Mười giờ đêm, bầu trời tối đen như mực, con đường từ huyện chạy về thôn không có lấy một ánh đèn đường, cây cối hai bên đường lung lây theo gió.
Trên chiếc xe màu vàng có một bản đèn sáng gắn trên đầu thùng xe có để chữ ‘Taxi’.
Vũ Hoàng Kính vừa làm xong chuyện liền nhanh chóng chạy về thôn, hiện tại đã trễ anh lo lắng đứa nhỏ trong nhà sẽ lo lắng mà không chịu đi ngủ, cậu vẫn đang ngồi trong phòng chính mà chờ anh.
“Cậu chủ, mấy hôm nay có việc gì sao. Tôi không thấy ngài gọi điện.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu hỏi.
“Có chút chuyện, đã xử lý xong chú đừng lo lắng.”
Vũ Hoàng Kính nói.
Người đàn ông này là tài xế riêng của anh được chú út cử đến để đưa rước anh. Nhưng chú út lo lắng những người kia sẽ phát giác ra chuyện bọn họ đang mưu tính rồi nhúng tay vào làm hại đến anh.
Không còn cách nào khác anh đành ngụy trang đây chính là xe taxi. Người ngoài chỉ biết rằng anh đang làm việc tại huyện Bình Sơn nhưng chẳng ai rõ anh đang làm công việc gì cũng vì vậy mà việc ngụy trang dễ dàng hơn.
Mỗi ngày anh sẽ đi xe buýt từ thôn lên huyện sau đó lại đón taxi trở về. Những kẻ nhìn chằm chằm anh chẳng thể đón ra được thật chất anh cùng chú út đã liên lạc với nhau từ một năm trước.
“Đúng rồi Chú Đường, chú út có gửi gì cho cháu không.”
Vũ Hoàng Kính đưa mắt nhìn ra cửa kính xe khẽ hỏi. Hai tháng rồi anh cùng chú út chưa liên lạc với nhau, dạo này kế hoạch có thay đổi anh cần phải bàn bạc lại cùng chú ấy.
Chú Đường lắc đầu:
“Không có, nghe nói dạo này cậu út đang bận rộn vụ nào đó nên chưa có thời gian. Nhưng cậu chủ đừng lo sau khi xong việc cậu út liền trở về gặp cậu liền.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu không tiếp tục nói gì nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng thôn, hai người cũng không tiện chào hỏi nhau. Vũ Hoàng Kính đưa tiền xe rồi nhanh chóng xuống xe, anh không nói gì với mà xoay người vào thôn.
Con đường thôn tối đen không có ánh đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để lờ mờ đi về phía trước. Nếu là anh của trước đây thì chắc chắn không thể bình thản mà đi trên con đường sỏi đá gồ ghề, nhưng anh của hiện tại lại rất bình thản mà nhấc chân bước đi.
Con đường anh đã tập quen đến không thể quen hơn được, dù phía trước chẳng thấy gì nhưng anh vẫn có thể dựa theo thói quen cùng cảm giác mà không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường đi.
Tiếng ve kêu ồn ào, tiếp ếch ộp ộp ộp, tiếng lá cây kêu xào xạc cùng với cái nóng nực của mùa hè, một khung cảnh bình yên mà nhàn hạ.
Vũ Hoàng Kính không hiểu sao đoạn đường bình thường hằng ngày anh đều đi qua hôm nay lại cảm thấy khác lạ giống như có một chút hồi hộp, chờ mong.
Cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này khiến trong lòng anh xao động không thôi. Lý trí nói cho anh biết đừng nên lúng sau vào cảm giác này nhưng trái tim lại không nghe theo mà cứ đập một cách rộn ràng.
Con đường tưởng chừng như dài thênh thang lại chỉ như đi vài bước chân liền có thể đến nơi.
Vũ Hoàng Kính đứng trước căn nhà chứa đựng hạnh phúc gia đình của anh trước đây mà không khỏi bùi ngùi, căn nhà từng rất nhộn nhịp vui vẻ giờ đây vắng lặng không còn một bóng dáng quen thuộc nào.
Nhìn căn nhà tối đen không có ánh đèn liền cảm thấy bùi ngùi. Vũ Hoàng Kính mở cửa hàng rào đi vào sau đó đi đến trước cửa nhà.
Mặc dù suy nghĩ Trần Túc sẽ chờ anh về, nhưng hai người cũng không có tình cảm gì, thậm chí hôn nhân này là do cậu đã bước đến đường cùng mới cầu xin anh giúp đỡ. Không chỉ vậy sức khỏe của cậu vẫn còn khá yếu không biết có thể thức khuya hay không.
Suy nghĩ đầy hỗn loạn giữa sự chờ mong cùng sự não nề thất vọng, nào ngờ khi Vũ Hoàng Kính vừa mở hé cửa liền nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt từ bên trong nhà hắt ra ngoài.
Ngơ ngác nhìn, sau đó ngơ ngác đi vào nhà cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở thân ảnh gầy gò đang cuộn người nằm trên ghế sô pha ở giữa nhà.
Cảm xúc phức tạp lẫn lộn bên trong lòng, sự xúc động không thể kìm nén. Vũ Hoàng Kính cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn ai chờ anh về nhà mỗi đêm nữa, sẽ không có ai trao cho anh cảm giác ấm áp của một gia đình, nhưng hình như những thứ này đến với anh sớm hơn anh tưởng cho dù anh không có cảm giác gì với đứa nhỏ chỉ mới mười tám tuổi này nhưng thật sự anh rất cảm động khi có người mong ngóng anh về nhà.
“Ngốc nghếch.”
Vũ Hoàng Kính đưa bàn tay lên che hai mắt, anh mím môi phun ra hai chữ sau đó lại kéo cong môi nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ.
Rất tốt, cảm giác này thật sự rất tốt. Có tình yêu hay không thật sự không sao cả anh bằng lòng đối xử tốt với người đáng yêu như thế này, chỉ cần cậu vẫn giữ nguyên thái độ như hiện tại mà thôi.