"Chỗ nào không thoải mái? Nói cho trẫm nghe."
...
Ngày mười hai tháng giêng, pháo động lòng xuân. Phố lớn ngõ nhỏ Nghiệp Kinh giăng đèn kết hoa, tiếng trống tiếng tiêu vang một vùng trời.
Chuyến này, bọn họ từ nha phủ Biên Châu trở về Hoàng thành, đi đường mất đầy đủ ba ngày.
Đội ngũ cấm quân chỉnh tề đi vào thành Nghiệp Kinh. Lâm Kinh Phác còn đang thong thả an ổn ngủ một giấc trong kiệu, mắt điếc tai ngơ với thanh âm vui chơi của dân chúng. Cho đến khi tiến vào Hoàng cung, vách ngăn mành kiệu mới bị đẩy ra.
Chẳng chờ nội thị đến nâng, Ngụy Dịch đã tự mình ôm y xuống. Cung nhân cả điện không dám chú ý, nhất thời dồn dập cúi đầu.
Đợi y vừa đứng vững, Ngụy Dịch cũng đúng lúc buông eo nhỏ ra, nói: "Còn chưa kịp dọn dẹp Thiên điện, ngươi ở chính điện với trẫm trước."
Lâm Kinh Phác nhàn nhạt đáp lại, không có gì dị nghị.
Từ sau khi Quách Tái xuất cung, người tiếp nhận vị trí chủ quản nội thị chính là Vi Tấn Phúc. Đây là người được Ngụy Dịch tự mình chọn lựa từ chủ phủ tam Ty, gia thế sạch sẽ, biết rõ sự vụ trong cung, quả thực có thể làm tốt hơn rất nhiều so với Quách Tái.
Vi Tấn Phúc đã khom người tiến lên đón, bắt chuyện cùng Lâm Kinh Phác, ngữ khí vô cùng thân thiết: "Lâm Nhị gia, trước đây mấy ngày trong cung mới giảm bớt chi phí, chẳng phải chỉ Diễn Khánh điện, các cung đều đã đuổi đi một nhóm người. Nếu Nhị gia muốn sai khiến người cũ cũng không vội vàng, nô tài biết được Quách Tái đã trở về quê nhà Lâm Châu, gọi trở về e là không quá thuận tiện, có điều Vân Thường vẫn còn ở lại thành Nghiệp Kinh. Hôm qua nô tài đã ra ngoài cung, tiện đường đi thăm nhà nàng, hỏi thăm ý tứ của nàng, nàng cũng nói vẫn muốn trở về hầu hạ Nhị gia, ngày mai sẽ an bài để nàng tiến cung."
Lâm Kinh Phác gật đầu: "Phiền công công nhọc lòng."
Vi Tấn Phúc vốn là người thức thời, vừa cười vừa trả lời: "Đây đều là những gì nô tài phải làm. Trước đây Nội phủ vẫn không thỏa đáng cẩn thận với Nhị gia, chung quy vẫn phải khiến Hoàng Thượng tận tâm vì ngài. Bây giờ Nhị gia trở lại, chúng ta tận tâm với ngài hơn một chút, cũng là phân ưu vì Hoàng Thượng."
Hắn chỉ nói có mấy câu, lại rất hiểu đúng mực.
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn Vi Tấn Phúc một cái, nhàn nhạt nói với Ngụy Dịch: "Mắt chọn người của ngươi có tiến bộ rồi."
Chỉ trong giây lát, Ngụy Dịch đắc chí nhướng mày nhìn y: "Mắt nhìn của trẫm vẫn luôn rất tốt."
Trên môi Lâm Kinh Phác nổi lên ý cười cực mỏng, sau một khắc, y liền thấy A Ngọc đốt đèn đứng hầu ngoài tẩm cung. Dù gì A Ngọc cũng là tiểu mỹ nhân, liếc mắt một cái cũng không khiến người ta lơ là, tay trái còn đeo một chiếc vòng vàng rất mỏng, bị ánh đèn chiếu sáng đến rạng rỡ chói mắt.
Sắc mặt Lâm Kinh Phác không thay đổi, cũng chẳng hề chậm bước chân lại.
Vi Tấn Phúc thấy thế vội tiến lên trách móc: "A Ngọc, ngươi đứng ở đây làm gì, còn không mau về Thiên điện đi!"
A Ngọc cũng nhìn thấy Lâm Kinh Phác, trong lòng cả kinh, khóe mắt nhất thời đỏ chót, hiện ra chút mỹ cảm yếu ớt: "Vi công công, sáng sớm nay Song Hỷ bị bệnh, ta tới làm nhiệm vụ thay hắn..."
