TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Thân Mật Bất Ngờ
Chương 48

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Thân Nhiên ăn một bát mì sa tế ở một quán ven đường. Cậu định hẹn Trịnh Minh Kim ở quán bar hôm nọ nhưng khi nghĩ đến bức ảnh kia là do ca sĩ quán đưa ra thì cậu không muốn đến đó nữa mà đổi sang nơi khác.

Khi Trịnh Minh Kim đến, cậu đang chán nản lướt điện thoại, 6 chai bia trước mặt đã uống hết 3 chai.

Đêm nay hai người đến đây không phải để uống rượu, Trịnh Minh Kim ngồi xuống nhìn, chờ cậu mở miệng.

Thân Nhiên vốn đã chuẩn bị tinh thần, bây giờ lại muốn rút lui khi thấy ánh mắt của bạn mình. Suy cho cùng, chuyện cậu muốn nói thật sự rất khó mở lời, mà Trịnh Minh Kim lại là người dị tính, cậu thậm chí đã nghĩ đến chuyện cậu phải làm sao nếu Trịnh Minh Kim không chấp nhận được.

Im lặng một lúc, Thân Nhiên cuối cùng cũng cắn răng kể ra chuyện cậu đến gay bar, sắc mặt người đối diện khó coi nhưng vẫn kiềm chế giọng điệu: "Vậy là cậu đã thử một lần với Triệu Tế Vũ..."

Nhất thời Trịnh Minh Kim không biết lựa lời sao cho đúng nên im bặt, Thân Nhiên lúng túng nhìn sang chỗ khác: "Lúc đầu không phải như vậy."

Trịnh Minh Kim nói: "Vậy thì nói tiếp đi."

"Sau đó, tôi tránh mặt cậu ta nhưng luôn vô tình chạm mặt. Sau khi tiếp xúc một thời gian, cậu ta vẫn giữ khoảng cách với tôi. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều và nghĩ đó chỉ là một tai nạn."

Chính Thân Nhiên cũng cảm thấy xấu hổ, nên không trách được Trịnh Minh Kim ngồi bên cạnh nhiều lần cạn lời, Trịnh Minh Kim nốc hết một chai bia mới nói: "Vậy bây giờ cậu suy nghĩ thế nào?"

Thân Nhiên im lặng.

Cậu cũng không biết mình nên nghĩ gì về vấn đề này. Trong lòng cậu rất rõ, sau khi Triệu Tế Vũ gợi ý cậu nên tìm bạn trai, cậu phải ngay lập tức giữ khoảng cách với người này, thậm chí là không gặp lại nữa.

Nhưng cậu chẳng làm gì cả.

Cậu không chắc liệu Triệu Tế Vũ có thực sự đang ám chỉ sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người hay không nhưng những hành vi ngày càng thân mật của Triệu Tế Vũ chứng tỏ hắn đang nghĩ như vậy, có lẽ hắn không nói rõ ràng là để thời gian cho cậu suy nghĩ.

Cho nên đừng nói là Trịnh Minh Kim cạn lời, cậu cũng không biết nói sao với sự cứng đầu của bản thân.

Tuy nhiên, Trịnh Minh Kim hiểu rằng khởi điểm của mọi chuyện đều bắt đầu từ Lý Đình. Mặc dù lúc đó cậu tỏ ra không quan tâm nhưng Trịnh Minh Kim vẫn thấy rõ sự khó chịu của cậu, không ai có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, huống chi cậu còn bị chế giễu liên tục trong khoảng thời gian đó.

Trịnh Minh Kim không thể buông lời trách cứ, cũng chẳng thể nhìn cậu mãi như thế này, vì thế lên tiếng nhắc nhở: "Có một số điều không cần nói vẫn có thể tự hiểu được, mối quan hệ giữa hai người không phải cứ có tình cảm thì sẽ có kết quả đâu."

Thân Nhiên cũng rõ ràng vấn đề này, cậu nói: "Tôi cũng không nghĩ về chuyện này quá nhiều, tôi biết rõ là khó có khả năng."

Cậu không trực tiếp phủ nhận, ý của cậu đã đủ rõ ràng. Trịnh Minh Kim thở dài, lại cầm một chai bia lên cụng với cậu: "Sắp khai giảng rồi, cậu hãy dọn khỏi chỗ cậu ta đi, về sau ít tiếp xúc sẽ tốt hơn."

Hơi nước phủ kín bên ngoài chai bia, cảm giác mát lạnh truyền vào đầu ngón tay. Thân Nhiên nhìn bọt bia nổi lên trong chai, cậu biết Trịnh Minh Kim nói đúng nhưng cậu không làm được, thậm chí khi vừa nghe thấy những lời vừa rồi, trong lòng cậu nổi lên cảm giác kháng cự.

