"Ngươi đang hoài nghi đây không phải dịch bệnh?"
...
Mưa rào giàn giụa, cách Thừa Ân tự một đoạn đường, nhờ trận mưa này mà xe ngựa vốn chờ dưới chân núi trì trệ không tiến lên được.
Tào Du nhảy xuống xe ngựa, mang theo nón rộng vành, chống nạnh liếc nhìn khí trời, không bình tĩnh mà giục giã người chăn ngựa: "Đường sông còn chưa tràn tới, Nhị gia còn chuyện quan trọng trong người, đừng vô dụng như vậy!"
Người chăn ngựa khó khăn nói: "Mưa này một chốc cũng không tạnh được... Đại nhân có điều không biết, hai con đường chính dẫn lên núi đã bị phong kín cả, đường nhỏ này lại kéo dài chưa tu sửa, một khi mưa xuống, xe ngựa đi lên sẽ dễ dàng trơn trượt, nô tài cũng chỉ sợ Nhị gia sẽ ngã, chẳng bằng chúng ta chờ các đại nhân trong chùa xuống núi đón lên."
Tào Du nhổ một ngụm nước bọt lên đất: "Dịch bệnh Thừa Ân tự là chuyện gấp gáp, che đường núi là bởi không cho bách tính ra vào, Nhị gia tới đây đốc thúc điều tra dịch bệnh, ban sai muốn tận tâm cũng nào có đạo lý ngăn cản cả một đường này? Như vậy đâu phải là hảo tâm đón chào nhóm chúng ta?"
Lâm Kinh Phác nghe nói, từ từ vươn đốt ngón tay ra khỏi cửa sổ thăm dò màn mưa, sau đó cầm lấy cây dù, cũng xuống xe.
"Nhị gia." Tào Du vội đạp vũng nước qua nâng, tay bung cán dù.
Bùn điểm loạn lên vạt áo bào trắng của Lâm Kinh Phác, tay áo rộng lớn vẫn chẳng nhiễm một hạt bụi. Y nhìn con đường trước mặt, nói: "Xe ngựa không đi lên được, người thì có thể."
Đoàn người chậm rãi đi xuyên qua màn mưa, nửa canh giờ sau cũng đến được Thừa Ân tự.
Trong chùa miếu, các cửa đều đóng chặt, đồng hồ quả lắc khổng lồ không hề có một tiếng động, mây đen bao phủ, Thánh địa Phật môn chẳng còn nghiêm túc trang nhã yên tĩnh như xưa, trái lại khắp nơi đều lộ ra khí vị quỷ quyệt.
Quan chức Lễ Bộ vốn chẳng dám bước chân vào Thừa Ân tự, dựng lều mở tiệc dưới tàng cây ngoài chùa miếu. Không ai không bọc kín vải bố trên mặt, chỉ chừa ra hai mắt, không phân rõ được thanh âm ai với ai.
"Trời hôm nay cũng chẳng nóng lắm, sao mấy vị đại nhân lại sợ lạnh đến thế này?" Tào Du ở xa xa lạnh lùng chế giễu một câu.
Tào Du vốn là người tiền triều, hiện nay không treo biển hành nghề trong triều đình, cũng không có phẩm bậc, quan chức Khải triều chẳng thèm để y vào mắt. Mà mấy người am hiểu chọc cười nhìn thấy Lâm Kinh Phác, vội vàng đứng dậy bắt chuyện: "Lâm Nhị gia là người quý giá nhất trong thành Nghiệp Kinh, ngọn gió nào thổi ngài tới nơi xúi quẩy thế này?"
Lâm Kinh Phác ngồi xuống, tiện tay xoa xoa bàn trà trầm hương mới toanh, cười hỏi: "Làm sao chẳng có một bình trà ngon tương xứng, đúng là đáng tiếc."
Hôm nay Tào Du không mang theo đao, nhưng nhìn đến đôi con ngươi có thể nói là mỹ lệ của Lâm Kinh Phác, mấy quan chức bị ánh mắt như dao sắc này đảo qua đều không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Một quan chức vội vàng mang bình trà của mình tới, lấy một chiếc chén ngọc tinh xảo ra, ân cần rót một chén nước trong cho y.
