TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ
Chương 8: C8: Chương 8

Bữa tối bất giác trôi đi rất nhanh và kết thúc, hai người đi ra khỏi nhà hàng, làn gió nhẹ thổi vào mặt, không khí rất trong lành, đom đóm bay giữa những bụi cây tươi tốt cách đó không xa, bầu trời đêm thấp bé như thể chỉ cần với tay thôi là ó thể chạm tới những ngôi sao lấp lánh chỉ bằng một tay.

Úc Bách khen:

– Nơi này thật đẹp, còn có đom đóm nữa.

Trà Lê thì cho rằng đây chỉ là một cảnh đêm rất bình thường, nói:

– Chỗ các anh đom đóm là động vật có nguy cơ tuyệt chủng à?

– Không phải, chỉ là ở trong thành thị rất ít khi nhìn thấy, và cũng rất ít khi nhìn thấy ngôi sao. – Úc Bách nói, – Đâu đâu cũng đều là người và người, đâu đâu cũng toàn xe với xe, có rất ít nơi yên tĩnh….. Tiếp theo anh định đi đâu?

Trà Lê nói:

– Anh rất biết nói sang chuyện khác đấy.

Úc Bách lịch sự đáp lại:

– Là do tư duy của tôi nhảy quá nhanh thôi.

Trà Lê nói:

– Thế anh cứ ở đây nhảy đi, tôi muốn đi làm việc chính sự.

Mượn quan hệ của Úc Tùng để điều tra thêm nhiều tư liệu, anh với Úc Bách đã thảo luận thỏa đáng ở trong bữa cơm rồi, chờ anh nghĩ xong và có kế hoạch rồi thì có thể liên hệ với Úc Bách bất cứ lúc nào.

Đổi lại, anh cũng sẽ làm điều gì đó cho Úc Bách khi Úc Bách yêu cầu.

Chuyện cũng đã nói xong rồi, cơm hẹn hò cũng đã ăn xong rồi, bây giờ anh muốn tiếp tục đi giải quyết công việc của cộng sự.

– Từ lúc tôi đi vào nơi này còn chưa được làm chính sự lần nào cả. – Úc Bách nói, – Anh cảnh sát có thể cho tôi đi cùng không? Để tôi có thêm kiến thức một chút.

Trà Lê vốn định cự tuyệt, đầu óc xoay chuyển nói:

– Cái này có được coi là thù lao tôi trả anh không?

Nói thì nói như thế nhưng trong lòng anh cũng không ôm hy vọng gì lớn, cho rằng Úc Bách vẫn sẽ dùng cái này làm nhược điểm để sau này có thể đổi lấy một phần thưởng có giá trị hơn, dù sao thì kẻ xuyên truyện tranh này rất gian xảo.

– Có thể, tôi đồng ý. – Úc Bách nói.

– … – Trà Lê không tin nhìn hắn, nói, – Anh muốn đi theo tôi, anh có âm mưu gì?

Tính đến trước mắt, dòng “*thời gian thực” trong giao diện thông tin cá nhân của Úc Bách vẫn ở trạng thái lỗi là “được thay thế bởi những người du hành thời gian”. Mà sau khi biết được rằng hệ điều hành có thể được kiểm soát, đã có rất ít hoạt động tinh thần nào có thể đọc được nữa từ chỗ hắn, chỉ thỉnh thoảng nhảy ra những biểu tượng tâm trạng rất ngắn gọn.

Cho nên Trà Lê ngoại trừ phán đoán tâm tình hắn rất tốt ra, hắn đang nghĩ cái gì, muốn là gì, cùng với mục đích gì, thì tất cả đều không đoán ra được.

Người không bị quy tắc nghiêm ngặt của thế giới truyện tranh trói buộc, thật sự là khắc tinh của Trà lê, siêu năng lực của anh ở chỗ Úc Bạch gần như sắp mất đi nơi dụng võ đến nơi rồi.

Úc Bách lại chớp đôi mắt to vô tội kia, nói:

– Sao có thể, tôi có âm mưu gì được đây?


Trà Lê nhắc nhở:

– Anh với tôi đều là người trưởng thành 25 tuổi. Anh không cần dùng cái mặt 20 tuổi để bán manh với tôi, không có tác dụng gì đâu, đừng để bản thân bị đẩy đi vòng vòng.

Úc Bách cười nói:

– Sao tôi lại cảm thấy dường như không phải không có tác dụng nhỉ.