Cậu nắm chặt chai bia, ngẩng đầu nốc ừng ực, như thể để nuốt hết mọi cảm xúc xuống bụng.

Trịnh Minh Kim sợ cậu uống quá nhiều nhưng cậu có chừng mực, uống hết bốn chai liền ngừng lại, dựa vào ghế sofa nghe ca sĩ trên sân khấu hát tình ca.

Trịnh Minh Kim cũng sang ngồi cạnh cậu, cùng cậu nghe nhạc. Một lúc sau, Thân Nhiên đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Khi nào thì Dương Hân đi?"

"Vé đi vào sáng ngày kia."

"Lần này cô ấy quay về tôi còn chưa gặp mặt nữa, ngày mai có muốn cùng ăn bữa cơm không?"

"Được thôi, cậu rảnh khi nào để tôi nói với em ấy."

Thân Nhiên gật đầu, hai người ngồi một lúc nữa thì Trịnh Minh Kim đề nghị đi về, lúc rời đi còn dặn cậu phải chú ý an toàn.

Thân Nhiên đi tàu điện ngầm, khi ra khỏi ga đã không còn chuyến xe buýt nào nữa, còn chưa tới 3km nữa là đến nhà nên cậu thuê xe đạp công cộng tự chạy về.

Trên đường đi, cậu nhìn về phía bờ biển dài bên phải, đầu óc trống rỗng của cậu lần nữa lại tràn ngập những ký ức liên quan đến Triệu Tế Vũ. Cậu bóp phanh dừng lại, ánh sáng từ lửa trại trên bãi biển cách đó không xa chiếu tới, làm rõ vẻ mặt nặng nề của cậu.

Thật sự phải giống như lời Trịnh Minh Kim nói sao, quay trở lại ký túc xá khi năm học bắt đầu, giữ khoảng cách với Triệu Tế Vũ và từ từ quên đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Đây chắc chắn là cách xử lý tốt nhất, nhưng tại sao cậu lại như vậy--

Thân Nhiên ghì chặt tay trái trên ghi đông, cậu nhìn bóng lưng của nhóm thanh niên ngồi bên lửa trại, còn nghe được loáng thoáng tiếng đàn hát. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng cách đây mấy ngày.

Khi đó Triệu Tế Vũ ôm cậu giữa bãi biển đông người, tuy rằng chỉ là cái ôm ngắn ngủi nhưng lúc đó cậu không hề để ý đến xung quanh, càng không nghĩ đến việc đẩy hắn ra.

Lại giống như lúc ở trung tâm thương mại tối nay, Triệu Tế Vũ hôn lên má cậu, là một cái hôn nhẹ không gây chú ý, tại sao cậu chẳng hề tức giận?

Hàng loạt những hành động thân mật mà trước giờ cậu không để ý lần lượt hiện lên trong đầu. Điều này làm cậu nhận ra rằng ranh giới giữa cậu và hắn trong mối quan hệ này đã mất đi từ lâu và ngày càng vượt quá tầm kiểm soát.

Triệu Tế Vũ không thể không nhận thức được việc tiếp tục để cho mối quan hệ này phát triển có ý nghĩa gì, dù sao xu hướng tính dục của hắn đã rõ ràng. Triệu Tế Vũ thực sự không xem xét sự khác biệt lớn giữa hai người sao?

Đêm nay Trịnh Minh Kim đã rất giữ thể diện cho cậu, cậu ta cũng không nhiều lời. Vừa rồi cậu không đối mặt quá thẳng thắn với vấn đề này nên giờ đây, khi ở một mình, sự thay đổi của cảm xúc lại tăng lên theo cấp số nhân, giống như bị cảm lạnh đến ngạt thở, lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu.

Thân Nhiên không muốn loại cảm xúc này chi phối nữa, cậu lấy tai nghe đeo vào, đợi tới khi vào cửa cậu mới tắt đi âm thanh sôi động trong tai nghe.

Ở nhà không có người, bữa tối chú Ngô nấu vẫn còn để trong nồi giữ ấm, cậu lấy ra bỏ vào tủ lạnh. Sau khi tắm xong, cậu ra ngoài nhìn phòng khách vẫn yên tĩnh rồi vào phòng khóa cửa lại.

Sáng hôm sau trước khi đi làm, cậu đi ngang qua phòng Triệu Tế Vũ nhìn một chút, hắn cả đêm không về, cũng không gửi tin nhắn cho cậu.

