Nhận thức đoàn người diễn viên một phen, Y Lộ Thước mở thùng gỗ trên người lạc đà, vừa vạch mảnh vải màu lam bao phủ, liền rung động một đám nam nhi chưa gặp qua cảnh đời.
Trong thùng gỗ, từng bình rượu được xếp hàng chỉnh tề.
Dưới ánh sáng mặt trời, bình rượu lóng la lóng lánh, sáng rọi đoạt mắt, phát tán ra khí tức thần bí.
Đôi mắt Hồ Thiết Hoa gắt gao nhìn chằm chằm bình rượu trong thùng gỗ, nước bọt gần như chảy ra.
Những người khác tuy không đến nỗi lộ hình dạng như hắn, nhưng ánh mắt nhiệt thành không lừa được người.
- Đinh! Hệ thống thăng cấp thành công, ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên, hoan nghênh ký chủ dùng thử.
- Đinh! Mời ký chủ trong vòng năm phút trở thành bằng hữu với đoàn người diễn viên. Hệ thống thăng cấp, dương khí cao đoan, đặc biệt cung cấp cho ký chủ một cây quạt cầm tay, một thùng dưa hấu ướp băng thanh nhiệt giải khát, mời ký chủ cùng đoàn người diễn viên chậm rãi hưởng dụng.
Tiếp xúc ánh mắt của đoàn người, Y Lộ Thước sụp mắt thâm trầm nói:
- Rượu của ta chỉ cấp cho bằng hữu uống.
Sở Lưu Hương mỉm cười nói:
- Ở địa phương quỷ quái này có thể gặp được bằng hữu như Phú huynh, tại hạ thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Phúc ngực?
Y Lộ Thước cúi đầu nhìn ngực bụng của mình, có chút khó hiểu.
- Đinh! Mời ký chủ ngay lập tức đề cao trình độ văn hóa, so sánh với diễn viên phong nhã mê người, ngài còn kém thật xa. Mời nhanh chóng bù đắp yếu điểm của mình, làm một tuyệt thế mỹ nhân có thể kề vai với diễn viên.
- Đinh! Hệ thống hữu tình đề nghị ký chủ dùng phương pháp chậm rãi tiến bộ, bắt đầu xem "Thanh Vận khải mông" "Tam Tự kinh" "Bách gia tính"!
Y Lộ Thước xem nhẹ lời nói của hệ thống, mở ra một thùng gỗ khác, ôm ra một quả dưa hấu ướp lạnh hào sảng nói:
- Là bằng hữu, cùng nhau ăn.
Giọng rơi xuống, lại vung dao, dưa hấu cắt thành hai nửa, một nửa đưa cho diễn viên còn đang phát ngốc.
* * *!
Sở Lưu Hương máy móc tiếp lấy dưa hấu.
Trong đại sa mạc vô biên vô hạn, ánh mặt trời cay độc, trước một khắc còn phải tìm nước uống khắp nơi, một khắc sau tay trái rượu ngon tay phải dưa hấu ướp lạnh, thật sự là một chuyện xưa thúc giục người cảm động rơi nước mắt.
Phú huynh, ngươi rốt cục là thần thánh phương nào.
Hồ Thiết Hoa tưới một ngụm rượu lớn, thở dài nói:
- Rượu ngon.
Hồ Thiết Hoa vỗ mạnh lên vai Y Lộ Thước, nói:
- Bằng hữu như ngươi lão Hồ này nhận định rồi.. thiết công kê, ngươi làm gì?
Hồ Thiết Hoa nghi hoặc nhìn Cơ Băng Nhạn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một vật màu vàng kỳ quái nhìn xem, dáng vẻ lưu luyến không buông tay nhìn có vẻ vô sỉ cùng hạ lưu, mà ánh mắt của hắn sáng kinh người, tựa như ánh mặt trời trên sa mạc lúc giữa trưa, gần như làm đui mù ánh mắt người khác.
Cơ Băng Nhạn cầm vật thể màu vàng đưa lên đối diện khuôn mặt của mình, gió nhẹ thổi ra, rất sảng khoái. Hưởng thụ một phen, hắn nói:
- Phú huynh, đây là..
Ánh mắt Y Lộ Thước vừa nhấc, thản nhiên đáp:
- Quạt gió.
Tựa hồ là cảm thấy thái độ của mình không đoan chính, kém quá xa với lữ nhân nhiệt tình mà hệ thống đã nói, Y Lộ Thước lập tức bổ sung:
- Đây là quạt gió dùng năng lượng mặt trời.
Sau đó đem nguyên lý quạt gió dùng năng lượng mặt trời là thế nào giảng giải cho hắn nghe qua.
Đây là thương cơ!
Cơ Băng Nhạn không hổ là buôn bán, sau khi hiểu được tính năng của quạt gió cầm tay, hai mắt bắ n ra kim quang. Hắn dùng ánh mắt vô hạn thâm tình nhìn chằm chằm vật thể trong tay, cố gắng gợi lên tâm linh cảm ứng của tài mê Y Lộ Thước.
Đồ chơi nhỏ này Y Lộ Thước cũng không để trong lòng, hắn vỗ ngực tỏ vẻ:
- Huynh đệ ngươi muốn thì cầm đi, không sao cả. Nhà tiểu đệ còn có một cái.
Cơ Băng Nhạn cũng không phải kẻ thích làm bộ làm tịch, hắn cũng không hề chống đẩy nói cái gì mà "Sao có thể không biết xấu hổ ta không thể thu ngươi lấy về đi" gì gì đó.
Hắn trực tiếp đem quạt gió bỏ vào trong lòng mình, nghĩ ngày nào đó dùng vật này phát tài cũng phân cho Phú huynh một phần lãi.
Cho nên Y Lộ Thước đưa quạt cầm tay cho Cơ Băng Nhạn xem như làm cống hiến cho khoa học của thế giới này, cũng đặt lên cơ sở chắc chắn cho "tiền đồ" của chính mình.
- Đinh! Ký chủ không cần tiêu cực lãn công, mời rất nhanh tiến vào chính đề.