Trà Lê cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Anh có âm mưu hay không đúng là khó mà nói được. Anh với Úc Bạch nguyên bản đã có thêm 779 cái tâm nhãn, anh ta nổi danh là ngu ngốc, bớt một cái, mà anh lại có 800 tâm nhãn.

Lần này Úc Bách cười thành tiếng, cười xong còn chân thành nói:

– Cảm ơn anh cảnh sát, mọi người thường khen tôi thông minh, còn kiến nghị tôi bán những kỹ năng không dùng đến của mình trên Xianyu…Đó là một nền tảng giao dịch đồ cũ mà chỗ chúng tôi có.

– Anh không cần phải giải thích chuyên môn với tôi. Kết hợp hoàn cảnh tôi có thể nghe hiểu ra đó là gì. – Trà Lê vẫn mang nét mặt lạnh nhạt của người làm công chức, thế nhưng tâm tình lại lên xuống một cách vi diệu.

Úc Bạch 25 tuổi này là người rất thú vị.

Trong cuộc sống hàng ngày của cảnh sát Trà Lê, người duy nhất anh có thể tiếp xúc và trò chuyện là các đồng nghiệp ở sở cảnh sát. Anh dành toàn bộ thời gian để đảm nhận những trách nhiệm bắt nguồn từ siêu năng lực của mình và thực hiện công việc cảnh sát của mình một cách tận tâm, hoàn toàn không còn tinh tức dư thừa nào kết bạn bè đặc biệt là bạn bè cùng tuổi, phần lớn người hai mươi mấy tuổi đều đang học tập, yêu đương, nhìn thế giới vô biên. Anh không có thời gian.

Thân nhất là cộng sự, lớn hơn Trà Lê hơn chục tuổi, kế đó là thự trưởng, không chỉ trên tuổi tác mà còn hơn anh cả bối phận.

Trong tất cả những trải nghiệm xã hội trong cuộc đời trước đó của cảnh sát Trà Lê, Úc Bách có vẻ đặc biệt mới mẻ.

Lúc này, Úc Bách lại đưa ra một điều kiện phụ rất mạnh:

– Tôi đoán, anh muốn đi làm chuyện mà không thể công khai, anh lái chiếc xe cảnh sát đi có vẻ quá không tiện.

Trà Lê không có sinh hoạt cá nhân, cũng không mua ô tô, chiếc xe này luôn được đồn cảnh sát giao cho, khi ở trong tổ trọng án anh đã lái một chiếc SUV công suất lớn, tuần này khi anh được phân công làm cảnh sát tuần tra, chiếc xe được giao cho anh là chiếc xe màu xanh trắng có gắn đèn cảnh sát, là xe tuần tra tiêu chuẩn của cảnh sát, lái chiếc xe này ngoài giờ làm việc để làm việc anh muốn thật sự rất bất tiện.

Úc Bách mở cửa phó lái xe của mình, đứng ở bên cạnh làm động tác “mời”, vẻ mặt và ánh mắt không hề có chút trêu chọc hay kiêu ngạo gì cả.

Bởi vậy Trà Lê nghĩ một chút vẫn đi lên xe.

Tài xế Úc Bách làm tròn trách nhiệm của một tài xế lái xe đến khu phố được chỉ định theo yêu cầu của cảnh sát Trà Lê.

Trà Lê quan sát cửa hàng bên đường, vài cửa hàng có camera hướng ra ngoài, xuống xe đi vào, hỏi từng nhân viên cửa hàng, cũng lấy lý do “Tôi ở gần đây và con mèo của tôi bị lạc. Tôi muốn xem nó có chạy qua đây không”, xem xét nội dung camera mà các cửa hàng trang bị có quay được gì không, hy vọng có thể quay được chiếc xe đã cưỡng chế mang cộng sự đi, nếu có biển số xe, ít nhất có thể điều tra được nó thuộc bộ phận cụ thể nào.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không điều tra ra được gì.

Trà Lê trở lại chiếc xe thể thao tắc kè hoa, suy nghĩ một lúc, lại bảo Úc Bách quay đầu xe đi tới con đường tiếp theo.

Anh xuống xe đi vào đồn cảnh sát ở đó, hỏi đồng nghiệp trực đêm về ghi chép cảnh sát hôm nay. Để bắt được nghi phạm, các sĩ quan cảnh sát bình thường thường phải hợp tác. Anh gửi hy vọng vào một số đồn cảnh sát gần đó có cử đồng nghiệp tham gia hành động bắt giữ cộng sự, dù là cảnh sát có tham gia không biết gì về vụ án thì cũng có thể hỏi thăm xem bộ phận nào đã ra lệnh hay không.

