cậu cuộn tròn cạnh cửa, vùi mình trong cánh tay.
Thời gian từng chút một trôi qua, bầu trời lại trở về màn đêm. Vạn Thu ở trong phòng cả ngày, không có dấu hiệu được thả ra ngoài.
Cuối cùng cậu cũng gõ cửa.
"Mẹ, mẹ, mẹ cho con ra ngoài được không?" Vạn Thu gõ cửa, thấp giọng cầu xin.
"Mẹ, mẹ có thể cho con ra ngoài được không? Mẹ, con muốn đi tiểu."
Đã một ngày trôi qua, không biết bây giờ là lúc nào. Bản thân Vạn Thu cũng không biết mình đã chịu đựng bao lâu kể từ lúc buồn tiểu đến bây giờ.
Cơ thể cậu đổ mồ hôi, đau đớn gần như rơi nước mắt.
"Mẹ, cầu xin mẹ." Vạn Thu biết Ninh Xảo Trân vẫn chưa rời đi.
Nhưng Ninh Xảo Trân lại không mở cửa.
"Mẹ." Vạn Thu mơ hồ nghe thấy âm thanh mình cầu xin Ninh Xảo Trân, nhưng không có lời nào đáp lại.
"Mẹ ơi." Vạn Thu bắt đầu khóc nức nở, tiếng khóc kéo dài thật lâu. Cậu vẫn không được đáp lại.
Khi nhẫn nại đạt đến giới hạn, thứ cuối cùng cũng sẽ tan vỡ.
Lúc này, ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Vạn Thu.
Dây thần kinh phát ra những tiếng răng rắc, trong đầu tựa như có thứ gì đó đang thiêu đốt, thậm chí cơn đau cũng nóng rát như bị thiêu thành tro.
Không gian tối tăm, cánh cửa không thể mở được, mùi hương thoang thoảng đọng lại nơi chóp mũi.
Vạn Thu ôm lấy cánh tay, đêm hè nóng nực dường như lại mang theo băng giá mùa đông, lạnh lẽo xuyên qua da thịt, thấm vào tận xương tủy cậu.
Con dã thú ẩn sâu trong ký ức đang ngo ngoe lộ ra cái miệng hung ác, cắn nuốt cậu từng chút một, đưa cậu quay về thời điểm không dám nhớ lại nhất.
Vạn Thu bị buộc phải nhớ về nơi đó. Nơi chật hẹp chỉ có kích thước bằng một cái tủ quần áo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 31
Chương 31