TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Có Học Hư
Chương 25: C25: Trò chuyện phiếm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chấn động, phơi bày giao diện nhắn tin wechat của Dung Tự.

Lộ Thức Thanh giả chết tránh đi, một mực không chịu tải weibo.

Châu Phó có chút bất đắc dĩ.

Theo như anh biết, 10 năm trước, lão tổng nhà họ Tạ đã tái hôn, dù cho Lộ Thức Thanh với Tạ Hành Lan là anh em kế nhưng cũng đã ở chung với nhau lâu vậy, tính nết cũng đâu tới nỗi khác xa nhau vậy kia chứ.

Tạ Hành Lan làm việc sấm rền gió cuốn, tuổi trẻ đã tiếp quản Truyền thông Tinh Trần, quản lý cao tầng đều nể hắn. Lộ Thức Thanh thì hoàn toàn ngược lại, chuyện gì cũng thích lẩn tránh, cái gì mà không muốn làm thì kéo được bao lâu hay bấy lâu, thích nhất là nghe câu “tới chừng đó rồi tính” và “tôi làm hộ cậu”, chuẩn xác chiếc lá mắc cỡ, còn chưa chạm tới đã co vòi.

Tính cách quá đỗi yếu mềm, dễ chịu thiệt trong cái giới giải trí như vũng bùn này.

Lộ Thức Thanh rúc vào sô pha, chọt cộc cộc gõ chữ vào điện thoại.

Dường như cậu lại rối rắm, gõ rồi xóa, xóa xong lại gõ, cả buổi trời cũng chẳng gửi được tin nào.

Châu Phó thở hắt ra.

“Anh về công ty, cậu đừng chơi di động lâu quá, quay về anh kiểm tra thời gian sử dụng màn hình đó.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Trong một thoáng, Lộ Thức Thanh ngỡ mình hãy còn đang học cấp 2, cậu yếu ớt kháng nghị: “Tạ Hành Lan còn không quản lý em kiểu đó.”

“Đó là cậu ta.” Châu Phó lạnh lùng vô tình, “Đừng chơi quá hai tiếng, đi nha, xong việc về anh làm cơm cho cậu.”

Nói xong thì huênh hoang rời khỏi đó.

Lộ Thức Thanh khó xử nhìn điện thoại, mới nãy tải APP khác với đăng nhập wechat đã mất hết 20 phút, nhưng cậu vẫn muốn coi livestream show giải trí của Dung Tự.

Đã sang chiều, chuyện mình bị mất mặt chắc cũng qua đi kha khá rồi ha.

Lộ Thức Thanh lăn tăn cả buổi rồi chợt bừng tỉnh, định bụng tạo ra bug.

… Kết nối di động với TV, như vậy thì không thể tính vào thời gian sử dụng màn hình rồi.

Lộ Thức Thanh chẳng mang dép, cậu đi chân trần tới hạ máy chiếu phòng khách xuống, lui cui cả buổi trời, cuối cùng cũng phát được show livestream của Dung Tự lên màn hình TV.

Cậu chạy về sô pha thì thấy bình luận chi chít khắp màn hình.

[Chà chà chà~~ Anh đau lòng rồi phỏng (giọng điệu í í?)]

[Mới nãy còn không đứng đắn muốn gác chéo chân lên bàn, giờ ngồi thẳng lên luôn rồi.]

[Rốt cuộc bọn họ thân hay khum, có thân tới bước lên giường khum à, à, tui cũng không sốt ruột gì đâu, ý là tui có người bạn muốn biết à.]

Đầu Lộ Thức Thanh lại trồi lên dấu chấm hỏi.

Đang xổ nho gì đó?

Kết nối di động với TV không thể tua lại, Lộ Thức Thanh như lọt vào sương mù chờ đợt bình luận mới bắt đầu lướt qua, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt Dung Tự.

