"Trong thoáng chốc, tuyết trắng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, chẳng một hạt nào may mắn thoát được."
...
Mấy này nay nóng lạnh luân phiên, giữa đêm thi thoảng còn có tuyết.
Hai đầu gối của Tưởng Duệ phát chìm, quỳ gối trong thư phòng Tướng phủ, rất lâu cũng không thẳng thân lên được.
"Yến tướng... Lư Ngộ Lương kia trong ngục trúng chiêu rồi!"
Tưởng Duệ nặng nề dập đầu trên đất đến sứt đầu mẻ trán, vùi đầu gào khóc: "Là hạ quan tin sai người, nghĩ rằng Lư Ngộ Lương kia khi còn trẻ cũng là nhân tài có thể giữ được bình tĩnh, hạ quan cũng đã dặn dò ông ta nhiều lần, nào ngờ ông ta công khai toàn bộ thuốc nổ còn sót lại trước ngự tiền rồi! Dù ông ta không biết chuyện Hỏa Môn Thương, nhưng đến cùng vẫn là làm hỏng đại kế của Yến tướng... Hạ quan... Hạ quan đáng chết vạn phần!"
Yến Hồng đứng ở bậc trước, tóc đẫm sương mai, sắc mặt chẳng mấy rõ ràng.
Trong tay ông ta còn đang cầm thức ăn của hạc trắng trong viện, cũng chẳng biết là trời lạnh hay là ăn no, vài con hạc thờ ơ không động lòng, yểu điệu cô quạnh mà đứng.
Tưởng Duệ như mất cha mất mẹ, quỳ bò bên ngoài: "Yến tướng, Lư Ngộ Lương kia đúng là kẻ đê hèn đáng thẹn, bán chủ cầu an ổn! Ông ta muốn bảo vệ cho tính mạng dòng dõi... Hạ quan có một lòng trung tâm với Yến tướng, nhưng trong nhà trên có thúc phụ, dưới có tôn nhi, trong lòng thực sự vô cùng..."
Yến Hồng thấy áo choàng bị động khẽ, mới thương hại nhìn ông ta bằng nửa con mắt: "Vẫn nói ngươi và Lư Ngộ Lương là chí giao. Người bằng hữu thế này, ngươi cũng coi như chẳng khác gì mấy."
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đáy lòng Tưởng Duệ vô cùng kinh sợ, chỉ thấy Yến Hồng đã đi dạo tới một chỗ chếch khác cho hạc ăn, không còn tâm tư phản ứng chính mình.
"Yến tướng, hạ quan...!"
Lúc này quý phủ có người vội vã đến báo: "Lão gia, trong cung có người đến tuyên triệu."
Ánh mắt Yến Hồng thoáng sâu đậm, buông ống tay áo lớn xuống, tay vẫn còn nâng hộp thức ăn kia: "Không vội, trước tiên cứ để hắn đợi."
...
Đợi khi Yến Hồng vào Lan Chiêu Điện, tường cung đã chất thêm một lớp tuyết đọng mỏng manh.
Lửa trong lò thiêu cực kỳ vượng, bên cạnh Ngụy Dịch chỉ chừa lại hai cung nhân dâng trà, còn có sáu, bảy chủ bộ Binh Bộ khác nắm bút chờ đợi bên cạnh bàn, sắp sửa ghi lại lời khai.
Nhìn như chỉ là quân thần gặp mặt thông thường, trước khi vào điện, Yến Hồng dựa theo thông lệ tra xét xem có mang theo binh khí hay không, sau khi thấy Ngụy Dịch mới quỳ xuống hành lễ vấn an.
Ngụy Dịch cũng vẫn khách khí với ông ta như trước: "Mời Yến tướng ngồi."
Yến Hồng lại bái rồi mới ngồi xuống, cung nhân lập tức dâng trà, chính là Thái Bình Hầu Khôi của núi Tiên Thúy.
Trong tay Ngụy Dịch cũng đang nâng chén trà kia, nói: "Yến tướng nếm thử, năm nay các nơi mưa móc dồi dào, Thái Bình Hầu Khôi này lại chẳng sánh được với trà tiến cống năm ngoái, không thơm nức mũi đến như thế."
Hắn ngừng một chút, lại nói: "Yến tướng có điều không biết, hôm qua sau khi uống trà này trong ngục, Lư Ngộ Lương càng ăn nói ngông cuồng, nôn một thân nước bẩn lên người Yến tướng, nói trong triều đã chuyển đi mất những bảy trăm cân thuốc nổ, đều là bị Yến tướng điều đi sử dụng."
Bầu không khí trong điện nhất thời nghiêm túc nửa phần, khiến người ta không dám thở mạnh.
Yến Hồng cầm lấy đĩa trà, vững vàng hớp một ngụm: "Lòng người bẩn thỉu, sao có thể trách tội một chén trà."
