Tống Hi xách lên sọt đựng thảo dược của mình:
- Đi thôi, tìm một chỗ dàn xếp qua đêm, cũng phơi nấm. Ngày mai đi sâu một chút, ngày mốt săn chút đồ ăn rồi về nhà.
Lý Bảo Cương đem số nấm cất vào trong túi da rắn, nhìn sắc trời còn sớm, lại có chút còn chưa tận hứng.
Tống Hi dẫn người tìm địa phương dàn xếp xuống dưới, đem thảo dược phơi khô.
Lý Bảo Cương cũng đem túi nấm đổ đầy dưới đất, chậm rãi bày thật chỉnh tề, nhìn chăm chú.
Nguyên liệu nấu ăn cơm chiều là một con chim trĩ cùng vài trứng chim trĩ mà Tống Hi tùy tay bắt tới.
Vẫn do Lý Bảo Cương động thủ, đào cái hố dưới đất, bỏ trứng vào che lên, bắt bếp nấu chim trĩ. Nấu chim trĩ đôn nấm, còn ném chút râu nhân sâm vào trong nồi. Mùa này khí hậu trong rừng hơi thấp, cũng phải chú ý món ăn nhiều hơn một chút.
Ở một nơi xa.
- Kháo, mùi gì vậy, thơm quá!
Một thanh âm áp lực thật thấp vang lên.
- Lỗ mũi của anh thật lợi hại, sao tôi không ngửi được!
Một thanh âm khác ép tới thấp hơn.
- Trở về mỗi ngày phụ trọng chạy 5km.
Thanh âm người thứ ba.
- Đội trưởng, không cần..
Hai thanh âm cùng nhau nhỏ giọng kêu rên.
- 10km.
Hoàn toàn an tĩnh.
Tống Hi dừng một chút, nhìn Lý Bảo Cương đang cắn chân gà vẻ mặt thỏa mãn, cũng nắm một chân gà khác cắn lên, trong lòng nhịn không được tính toán. Lần trước Mục Duẫn Tranh tới cửa cầu cứu là vì trúng hai phát đạn, lúc hắn đi kết thúc dấu vết phát hiện người từ trong núi đi ra. Lần này lại có binh sĩ làm nhiệm vụ, chẳng lẽ trên núi có đồ vật gì đó hay sao? Nơi thị phi, vẫn nên đợi sáng mai xuống núi về nhà tốt hơn.
Vào đêm, Tống Hi đốt hai đống lửa, đem đốt cháy xong chuyển giao cho Lý Bảo Cương.
Lý Bảo Cương dùng hai bao tải một trải một đắp, chuốc hai túi chườm nóng ôm một giẫm một, còn tưới hai cái đưa cho Tống Hi.
Tống Hi không cần, đều nhét vào trong lòng hắn:
- Anh ngủ đi, tôi gác đêm, rạng sáng đổi cho anh.
Lý Bảo Cương cũng không kiên trì, ôm túi chườm nóng chui vào mền cuộn người nằm ngủ.
Tống Hi cười cười. Lý Bảo Cương lần đầu tiên vào núi với hắn chỉ mới mười sáu, khi đó bà nội hắn còn sống, lão nhân gia khó tính nên không dễ hầu hạ, mỗi ngày đều phải ăn tôm uống chút rượu, nếu không mua cho bà thì muốn đi quảng trường nhỏ chỗ đại đội lăn lộn chửi đổng, hoặc là ở nhà đập phá đồ đạc. Lý Toàn Căn trên có người già dưới có con nhỏ, hai đứa con còn chưa làm được việc, trong nhà toàn bộ nhờ hai vợ chồng bọn họ, kiếm tiền khó khăn, lại cần điền vào dạ dày vô địch của mẹ hắn, để dành tiền cho hai đứa con trai cưới vợ, sinh sôi mệt cong lưng. Lý Bảo Cương chỉ mới mười sáu tuổi, thi vào trung học lại vô thanh vô tức thu thập túi sách quay về nhà. Khi đó thân thể còn chưa trừu cao, khí lực còn chưa đủ lớn, vài lần đi theo Tống Hi vào núi đều nơm nớp lo sợ, buổi tối lúc ngủ cũng không dám chợp mắt, người lại hiền như khúc gỗ, sợ hãi cũng không dám nói. Hiện tại luyện ra lá gan, chỉ cần quấn bao tải liền ngủ được ngon lành.