Chuyện này trước đây đã xảy ra mấy lần, cậu nghĩ rằng bản thân đã quen rồi, Triệu Tế Vũ cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết hắn đi đâu làm gì. Thế nhưng, suốt cả ngày nay, cậu không thể nào tập trung làm việc được, chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại, rõ ràng đến mức Hứa Điềm không thể làm ngơ được, cô liền gửi tin nhắn WeChat cho Triệu Tế Vũ: [Cậu và Thân Nhiên cãi nhau à? Hôm nay cậu ấy luôn lơ đãng, thậm chí còn tính sai tiền đến hai lần rồi đấy.]

Triệu Tế Vũ trả lời lại: [Không có]

Hứa Điềm nhìn dáng vẻ cậu ngồi ngơ ngác trên ghế ở quầy thanh toán, trong lòng cô thầm nghĩ, còn nói là không cãi nhau à, cô cầm điện thoại lên hướng về phía Thân Nhiên chụp một bức ảnh rồi gửi cho hắn: [Cậu tự mình xem đi.]

Khi bức ảnh được phóng to lên, khóe miệng của ai đó ngày càng cao hơn. Hoàng Tuế Hủ ngồi đối diện tò mò bước tới nhìn thử thì không biết nói sao: "Có gì đẹp đâu, không phải chỉ là một bóng lưng thôi à."

Triệu Tế Vũ không cười nữa, liếc nhìn bạn mình: "Vậy thì bóng lưng của cậu trong mắt Ôn Lâm cũng chẳng đẹp đẽ gì."

Hoàng Tuế Hủ biết mình đã chạm vào vảy ngược của hắn nên xuống nước: "Phải phải, là tôi nói sai rồi, tôi tự phạt một ly."

Hoàng Tuế Hủ cầm hộp sữa Hong Kong trước mặt lên nhấp một ngụm lớn, lại tiếp tục nói: "Cậu và người ta cãi nhau à?"

Triệu Tế Vũ tựa lưng vào ghế, kêu người phục vụ tới dọn đĩa đi: "Không có, vẫn tốt mà."

Hoàng Tuế Hủ gõ gõ lên bàn: "Hai ngày vừa rồi đến trang viên của ông nội cậu có tiến triển gì mới không?"

Nhìn ra cửa kính trong suốt kéo từ trần xuống sàn là cảnh biển trong xanh lấp lánh ánh sáng mặt trời, hơn chục chiếc thuyền buồm ngược gió cùng khởi hàng, khung cảnh khá ấn tượng. Triệu Tế Vũ chợt nhớ tới đêm mà hắn cùng Thân Nhiên đi dạo ở bãi biển, hắn không trả lời lại, chỉ uống một ngụm trà chanh rồi mở điện thoại tiếp tục nhắn tin với Hứa Điềm.

[Hôm nay cậu ấy vẫn tan làm lúc sáu giờ à?]

[Đúng rồi, có muốn làm cậu ấy ngạc nhiên không?]

[Tôi sẽ đến đón cậu ấy, đừng nói với cậu ấy]

[Được được được, cậu nhớ đến đúng giờ nhé, tốt nhất là mua thêm một bó hoa hồng đỏ thắm thật lớn nữa.]

Triệu Tế Vũ nhìn sticker cún con ngậm hoa hồng trong miệng mà Hứa Điềm gửi đến, hắn liền bật cười, nếu hắn thật sự mang theo một bó hoa thì Thân Nhiên sẽ giận đến tái mặt và không thèm để ý đến hắn nữa.

Triệu Tế Vũ uống hết ly nước rồi lại nheo mắt nhìn ra biển khơi.

Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, có lẽ trước khi khai giảng, hắn có thể rủ Thân Nhiên đi biển lần nữa.

Suốt buổi chiều, Thân Nhiên để ý thấy Hứa Điềm cứ nhìn mình cười cười, cậu hỏi mấy lần là cô cười cái gì. Cậu cảm thấy kỳ lạ những cũng không quan tâm tới nữa. Lúc tan ca, cậu đang xách balo định đi về thì thấy một chiếc xe mui mềm xanh đậm đậu ở đối diện.

Ban ngày Triệu Tế Vũ không thích mở mui xe, Thân Nhiên không nhìn thấy người ngồi trên ghế lái, mãi cho đến khi cửa sổ xe hạ xuống, cậu mới nhìn thấy khuôn mặt đeo kính râm màu nâu đang nhìn về phía cậu. Cổ áo sơ mi trắng của Triệu Tế Vũ được nới lỏng, ba cúc áo trên cùng không cài lại nên xương quai xanh và làn da trắng mịn hiện lên rõ ràng ngay cả khi nhìn từ xa.