Dung Tự liếc nhìn mấy lời trêu chọc trên màn bình luận, lười nhác nói: “Cấm hết mấy người nói năng bậy bạ đi.”

Quản lý nhanh chóng cấm ngôn bọn họ.

Màn bình luận:

[??? Tui còn tưởng anh sẽ đáp lại mấy lời thiếu đứng đắn chứ, thế mà cấm sóng người ta luôn? Anh bạn, ban đầu tui vốn không tin anh với Lộ Thức Thanh có một chân với nhau, giờ thì tin rồi.]

[Chà chà thẹn quá hóa giận roài.]

Lộ Thức Thanh: “?”


Ai với ai… có một chân… cơ?!

Màn bình luận của khán giả giải đáp thắc mắc cho cậu.

[Lộ Thức Thanh mang kính râm đeo khẩu trang đội nón, thiếu điều quấn thành cái bánh nếp, cách 800 km anh nhìn phát nhận ra ngay, phanh gấp suýt nữa quăng chú quay phim tới ghế phó lái luôn chỉ để nói với một câu với người ta.]

[True true true, còn nói muốn ăn cơm với người ta… tốt nhất tên nhãi này chỉ muốn ăn cơm với người ta thôi đấy.]

Lộ Thức Thanh há hốc, bắp rang trong tay run run suýt đổ cả ra.

Chuyện gì vầy nè?!

Mười mấy tuổi Dung Tự đã lăn lộn trong giới giải trí, hắn là diễn viên thực lực lại rất biết chọn kịch bản, hầu như từ lúc ra mắt tới giờ, movie drama hắn quay đều có bia miệng rất tốt.

Hắn không đi đường nam thần đỉnh lưu, không có bao nhiêu fan não tàn, cãi nhau với fans là chuyện thường ngày.

Fans Dung Tự đu idol hướng phật hệ là nhiều, gặp chuyện như vậy đuổi theo đùa dai hầu hết đều là fan lâu năm.

Chờ mong idol ăn thiệt cũng coi như là một dạng của tình yêu.

Lộ Thức Thanh góp đông nhặt tây trong màn bình luận, cuối cùng cũng biết tiền căn hậu quả thì rơi vào trầm mặc thật lâu. Trong một chốc, cậu không biết nên làm ra biểu cảm gì mới phù hợp.

Chính ngay lúc này, Dung Tự bất chợt khẽ nghiêng người, hơi dựng điện thoại lên, hắn tìm góc độ camera không quay tới, ngón tay gõ chữ nhanh như bay rồi gửi đi.

Nguyên bộ động tác nhanh lẹ, khán giả còn chưa kịp phản ứng, Dung Tự đã thảy điện thoại lên bàn.

[Người anh em, đây là coi chúng em như người ngoài xaooooo?]

[Nhắn tin cho ai đó? Ồ ~ Chắc không phải ai kia đâu ha.]

Cũng trong lúc Lộ Thức Thanh đang thắc mắc, di động để trên chợt vang lên tiếng ting nhắc nhở.

[AAAAA: Mắt sao rồi?]

Lộ Thức Thanh run tay, suýt nữa vứt chiếc di động mới mua.

Mới nãy Dung Tự lén la lén lút, hóa ra là gửi tin cho mình à?

Lộ Thức Thanh thấy được quan tâm quá lại đâm sợ, cứ có cảm giác luống cuống khi có người nhớ nhung.

Cậu ôm điện thoại mà cứ như thể đang ôm bom vậy, không trả lời không được mà trả lời cũng không xong. Lộ Thức Thanh vò đầu bứt tai cả buổi trời, rốt cuộc cũng không trả lời.

Dung Tự làm việc lớn mật, giờ lại đang trong lúc livestream, Lộ Thức Thanh sợ lỡ như nói thật thì bằng vào cái tính giỏi đẩy đưa của mình, chắc chắn Dung Tự sẽ gọi điện tới.

Vẫn là đợi kết thúc livestream rồi nói sau.

