Ở bên ngoài đồn cảnh sát phân khu, dưới một hàng cây tươi tốt, Úc Bách đứng như một cây ngọc trước gió, hai tay đút trong túi áo khoác, trong túi là camera hành trình được giữ hộ Trà Lê.
Lá cây xào xạc trong gió chiều, trong bóng cây và âm thanh, trên mặt Úc Bách chậm rãi hiện lên một nụ cười, như thể hắn vừa nghĩ ra điều gì đó rất thú vị.
Một chiếc SUV màu đen từ từ chạy tới và dừng lại trước mặt hắn. Khuôn mặt của Trà Lê hiện rõ qua cửa sổ xe hạ thấp, anh đeo một cặp kính râm rộng màu đen khiến khuôn mặt trông nhỏ nhắn và chiếc cằm thon gọn, nhưng vẻ mặt lại rất ngầu lòi, hất cằm với Úc Bách:
– Đừng nói gì cả, muộn rồi lên xe đi.
Úc Bách cười:
– Nói một câu còn kịp mà, để tôi lái cho nhé?
Trà Lê nhìn hắn qua cặp kính râm, hỏi:
– Vì sao? Kỹ năng lái xe của anh cũng không mấy tốt.
– Nhưng cũng không phải quá tệ. – Úc Bách rất lịch sự ôn hoà, – Muốn làm tuỳ tùng cho cảnh sát tất nhiên phải cố gắng biểu hiện tốt, tranh thủ làm chút việc nhỏ ở khả năng cho phép, để cảnh sát tiết kiệm được thể lực, dẫu sao thì vận động não bộ vẫn là anh làm mà.
Trà Lê tặc lưỡi nói:
– Anh rất biết ăn nói, mối quan hệ của anh với sếp và đồng nghiệp ở nơi làm việc ban đầu trong thế giới ba chiều chắc chắn rất tốt.
Bản thân anh không có năng lực này, lại có rất nhiều bí mật cần che giấu, không hòa hợp với sếp và đồng nghiệp, nhưng anh may mắn vì mọi người đều là người rất tốt và đối xử với anh đều rất tốt.
Đề nghị của Úc Bách rất phù hợp với lòng Trà Lê, anh cũng muốn tranh thủ thời gian trên đường để xem lại ghi chép trong camera hành trình.
Vì thế anh chuyển sang ghế phụ, để Úc Bách ngồi ghế lái.
Úc Bách vừa lên xe vừa nói:
– Cũng không phải tốt lắm. Đồng nghiệp hợp tác lâu năm với tôi lật mặt với tôi, dự án chưa làm xong đã cầm phương án đi mất, làm cho dự án không thể hoàn thành được. Sếp và đối tác bên A của tôi thì ngày nào cũng chỉ muốn chém chết tôi.
– Hả? – Trà Lê sửng sốt, hỏi, – Thế cuối cùng dự án này thế nào?
– Không biết, vì tôi đã xuyên vào đây rồi. – Úc Bách nói.
Trà Lê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chẳng trách người này không muốn quay về thế giới của mình, người thân đoạt tuyệt quan hệ, công việc cũng gặp khó khăn lớn, còn bị đồng nghiệp phản bội…thảm thật đấy.
Úc Bách quá thảm lấy camera hành trình trong túi ra đưa cho Trà Lê.
Vỏ kim loại còn mang nhiệt độ cơ thể của hắn, bị ngón tay thon dài của hắn cầm, khi Trà Lê nhận lấy từ tay hắn, giống như truyền lại thứ gì đó mờ ám.
Úc Bách hơi nâng mắt lên, muốn quan sát phản ứng lúc này của Trà Lê.
Trà Lê nhận lấy camera hành trình, bật thốt lên:
– Anh ấp nó hay sao thế? Nó quá là ấm đi.
Úc Bách: – …
– Giờ mình đi đâu? – Úc Bách hỏi.