Lâm Kinh Phác nhận lấy, hơi cuộn khăn che mặt lên, sau khi nhấp một ngụm mới nhàn nhạt khen hay: "Nước trà này không tệ."
"Dịch bệnh huyên náo hung ác đến thế, nước trong núi này không thể uống được, thực lòng đừng nói đến nước trong núi này, quá nửa nước trong thành Nghiệp Kinh cũng chẳng còn sạch sẽ. Chén trà trong tay ngài là nước được vận chuyển từ thiên tuyền Tuy Châu tới, chưa nói đến ngọt ngào ngon miệng, trước hết là đã có thể an tâm, ăn mà không lo mắc bệnh."
Lâm Kinh Phác hơi nhíu mày mỉm cười, có phần hứng thú uống hết chén trà này: "Uống một tách trà cũng phải vòng qua ngàn dặm hai châu, đại nhân đúng là người vô cùng cẩn trọng."
"Không dám đảm đương, Nhị gia là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, vài giọt nước này đâu tính là cái gì..."
Mặt mày Lâm Kinh Phác vẫn còn ý cười, bỗng nhiên đặt mạnh chiếc chén xuống đến lanh lảnh ra tiếng, va cả vào khay trà, đánh gãy câu từ nịnh nọt của gã.
Xem như vô ý, nhưng lưng mọi người lại hoàn toàn mát lạnh.
"Bây giờ bên trong Thừa Ân tự có bao nhiêu người bệnh? Bao nhiêu người là thí sinh tham gia kỳ thi mùa xuân? Bệnh tình có nghiêm trọng hơn hay không? Nếu đã là chuyện khẩn, vậy làm được những bước quan trọng nào rồi?" Lâm Kinh Phác không nhanh không chậm đặt ra một chuỗi câu hỏi.
Mấy quan chức hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát mới đẩy một người ra trả lời: "Hồi bẩm Nhị gia, những người nhiễm bệnh có khoảng, khoảng sáu trăm người, đa số là thí sinh. Còn bệnh tình, chúng ta không tinh thông y lý, cũng không biết rõ ràng, này còn phải đến hỏi ngự y..."
Lâm Kinh Phác ngước mắt lên nhìn gã: "Chữ "khoảng" là như thế nào, mong ngài chẳng keo kiệt mà chỉ giáo."
Không ai dám trả lời.
Lâm Kinh Phác cười yếu ớt một tiếng, cũng không truy hỏi nữa, tựa như cứ dự định qua loa như thế. Không lâu sau, y nhìn gác cao trong chùa, hỏi: "Vậy bây giờ còn bao nhiêu vị ngự y ở lại trong Thừa Ân tự?
"Chuyện này..."
Vấn đề này không khó, nếu còn hàm hồ không đáp sẽ không qua nổi.
Một quan chức nói: "Đêm qua ngự y đến đây nhìn mấy người nhiễm bệnh từ trước, đã qua loa kê mấy toa thuốc cho bọn họ trị trước, lại để hơn mười dược giám ở đây sắc thuốc, mỗi ngày ba lần đều được chuẩn bị đầy đủ, Nhị gia yên tâm."
Hạt mưa nghiêng nghiêng hất vào, rơi bên trong vũng bùn, đất bẩn hất văng cả lên mặt giày của Lâm Kinh Phác.
Gần như không ai thấy được động tác cau mày của y, chỉ thấy y khom lưng, thong dong dùng mặt quạt phủi đi bùn đất trên mặt giày: "Nói như vậy, ngự y không ở trong chùa."
"Này cũng là hết cách, trong nhà Tôn đại nhân Binh Bộ và Kiều đại nhân Lễ Bộ đều có người nhiễm bệnh, còn có..."
Mặt mày Lâm Kinh Phác nhạt nhẽo, người kia liếc mắt nhìn y một cái, không dám nói tiếp nữa.
Lâm Kinh Phác sửa sang lại vạt áo một chút, ngữ khí vẫn vô cùng ôn hòa: "Nếu ta nhớ không lầm, lần trước Hoàng Thượng phái ngự y xuất cung là để trị liệu dịch bệnh Thừa Ân tự, điều tra rõ ràng căn nguyên dịch bệnh, dừng dịch tiêu tai. Âm thầm thỉnh ngự y tới nhà quan lại chữa bệnh chính là đi quá giới hạn khi quân, đáng tội chết, mà các ngươi, đều là đồng mưu."
