"Một đêm đáng giá ngàn vàng."
...
Tường cung ánh sáng, mây chìm tiêu tan. Con chim khách đậu trên đầu cành hoa mai dường như sinh lòng lười biếng, mệt mỏi kêu to vài tiếng, mảnh mai đến vô lực.
Ngụy Dịch tắm rửa xong xuôi, đứng dậy khoác quần áo vào, tròng thắt lưng, gần nửa vải áo đã bị nước trong thùng thấm ướt, bừa bãi rủ xuống bên đùi.
Dây dưa dài dòng, đến long bào cũng bị vấy bẩn.
"Tỉnh lại nào, nước đã nguội rồi." Năm ngón tay Ngụy Dịch lún sâu vào mái tóc ẩm ướt của Lâm Kinh Phác, nhẹ nhàng kéo một cái về đằng sau.
Trên người Lâm Kinh Phác nóng lạnh luân phiên, có hơi khó chịu mở con mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Dịch, thanh âm bất giác khàn đi mấy phần: "Không còn sớm nữa..."
Đúng là không còn sớm. Không chỉ Tiêu Thừa Diệp, đến cung nhân bên ngoài cũng đã mờ mịt thúc qua mấy lần.
Ngụy Dịch hao phí không ít thời gian, bèn dùng hổ khẩu bóp nhẹ cằm Lâm Kinh Phác, cúi người hung hăng hôn một trận, đến lúc vệt nước ẩm ướt thấm đẫm sau gáy y mới cam lòng rời môi hôn đi.
Sau khi nghe ba từ "không muốn nhanh" kia, Tiêu Thừa Diệp đã quỳ bên ngoài gần nửa canh giờ, tính khí vẫn còn, ngoài miệng lại im lặng bất động.
Lúc này, hắn thấy Ngụy Dịch đi ra, lập tức xốc tinh thần lên, ngụm khí nóng nghẹn giữa lồng ngực lại bay lên: "Hoàng Thượng!"
Ngụy Dịch tinh thần sảng khoái, vải áo sau lưng thấm đẫm thắt lưng ngọc cũng chẳng để ý: "Đã bao lâu rồi, sao ngươi vẫn còn quỳ?"
Tiêu Thừa Diệp đang muốn mở miệng, chỉ thấy cung nhân Diễn Khánh điện đang bưng thêm một thùng nước nóng nữa về phía tẩm cung. Hắn sửng sốt một chút, không khỏi tò mò nghiêng đầu liếc vào bên trong.
Dư quang Ngụy Dịch cũng liếc vào bên trong điện, đi lên trước một bước che kín tầm mắt hắn, thanh âm như trầm xuống: "Trẫm đang hỏi ngươi."
Tiêu Thừa Diệp vội lấy lại tinh thần, tâm tình quýnh lên, vội vàng chất vấn: "Hoàng Thượng còn chưa trả lời vấn đề của thần, vì sao phải niêm phong kho hàng nhà ta!"
Hắn còn lớn hơn Ngụy Dịch hai tuổi, tám năm trước theo Khải Phong binh đánh thẳng một đường tới Nghiệp Kinh cũng coi như có giao tình niên thiếu, khi ấy Ngụy Dịch còn từng gọi hắn là "ca" vài lần.
Nhưng có giao tình với Hoàng Đế chưa chắc đã là việc tốt, có người còn bởi vậy mà dễ dàng mất đi tôn ti đúng mực.
Mặt mày Ngụy Dịch cũng chẳng giận, lạnh giọng nở nụ cười: "Đã là kho hàng triều đình, tại sao lại biến thành tài sản riêng của Tiêu Thừa Diệp ngươi?"
Tiêu Thừa Diệp cắn răng nói: "... Bởi là kho hàng triều đình, nên mới phải chia cho Binh Bộ thống lĩnh, muốn điều tra cũng nên có một cái cớ hợp lý!"
"Tam Ty lục Bộ Khải triều là một thể, Binh Bộ đã ghi lại từng khoản thu chi, Hình Bộ và Lễ Bộ đều chịu trách nhiệm và chức vụ giám sát, vốn có quyền điều tra. Ngươi đường đường là quan to tứ phẩm của Binh Bộ nhưng ngay cả điều này cũng không biết?"
Ngụy Dịch chắp tay mà nói, giữa uy nghiêm có tâm ý cứu vãn, vẫn chưa để lộ ra nửa điểm tin tức của án vũ khí. Từ án ngựa lông vàng đốm trắng của Bắc Cảnh đến nơi, trong triều càng quản chặt quân bị hơn, với đầu óc của Tiêu Thừa Diệp, lấy lý do này qua loa lấy lệ là đủ rồi.
Hắn quấn chiếc thắt lưng kia lên tay, cười nhạo nói: "Còn nữa, người thống lĩnh lục Bộ là nghĩa phụ của ngươi, nếu không học được quy chế triều đình, Tiêu tư mã có thể quay về thỉnh giáo lão nhân gia nhà ngươi một chút, cũng không cần trẫm phải tự mình tới dạy..."