– Để tôi mở dẫn đường. – Trà Lê chọn điểm đến trên hệ thống định vị, đó chính là toà chung cứ có gia đình mà cộng sự đêm hôm đó đã đến và hoà giải mâu thuẫn bố mẹ và con cái kia.
Chiếc xe được lái đi khỏi cổng đồn cảnh sát, trên đường đi, Trà Lê mở camera hành trình lên xem lại quá trình ghi lại của đêm đó.
Theo địa chỉ trung tâm gửi, cộng sự đi vào dưới toà nhà chung cư kia, xuống xe, đi vào chung cư.
Chiếc xe tuần tra đỗ ở tầng dưới, rất yên tĩnh, hình ảnh duy nhất trên máy camera là ánh đèn đường mờ ảo và lối vào chung cư vắng tanh vào đêm khuya. Trà Lê nhìn thời gian trên máy, sau đó mở lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, tìm thấy hai cuộc điện thoại mà cộng sự đã gọi cho anh vào đêm đó.
Cuộc gọi đầu tiên là khi cộng sự của nh đang đi đến nhà có mâu thuẫn thì nhận được thông báo có một vụ tai nạn ô tô ở gần đó, bản thân đang vướng vụ việc này cần phải xử lý, khó có thể đi để giải quyết được, đành phải gọi điện cho Trà Lê, nhờ Trà Lê đi xử lý hộ mình.
Đến cuộc gọi thứ hai ——
Trà Lê tua nhanh hình ảnh tĩnh của camera hành trình đến mười phút sau, cộng sự đi ra khỏi toà chung cư, ra đến bên ngoài không lên xe ngay mà là đứng bên cạnh xe, gọi cuộc điện thoại này cho Trà Lê. Lý do của cộng sự là bởi vì xử lý xong mâu thuẫn gia đình kia rồi lại nhận được thông báo thứ hai của nhân viên tổng đài của trung tâm về sự cố tai nạn ô tô, biết được người lái xe gây ra tai nạn là “Úc Bách” người quen của Trà Lê, lo lắng Trà Lê sẽ nổi điên lên nếu đột nhiên nhìn thấy “người quen” này, cho nên đã gọi điện cho anh, thông báo trước cho anh về tình huống mới nhất này.
Hình ảnh trên camera hành trình không ghi lại được cảnh cộng sự ở ngoài xe, nhưng ban đêm rất yên tĩnh, giọng nói của anh ta nói chuyện với Trà Lê qua điện thoại cũng được ghi lại rõ ràng.
Cộng sự:
– Về sự việc tác phong kia của em, em tính định xử lý như thế nào?
Úc Bách đang lái xe nghe thấy câu nói đó theo bản năng liếc mắt nhìn màn hình camera hành trình.
Trà Lê chú ý đến ánh mắt của hắn, cũng nhớ tới kế đó cộng sự sẽ nhắc đến chuyện mình với Úc Bách bị một nhân vật nổi tiếng trên mạng phát sóng trực tiếp quay được, đoạn này chỉ yếu là trêu nhau, cũng không có gì hay để nghe, liền ấn nút tua đi, kết quả là lúc ấn nút dừng thì hơi xui xẻo, vừa đúng lúc dừng ở ngay khoảnh khắc cộng sự nhận xét về những hành vi vượt mức bình thường giữa anh và Úc Bách 1.0 ở trong video kia:
– …Thật sự là thiên lôi gặp địa hoả, nắng hạn gặp mưa rào.
Trà Lê: – …
Anh nhìn Úc Bách. Úc Bách cũng đang nhìn anh.
