Tôi vẫn mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy bóng đêm sền sệt và những nơi hoang vắng kỳ dị.
Tôi bị trói trên hành lang trường học, trước mặt là đám người mặc đồng phục cấp ba tay cầm dao găm, từng mũi dao xuyên qua lồ.ng ngực tôi, máu chảy xuôi thành dòng.
Nhưng tôi không chết được, không thể chết, cơ thể dần dần chẳng còn cảm giác được đau đớn.
Mỗi một người của quá khứ đứng đó đều cười nhạo tôi, tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ.
Tôi không hiểu sao mình lại có giấc mơ này, bỗng nhiên có người nhảy xuống từ tầng năm ngay phía trên đầu tôi, tôi quay lại nhưng không thể nhìn rõ gương mặt cô gái ấy, chỉ thấy được mái tóc ngắn đang bay bay trong gió.
Cô ấy giống như một tờ giấy nhẹ tênh đáp xuống mặt đất, máu đỏ như dòng suối bắt đầu chảy ra lênh láng từ sau đầu.
Xung quanh cô ấy có người đang đứng xem, có người đang kêu cứu, có người đang cười cợt...
Đột nhiên lại có thêm người nhảy xuống, lần này thì người đó lướt qua bên cạnh tôi, bước chạy nhanh chóng và dứt khoát giống như đang đạp lên gió xuân.
Chiếc đầu húi cua thoáng qua đáy mắt tôi, cậu ta bỏ lại hết thảy chỉ để đuổi theo sự giải thoát đang ở bên dưới kia.
Đều nằm trên sân trường nhưng trên ngực cậu trai lại có vô số vết thương, đồng phục cấp ba màu xanh trắng nhuộm đầy máu tươi, những nhát dao như thể đã tặng cho cậu ấy ngàn vạn bông hồng đỏ.
Mặc dù không hề nhìn rõ mặt nhưng tôi vẫn biết cậu trai ấy là ai.
Là tôi.
Còn cô gái kia...!cô gái kia là...
Tôi bừng tỉnh với chân tay run rẩy, Đường Phong Hành cũng bị tôi đánh thức, anh vội vàng quay sang ôm lấy tôi.
Anh nhìn đồng hồ rồi xoa đầu tôi nói: "Em mới ngủ được ba tiếng thôi, ít hơn hôm qua nhiều quá."
Tôi ngồi dậy gạt tay anh ra: "Xin lỗi đã đánh thức anh, ngày mai anh còn có việc mà, anh ngủ đi."
"Em mơ thấy gì thế?"
Tôi rời giường tự rót cốc nước uống, đáp: "Không có gì, em không nhớ lắm.
Anh cứ ngủ trước đi, em ra ngoài một lát."
Tôi nhớ rõ chứ, rõ ràng giống như ngoài đời thực.
Tay chân tôi lạnh băng, run run cầm chặt cốc nước uống một hơi cạn sạch mà vẫn không áp xuống được hoảng loạn đang dâng lên trong lòng.
Đặt cốc xuống, tôi vừa khoác áo vào muốn ra ngoài thì Đường Phong Hành đã đứng dậy chặn cửa: "Những giấc mơ của em, chỉ cần em kể anh đều sẽ nghe."
"Nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh tránh ra."
Anh chẳng thể giải quyết được nó, có nói ra cũng chỉ khiến anh càng lo lắng.
Tôi dùng sức đẩy anh ra, anh trực tiếp cầm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi tránh xa khỏi cửa phòng, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Em hãy nói những điều mình nghĩ đi."
Đôi mắt của Đường Phong Hành như thể nhìn thấu linh hồn tôi, bất kể dối trá hay cảm xúc gì đều không thể giấu được.
Tôi giơ tay che đi những giọt nước mắt đang sắp chực trào, nghiêng đầu né tránh.
Anh cũng nghiêng tai theo tôi, tôi không cần nhìn cũng biết rằng anh đang chờ đợi, chờ tôi chủ động lên tiếng kể anh nghe.
Tôi mở miệng lí nhí: "Em mơ thấy..."
"Mơ thấy gì?"
"Em...!em nhảy lầu..." Môi tôi run lên, rốt cuộc nước mắt cũng không nén được mà chảy dài.
Anh chầm chậm ôm tôi trong vòng tay, trầm ngâm không lên tiếng, tôi cũng dựa vào ngực anh mà lặng lẽ thổn thức.
"Đường Phong Hành, vào lúc em nhảy...!lúc em nhảy xuống không hề do dự, như thể đã lặp đi lặp lại việc đó rất nhiều lần.
Giống như một cơn gió tự do vậy, không vướng bận điều gì, cứ thế nằm ở trên mặt đất, máu tươi chảy thành vũng...!Máu vẫn luôn chảy từ trước ngực...!ra đến phía sau đầu."
Tôi cố gắng nuốt xuống khối nghẹn ứ trong cổ họng, nước mắt nước mũi giăng đầy mặt hỗn độn.
Anh gật đầu, nâng tay lau mắt cho tôi rồi hỏi khẽ: "Bây giờ em có muốn như vậy không?"
"Cuốn sổ kế hoạch của em vẫn còn đây, nó giống như một món tử vật của em vậy, nó tồn tại một ngày thì em còn có suy nghĩ đó một ngày.
Thế nhưng việc em suy nghĩ không đồng nghĩa với việc em muốn thực hiện nó."
Vốn dĩ kế hoạch của tôi có đến 99,9% thành công ngụy tạo tự sát thành tai nạn, dù tôi có để dư 0,1% cho những việc phát sinh ngoài ý muốn nhưng chúng cũng thuộc diện không thể xảy ra được.
