Sáng sớm doanh trướng một mảnh tối tăm, Sở Văn Lâm đang chìm trong mộng đẹp.
Trong phòng tựa như có người châm huân hương, có chút nồng đậm nhưng cũng không sặc mũi.
Y trở mình, liền cảm giác có thứ gì đang dẫm lên mặt mình, băng băng lương lương, có chút mềm mại, y mở to mắt liền thấy chính là con thỏ kia, chính y còn bị nó nhét đầy một miệng lông thỏ.
Sở Văn Lâm phun vài cái mới phun hết lông thỏ, y nắm sau cổ con thỏ thẳng tắp nhìn nó, con thỏ cũng thẳng tắp nhìn lại y, hít hít mũi.
Sở Văn Lâm đột nhiên nghĩ thầm thỏ thì nên nướng hay hầm ăn ngon hơn.
Như cảm nhận được gì, con thỏ vặn vẹo nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài, lại bị người cản lại giữa đường.
Chử Tu Diễn ôm nó qua bên cạnh, cầm cây kéo trên bàn cắt bớt bấc đèn, chậm rãi nói: “Vết thương của con thỏ này rất nông, hôm nay ngươi có thể ôm nó về được rồi.”
“Ta vốn chính là nghĩ chăm nó khỏe lại sẽ đưa cho Thế tử. Hiện giờ nó cũng thân cận ngài, xem như vừa lúc đưa ngài đi.”
Dù sao y cũng không sức dưỡng.
Chử Tu Diễn vuốt v e lớp lông mềm mại trên người thỏ xám, khóe miệng khẽ cong: “Vậy sao?”
Ra khỏi bình phong, Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ tới lời Lâm Chương nói với y hôm qua: “Thế tử, con lộc hoa hôm qua?”
“Sao thế?” Chử Tu Diễn nghiêng đầu nhìn y.
“Tóm lại nó là do ngài săn, nhưng lại tính dưới tên của ta……”
“Không sao, ghi danh ai cũng như nhau thôi.” Dứt lời Chử Tu Diễn sai người mở cổng lớn của doanh trướng ra, lúc này ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong, chiếu sáng trong trướng.
Về tới doanh trướng của mình, đại học sĩ đang nhàn nhã uống trà, thấy Sở Văn Lâm đã về cũng chỉ ngẩng đầu nhìn y một cái, không nói thêm gì.
Lúc y ngồi xuống mới phát hiện sổ con trên bàn đã không còn: “Học sĩ, mấy cuốn tấu chương còn lại đâu?”
“Đã đưa qua cho Thái tử xem rồi.”
“Thái tử?”
Hai người nói chuyện một phen với nhau, Sở Văn Lâm thế mới biết chuyện xảy ra sáng nay.
Nếu thứ này rơi vào tay Thái tử, vậy có thể đưa được đến chỗ Nghiêm Biên Tông hay không đã không biết trước được.
Bất quá, theo cốt truyện, sai lầm gã phạm phải hôm nay tóm lại vẫn sẽ trở thành vũ khí sắc bén để Tần Trọng Lê áp đảo Nghiêm Úc Phong trong tương lai.
Chuyện mệnh số, ai nói được rõ ràng.
Cảm thán một tiếng, trái phải không có việc gì Sở Văn Lâm lại về giường ngủ thêm trong chốc lát, tới buổi chiều mới rời khỏi giường, lại chỉ cảm thấy cả người đau nhức.
Giường ở đây không có gì lót, cực kỳ cấn người. Đại khái khi y ở Chử gia đã bị mấy tấm đệm mềm chăn gấm kia chiều hư rồi, trong nhất thời phải nằm ở đây còn có chút không quen.
Buổi tối Chử Tu Diễn lại kêu y qua đó.
Hắn thấy quần áo trên người Sở Văn Lâm có chút nhăn, lại dựa gần y ngửi thử một chút, không khỏi nhíu mày.
Doanh trướng phân cho Sở Văn Lâm chỉ có ba người ở, chính là học sĩ, y cùng Lâm Chương. Nhưng đầu thu trời vẫn còn oi bức, khó tránh khỏi có chút mồ hôi.