Kết quả lại làm anh thất vọng rồi. Lấy cộng sự làm trung tâm để mở rộng ra, mấy đồn công an phụ cận đều không có ghi chép cảnh sát tham gia bắt giữ, không chỉ hôm nay không có, ghi chép bắt giữ gần đây đều là chuyện của hai tháng trước – số liệu chính thức của thành phố Noah chưa bao giờ là làm cho có, tỷ lệ phạm tội tiếp tục ở mức thấp và dự kiến ​​sẽ đạt được điều kỳ diệu là trở về 0.

Cho đến tận đêm khuya, anh không thu thập được thông tin hữu hiệu nào cả.

Các cửa hàng ven đường lần lượt đóng cửa, Trà Lê im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.


– Có muốn đến nơi này xem tiếp nữa không? – Úc Bách bấm vào điều hướng, tìm một đồn cảnh sát xa hơn một chút rồi hỏi.

– Không đi. – Trà Lê quyết định từ bỏ. Tối hôm qua trực đêm đến bây giờ, anh còn chưa chợp mắt, lúc này trời đã khuya, cơn buồn ngủ ập đến, toàn thân mệt mỏi, một giây đã sắp hôn mê rồi.

– Thế tôi đưa anh về nhà nhé? – Úc Bách nói, – Đi như thế nào?

Trà Lê dùng khóe mắt nhìn Úc Bách.

Cả đêm hôm nay, anh xuống xe, lên xe, xuống xe, lên xe, lặp đi lặp lại hơn chục lần, xuống xe là đi tra manh mối, khi xe chạy, anh lại suy nghĩ bước tiếp theo, ngoại từ chỉ đường, hầu như là không nói chuyện với Úc Bạch, chỉ chuyên tâm làm việc, như là thật sự đã coi người ta là tài xế, chưa từng đưa ra lời giải thích gì với Úc Bách cả.

Úc Bách cũng không hỏi gì cả, khi anh xuống xe, Úc Bách sẽ đỗ xe ở bên đường lặng lẽ chờ anh, nếu anh quay lại, nói đi đâu sẽ đi nơi đó, Úc Bách lại yên tĩnh lái xe, đi đến địa chỉ mà anh chỉ.

Bồ Tát đất sét đều có ba phần hỏa khí, tính tình này của Úc Bách còn bồ tát hơn Bồ Tát. Một người âm hiểm xảo trá nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn.

Trà Lê đặt điều hướng về nhà mình, Úc Bách nhìn lướt qua lái đến giao lộ phía trước.

– Lần trước hỏi anh không trả lời tôi. – Trà Lê nói, – Anh làm công việc gì?

Úc Bách thật sự không có chút nào không vui, còn tiếp tục đùa giỡn với anh, nói:

– Có muốn đoán không? Anh cho rằng tôi làm nghề gì?

Trà Lê nói:

– Anh không phải làm tài xế thật đấy chứ?

Úc Bách nở nụ cười.

Trà Lê lại phủ định phỏng đoán này, bởi vì cảm xúc của Úc Bách tuy rằng tương đối ổn định thế nhưng kỹ năng lái xe rất bình thường.

Vừa rồi ở đồn cảnh sát ở hẻm nhỏ, đường đi lại chật hẹp, xe thể thao thần long bái vĩ lam cho sư tử đá giật mình, phun hết bóng trong miệng ra ngay tại chỗ.

Vẫn là Trà Lê từ đồn công an đi ra thấy được liền vỗ nhẹ vào con sư tử bảo nó há miệng, giúp nhặt quả bóng rồi đưa trở lại vào miệng —— khiến cho Úc Bách tiên sinh đến từ thế giới thực bị sốc nho nhỏ.

Trà Lê nói:

– Không đoán, không đưa ra trọng điểm nào cả, làm sao mà đoán?

Úc Bách cũng không úp mở nữa, nói:

– Tôi làm việc ở một công ty internet, làm kế hoạch sản phẩm.

Công việc lập kế hoạch đòi hỏi phải tiếp xúc với nhiều bên và cần có tâm trạng khá ổn định, thật giả của công việc này còn chưa thể xác định, nhưng trên logic không có vấn đề.

Để bù đắp cho sự lơ là cả chặng đường đi với tài xế Úc Bách, Trà Lê tìm đề tài trò chuyện với hắn:

– Tốt lắm, thế…thành tích của anh thế nào? Thu nhập của anh có ổn không?