Chương trình giải trí hình thức livestream ngày thường này, giới giải trí tuyệt nhiên không có cái thứ hai. Dù sao cũng dễ xảy ra sự số, đa số khán giả xem cũng sẽ thấy chán ngắt chẳng có gì thú vị.

Ban đầu phía Tinh Trần còn tưởng số liệu hậu trường sẽ rớt nhanh xuống, nhưng dường như Dung Tự có một loại mị lực cá nhân rất riêng, dù ở đoàn phim quay bổ sung cả chiều, số người ngồi xổm trong phòng livestream chẳng những không giảm mà còn tăng.

Số liệu hậu trường vượt xa so với mong đợi.

Châu Phó thấy thế là đủ.

Giá mà Lộ Thức Thanh có được năng lực này thì anh còn cần gì phải sầu lo nữa.

Trời dần tối, sau khi giao lại mọi việc, Châu Phó còn phải về vịnh Tinh Thần làm cơm cho cụ tổ nữa.

Tài nấu nướng của Châu Phó cũng không tính là xuất sắc, cũng chỉ nấu nồi cơm xào vài món thường ngày, phức tạp hơn nữa thì anh chịu thua.

Lộ Thức Thanh bệnh đã lâu, mặc quần áo trước kia đều thấy rộng thùng thình, người cứ như thể ăn thế nào cũng không béo được, Châu Phó sầu muốn chết.

Thêm khoảng thời gian nữa là phải vào đoàn rồi, gầy muốn phá tướng thế này, lên hình lại không đẹp.

Ôm bầu tâm sự nặng nề, Châu Phó về đến vịnh Tinh Thần.


Lộ Thức Thanh nghe động tĩnh ngoài cửa thì lập tức tắt TV vứt điện thoại, ngồi trên sô pha xem tạp chí.

Châu Phó vào cửa quét mắt liếc nhìn: “Anh về rồi đây.”

Lộ Thức Thanh xem TV cả buổi chiều, cả người chột dạ không lý do, chỉ sợ Châu Phó phát hiện ra: “À, sớm thế.”

Cậu đang coi tới cảnh Dung Tự mua rau xong, định về làm món cá nấu cải chua.



Châu Phó sải bước tới sô pha, đưa tay về phía cậu.

Lộ Thức Thanh đưa di động sang.

“Ồ, nửa giờ.” Châu Phó lục xem thời gian sử dụng màn hình, “Toàn dành cho giao diện wechat. Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng gửi một tin rồi à?”

Lộ Thức Thanh: “...”

Không, không có, đang, đang làm công tác chuẩn bị.

Châu Phó bật cười: “Cũng ngoan lắm.”

Lộ Thức Thanh chột dạ cúi đầu.

Châu Phó đưa điện thoại lại cho cậu.

Lộ Thức Thanh lén lút thở phào, cứ có cảm giác thoải mái khi vượt qua được một kiếp.

Nhưng Châu Phó lại nhanh chóng xoay người đi tới chiếc TV trong phòng khách, đưa tay sờ phía sau màn hình.

… Móng vuốt bị bỏng suýt lột cả lớp da.

Châu Phó: “...”

Lộ Thức Thanh: “...”

“Binh bất yếm trá.” Châu Phó cười như không cười, “Cũng khá thông minh đấy.”

“Vậy… vậy à?”

Châu Phó thiếu điều muốn giận quá hóa cười, thấy bộ dạng đáng thương của cậu thì lại mềm lòng, bất đắc dĩ hỏi: “Tối muốn ăn gì? Anh làm cho cậu.”

Thấy Châu Phó không truy cứu nữa, mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ: “Cá cải chua.”

Châu Phó nghẹn lại.

Mấy món cầu kỳ thế này anh không rành lắm.

Hai mắt Lộ Thức Thanh sáng lấp lánh cả rồi, có vẻ như muốn ăn món này lắm.