Gió thu trong đình viện thổi cho Tiêu Thừa Diệp choáng váng cả người, mắt nhìn đến thắt vàng nạm ngọc bên eo Ngụy Dịch, cảm thấy vô cùng chói mắt, lúc này mới chợt hiểu ra, bây giờ dung mạo Ngụy Dịch đã vô cùng kiên cường, bản thân mình quỳ dưới chân hắn quá lâu, đến cổ cũng tê dại.
Không bao lâu sau, Lâm Kinh Phác khoác một thân áo bào trắng rộng thùng thình đi từ trong điện ra, đứng sóng vai bên cạnh Ngụy Dịch, cười yếu ớt gật đầu ra hiệu: "Tiêu tư mã dậy sớm thật."
Tầm mắt Tiêu Thừa Diệp hơi rũ xuống, lại liếc mắt một cái, thấy dáng dấp gầy yếu bất kham nhuốm phần phong lưu của Lâm Kinh Phác, đáy lòng rất là không ưa, lại nghĩ tới thùng nước nóng cung nhân vừa mới đổi vào trong, không khỏi nhíu mày, hồi tưởng đến chuyện phong nguyệt vô biên nào đó.
Ngụy Dịch nghiêng đầu thì thầm với Lâm Kinh Phác: "Rửa sạch cả rồi?"
"Ừm." Mặt mày Lâm Kinh Phác chẳng hề biến sắc, thanh lãnh trêu ghẹo lại: "Trái lại ngươi còn chưa sạch sẽ đâu."
Ngụy Dịch cười khẽ: "Bên trong cuồn cuộn sạch sẽ là xong việc, trời đã sáng, trẫm còn không có thời gian đây."
Tiêu Thừa Diệp nghe được thấp thoáng tiếng thì thầm nhỏ vụn của bọn họ, kiến thức nửa vời, đột nhiên có hơi cảm thấy không quỳ nổi nữa: "Hoàng Thượng, thần..."
Ngụy Dịch còn đang nhìn chằm chằm vào tai Lâm Kinh Phác, chẳng hề do dự đánh gãy lời Tiêu Thừa Diệp: "Hình Bộ chỉ điều tra theo thông lệ, nếu không tra ra đầu mối, đến lúc ấy chắc chắn sẽ trao trả lại kho hàng vào tay ngươi. Nhanh chóng hồi phủ đổi một thân xiêm y sạch sẽ đi thôi, phải vào triều sớm rồi."
Lúc này Tiêu Thừa Diệp không còn lời nào để nói, cắn răng chống nắm đấm xuống đất đứng lên, không hành lễ xin cáo lui, nổi giận đùng đùng nhanh chân bước ra khỏi Diễn Khánh điện.
Nắng sớm xuyên thấu qua bụi cây, chiếu vào góc áo đơn bạc của Lâm Kinh Phác.
Y rũ mi che đi đôi mắt như sao, chắp tay di động trên vạt áo ẩm ướt bên eo Ngụy Dịch, nói: "Đêm qua ngươi nói đã niêm phong kho hàng chứa Hỏa Môn Thương, chẳng lẽ chính là mấy gian hàng của Tiêu Thừa Diệp?"
Ngụy Dịch dung túng để y chơi, nói: "Nếu trẫm có thể tra được kho hàng sở tại chứa Hỏa Môn Thương, vậy sớm đã danh chính ngôn thuận để tam Ty lập án tra. Để Ninh Vi Quân dựa vào việc điều tra theo thông lệ của Hình Bộ thăm dò kho hàng của hắn, chỉ là cờ hiệu mà thôi."
"Ngươi gạt cả ta." Đáy mắt Lâm Kinh Phác căng thẳng, chẳng nói rõ được là đang cười hay giấu dao, lại trêu ghẹo đến say lòng người.
Lòng Ngụy Dịch ngứa ngáy vô cùng, khóe mắt còn thái độ cợt nhả sau khi tận hứng, nới lỏng thắt lưng bên hông ra một chút: "Sao lại dùng từ dối gạt thế này? Đêm qua là trẫm dỗ dành ngươi."
"Lừa dối là lừa dối, "dỗ dành" và "lừa gạt" đều như nhau cả thôi." Lâm Kinh Phác lạnh lùng sửa lại.
Ngụy Dịch thuận thế tháo thắt lưng ra, lại giữ lấy cổ tay y: "Trên mặt chữ là một ý tứ khác, ý cảnh giữa đôi ta lại kém đi rất nhiều. Ngươi học đọc văn viết thơ với Tạ Thường Thường rồi, ắt phải biết đến hiệu dụng của con chữ."
Khóe miệng Lâm Kinh Phác thoáng cong lên, không rảnh dây dưa mê sảng với hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn mượn cớ niêm phong kho hàng Tiêu gia mà mở ra tiền lệ, điều tra toàn bộ những nơi có hiềm nghi giấu Hỏa Môn Thương trong thành Nghiệp Kinh một lần?"