Trời tờ mờ sáng, Tống Hi gọi Lý Bảo Cương thức giấc.
- Dọn dẹp một chút, ăn xong điểm tâm thì xuống núi.
Tống Hi búng đất đào ra chim trĩ nướng nửa buổi tối, vung tiểu đao chia thành hai, cầm phân nửa của mình cắn lên.
- Sao nhanh như vậy đã đi xuống núi? Không phải nói hôm nay cần hái nấm một ngày ngày mai lại săn chút đồ ăn mới quay về sao?
Lý Bảo Cương giật mình. Hắn đã có kế hoạch lần này bán được tiền thì mua máy mới cho em trai đâu!
Tống Hi chỉ về một phương hướng:
- Trong núi có cái gì đó, chúng ta cần nhiễu đường xuống núi, bên kia có một địa phương có nấm, còn có con hoẵng.
Lúc này loáng thoáng truyền tới tiếng sói tru.
Lý Bảo Cương biến sắc, vội vàng rửa mặt thu thập xong đồ vật cõng lên, cầm bánh nướng áp chảo vừa đi vừa cắn:
- Vậy đi thôi, sau này có cơ hội lại đến.
Không nỡ ăn nửa con gà, bọc lại thu về. Nếu không săn được con mồi, cầm nửa con gà này về cho em trai ăn. Lần này không mang theo hắn, làm người ủy khuất vô cùng đâu.
Lý Bảo Cương biết nếu gặp được nguy hiểm mình chỉ là cản trở, cũng biết Tống Hi sẽ không bỏ lại chính mình mà chạy, vậy mình chỉ có thể biến thành cục nợ mà thôi.
Hai người quanh quẩn một con đường xuống núi, Tống Hi đi phía trước mở đường, Lý Bảo Cương đi theo phía sau.
Con đường này là Tống Hi mỗi năm giẫm ra tới, thật hẻo lánh, địa thế cũng thật dốc đứng, nhưng vẫn không ngăn được hai đại chàng trai.
Theo con mồi tăng nhiều, vẻ mặt Lý Bảo Cương càng thêm khó xử. Bởi vì cùng nhau đi tới đều do Tống Hi bắt con mồi, hắn chỉ đi theo nhặt tiện nghi.
Tống Hi nói:
- Tôi săn, cậu vác. Quy củ cũ, mỗi người một nửa.
Lý Bảo Cương rầu rĩ gật đầu. Theo ngày đầu tiên cùng lên núi chính là quy củ như vậy, nhiều năm cũng chưa đổi qua, hắn cũng đã chiếm tiện nghi nhiều năm như thế.
Tống Hi cũng không cảm thấy mình bị người lợi dụng. Con người của hắn cũng có chút lười, săn thú lành nghề, nếu muốn cho hắn khiêng nhiều đồ vật xuống núi hắn mới thật sự không vui.
Nhìn khuôn mặt đỏ thẫm của Lý Bảo Cương, Tống Hi cười cười. Hắn thường xuyên vào núi hái thuốc, chỉ khi nào thèm mới thuận tay bắt vài con mồi mang xuống, hiện tại có người làm tráng lao động hắn muốn tìm cũng tìm không thấy đâu!
- Không ăn cơm trưa, chỉ cần cắn chút bánh bắp, tranh thủ trước khi trời tối về tới nhà, thời gian sung túc còn có thể đi trong huyện thành một chuyến, nhiều con mồi còn sống, cũng có thể bán cái giá tốt.
Tống Hi nói.
Lý Bảo Cương đương nhiên vui vẻ. Đã săn hai con hoẵng, đều sống, thỏ cùng chim trĩ phần lớn đều sống, chết cùng sống không cùng một giá.