Châu Phó đành căng da đầu: “Ừ, được.”

Lộ Thức Thanh hớn hở ngay tắp lự.

Châu Phó đang định đi mua nguyên liệu thì nhớ ra gì đấy, anh dặn: “Tối nay “Cửu Trùng truyện” hẳn là tới cảnh cậu xuất hiện, đợi lên sóng tương đối rồi thì có thể lên weibo share lại bài tuyên truyền chính thức.”

“Vâng.”

Cửu Trùng truyện đã phát sóng được khoảng 2 tuần nay, chế tác có tâm cộng thêm cốt truyện tiết tấu độc đáo, mỗi khi ra tập mới thì top 10 hot search cũng chiếm được mấy cái. Nước tự dâng cũng có, đoàn phim mua hot search tuyên truyền cũng có, tóm lại là rất đông và rất vui.

Ngoại hình của Giang Vọng Chi không khác gì với khí chất của Tần Sơ trong truyện, CP với nam chính nam phụ đôi này còn kí.ch thích hơn đôi nọ. Dù cho đã biết trước kết cục của nguyên tác thì vẫn hết người này tới người mua cổ phiếu.

Tám giờ hơn vừa khéo là thời gian khán giả đã ăn tối xong, cộng thêm tối thứ 7 là giờ vàng, đa số khán giả đều canh ở giao diện điên cuồng spam.


[Đã một ngày không có tập mới rồi, cậu biết tớ 24 giờ qua sống thế nào chăng?!]

[Theo nguyên tác thì có phải tập này kiếm linh lên sàn không?]

[Tui ngồi xổm ngồi xổm ngồi xổm xổm ổm ổm!]

Vừa đến 8 giờ 30 phút, tập mới thuận lợi nhảy ra trên trang giao diện.

Tần Sơ vẫn luôn tìm thiên tài địa bảo ở nơi rèn luyện, gặp cảnh ngăn trở trùng trùng nhưng cũng thu hoạch được không ít, khán giả xem phim vừa kích động vừa thấy “đã cái lòng mề”, cuối tập thứ 6 vừa qua đúng lúc đến cảnh bao vây tiễu trừ chỗ của Tần Sơ, sốt ruột tới nỗi vò đầu bứt tai.

Mở đầu là cảnh giương cung bạt kiếm, Tần Sơ thảm hại chống người đứng lên, khóe miệng hãy còn vương tơ máu.

Ngay khi nàng định liều chết một phen thì trông thấy tu sĩ quanh mình lóe lên tia kinh hãi, ngay sau đó là kiếm quang lóe sáng.

Ấm ầm ầm.

Đám người có mặt ở đấy ngã nhào xuống đất.

Tần Sơ sững sờ.

Keng.

Tiếng lục lạc lại thong thả reo vang.

Sương mù trắng bao trùm cả bầu trời, một bàn chân đeo chiếc chuông vàng rỉ sét giẫm lên màn sương trắng, chậm rãi bước ra. Vạt áo thêu phù văn tầng tầng lớp theo sát phía trên mu bàn chân tái nhợt, mang theo hơi thở quỷ dị.

Ống kính nương theo bộ y phục trắng thêu đầy phù văn di chuyển lên phía trên.

Kiếm linh Bất Hối đứng giữa làn sương, phù văn thượng cổ thêu trên áo bào trắng rách rưới tả tơi trái ngược với đôi mắt trong veo gần như là kỳ quái, không dưng khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Vừa vào cốt truyện chưa đến 5 phút, màn bình luận đã spam lên tới mấy nghìn.

[Voãi beep?]

[Voãi beep! Cái này là kiếm linh xxx á?! Kiếm xxx! Trong truyện kiếm linh lên sàn như vậy á? Mê chít tui rồi á á á!!!!]

