Cuối giờ chiều khu đồ ăn đông đúc người qua lại.
Tôi đi vào đó, kệ rau ở phía bên phải nhưng đang có quá nhiều người lựa đồ, tôi không vươn tay nổi nên dần dần bị hàng người đẩy đi.
Tôi đứng ở ngoài nhìn mấy mớ rau đang ngày càng xa mình, vô thức vặn vặn ngón tay, trong lòng không khỏi muốn rời đi rồi về nhà chui vào tủ quần áo ngu ngốc kín mít kia.
Tôi cứ luôn có cảm giác những người đi qua đều nhìn chằm chằm mình, ánh mắt họ bám sát đánh giá tôi rồi nhăn mày, cho rằng tôi là một kẻ lập dị.
Tôi lùi về sau vài bước rồi kéo cao khẩu trang lên, miệng vết thương bị cọ qua khiến tôi cảm thấy hơi đau, bỗng tiếng tin nhắn từ di động vang lên.
– Tan làm thì về nhà sớm nhé, chú ý an toàn đó.
Giờ anh chưa về được, không cần chờ anh về ăn cơm đâu.
– Không.
– Sao thế?
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn rồi gõ chữ.
– Mấy giờ anh tan làm?
– Bây giờ đang được nghỉ một lát, tí làm nhanh thì khoảng chín giờ về.
– Em đang đi mua thức ăn, anh muốn ăn gì?
Tôi thấy dòng chữ "Đang nhập..." chớp động vài lần ở trên khung trò chuyện rồi lại biến mất.
Tôi nghĩ anh muốn bảo tôi không cần nấu cơm, chín giờ mới ăn cơm tối là quá muộn.
– Cà chua.
– Không phải em muốn ăn mà là đồ anh muốn ăn.
– Anh muốn ăn cà chua mà, nhớ mua cả nấm đùi gà nữa.
Còn thịt thì em mua loại em muốn ăn nhé.
Anh nhắn tiếp.
– Nếu có thể ra ngoài đi dạo thì đi lại nhiều một chút, muốn ăn thứ gì thì cũng mua nhiều vào, gần đây em gầy lắm đấy.
Tôi nhắn lại một icon gật gật đầu, tắt điện thoại đi rồi kéo thấp vành mũ xuống, hơi sờ sợ mà chen vào đám người, cúi đầu nhanh tay lấy vài quả cà chua rồi xoay người đi sang khu hải sản.
Tôi phải tránh dòng người đi lại liên tục, cố gắng để dành ra một khoảng trống nho nhỏ.
Không khí dần dần giảm bớt, xung quanh chen chúc toàn người với người.
Tôi dùng hết sức hít một hơi thật sâu để kiểm soát bản thân, chân vẫn không ngừng nghỉ đi thẳng đến trước mặt người bán tôm.
Cô bán hàng đội mũ trắng, trên người mặc bộ đồ lao động sọc trắng hồng, nâng mắt liếc tôi.
"Mua gì đây?"
Tôi hoảng lên, lòng run rẩy hoàn toàn quên mất mình định mua cái gì.
Két nước trước mặt ngập bọt nước, tôi do dự nói nhỏ qua lớp khẩu trang: "Tôm này ạ..."
"Cái gì cơ? Cậu nói to lên, tôi không nghe thấy."
Tôi nắm chặt túi cà chua, trong đầu có những tiếng sàn sạt giống như tiếng nhiễu sóng của chiếc TV đen trắng ở nhà ông ngoại ngày xưa.
"Tôm, tôm này!" Tôi chỉ tay vào két nước.
"Mua bao nhiêu?" Hình như cô bán hàng không còn mấy kiên nhẫn.
Bao nhiêu?
Hai người thì ăn bao nhiêu?
Ngày trước tôi đã mua đồ ăn thế nào?
Bỗng nhiên tôi nhận ra bản thân đã chìm trong kỳ trầm cảm quá lâu, cực kỳ ít ra ngoài, có thời gian còn chỉ nằm trên giường không nhúc nhích hoặc trốn ở trong tủ quần áo, lấy quần áo đắp hết lên người mình.
Mỗi lần tôi đều bị Đường Phong Hành đào lên bế ra ngoài rồi nghe anh uống thuốc để điều tiết.
Tôi cúi gằm đầu nhìn mũi giày, không thể mở miệng hay phát ra âm thanh nào từ cổ họng.
Tại sao thậm chí đến cả mua thức ăn tôi cũng không làm được? Phải làm sao bây giờ, làm thế nào mới tốt đây?
Cô bán hàng nhìn tôi đang bế tắc hồi lâu, thở dài: "Lại là thanh niên trẻ ít khi mua đồ ăn đây mà, toàn ăn đồ hộp với thức ăn nhanh, xem xem gầy đến độ nào rồi kìa.