"Yến tướng nói thật hay." Đầu răng Ngụy Dịch nổi lên tia cười lạnh, nhấc một trang giấy ném từ bàn trên xuống.
Trang giấy kia chính là lời khai Lư Ngộ Lương đã ký tên đồng ý, những mấy ngàn chữ lưu loát, nhẹ nhàng rơi xuống mũi chân Yến Hồng.
Lông mày Yến Hồng nhẹ nhàng nhíu lại, không xoay người đi nhặt, phảng phất như tờ kia chỉ là một mớ giấy lộn không mấy quan trọng: "Hoàng Thượng có lời gì, hỏi thẳng lão thần là được."
"Tội lỗi chồng chất, trẫm nhất thời không biết nên mở miệng ra sao, cũng không biết có nên tiếp tục tra xét xuống dưới không."
Ngụy Dịch đứng dậy, không biết đứng lên còn cao hơn bao nhiêu phần. Bên ngoài đại điện là gió tuyết cách trở, ánh nến tĩnh mịch thi thoảng lại nhảy lên, chiếu sáng từng sợi tơ vàng trên long bào.
Yến Hồng không ngửa mặt lên, chỉ khẽ nâng tầm mắt, trầm mặc nửa ngày, không khỏi thở dài một tiếng: "Lại nhớ mấy năm trước, Hoàng Thượng muốn nói mà chẳng thể nói cùng thần."
"Ân dạy dỗ của Yến tướng, ân cứu mạng, đời này trẫm sẽ đều nhung nhớ chẳng quên." Trong lời nói của Ngụy Dịch như lộ ra một phần tiếc hận: "Thời thế đổi thay, trẫm không phải trẫm của năm ấy, Yến tướng cũng sớm đã không còn là Yến tướng năm ấy rồi."
"Hoàng Thượng lớn hơn, thần cũng già rồi." Yến Hồng chắp tay mà cười: "Người đã già sẽ dễ dàng phạm phải hồ đồ. Ngày ấy tình thế nguy cấp, không ai ngờ rằng Hoàng Thượng tự dùng thân mạo hiểm ở Bắc Lâm tự, lấy an nguy quốc gia làm tiền đặt cược, khoác áo cùng địch, chính là để hôm nay hưng binh vấn tội."
Ngụy Dịch chậm rãi bước xuống ngự tòa: "Yến tướng là trọng thần khai quốc, trẫm có tâm che chở. Bảy trăm cân thuốc nổ không phải con số nhỏ, đến tột cùng là đã đi đâu, dùng để làm gì, thế nào cũng phải có một cái cớ để bàn giao cho người trong thiên hạ."
"Thuốc nổ trong Bắc Lâm tự từ đâu mà tới, đáy lòng Hoàng Thượng ắt phải rõ ràng. Đây chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."
Yến Hồng ngồi chắc, nhấp thêm một hớp trà: "Thiên hạ hưng vong, thất phu đều có tội. Thần nhận được Thánh ân, may mắn được ngồi ở nơi cao nhiều năm, tự khó qua cửa này. Nhưng mà nước đổ khó hốt, bất kể là Hoàng Thượng định lấy tội tham ô, hay là lấy tội hành thích vua để trị tội thần, cũng phải khoan dung cho thần thêm mấy ngày nữa..."
Tuyết lớn dần, Ngụy Dịch nhìn từng cái bóng dồn dập như lông ngỗng kia, thân thể hơi nghiêng, trên mặt có nụ cười, đáy mắt lại chỉ còn toàn ý lạnh.
"Nếu Yến tướng ngóng trông cảnh tượng cướp biển Lai Hải dùng Hỏa Môn Thương san bằng Tam Quận, vậy không phải chờ đợi nữa."
Yến Hồng như chẳng cầm chắc cốc trà, lông mày thoáng nhíu chặt lại.
Ngụy Dịch quay đầu lại, móc từ trong tay áo ra một phần mật thư, tự mình đưa tới trước mặt ông ta: "Bảy trăm cân thuốc nổ kia cũng ném mất rồi. Ngày hôm trước Hạ Lan Quân xuất binh xuôi Nam từ Thiên Hành quan, cướp được một lô Hỏa Môn Thương ở núi Viên Đề, còn tiện thể giết chết mấy tên cướp biển."
...
Yến Hồng đi từ Lan Chiêu điện ra ngoài, chỉ thấy trăng sao ảm đạm, tuyết đọng trên mặt đất ngày càng dày đặc, mỗi một bước chân đều chìm xuống.
"Yến tướng..." Người hầu nâng dù muốn qua, ông ta lại chỉ tiếp dù, khiến người kia không cần đi cùng.
Tiêu Thừa Diệp và Thương Châu đợi ngoài Đường Lê môn gần một đêm.
Áo bào của Tiêu Thừa Diệp vương đầy tuyết trắng, thấy Yến Hồng đi ra bèn nhanh chân tiến lên, dùng bao đao cản đường ông ta lại.