[Chuông vàng rỉ sét! Phù văn cổ xưa! Bạch y rách rưới! Thứ không phải người! Nguyên tác tả thế đó nhưng mà hồi đọc mị có để ý đâu á, quay thành phim… đã quá ta ơi!]

[Á á á trùi ui cái nhan séc này nhìn trăm lần rúng động đủ 100 lần cái khuôn mặt chinh đẹp này không biết sau này ai có diễm phước được hun mỗi ngày đây để tui lên trước chụt chụt chụt!!]

[Mạng chó Dung Tự sướng ghê, không dám tin sau này chả trải qua ngày tháng thần tiên gì đây…]

[Fan CP phắn đi!]

Chỉ có mỗi cảnh lên sàn, thậm chí còn chưa “cọ tay” nữa mà màn bình luận đã bị nhan sắc đánh mạnh tới nơi.

Đạo diễn Triệu cười không ngậm được mồm.

Lần này tổ tuyên phát cũng không keo kiệt nữa, đập mạnh vào hot search.

Top 5 hot search bảng giải trí đều bị “Cửu Trùng truyện” ngang ngược chiếm trọn.

#Kiếm linh Bất Hối#

#Lộ Thức Thanh Bất Hối#

Xuống nữa lại là một hot search bất ngờ: #Dung Tự Giao diện nhắn tin wechat#

Dung Tự còn đang livestream, tổ tuyên phát cũng không ý. Bọn họ liên lạc với người đại diện của Lộ Thức Thanh, muốn cậu tranh thủ cơ hội share weibo tuyên truyền, cũng có thể cọ hot search tăng fans.

Châu Phó bận xù đầu trong phòng bếp.

Cá cải chua khó làm quá, xưa nay Lộ Thức Thanh thích món thanh đạm, sao đột nhiên lại muốn ăn món vừa chua vừa cay thế cơ chứ?

Châu Phó đang nêm nếm thì di động để cạnh vang lên.

Anh liếc mắt nhìn, phát hiện là bên tuyên phát “Cửu Trùng truyện” nhắc anh kêu Lộ Thức Thanh share weibo.

“Thức Thanh.” Châu Phó gọi với ra, “Cậu vào weibo share bài tuyên truyền chính thức bên weibo “Cửu Trùng truyện” đi, nội dung cậu viết tùy ý, đăng cái icon cũng được.”

Lộ Thức Thanh đang ngồi đọc tạp chí thời trang ngoài sô pha phòng khách, nghe vậy thì ngập ngừng hồi lâu mới tải lại weibo.

Cậu vào tài khoản chính “Lộ Thức Thanh” trước, nheo mắt e dè đề phòng trường hợp mình lại nhìn thấy hashtag nào đấy phải cào chân.

Nhanh nhẹn share bài tuyên truyền cho kiếm linh xong, Lộ Thức Thanh thở phào.


Dường như sau khi Lộ Thức Thanh làm xong bước đầu tiên là đăng nhập weibo, cảnh tượng quê xệ ban ngày cũng đã có thể tạm đối mặt. Cậu ngồi trên sô pha sầu não thật lâu, vẫn là cầm lòng không đặng nhảy sang tài khoản phụ dùng để đu idol.

Cậu chỉ định xem tin tức bên quản lý hội hậu viện Dung Tự, nhưng vừa làm mới thì lại nhảy ra bài đăng weibo kỳ lạ.

Là “Tiểu tỷ tỷ” quản lý hội hậu viện xin chữ ký kèm Gửi cho cậu lần đó vừa share bài đăng cách đây 3 phút.

[Dung Tự anh đừng có mà nói năng cợt nhả nữa:??? Hình như quan hệ giữa Dung Tự với Lộ Thức Thanh không tệ thật, chỉ là cảm giác người ta chẳng buồn để ý tới anh, toàn là anh gửi tin/ share bài #Dung Tự Giao diện nhắn tin wechat#...]

Lộ Thức Thanh đầy nghi hoặc.

Sau lại là mình nữa?