Y chẳng làm người ta lúng túng, lại không hề để bất cứ ai vào trong mắt.
Mấy người sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, có điều thái độ của Lâm Kinh Phác khiến bọn họ cảm thấy vẫn còn chỗ trống, vì vậy một người còn run giọng nói: "Lâm Nhị gia, lúc này dịch bệnh phát tác, thiếu nhất là đại phu xem bệnh, hai ngày nay tiền trị bệnh trong thành cũng đã tăng gấp mười lần, những vị đại phu kinh nghiệm dày dặn cũng đã bị người ta kéo đi cả... Mệnh những người này phải phân chia thế nào bây giờ?"
Lâm Kinh Phác cười khẽ, dùng quạt vỗ vỗ lên mặt quan chức kia, lau toàn bộ bùn đất lên má gã: "Đại nhân một lòng vì nước, càng hiểu nặng nhẹ hơn ta, lại nói mệnh quyền quý trong thành còn đáng giá hơn so với những học sinh nghèo này. Có điều Địa phủ thì không phân biệt bất luận kẻ nào, đều là cô hồn dã quỷ, Diêm Vương cũng chẳng quản ngươi chết là do dịch bệnh, hay là được đao trong tay đao phủ đưa vào đường chết. Đại nhân nói xem, cái lý này có đúng không?"
Quan chức kia run cầm cập, cúi người quỳ sụp xuống: "Hạ quan... Hạ quan biết tội! Cầu Hoàng Thượng, cầu Nhị gia gia thứ! Nhóm hạ quan đã hiểu lời dạy bảo, nhất định sẽ làm việc theo luật!"
Lâm Kinh Phác vẫn vô cùng khách khí: "Bằng mấy dược giám nhỏ nhoi kia làm sao nhìn được bệnh, ngự y không tới, đường núi lại hoàn toàn bị phong kín, tạm thời còn không đủ số người, cho nên trước tiên còn phải làm phiền mấy vị đại nhân tự thân xuất mã."
"Vâng, vâng! Hạ quan sẽ để bọn họ giải khai đường núi, chỉ cần phái người canh gác chặt chẽ là được!"
Lâm Kinh Phác nói xong, lại giương quạt che mặt, cảm thấy vô cùng chói mắt: "Trước tiên hủy cái lều này đi đã."
...
Khi Lâm Kinh Phác trở lại trong cung, đêm đã khuya. Y rửa sạch thân thể từ trong ra ngoài, huân hương rồi thay đổi xiêm y, cuối cùng mới vào trong tẩm điện.
"Ai gây phiền phức cho ngươi?" Ngụy Dịch nằm trên giường nhỏ còn chưa ngủ: "Thừa Ân tự cũng chẳng xa là bao, sao lại đi cả ngày?"
Lâm Kinh Phác xõa đuôi tóc ẩm ướt ra, ngồi trên ghế lấy phát quan xuống, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi biết rõ còn cố hỏi."
"Bầu không khí Lễ Bộ chẳng khá hơn bao nhiêu so với Hộ Bộ, đám người Tôn Hoài Hưng kia láu lỉnh gian xảo, cái giá còn cao hơn cả trẫm, cho nên bắt buộc phải có khoa thi, mới có cơ hội thay thế bọn họ, kéo bọn họ ngã ngựa."
Ngụy Dịch thấy y không đi tới, bèn đi chân trần xuống giường, bước đến phía sau y, hỏi: "Tiểu đại nhân, có tra được đầu mối gì không?"
Lâm Kinh Phác tận lực không thân cận với hắn, giấu hết tình cảm dưới khóe mắt uể oải hơi ửng đỏ, híp mi cười: "Hôm nay chỉ kịp sửa trị đám thủ hạ kia của ngươi, còn chưa kịp điều tra thêm. Có điều, Thừa Ân tự là tòa miếu lớn, trước đây vốn có hơn năm trăm tăng nhân, nhưng lần này sáu trăm tám mươi tư người bệnh đều là thí sinh, ngươi nói xem có kỳ lạ không?"
Ngụy Dịch nhíu mày: "Ngươi đang hoài nghi đây không phải dịch bệnh?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Ngọc
Chương 97: Diêm Vương
Chương 97: Diêm Vương