– Anh ấy là cộng sự của tôi trong Tổ trọng án. – Trà Lê nghĩ nghĩ, nếu người xuyên truyện tranh này có lòng tốt hỗ trợ mình thì nên có một số chuyện cần phải nói rõ ràng trước, vì thế anh quyết định nói sự thật với Úc Bách, – Ngay ngày hôm sau, cộng sự của tôi mất tích một cách bí ẩn, trước khi mất tích có gửi cho tôi một tin nhắn rất khó hiểu. Buổi tối hôm đó tôi đi điều tra tất cả các camera giám sát ở các cửa hàng, bao gồm cả việc đi mấy đồn cảnh sát tuần tra để điều tra, cũng đều là vì chuyện của anh ấy.
Anh cũng nói ra những nghi ngờ của mình, cộng sự rất có khả năng đã bị vướng vào một vụ việc bí mật nào đó và đã bị một thế lực bí mật hạ lệnh bắt đi, hơn nữa thế lực này còn sửa lại ghi chép nhật ký tuần tra của cộng sự trước khi bị bắt, mà ngọn nguồn cộng sự bị bắt rất có thể có liên quan đến sự việc nào đó đã xảy ra vào buổi tối hôm đó.
Úc Bách nghiêm túc nghe Trà Lê nói xong, nói:
– Nội dung tin nhắn mà anh ta nhắn cho anh là gì?
Trà Lê lấy tin nhắn ra cho Úc Bách xem, Úc Bách không bình luận gì về tin nhắn này, suy nghĩ một chút rồi nói:
– Lúc trước anh muốn thông qua Úc Tùng để điều tra chính là liên quan đến chuyện này phải không, anh nghi ngờ là người có địa vị và chức quyền cao đứng sau vụ này, còn cao hơn cả toàn bộ sở cảnh sát các anh, có đúng không?
– Tôi thu hồi lại câu nói anh là người thiếu tâm nhãn, anh là người rất thông minh. – Trà Lê không nhịn được khen, anh cũng không nhắc tới thự trưởng từng rất thận trọng về sự việc này với Úc Bách, dù sao thì đây cũng hoàn toàn là do bản thân Úc Bách đoán được.
Úc Bách sửa lại:
– Thông mình thì chưa chắc, tôi chỉ là một người bên ngoài âm hiểm xảo trá thôi.
Trà Lê không đấu võ mồm với hắn, chỉ nói:
– Trước tiên chúng ta phải tìm ra một số manh mối phương hướng đã rồi mới có thể thông qua năng lực của tổng thư ký Úc Tùng để tiếp tục điều tra, bằng không dù có vận dụng quyền lực của uỷ ban toà thị chính cũng sẽ không biết nên đi theo hướng nào, sẽ là tìm kim dưới đáy biển, đi trong sương mù.
– Tôi chưa từng điều tra vụ án nào cả, tôi nghe theo anh, anh là người chuyên nghiệp. – Lúc Úc Bách nói chuyện vẫn luôn cười, nói, – Thế bây giờ chúng ta đi chung cư kia là muốn điều tra cái gì?
Trà Lê tắt camera hành trình đi, nói:
– Tôi muốn làm rõ, buổi tối ngày hôm đó cộng sự đã gặp người nào, đã làm chuyện gì.
Úc Bách như là nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn khó hiểu nói ra:
– Cộng sự gửi tin nhắn cho anh, rất rõ ràng là ám chỉ có liên quan đến hộ gia đình kia, vì sao ngay từ ban đầu anh không đi theo hướng đó?
– Chỗ nào rõ ràng cơ? – Trà Lê nghi hoặc xem lại ba chữ tin nhắn.
Úc Bách nói:
– Anh cộng sự kia của anh tới nhà người ta hoà giải mâu thuẫn gia đình, người mẹ thấy cảnh sát tới còn muốn đánh con mình, cái này còn không phải là mẹ thấy đánh à?
Trà Lê: – …
Úc Bách: – …
– Rõ ràng thế cơ à? Anh vừa nghe một cái là nghĩ ra luôn à? – Trà Lê mù mịt, – Tuy nhiên không hề có chút thông tin nào cho thấy trong nhà này có mẹ mà, lúc cộng sự nói chuyện với tôi cũng chỉ nói là phụ huynh thôi.