"Ngươi đúng là người thông minh. Người khác phải chỉ điểm mới nghĩ thông, ngươi không cần chỉ điểm đã thông được rồi."
Ngụy Dịch chẳng hề keo kiệt mà khen y, lại nói: "Mấy ngày trước, khi Ninh Vi Quân đang tra án đã vừa vặn lấy được Hỏa Môn Thương thứ phẩm trong tay một đám thổ phỉ, thuận đường điều tra mới biết trong Nghiệp Kinh có người âm thầm chế tạo vũ khí, sau đó mới tra đến việc Yến Hồng điều động quốc khố, chuyện nối tiếp chuyện. Nhìn tay nghề ấy, đám Hỏa Môn Thương này hẳn là từ cửa hàng vũ khí của Ngô thị mà ra, cũng chỉ Ngô thị mới có kinh nghiệm làm thuốc nổ cho Yến Hồng. Đại đương gia của cửa hàng Ngô thị vốn là Hoàng thương, hàng năm xuân Tết đều tới ngự tiền đưa lễ cho trẫm, có tư thế lũng đoạn mười phần. Ngươi nói xem, Yến Hồng có thứ gì mới có thể khiến Hoàng thương âm thầm chế tạo vũ khí? Chuyện này ắt đã giấu đến cực kỳ sâu xa, nếu như không phải điều tra cuốn gói như thế, trẫm có đào ba tấc đất lên cũng không thấy được chứng cứ."
Lâm Kinh Phác: "Nói như vậy, đến chuyện kinh doanh súng đạn ngươi cũng chưa bắt được?"
"Muốn người thì phải dỗ đến nơi đến chốn." Ngụy Dịch vừa cười vừa nói: "Một đêm đáng giá ngàn vàng mà."
Lâm Kinh Phác rút cổ tay trong tay hắn ra: "Lần này ngươi làm việc cẩn thận thật đấy, vừa không tra được hàng, cũng không bắt được người, vậy làm sao dám đảm bảo hàng này không chảy vào trong tay cướp biển? Ngụy Dịch, nếu Tam Quận xảy ra chuyện, ngươi cũng chỉ còn duy nhất đêm này được khoái hoạt thôi."
"Hôm nay trẫm là Hoàng Đế, ánh mắt tất phải nhìn đến lâu dài, không tranh lợi nhỏ, nhưng một đêm cũng không bỏ phí được."
Ngụy Dịch còn nói: "Nghiệp Kinh trở ngại tầng tầng, dắt một cái sẽ động đến toàn thân, không thể đánh rắn động cỏ. Mà cướp biển Lai Hải là một đám não ngắn ngu xuẩn, làm việc bữa bãi không có quy củ, khẩu âm đặc sệt, có lẩn vào Nghiệp Kinh cũng rất dễ nhận ra, trẫm sẽ sai người âm thầm giết hết. Cho dù bọn họ có muốn đặt bút ký thành sinh ý lần này, cũng sẽ phải chậm lại mấy ngày, Tam Quận nhất thời không có gian nan khổ cực. Yên tâm, trẫm đã giữ lại đường lui cho ngươi rồi..."
Lòng Lâm Kinh Phác dần bằng phẳng, đón gió cười nhạt: "Nhận ưu ái của ngươi."
Nhưng đường lui này thực sự không dễ đi. Những chuyện dễ dàng Ngụy Dịch đã làm xong cả rồi, nếu Lâm Kinh Phác muốn bắt bí điều tra án này ngay dưới mắt Yến Hồng và Hoàng thương, thăm dò manh mối bán Hỏa Môn Thương, ắt sẽ còn phải tỉ mỉ mưu tính bố cục một lần nữa.
Bọn họ đang nằm ở thế bị động, án điều tra vũ khí càng ngày càng khó khăn hơn so với trước đây, mà bọn họ không thể không thắng.
"Trước mắt, chuyện quan trọng là điều tra xem đám hàng này ở đâu." Ngụy Dịch nói.
"Chưa chắc đã chỉ có mình biện pháp này." Đáy lòng Lâm Kinh Phác hơi động, nói: "Yến Hồng và Ngô thị âm thầm hợp tác chế ra thuốc nổ, nhất định phải chế tạo ngay trong thành Nghiệp Kinh. Chỉ cần đám hàng này bị giữ lại Nghiệp Kinh, chúng ta tất sẽ có cơ hội có thể lợi dụng được."
Ngụy Dịch nhíu mày nhìn y, còn đang muốn nói sâu thêm, Quách Tái đã vội vàng ôm mũ miện của Hoàng Đế tới: "Hoàng Thượng, đủ loại quan lại đã chờ đợi ở Trường Minh điện, ngài nên vào triều rồi..."
Ngụy Dịch vừa ngẩng đầu, ánh nắng đã bị tầng mây che khuất. Thời gian trôi đi quá nhanh, trước đây hắn lại chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Ngọc
Chương 54: Lừa Dối
Chương 54: Lừa Dối