Vậy mà trong năm phút cuối cùng sắp lấy đi sinh mạng của tôi ấy, anh lại làm được điều không thể.
"Trần Thư Ninh, sao em lại khóc?" Anh hỏi với hơi thở trầm đục.
"Bởi vì anh."
Nước mắt vẫn chưa chịu ngừng lại nhưng không ngăn được những lời tôi muốn nói: "Em vừa mở mắt đã thấy anh, em có thể tưởng tượng được nước mắt anh vào đêm mùa đông ấy đã nóng bỏng nhường nào.
Anh yêu em như vậy, em cũng yêu anh đến thế.
Là em có lỗi với anh.
Ngày nào em cũng bị căn bệnh này tra tấn đến mất ngủ, trong mơ đều là máu, học hành và công việc đều chẳng ra gì cả."
"Người vốn dĩ đến chết còn không sợ như em, kế hoạch em viết tận ba năm anh đều đọc hết rồi, thế nhưng bây giờ em lại sợ anh khóc, sợ anh đau lòng mỗi khi em bị thương, sợ anh không để ý tới em, sợ anh không nói chuyện cùng em..."
"Nhưng em không phải là một người bình thường, rất rất không bình thường.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Làm sao mới có thể trở về một cuộc sống bình thường?" Tôi gần như hét lên.
Đến khi nào những giấc mơ của tôi mới không còn dao sắc, không còn bóng tối mà thay bằng hoa tươi và mặt trời ấm áp?
"Trần Thư Ninh, em không cần nghĩ vậy.
Chẳng có gì gọi là người bình thường hay không bình thường hết, xã hội này không có quyền định nghĩa thế nào mới là một con người bình thường.
Mỗi người đều khác nhau, em không cần như vậy, anh cũng không muốn em phải nghĩ tới chuyện đó.
Em không cần ép buộc bản thân phải giống như mong đợi của người ngoài." Đường Phong Hành vỗ về lưng tôi, giọng nói dễ nghe thì thầm bên tai giống như những sợi bông mềm mại làm tôi nhớ tới hộp nhạc ở trên tủ đầu giường khi còn nhỏ.
"Chuyện hôm nay chỉ là em làm chưa tốt mà thôi chứ không phải là em không làm được, em hoàn toàn có thể làm được nó, chỉ là lần đầu tiên nên tạm thời chưa làm tốt được."
"Nhưng em luôn nghe thấy tiếng người chửi mắng em."
"Không có, không có ai mắng em hết." Đường Phong Hành nghiêm túc trả lời tôi.
Tôi luôn luôn nghe thấy những tiếng quở trách xung quanh mình, từ nhỏ đến lớn, như thể tôi vĩnh viễn đều là đồ vô dụng.
Ở trong miệng Chu Mỹ Anh tôi là một đứa con vô dụng, là gông xiềng trói buộc cả tuổi xuân của mẹ.
Ở trong miệng ba tôi là thứ đồ có thể có cũng có thể không có, chỉ như một món hàng được đo bằng tiền tài...
"Bọn họ mắng em, nhưng đâu phải em cố ý không dự tiệc hay chơi những trò đó...!Đâu phải em không muốn tham gia cùng bọn họ, chỉ là lúc ấy em rất sợ, em sợ hãi đám đông đang đứng xung quanh mình.
Thế nhưng bọn họ vẫn luôn mắng em, nói em lạnh nhạt, nói em thờ ơ...!Giống như cuộc đời em là một chuỗi sai lầm, chưa bao giờ em làm được điều gì đúng đắn cả."
"Trần Thư Ninh, không đâu, em thật sự rất tốt, khiến anh cực kỳ cực kỳ yêu luôn mà, em phải học lại cách đánh giá bản thân thôi.
Thôi nào, năng lượng cạn kiệt luôn rồi, chúng mình quay về ngủ, ngủ không đủ cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của em đấy."
Đã muộn quá rồi, rốt cuộc để Đường Phong Hành có sức cho ngày mai làm việc nên chúng tôi kết thúc buổi trò chuyện nhỏ này.
Nhưng nằm xuống rồi tôi vẫn không ngủ được, bắt đầu nghĩ về điều mà anh nói trong phòng tắm và bác sĩ đã từng nói với tôi khi tái khám, là việc lòng tự tin của tôi quá thấp.
Ngày đó tôi không phối hợp với bác sĩ nên đương nhiên những lời mà ông nói tôi cũng chẳng hề thích nghe.
"Tại sao cậu lại cảm thấy người khác không thích mình? Ngày nào cậu cũng ủ rũ, cảm thấy mọi người không quan tâm đến mình, nhưng con người thì đều thích những điều tươi sáng, sao cậu không thử thay đổi một chút?" Giọng bác sĩ có hơi lạnh lùng, giống như cát sỏi cọ xát trong đầu tôi.
Tôi khó chịu vần vò túi mình, nhỏ giọng đáp lại: "Không làm được."
"Không có gì là không thể làm được." Giọng điệu không thể phản bác.
Tôi lười cãi nhau với bác sĩ nên dứt khoát im miệng không nói gì nữa.
Miệng thì nói vậy nhưng thật sự tôi không làm được ư?
Đường Phong Hành vỗ về tôi một hồi rồi sờ lên dấu tay trên cổ tôi, nói: "Anh không muốn nhìn thấy những thứ này ở trên người em nữa."
"Em sẽ cố gắng không để chúng xuất hiện." Dường như tôi đã tìm được một cách mới để giải quyết vấn đề này.
Thay đổi cách suy nghĩ, phá bỏ thành kiến mà tôi dành cho chính bản thân mình..