Yến Hồng giậm chân, lông mày già nua hơi nhíu lại, nhẹ nhàng nâng tay phủi tuyết trên vai hắn, hữu khí vô lực cười cười: "Muộn như vậy rồi, sao còn chưa hồi phủ nghỉ ngơi?"
Lồ.ng ngực Tiêu Thừa Diệp ấm ức tức giận khó nhịn, thẳng tay ném mạnh bao da kia vào trong tuyết, vừa mở miệng đã vô cùng bộc trực: "Lúc còn sinh thời, phụ thân đã nói ngươi không chỉ là mưu sĩ năng thần, còn là anh hùng lòng mang thiên hạ và bách tính, tân triều có ngươi tọa trấn, tất sẽ không như tiền triều lóc xương hút máu người. Ông nói ta phải hiếu thuận với ngươi, tin tưởng ngươi, dù cho ta thiên tư ngu dốt, không thể dùng được, cũng sẽ có sở học... Nhưng ngươi, vì sao?! Vì sao phải gạt mọi người âm thầm chế tạo vũ khí, cấu kết với cướp biển kia?!"
Lúc này, Thương Châu mới theo tới, bái Yến Hồng một cái, mím môi không nói.
Yến Hồng nâng mắt nhìn nàng, lại nói với Tiêu Thừa Diệp: "Ngươi không biết, mưu định thiên hạ phải nhìn về sâu xa, nào có thái bình thịnh thế không phải xương chất đầy đồng. Muốn trừ mầm họa phương xa, tay ai mà không thể không dính máu tươi?"
"Ta chỉ không hiểu, san Tam Quận thành bình địa là đại cục mà ngươi muốn? Coi như muốn trừ dư nghiệt tiền triều, vậy cướp biển kia cũng có phải thứ gì tốt đẹp đâu? Thường ngày bọn chúng cướp đốt giết hiếp thuyền đánh cá, làm gian phạm pháp, mấy chục năm qua dân chúng đã ăn bao nhiêu vị đắng rồi?! Còn chẳng bằng dư nghiệt! Ngươi hao tâm tổn chí làm ra Hỏa Môn Thương cho bọn họ sử dụng là muốn dùng loạn trị loạn, ngươi và những kẻ mưu đồ gây rối kia, những tặc tử cướp biển hoành hành ngang ngược kia khác nhau ở chỗ nào?!"
Thấy Tiêu Thừa Diệp càng nói càng không giữ mồm giữ miệng, Thương Châu vội thấp giọng khuyên can: "Tiêu tư mã!"
Mặt mày Tiêu Thừa Diệp đỏ bừng lên, nhìn Thương Châu một cái, lúc này mới liều mạng ngăn chặn lửa giận lại.
Sắc mặt Yến Hồng đã chìm xuống từ bao giờ, gần như hòa tan vào bóng đen của vô số bông tuyết đang bay múa.
Thương Châu đặt dù xuống một bên, tiến lên một bước, chắp tay rồi nói: "Tính nết Tiêu tư mã, hẳn là Yến tướng đã biết rồi, đừng đặt nặng trong lòng. Chuyện trong triều ắt sẽ có tam Ty nhận định, kết quả của vụ án này còn phải thương thảo... Trước tiên, hạ quan thay Tiêu tư mã bồi tội."
Yến Hồng nhìn nàng, vừa là vui mừng, vừa là uể oải, đến môi cười cũng lười nhấc, chỉ nói: "Tuyết lớn hơn rồi, ngươi cũng mau mau đi về đi."
Thương Châu thấy ông ta không có ai bên cạnh, nơi cổ họng thoáng nghẹn ngào, ngữ khí cũng dịu xuống: "Học sinh... Bồi thầy."
"Không cần." Yến Hồng phủi phủi ống tay áo, dặn dò: "Ngươi nhìn chằm chằm Thừa Diệp là được. Trước mắt trong triều lắm tiếng gió, đỡ cho hắn khỏi làm chuyện gì hồ đồ khác người."
"Vâng, thầy yên tâm..."
Yến Hồng che dù, chậm rãi đi ra ngoài cung. Trời tối người yên, trong tuyết chỉ chừa lại một hàng dấu chân mới.
Tiêu Thừa Diệp thấy ông ta không nói thêm điều gì, cứ như vậy đã đi xa, cuối cùng cũng không kìm chế được luồng khí trong lồ.ng ngực, gào lớn về phía bóng lưng giữa màn tuyết trắng: "Yến Hồng, ông đây coi thường ngươi...!"
Yến Hồng mới đi được hai bước, mũi chân ngừng lại, lửa giận công tâm đến mức phun thẳng một ngụm máu tươi ra ngoài.
Trong thoáng chốc, tuyết trắng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, chẳng một hạt nào may mắn thoát được.
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Ngọc
Chương 67: Tuyết Đỏ
Chương 67: Tuyết Đỏ