A Ngọc cảm thấy vô cùng oan ức, đôi mắt sạch sẽ ngắm nhìn Ngụy Dịch từ xa, khóc nức nở hai tiếng liền quay đầu chạy ra ngoài.
Ngụy Dịch vốn chẳng thèm liếc mắt nhìn A Ngọc lấy một cái, thấy Lâm Kinh Phác không nói gì cũng coi như không có chuyện gì xảy ra mà phất tay áo một cái, cho người trong điện đều lui ra ngoài trước.
Hai người đều trầm mặc đi vào trong điện.
Cung nhân đã chuẩn bị nước nóng xong, không bố trí bình mành như các điện khác.
Ngụy Dịch lệnh cho người hầu hai bên lui cả xuống, thư thái tiến vào trong bồn. Hắn ra roi thúc ngựa hai ngày liền từ Biên Châu về đây, ủng và cổ áo đều như có cát mịn, không thoải mái lắm.
Lâm Kinh Phác cũng nên tắm, chỉ là vết thương còn chưa thể dính nước. Y ngồi một bên vắt khô khăn ướt, buông xuôi nửa vạt áo rồi chầm chậm lau chùi thân thể mình.
Hơi nước mịt mờ, bóng dáng yểu điệu chiếu lên bọt trước bên trong bồn tắm. Ngụy Dịch mơ màng đôi chút, ngẩng đầu quan sát y cách sương mù một hồi lâu, hầu kết khẽ nhúc nhích, chợt hỏi: "Lau tới sau lưng không?"
Lâm Kinh Phác khựng lại, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy sóng gió tăm tối mịt mù du tẩu giữa màn hơi nước.
Ngụy Dịch nhìn không rõ, nhưng vẫn thu được ý tình ám muội, đứng từ trong nước dậy, đi tới.
Khăn bị Ngụy Dịch cướp đi mất.
Lâm Kinh Phác không nhìn đến hắn, thuận thế mở vạt áo ra, trút quần áo trên người xuống, thanh lãnh đến mức khiến lòng người trìu mến mà bảo: "Vậy ngươi giúp ta một chút."
Hơi nước mỏng thấu che phủ hai bên vai trắng như tuyết, rõ ràng nửa vết cũng chẳng rõ, có điều lại giống như ngắm hoa trong sương.
Đốt người.
Ngụy Dịch chưa từng bị quyến rũ đến thế. Hắn siết chặt khăn, vòng đôi tay rắn chắc qua eo Lâm Kinh Phác, coi như không có gì mà lau chùi vết mồ hôi trên người y, lực đạo cách khăn chẳng đều, toàn bộ khí lực đều dùng ở nơi không nên dùng.
Khiến cho Lâm Kinh Phác ngứa ngáy cả người.
"Được chưa?" Y cau mày, không nén được hơi thở.
Ngụy Dịch không nhìn thấy mặt y, từ phía sau gần như chỉ muốn cắn lên cổ y, lại lùi một bước, hôn lên vết tích trên đôi vai gầy: "Còn chưa xong đâu, ngươi nói xem, dù gì cũng chỉ ngủ trên giường nhỏ mấy ngày, sao lại bẩn thành dáng vẻ này?"
Lúc hắn nói lời này, khăn đã không cẩn thận mà rơi vào trong thùng nước tắm.
Lâm Kinh Phác nhẹ giọng cười: "Bẩn chỗ nào? Sao chính ta còn không biết thế?"
Ngụy Dịch dùng hổ khẩu nâng cằm Lâm Kinh Phác lên, miết thấy một tia tình cảm trào ra bên khóe mi người trong lòng, hài lòng thủ thỉ: "Đều, rất, bẩn."
Từ khi bọn họ gặp lại tại Biên Châu, Ngụy Dịch bận tâm đến thân thể và tâm tình y, vẫn chưa từng làm. Có điều tối nay chẳng biết vì sao chính Lâm Kinh Phác lại nổi tâm muốn chủ mưu.
Bọn họ đều là cầm thú, hiểu rõ kiêng kỵ và mẫn cảm của đối phương nhất.
Gạch ngọc trong kim điện dính một đường bọt nước, đệm chăn trên giường nhỏ cũng đều ướt cả.
Ngụy Dịch vẫn keo kiệt bất kham đến thế, đè lên người Lâm Kinh Phác muốn hôn y, thậm chí ngay cả tiếng nghẹn ngào của y cũng không cam lòng lãng phí.