Sau một hồi yên lặng, Úc Bách cẩn thận hỏi:
– Trong tình huống thông tin không rõ ràng, giả thiết một phụ huynh trong đó giới tính là nữ, có mạo phạm đến người nơi này của các anh không?
Trà Lê hiểu ý của hắn, đáp:
– Không đâu. Bầu không khí xã hội ở thành phố Noah không có kiểu chính trị đúng đắn quá mức như vậy. Chỉ cần anh đối xử tốt với mọi người và hòa hợp với nhau, cư dân địa phương sẽ không dễ dàng bị xúc phạm như vậy.
Dừng một chút, cảnh sát Trà Lê vẫn khiêm tốn thừa nhận điểm mù nhận thức của mình, nói:
– Nhưng nghe anh giải thích về tin nhắn, tôi hoàn toàn không nghĩ tới có thể hiểu được như vậy, tôi còn tưởng cộng sự không có thời gian để giải thích cho nên mới gõ bừa tin để cảnh báo cho tôi.
– Nếu anh sống lâu trong một môi trường nào đó, anh sẽ bị văn hóa xã hội của nơi đó ảnh hưởng một cách tinh tế. – Vẻ mặt của Úc Bách dường như bị ảnh hưởng, lại nở nụ cười, nói, – Tôi cảm thấy như mình vừa chuyển đến thành phố Noah, chờ sau khi sinh hoạt ở nơi này lâu hơn, chắc là cũng sẽ bị đồng hoá như thế.
Trà lê suy nghĩ, nếu suy đoán của Úc Bách là đúng, ý của tin nhắn chính là vậy, vậy thì…
Trà Lê khẩn trương nói:
– Sẽ không bị tôi nói trúng đấy chứ? Sau ca trực đêm đó, tôi với cộng sự cùng nhau ăn sáng, tôi còn nhắc anh ấy vụ việc này có khi phải báo lên Vị Bảo Biện…Có thật là xui xẻo vậy không?
Úc Bách nói:
– Đó có phải là đơn vị bảo vệ trẻ vị thành niên không?
Trà Lê nói:
– Tương tự, nhưng không phải. Tên đầy đủ của bộ phận này là – Văn phòng Bảo vệ và Giám sát Trẻ vị thành niên. Mọi vấn đề liên quan đến trẻ vị thành niên là đối tượng hoặc đối tượng phạm tội thì đều phải giao cho Vị Bảo Biện giải quyết, ngay cả sở cảnh sát cũng không có thẩm quyền can thiệp.
– Quyền lực của cơ quan này lớn thật đấy. – Úc Bách rất ngạc nhiên, – Lần trước anh nói với tôi rồi, chính sách của địa phương đối với các tác phẩm văn học nghệ thuật có chủ đề vị thành niên rất nghiêm ngặt. Có vẻ như thành phố Noah rất coi trọng việc bảo vệ trẻ vị thành niên.
Trà Lê tự hào nói:
– Đúng vậy, thành phố Noah không có hồ sơ tội phạm nào liên quan đến trẻ vị thành niên trong nhiều năm rồi.
Úc Bách phối hợp nói:
– Thế thì đúng là làm rất tốt.
Trà Lê lại nói:
– Tuy nhiên, quyền lực của Vị Bảo Biện thật ra rất có hạn, cũng chỉ giới hạn ở lĩnh vực có liên quan đến trẻ vị thành niên, chỉ ở lĩnh vực này quyền hạn của họ rất lớn, dù là cấp bậc như Úc Tùng anh trai anh cũng không thể nhúng tay can thiệp vào công việc của họ. Cho nên chúng tôi đều cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với họ, nếu có vụ việc có liên quan đến vị thành niên, thông thường sẽ ưu tiên thông báo cho họ trước, chỉ sợ một khi không cẩn thận…Nhỡ đâu bị bộ phận này theo dõi, thế thì phiền phức to rồi.