Úc Bách nói:

– Cũng bình thường thôi. Tôi rất may mắn. Dự án đầu tiên do tôi lãnh đạo độc lập sau khi gia nhập ngành đã thành công, sau khi phát triển vẫn luôn tương đối thuận lợi, năm ngoái tôi có mua một căn nhà ở bên Tây Hồ, đầu năm còn đổi một chiếc Pammer.

Không biết cụ thể đều là cái gì, nhưng nghe chắc hẳn điều kiện kinh tế rất tốt. Trà Lê nhớ hắn từng nói ở bên kia không có gì khó khăn để buông bỏ, bối rối nói:

– Nếu không thể quay về thế giới của các anh, chẳng phải tất cả những thứ đó đều chẳng ý nghĩa hay sao?

Úc Bách thở dài nói:

– Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng có chút buồn, dù sao thì ngày nào cũng 996, là cháu của mỗi khách hàng, từng dấn thân vào sinh tử để đổi lấy thứ gì đó, nghĩ lại thì vẫn thấy có chút đau lòng.

Trà Lê có chút đồng tình với hắn.

– Nhưng mà thời gian đau lòng của tôi rất ngắn, tôi chỉ tốn mười phút là tự chữa khỏi được cho mình. – Úc Bách chuyển giọng, nghiêm trang nói, – Tôi nhìn mấy app tài chính trên di động của vị Úc Bách này cùng với bất động sản đứng tên cậu ta, dựa trên sức tiêu thụ của đồng tiền địa phương của các anh, tôi tính toán sơ bộ rằng tỷ giá hối đoái với RMB gần bằng 1:1. Chỉ tính riêng tài khoản cá nhân của anh ta, nó tương đương với tôi ở thế giới ba chiều, từ sau khi đi vào thế giới hai chiều, trong một đêm tài sản của tôi đã mở rộng gấp một trăm lần.

Trà Lê: – …

Úc Bách đang lái xe, trong tay cầm vô lăng chiếc xe thể thao Chameleon, vui vẻ nói:

– Tất nhiên đối với Pam thì điều đó không quan trọng. Về phần ngôi nhà bên Tây Hồ thì hơi tiếc. Dù sao thì rút thăm chờ trúng thăm rất lâu, nếu có cơ hội quay về được, chờ loại bỏ formaldehyde là dọn vào được, chủ yếu là tiếc có phòng view hồ. Tây Hồ đẹp lắm, đó là báu vật mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại…Nhưng nếu như thật sự không thể quay về, vậy thì có tiếc cũng đành chịu thôi.

Trà Lê vốn định an ủi hắn lại cảm thấy hắn nghĩ rất thoáng, tâm trạng rất tốt, căn bản không cần người khác an ủi.

Cuối cùng Trà Lê yên lặng rất lâu mới phát biểu cảm tưởng:

– Anh ở hai thế giới đều vui vẻ, tôi không thể lĩnh hội được.

Úc Bách yên lặng một lát mới nói:

– Tôi là một tục nhân, yêu nhất chính là tiền, tính xấu này không sửa được.

– Cũng không cần phải sửa, ai có chí nấy. – Trà Lê nói, – Tôi nói tôi không thể lĩnh hội được niềm vui đó, là bởi vì tôi không có.

Úc Bách không nói gì.

Trà Lê nói:

– Nhà tôi đang ở là thuê, xe đang lái là của đơn vị, lương tháng sáu ngàn tám, nhưng hầu như tôi không hề thấy không vui vẻ…Ừ, niềm vui của người với người cũng không giống nhau, đại loại là vậy.

Úc Bách đột nhiên cảm thấy có chút không vui, ngắn gọn nói:

– Ừ.

Trà Lê:

– …Này này đừng có đi nhanh. Lại muốn đâm vào cây hả? Muốn đâm tự đâm mình đi. Tôi có thể cho anh biết nơi nào có cây cứng nhất. Nhưng đừng có mang tôi đi đụng nó.

Úc Bách sau khi rẽ vào một góc cua thì dẫm chân ga tăng tốc, bị cảnh sát phát hiện ra và cảnh cáo thì hơi giảm tốc độ xuống.

Trà Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, đoán nói:

– Có phải tâm trạng của anh không tốt không? Thực ra anh vẫn có phần không muốn buông bỏ cuộc sống cũ phải không? Chỉ là không thể không đối mặt với hiện thực đã xuyên vào truyện tranh.