“Sau này ngươi liền nghỉ tạm trong trướng của ta đi.”
Sở Văn Lâm có chút do dự: “Nhưng, việc này không hợp quy củ mà.”
Nghe vậy, Chử Tu Diễn nhàn nhạt nhìn y một cái, rũ mắt trầm mặc lên.
Bỗng nhiên cảm giác không khí chung quanh tựa hồ trở nên có chút ngưng trọng, Sở Văn Lâm nghẹn một tiếng, đồng ý: “Vậy Văn Lâm đành cung kính không bằng tuân mệnh.”
——
Mấy ngày sau y liền thanh nhàn nhiều.
Sở Văn Lâm cũng đi ra ngoài săn bắn thêm vài lần, tuy rằng con mồi bắt được càng ngày càng ít, nhưng ngẫu nhiên Chử Tu Diễn cũng sẽ đi cùng y.
Nghiêm Úc Phong nhìn thân ảnh cưỡi ngựa đi xa của bọn họ, ánh mắt nặng nề, một gã sai vặt vòng qua đám người đi vào trướng cúi người nói nhỏ gì đó bên tai gã, gã nở nụ cười, tiện tay cởi ngọc bội bên hông xuống ném cho tên sai vặt.
Tới ngày, người theo hầu đều lên ngựa đi theo Nghiêm Biên Tông ra ngoài săn thú.
Nghiêm Biên Tông đứng giữa đám người, một thân kỵ trang vàng rực, chỉ thẳng vào rừng, cười nói: “Hôm nay chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi, ai săn nhiều nhất, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Do bị không khí ảnh hưởng, người chung quanh đều hưng phấn lớn tiếng đáp lại lão: “Tuân lệnh.” Khí thế mạnh mẽ, dọa bay hết một đám chim chóc.
Nghiêm Biên Tông trung khí mười phần cười ha ha: “Tốt! Để Trẫm xem thử bản lĩnh của các ngươi.”
Sở Văn Lâm không muốn so đấu với bọn họ, tự mình tách ra đi về một hướng khác.
Nghiêm Úc Phong cúi đầu nhìn gã sai vặt bên cạnh: “Thế nào rồi?”
Gã sai vặt gật gật đầu: “Hết thảy đã thỏa đáng.”
Nghe gã nói vậy, Nghiêm Úc Phong vừa lòng ngẩng đầu lên, không ngờ đụng phải ánh mắt Chử Tu Diễn, gã khụ một tiếng, trực tiếp kéo dây cương xoay ngưạ rời đi.
Trực giác có chuyện sắp xảy ra, Chử Tu Diễn nhíu mày, dắt dây cương đi theo phương hướng Sở Văn Lâm vừa đi.
Vào rừng, Sở Văn Lâm cũng bắt đầu cảm thấy con ngựa hôm nay có chút không đúng lắm, luôn không muốn đi theo chỉ thị của y, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, y liền nghĩ để nó dừng lại trước rồi tính tiếp: “Hu.”
Ai ngờ nó thế nhưng đột nhiên ngẩng đầu thở hổn hển một tiếng, hất đầu, vung chân phi như bay về một hướng khác.
Chử Tu Diễn đang đi theo y, thấy vậy liền vung roi đánh vào bụng ngựa đuổi theo y.
“Hu.” Sở Văn Lâm túm dây cương gắt gao, muốn giữ chặt ngựa lại, nhưng con ngựa hồng này lại hoàn toàn không nghe y chỉ huy, chỉ lo xông thẳng vào bụi cây cùng thân cây trước mặt. Cành lá quất mạnh lên mặt y, đánh thành từng vệt đỏ, Sở Văn Lâm lại không thể chú ý mấy chuyện này, nhánh cây dày đặc lại bỗng nhiên thưa thớt, trước mắt thế nhưng đột nhiên xuất hiện một vách núi!