Lâm Kinh Phác không chịu được sức mạnh và tư thế như vậy, cả người như bị ném lên trên mây, chập chùng thoải mái, mỗi lần rơi xuống đều được Ngụy Dịch nâng đỡ đúng lúc.
Lâm Kinh Phác không nguyện ý thừa nhận rằng sung sướng giây phút này chỉ là che lấp đi thống khổ, thậm chí còn vì thế mà có phần ảo não. Ngụy Dịch thích dùng những lời hạ lưu đê tiện dò hỏi cảm nhận của y, y không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng giục giã.
Ngụy Dịch nhìn như chẳng còn lý trí, có điều mỗi một lần đều chuẩn xác tránh được vết thương kia của Lâm Kinh Phác. Hắn chẳng dừng động tác lại, khom lưng úp sấp ghé vào vành tai y, dịu dàng khẽ giọng: "Chỗ nào không thoải mái? Nói cho trẫm nghe, đều nói cho trẫm..."
Lâm Kinh Phác vẫn cắn chặt răng không đáp, khóe mắt đỏ chót vừa mới tràn ra một giọt nước mắt đã bị Ngụy Dịch mút đi mất.
Cuối cùng Ngụy Dịch cũng nổi lên chút tâm ý tiếc thương, không được bao lâu đã nhanh hơn chút, chẳng thể nghi ngờ gì rằng lực đạo cũng càng ngày càng hung mãnh.
Thiếu chút nữa Lâm Kinh Phác đã bị xé nát.
Cũng ướt đẫm toàn bộ.
Cung nhân Diễn Khánh điện tiến vào thay đổi đệm chăn tinh tươm, lại lau rửa sạch sẽ vệt nước trên mặt đất, chỉ có kiều diễm trong nội thất là kéo dài không tán.
Lâm Kinh Phác khoác hoàng sam rộng lớn, trốn trong l,ồng ngực Ngụy Dịch không ngừng run rẩy. Bọn họ ôm lấy nhau, lại chà sát thân thể cho nhau thêm một lần nữa.
Đêm nay vẫn còn sớm lắm, trước đây bọn họ còn ngủ muộn hơn.
"Muốn uống rượu không?" Ngụy Dịch hỏi.
Lâm Kinh Phác ngắm nhìn ánh trăng nhạt nhòa ngoài cửa sổ, hỏi ngược lại: "Có sơn hạch đào không?"
Ngụy Dịch nở nụ cười: "Trong cung cái gì cũng có. Mấy ngày trước, Lâm Châu mới đưa ngự cống vào trong cung, sơn hạch đào là đặc sản nơi ấy, năm ngoái chịu hồng thủy, không thu hoạch được nhiều như năm trước, nhưng năm, sáu trăm cân thì vẫn phải có."
Nhóm cung tỳ nhanh chóng bưng lên một bình rượu ngự và quả khô sặc sỡ muôn màu.
Lúc này, đốt ngón tay Lâm Kinh Phác vẫn mềm yếu vô lực. Y không lột được hạch đào, cuối cùng vẫn nhặt đậu phộng ăn.
Ngụy Dịch mở tay áo lớn đến cổ tay, uống chén rượu, cũng nhặt mấy quả khô lên nhắm rượu. Hắn vốn chẳng thích mấy thứ phiền toái ăn vào đầy bụng này, hiện nay cũng chẳng thích hơn bao nhiêu, chỉ có lúc ở bên người Lâm Kinh Phác mới cầm lấy nếm thử mấy hạt.
Vừa rồi Lan Chiêu Diện phát một phong cấp báo xuống, mới ở Biên Châu mấy ngày, sổ con và công văn đã chồng chất lên, Biện Mậu Đức vừa hồi kinh cũng vội vàng sửa sang tấu chương đến mức chân không chạm đất, lúc này đã đi tới bên ngoài tẩm cung.
Lâm Kinh Phác tự giác muốn lui, Ngụy Dịch lại nắm cổ tay y giữ lại, không để y di chuyển dù chỉ nửa phần. Cung nhân đưa lên một bức bình phong chạm trổ hoa văn song long dài hơn mười mét, Ngụy Dịch mới tuyên Biện Mậu Đức tiến vào điện.
"Hoàng Thượng, có mật hàm từ Duẫn Châu, biên cảnh Tam Quận phát tới." Biện Mậu Đức quỳ thấp, cũng mơ hồ ngửi được khí tức không tầm thường trong tẩm điện này.
Ngụy Dịch đã cố ý căn dặn, những tấu liên quan đến Tam Quận, nha môn các địa phương và triều đình đều không được bố trí cản, lúc cần thiết phải đưa thẳng vào nội cung. Biện Mậu Đức cũng không dám làm lỡ, bởi vậy suốt đêm đưa phong mật hàm này tới ngự tiền.