Kìm lòng không đặng, cậu bấm vào bài gốc được share.

[Ai hít CP được như tui V:

#Dung Tự Giao diện nhắn tin wechat#

Mặc dù Dung Tự lén lén lút lút đưa lưng vào camera gửi tin nhắn, nhưng chó Dung cũng có lúc mắc sai lầm. Còn gương hóa trang nữa kìa, không ngờ tới phải không. Vừa khéo giao diện trò chuyện wechat chiếu lên cả. Ài hê hê, mị chụp lại soi tới soi lui, phát hiện ra hắn với người ta gọi điện nè. [Ảnh] [Ảnh]]

Bình luận:

[Áu áu áu! Vẫn là Hít lão sư biết cách húp!]

[Thật đó, nhìn thời gian hơi không rõ nhưng mà cuộc gọi 23 phút thì thấy rành rạnh kìa há há há!]

[Hèn chi, người ta quấn kín mít chả cũng nhìn ra.]

[Kiếm linh! Đi coi kiếm linh lẹ đi! Á á á!!]

Lộ Thức Thanh có dự cảm không lành, cậu run rẩy lưu về phóng to ảnh lên.

Hình như là gọi điện thật.

Thiếu chút nữa Lộ Thức Thanh đã ngỡ thuốc nhỏ mắt mình nhỏ mấy hôm nay tràn hết cả vào đầu, chứ không sao cậu lại chẳng có xíu ấn tượng với cú điện thoại đấy chứ?

Hơn nữa còn là 20 phút hơn.

Lộ Thức Thanh vội bật wechat của mình lên, nhật ký chuyện trò của mình với Dung Tự trống huơ, có mỗi tin “Lời thoại đọc không tệ”.

Cậu vắt óc suy nghĩ, đột nhiên giật mình, cậu chợt nhớ lại thời gian Dung Tự gửi tin cho mình là ngày thứ hai sau khi bị thương ở mắt.

Hồi đó mình đang làm gì ta?

Đang len lén nghịch cái điện thoại hỏng, màn hình bị vỡ, bấm liên tục vẫn không có phản ứng gì hết.

Sau đấy cậu…

Ký ức bất chợt ùa về, khí thế cuộn trào.

“Tiên nhân, là tiên nhân! Ông trời thương xót, không quên chúng sinh! Rốt cuộc tiên nhân cũng mở mắt rồi!”

“Đỗ sư huynh chạy nhanh lên, chạy chạy chạy!”

“Đỗ sư huynh huynh mau đánh cho bọn chúng người ngã ngựa đổ đi!!!”

Lộ Thức Thanh bị ký ức mình đọc lời thoại Đỗ Phương Khê ùa về, suýt nữa ngã chổng vó khỏi sô pha.

Vậy ra lúc ấy cậu bị cấn điện thoại gọi nhầm cho Dung Tự, mình thì tự tìm vui kêu gào au áu bên tai Dung Tự 23 phút á hả?

Còn cả câu “lời thoại đọc không tệ” của Dung Tự nữa.

Lộ Thức Thanh: “...”

Hai mắt tối sầm, Lộ Thức Thanh ôm ngực, lảo đảo ngã xuống sô pha.



Bia miệng: Lời nhận xét, danh tiếng, đánh giá

Cấm ngôn: Chặn lại, không cho phát ngôn (đăng comt trong phòng livestream, đăng bài lên weibo…)

Phật hệ: Không tranh đua, không gây sự… (Ờm, Cbiz thì đừng tin ai phật hệ làm gì cho mệt =)))). Fan phật hệ: Fan ủng hộ, không hay đi cãi nhau, ra mặt…

Mua cổ/ đặt cổ/ cược cổ: Đặt cược vào một đối tượng (ví dụ bạn cho rằng A có tiềm năng, sau này sẽ nổi tiếng tức là bạn mua cổ A)


Đọc truyện chữ Full