Sở Văn Lâm hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng quyết định nhảy khỏi ngựa, nhưng cũng đã không kịp, quán tính làm y quay cuồng trên đất lăn đến sát vách núi, cuối cùng y chỉ kịp liếc nhìn Chử Tu Diễn một cái, liền thẳng tắp rơi xuống vách núi.
Hai mắt Chử Tu Diễn mở to một chớp mắt, không chút nào do dự, dẫm lên lưng ngựa liền nhảy xuống theo y.
Ngoại bào màu trắng nghịch gió bay lên, trôi giạt từ từ rơi xuống vài nhánh cây thưa thớt gần đó.
——
Nghiêm Biên Tông đang trò chuyện với một vị Tư Mã, một người hầu lại đột nhiên nhẹ bước đi tới cạnh lão, nhỏ giọng báo với lão việc này.
Lão liếc người hầu kia một cái, bình tĩnh quay đầu lại, thấp giọng nói: “Đừng để lộ ra, áp tin tức xuống đi.”
Nghiêm Biên Tông vì phòng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, người hầu theo ngựa của lão về doanh trướng, bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ lại việc này.
Lão nhíu mày: “Có biết nguyên nhân không?”
“Hình như là do ngựa phát điên, không chịu khống chế, Chử Thế tử vì cứu Sở Văn Lâm nên cùng y rơi xuống vách núi.”
“Ngươi lui xuống trước đi.” Nghiêm Biên Tông phất tay vẫy lui người hầu, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa lên.
Lúc này Nghiêm Úc Phong cũng đã cưỡi ngựa về, gã vào doanh trướng của Nghiêm Biên Tông, xốc bào cười quỳ xuống: “Chúc mừng phụ hoàng.”
Nghiêm Biên Tông ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi, bỗng nhiên trở nên sắc bén lên: “Có gì đáng chúc mừng?”
“Đương nhiên là vì họa lớn trong lòng đã được trừ. Nhi thần vốn nghĩ Sở Văn Lâm là người của Chử gia, định giải quyết y trước rồi nói, ai ngờ thế nhưng Chử Tu Diễn cũng rơi xuống vách núi với y, cũng xem như một hòn đá ném trúng hai chim. Như vậy, Chử gia sẽ biến thành năm bè bảy mảng, vừa đánh liền đổ.” Trong mắt Nghiêm Úc Phong còn tràn đầy đắc ý, lại không phát hiện biểu tình Nghiêm Biên Tông thay đổi: “Thì ra việc này do ngươi làm!”
“Đúng là nhi thần.” Nghiêm Úc Phong vừa dứt lời, một cái nghiên mực đã trực tiếp đập vào trán gã: “A ——”
“Đúng là thứ ngu xuẩn lỗ m ãng!” Nghiêm Biên Tông chỉ vào gã mắng to.
“Phụ, phụ hoàng ——” Nghiêm Úc Phong ôm trán, ánh mắt mờ mịt nhìn lão, không biết lời của lão là có ý gì.
“Ngươi có biết Chử gia có quân đội hay không, những người đó chỉ nghe lệnh của Chử Tu Diễn, nếu để thủ hạ của Chử Tu Diễn biết việc hắn chết có điều gì bất thường, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”
Còn có một nguyên nhân chính là, Chử Tu Diễn có thể nói là phú khả địch quốc, trong tay ngoài tiền tài còn có một lượng lớn đao thương kiếm kích lương thảo binh mã. Nhưng ngoại trừ hắn không còn ai biết mấy thứ đó bị giấu ở nơi nào.
Chính là vì những lý do này, Nghiêm Biên Tông mới vẫn luôn không động đến hắn. Một Thế gia, không phải một sớm một chiều là có thể hủy diệt. Nghiêm Úc Phong được lão nuôi bên người cũng đã mười mấy năm, lại vẫn không học được cách nhìn trước ngó sau, làm lão thất vọng đến cực điểm.
Máu trên trán Nghiêm Úc Phong nhỏ từng giọt xuống đất, gã lại không dám nhiều lời thêm một câu.