Nội thị tiếp nhận phong mật hàm kia, bước nhỏ đi qua bức bình phong, đưa tới trong tay Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch xem qua, mi tâm thoáng sâu đậm, trước tiên để bọn họ đều lui ra ngoài trước.
Mặt mày Lâm Kinh Phác hờ hững, trên đùi chẳng thiếu lớp da mỏng của đậu phộng, dù đã lột ra sạch sẽ, nhất thời cũng quên cả ăn.
Ngụy Dịch liếc mắt nhìn y, đưa phong mật hàm kia tới, nói: "Lâm Củng được Ngô gia nâng đỡ thượng vị Tam Quận, tổ chức đại điển đăng cơ, tự mình sửa lại niên hiệu. Khương Hi được phong là Minh Hi Hoàng thái hậu, nhóc con kia cưới trưởng nữ Ngô thị làm Hoàng hậu. Đến trẫm cũng chưa có Hoàng hậu đâu..."
Trên mật hàm nói vô cùng chi tiết, Lâm Kinh Phác nhìn kỹ, cũng sinh ra một mặt u sầu.
Liễu Hữu và Yến Hồng tính toán trăm phương ngàn kế cũng chỉ là để Lâm Củng thay thế vị trí của Lâm Kinh Phác. Sau khi trở về Tam Quận, Lâm Củng trở thành tân Đế Đại Ân, dư đảng Lâm Ân cũng nâng đỡ tân chủ, này chẳng có gì đáng trách.
Có điều Đại Ân vong quốc đã trở thành sự thực chẳng thể tranh cãi.
Lâm Kinh Phác hiểu quá rõ ràng, Đại Ân vụn vặt, với dư đảng bây giờ còn chẳng đủ để thành lập một triều đình hoàn chỉnh. Khi còn ở Tam Quận, y chưa bao giờ thu thuế cao của bách tính, nhóm cựu thần cũng gần như không có bổng lộc. Y ngồi trên Đế vị nhưng lại chẳng có danh Đế, đến tôn hào Ân Ai Đế cũng là thế nhân phong cho y, ý là "Đế Vương vong quốc", đây cũng là vì sao trên dưới dư đảng đều chỉ gọi y là "Nhị gia".
Lúc này Tam Quận vội vã khôi phục lại đế chế, chưa chắc đã là chuyện tốt. Từ nay về sau, Trung Nguyên sẽ có hai quốc gia, về sau lại càng xung khắc như nước với lửa.
Ngụy Dịch: "Bọn họ làm như thế, đơn giản chỉ là muốn mạt sát công lao tám năm nay của ngươi, coi như Đại Ân chưa từng có vị Hoàng Đế như ngươi. Cổ nhân chỉ biết "giảo thố tử, tẩu cẩu phanh", không ngờ Quân Vương cũng sẽ có kết quả như thế."
Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh: Đầy đủ là "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". (Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết)
Lâm Kinh Phác lại cảm thấy không đơn giản như vậy, thoáng suy nghĩ sâu sắc, lại hỏi: "Hiện nay Ngô Cừ thế nào rồi?"
"Tên xấu xa kia?" Ngụy Dịch xì khẽ: "Nhốt trong đại lao Hình Bộ, vẫn còn sống sót rất tốt, có điều chắc chắn sẽ phải trải qua những thứ người thường không muốn nếm thử."
Lâm Kinh Phác biết thủ đoạn của Ngụy Dịch vốn tàn nhẫn, nhặt một viên đậu phộng ăn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Người này còn có tác dụng, tốt nhất là ngươi chừa đường lui lại."
Ngụy Dịch biết điểm này, sẽ không tùy tiện sát hại Ngô Cừ, tình thế vội vàng như thế sẽ bốc lên mâu thuẫn với Tam Quận.
Biết Ngô Cừ háo sắc, Ngụy Dịch sai người mỗi ngày đút gã ăn thuốc tìn,h dục ba lần, nhốt gã và vài con lợn mẹ dơ bẩn trong cùng một phòng giam.
"Yên tâm, ngoại trừ cánh tay kia..."
Môi Ngụy Dịch cong lên tia cười chẳng rõ ý, thả mấy chục hạt hạch đào đã bóc vỏ vào tay Lâm Kinh Phác, mới nói: "Gã còn hoàn hảo chẳng chút tổn hại."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Ngọc
Chương 89: Cầm Thú
Chương 89: Cầm Thú