Tóm lại, anh vẫn không hy vọng sự mất tích của cộng sự có liên quan đến Vị Bảo Biện.
Khi nói chuyện, hai người đã đến vị trí cần đến, cùng nhau đi vào toà chung cư. Trà Lê đi gặp quản lý sảnh hỏi thăm tình hình hộ gia đình kia.
Họ thực chất là một cặp cha mẹ dị tính, hai bên kết hợp thì sinh ra cậu con trai, là một gia đình bình thường gồm ba người, người chồng là nhân viên công ty, vợ làm nhân viên chăm sóc khách hàng trực tuyến, họ cùng nhau dưỡng dục cậu con trai mười lăm tuổi.
– Bây giờ có ai ở nhà không? Chúng tôi cần gặp họ để xác minh một số việc. – Trà Lê đưa thẻ cảnh sát của mình cho người quản lý.
Úc Bách đứng ở phía sau anh, như thể là cảnh sát cấp dưới đi theo cảnh sát Trà Lê, có điều vị “cấp dưới” này dường như không mấy nghiêm túc làm việc, ánh mắt không ngừng nhìn nửa sườn mặt của “cấp trên”.
– Vừa rồi tôi thấy người mẹ ra ngoài. – Viên quản lý nói, thoáng nhìn thấy có người từ bên ngoài đi vào, vội nói với Trà Lê, – Anh cảnh sát, chị này chính là người anh tìm đấy, may quá chị ấy về rồi.
Người mẹ của thiếu niên mười lăm tuổi kia cầm theo túi hoa quả vừa mới mua quay về, dừng lại, thắc mắc hỏi:
– Cảnh sát? Tới tìm tôi à? Có chuyện gì thế?
Theo mô tả của người mẹ, cuộc sống của gia đình vẫn diễn ra bình thường, sau khi chị ta và con trai xung đột vào đêm hôm đó, một viên cảnh sát đã hòa giải thành công vụ việc, cuộc sống gia đình hòa thuận và yên bình lại được nối lại.
Trà Lê hỏi:
– Con trai chị đâu rồi?
Người mẹ đáp:
– Nó đi học rồi. Hơn 5 giờ mới tan học.
– Sau đó cậu bé có gặp chuyện gì khác nữa không? – Trà Lê hỏi, – Cảnh sát tối hôm đó là đồng nghiệp của tôi, sau khi anh ấy rời đi, có cảnh sát nào hoặc nhân viên điều tra nào tới nhà chị không?
– Có đó. – Người mẹ kia nói, không đợi Trà Lê hỏi lại, chị ta nói luôn, – Chính là các anh đó.
Trà Lê: – …
Úc Bách ở bên cạnh cười nhẹ.
Người mẹ kia nhìn hai người nói:
– Sở cảnh sát của mọi người có tuyển dụng dựa trên ngoại hình không? Tại sao gần đây tôi toàn thấy nhiều cảnh sát đẹp trai như vậy? Người cảnh sát đến nhà tôi để hòa giải ngày hôm đó rất đẹp trai, thật sự luôn. Lúc đó tôi vừa nhìn thấy anh ta một cái, cơn tức vì bị con trai khiêu khích giảm hẳn một nửa, lại nghe anh ta nói mình cũng đơn thân còn đang nuôi một đứa con trai tầm tuổi con mình, đúng là người gì vừa đẹp trai lại vừa có trách nhiệm. Tôi nói chứ, nếu không phải tôi và chồng rất yêu nhau thì tôi đã muốn đi theo anh cảnh sát đẹp trai kia rồi. Sao lại có người đẹp trai thế không biết…
Trà Lê vội kêu lên:
– Này chị, chúng ta nói sang chuyện chính đi, nói chuyện chính!
Úc Bách thì lộ vẻ cảnh giác, hoá ra vị cộng sự chưa biết tên kia là một người rất đẹp trai?
Hết chương 14