Úc Bách nói:

– Có lẽ thế. Anh có nghĩ liệu Úc Bạch kia đi đâu không?

Đề tài thay đổi quá gượng gạo…cũng tốt, Trà Lê nghĩ dù sao anh cũng không biết an ủi người khác, thà không nói đến còn tốt hơn.


– Tôi không biết. – Trà Lê nói, – Không chừng cũng đi đến một thế giới khác, không chừng là hai người các anh trao đổi cơ thể, anh ta đi thế giới ba chiều, tài sản cá nhân co lại chỉ còn 1%, lái cái xe tồn tàn của anh, ở trong căn phòng có view cảnh hồ.

Úc Bách lại không nói gì.

Lời nhắc điều hướng để đến đích, số nhà 221 đường Bagel.

Úc Bách nghe được âm thanh nhắc nhở, lộ ra vẻ mặt khó đánh giá, nói:

– Địa chỉ với số nhà này…rất chi là Sherlock holmes.

– Đúng thế không, tôi chính là ưng số nhà này nên mới thuê nó đấy. – Trà Lê vui vẻ đến bất ngờ, nói, – Các anh cũng có truyền thuyết về thám tử phố Baker đúng không?

Úc Bách nói:

– Phải. Chỗ chúng tôi còn có bộ truyện Tử thần tiểu học sinh, là một phiên bản sân khấu tương tự như Holmes, là bộ tôi thích nhất.

Thấy Trà Lê lộ vẻ không hiểu, Úc Bách giới thiệu đơn giản, nhưng bộ tác phẩm theo lời của hắn hiển nhiên không tồn tại ở trong thế giới này.

– Hiểu rồi, câu chuyện mà anh nói thuộc về đề tài cấm ở chỗ chúng tôi. – Trà Lê giải thích, – Giống như ở chỗ các anh, hôn nhân đồng giới sẽ gặp phải vấn đề bất khả kháng, còn ở đây việc kiểm duyệt các tác phẩm văn học và nghệ thuật liên quan đến trẻ vị thành niên rất nghiêm ngặt, loại tác phẩm miêu tả một nhóm học sinh tiểu học tham gia vào hoạt động trinh thám sẽ bị coi là tấm gương xấu mang tính hướng dẫn cho trẻ vị thành niên và sẽ cực kỳ có hại cho xã hội. Những tác phẩm như vậy sẽ không được phép xuất hiện trên thị trường.

Úc Bách lộ ra vẻ mặt càng khó đánh giá hơn.

Xe dừng trước số 221 đường Bagel.

Một ngôi nhà vườn hai tầng kiểu Anh, mái dốc xinh đẹp tắm trong ánh trăng, đèn cỏ đã bật sáng, hoa diên vĩ trong vườn đang đung đưa trong gió đêm.

Úc Bách bình tĩnh hỏi:

– Anh sống một mình à?

Trà Lê đáp:

– Đúng vậy, cuộc sống của tôi không quy luật, ở chung sẽ ảnh hưởng đến người cùng phòng.

Úc Bách gật đầu, lại hỏi:

– Anh vừa nói lương tháng của anh là sáu ngàn tám? Nơi này tiền thuê nhà là bao nhiêu?

– Tiền thuê nhà ở đây quả thực không hề rẻ. – Trà Lê bày ra biểu cảm rất ghê gớm, – 500 khối một tháng.

Úc Bách quả nhiên bị sốc, tay nắm tay lái hơi run lên.

Trà Lê lại nói ngay tiếp:

– Cũng còn đỡ, chủ yếu là tôi mới dọn vào chưa được một năm. Chờ ở đây tròn một năm rồi, năm thứ hai là có thể xin trợ cấp thuê nhà dài hạn từ chính quyền thành phố rồi.

Giọng của Úc Bách càng run rẩy hơn:

– Trợ cấp được bao nhiêu?

Trà Lê nói:

– Tùy theo thu nhập của gia đình mà mức trợ cấp có thể áp dụng tùy theo tình huống, tôi chỉ có thể xin khoảng 50%, trợ cấp tiền thuê nhà cao nhất là 95%.

Úc Bách đã cố gắng hết sức để che giấu hệ điều hành của mình cả đêm đến cuối cùng vào lúc này đã bị phá vỡ, viu một tiếng, cả một hàng chanh ước chừng hơn mười tám quả sáng xếp thành hình quạt từ trên đầu hắn nhảy ra.

Hắn gần như sắp chết vì nước trái cây rồi.

Hết chương 8


Đọc truyện chữ Full