Nghiêm Biên Tông nhìn bộ dáng của gã, than một tiếng. Việc đã đến nước này, Chử Tu Diễn cửu tử nhất sinh, mà lão chỉ có một đứa con trai duy nhất là Nghiêm Úc Phong, lúc này cũng chỉ có thể thuận thế làm theo gạt Chử thị trước, lấy lý do bỏ mình ngoài ý muốn che giấu qua trước đã.
“Ngô công công!” Nghiêm Biên Tông hô to một tiếng, gọi Ngô công công vào.
“Có nô tài.”
“Sai người xuống núi tìm Chử Tu Diễn, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Ngữ khí Nghiêm Biên Tông trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm: “Còn nữa, đừng để lộ việc này ra ngoài, truyền tin ra ngoài nói là có thích khách, phong tỏa toàn bộ khu săn thú, ai cũng không thể bước ra khỏi nơi này nửa bước. Đặc biệt là người Chử Tu Diễn mang đến, cứ nói hắn đang ở chỗ trẫm.”
Ánh mắt Ngô công công chợt lóe: “Tuân lệnh.”
Lão ra khỏi doanh trướng, đá đá đám lính canh đang vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, thả tin tức có thích khách ra ngoài, sai bọn họ phong tỏa khu săn thú.
Sau đó lão nhìn trái nhìn phải, đi về phía doanh trướng của Chử Tu Diễn.
Tranh Việt nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, vừa ra ngoài một bước, liền bị lính canh ngăn lại: “Hoàng Thượng có lệnh, tất cả mọi người đều không được bước ra khỏi doanh trướng nửa bước.”
Tranh Việt nghe xong lại nhíu mày, nhìn nhìn sắc trời đang dần tối: “Vậy xin hỏi các ngài có từng thấy Thế tử nhà ta không?”
Lính canh lắc lắc đầu: “Không thấy, dù sao ngươi cũng không thể rời khỏi đây.”
Lúc này Ngô công công đi tới, nhìn thoáng qua lính canh, bình tĩnh nói: “Thế tử đang ở trong trướng của Hoàng Thượng, sai nô gia tới báo cho ngươi một tiếng, không cần lo lắng.”
Tranh Việt nhìn lão, lại bị lão đẩy lùi vào trướng: “Mau vào trong, nếu ngươi bị hiểu lầm thành thích khách, nô gia cũng không quản được đâu.”
Tranh Việt nhạy bén nhận ra trong tay bị nhét thứ gì đó, gã ngẩn ra một cái chớp mắt liền cúi đầu, đáp ứng nói: “Vâng.”
Trở lại trong trướng, Tranh Việt mở tay ra, liền thấy đó là một tấm lụa mỏng, mở ra thì thấy bên trên được dùng bút than viết: Dưới núi, cứu người
——
Dòng nước chảy xiết phủ qua thân thể, quần áo bị tẩm ướt, sợi tóc tán loạn dính vào da thịt, lạnh lẽo đến cực điểm.
Chử Tu Diễn chậm rãi mở mắt, phát hiện hắn đang nằm trên người Sở Văn Lâm. Nhưng y sắc mặt tái nhợt, trên trán còn có vài vết máu.
Khoảnh khắc cuối cùng, cư nhiên là y bảo vệ hắn.
Lông mi Chử Tu Diễn run rẩy vài cái, tựa hồ trong phút chốc đã mất hết sức lực.
Hắn vươn ngón tay bị nước ngâm trắng bệch, có chút run rẩy đặt dưới cánh mũi Sở Văn Lâm.
Người vẫn còn một hơi mỏng manh.
Nhận ra điều này, thân thể căng chặt của Chử Tu Diễn mới thả lỏng xuống dưới.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời lúc này đã tối sầm, chỉ có lác đác thanh âm mấy con chim vỗ cánh.
Hắn lấy một chiếc sáo ngọc từ cổ tay áo ra, đặt lên môi khẽ nhấp một chút, một âm thanh phảng phất tiếng chim hót xuyên thấu qua núi rừng, theo gió tản ra trên mặt sông, chậm rãi phiêu xa.