Dù lớp áo sơ mi che bớt đi tầm nhìn nhưng Thân Nhiên cũng đã nhìn đủ bộ dáng không mặc quần áo của Triệu Tế Vũ, cậu biết rất rõ về khung cảnh bên dưới lớp vải áo đó. Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Thân Nhiên lập tức ngoảnh mặt đi, cậu cầm cuốn sổ giao ca đưa cho đồng nghiệp làm ca tiếp theo.

Cậu còn cố giành làm mấy công việc của Hứa Điềm, Hứa Điềm nhìn thấy chiếc xe đang đỗ đối diện, làm sao cô không hiểu cậu đang nghĩ cái gì, vì thế cô liền đuổi cậu ra ngoài.

Thân Nhiên vắt áo khoác thể thao lên vai, đi tới xe của Triệu Tế Vũ, không thèm nhìn hắn mà nói: "Cậu đến đây làm gì?"

"Tôi đón cậu đi ăn." Triệu Tế Vũ mở cửa xe, "Lên xe đi, tôi đã đặt nhà hàng hải sản có view đẹp rồi."

Thân Nhiên cau mày: "Tối nay tôi có hẹn."

Triệu Tế Vũ tháo kính râm xuống, nhìn thẳng vào cậu: "Với ai?"

"Bạn gái của Minh Kim sắp đi nên chúng tôi hẹn nhau đi ăn."

"Chỉ có ba người thôi à?"

"Ừm."

"Vậy thêm tôi vào nữa, lên xe."

Thân Nhiên tưởng mình nghe nhầm: "Cậu còn không quen biết họ, sao mà ăn cùng nhau được?"

"Không quen thì gặp rồi sẽ quen", Triệu Tế Vũ đeo kính râm lên lại, rồi nói với giọng điệu rất thực tế, "Cậu ta là bạn tốt của cậu, tôi không thể cứ tránh mặt mãi được."

Thân Nhiên ngồi lên xe mà cảm xúc chán nản không thôi.

Cậu không hiểu vì sao mình lại đồng ý, lời nói của Triệu Tế Vũ thật chẳng logic chút nào, vì Trịnh Minh Kim là bạn tốt của cậu nên hắn phải gặp cậu ta là có ý gì? Sao cứ có cảm giác như đi ra mắt phụ huynh vậy?

Thân Nhiên nhận thấy đầu óc mình lại lơ đãng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suốt chặng đường chẳng thèm để ý đến người bên cạnh.

Trong lúc đó, điện thoại di động của Triệu Tế Vũ reo không biết bao nhiêu lần, cuộc gọi nào hắn cũng cúp máy. Nhưng vì Bluetooth của ô tô đang bật để phát nhạc nên Thân Nhiên vẫn thoáng nhìn thấy được người gọi đến là "Bố" hiện thị trên màn hình hai lần.

Khi đến nơi, Thân Nhiên nhìn thấy Triệu Tế Vũ vẫn thoải mái, cậu không nhịn được nói: "Cậu có việc bận thì cứ đi đi."

"Không sao", Triệu Tế Vũ nói, "Mọi người đã quyết định ăn món gì chưa?"

Dương Hân thích ẩm thực Quảng Đông nên Trịnh Minh Kim đặt một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng. Lúc hai người đi đến cửa nhà hàng, Trịnh Minh Kim và Dương Hân đã ở đó, hai người nghe thấy động tĩnh thì mỉm cười nhìn qua, vừa thấy Triệu Tế Vũ đứng bên cạnh thì Trịnh Minh Kim sửng sốt, Dương Hân bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên.

Trên đường tới đây Thân Nhiên đã gửi tin nhắn WeChat cho Trịnh Minh Kim nhưng xem phản ứng của cậu ta thì xem ra không hề xem điện thoại rồi, cậu phải cắn răng nói: "Dương Hân à, đây là bạn của tôi Triệu Tế Vũ, hôm nay cậu ấy cùng dùng bữa với chúng ta được chứ?"

Tình cách Dương Hân hòa đồng, Trịnh Minh Kim cũng không hề nói cho cô biết về chuyện giữa Triệu Tế Vũ và Thân Nhiên, vì vậy cô thoải mái cười nói: "Đương nhiên là không sao rồi, ngồi đi."

Triệu Tế Vũ chủ động đưa tay về phía cô, hai người bắt tay nhẹ một cái rồi buông ra, sau đó hắn cũng đưa tay về phía Trịnh Minh Kim và mỉm cười dịu dàng: "Xin chào, tôi là Triệu Tế Vũ."

Đọc truyện chữ Full