Phải mua bao nhiêu cũng không biết.
Thế có mấy người ăn?"
Tôi vội nói: "Hai, hai người."
Cô bán hàng giúp tôi vớt tôm, mấy con tôm thỉnh thoảng nhảy lên trong túi bóng màu đen đụng phải ngón tay làm cho tôi bỗng thấy có cảm giác thành công, tôi vội vàng nói cảm ơn rồi rời khỏi khu bán hải sản.
Chỗ thức ăn này có vẻ khá thanh đạm, tôi lo rằng Đường Phong Hành không ăn món cay thì anh sẽ không thấy ngon miệng.
Trong nhà cũng không còn tương ớt nên tôi đi đến kệ để nước sốt, ngồi xổm xuống tìm nhãn hiệu tương ớt mà anh hay mua.
Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy nó, là một lọ thủy tinh có vỏ ngoài là những lát ớt đỏ băm nhỏ.
Tôi vui vẻ đứng lên chuẩn bị đi tính tiền, có một người đang đứng bên cạnh tôi vừa lúc đi ngược hướng, gót chân chúng tôi vướng phải nhau, lọ tương ớt rơi xuống đất, còn chưa kịp cống hiến cho đời thì đã ôm chầm lấy đất mẹ rồi kết thúc cuộc đời trị giá 17,9 tệ của mình.
Sốt, ớt băm và mảnh vỡ thủy tinh trộn lẫn với nhau, hương cay khiến tôi sặc đến mức nước mắt đảo quanh.
Tôi bất chấp vươn tay vun hết tương ớt và mảnh vỡ thủy tinh vào một góc, sợ làm bẩn chân của những người đi qua.
Mảnh thủy tinh đâm vào tay tôi, các ngón tay bắt đầu dính đầy máu.
Tôi không cảm thấy đau, tôi càng sợ lời trách mắng của mọi người hơn, từ lời nói đến ánh mắt đều trở thành hữu hình đâm vào trái tim tôi, khiến cho tôi không thể tiếp tục tồn tại được nữa.
Tôi không chịu nổi, quá hổ thẹn, quá vô dụng.
Đến cả lọ tương ớt cũng không cầm được, tôi còn có thể làm gì được nữa?
"Đừng làm vậy nữa, để tôi đi lấy xẻng hót dọn dẹp.
Lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho cậu rồi cậu mua một lọ mới nhé." Người vừa bị đụng vào vội tóm lấy cổ tay tôi, tôi run rẩy ngẩng lên nhìn anh.
Anh ta sững người, khó hiểu nói tiếp: "Không phải chỉ là làm rơi mất lọ tương của cậu thôi sao, còn chưa thanh toán nữa mà cậu khóc gì chứ, cứ như là tôi ức hiếp cậu vậy."
"Cách Nhạc, cậu đang làm gì thế, sao lại có đông người thế này?" Ôn Độ Lương từ kệ khác đi tới, nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, chắc chú ngạc nhiên khi thấy tôi lại đến nơi có nhiều người như vậy.
"Trần Thư Ninh, sao cháu lại...!Cách Nhạc, cậu vừa làm gì?"
"Anh có thể đừng vừa đến thì đã nói em được không, anh biết rõ mọi chuyện thế nào sao? Khó khăn lắm mới gặp nhau để đi mua đồ được thì lại nổi giận với em, em nợ anh tiền chắc?"
Ôn Độ Lương kéo tôi đứng lên, nói tiếp: "Cậu muốn cãi nhau thì đi tìm người khác, tôi không có sức đứng cãi với cậu.
Đừng có làm to chuyện."
Cách Nhạc vuốt vuốt mái tóc xoăn, bĩu môi khinh khỉnh đáp: "Anh biết che chở người khác cơ đấy, vậy mà chưa thấy anh đối xử với em như thế bao giờ." Nói rồi anh xoay người đi tìm nhân viên để hỏi đồ lau dọn.
Vốn dĩ tôi không sợ nơi đông người, thế nhưng bây giờ tôi thậm chí còn không thể tìm ra nguyên nhân đã khiến bản thân sợ hãi nữa rồi.
Tôi lại đè vành mũ thấp hơn nữa rồi len lén nhìn đám đông đứng quanh đã bắt đầu tản đi.
Ôn Độ Lương lấy khăn giấy giúp tôi lau tương ớt, còn mảnh thủy tinh găm vào tay thì phải đến bệnh viện để lấy ra.
"Nhưng cháu đã nói với Đường Phong Hành là sẽ nấu cơm."
"Cậu ta là gì của cậu chứ, tay như thế rồi mà còn phải nấu cơm cho nữa?" Cách Nhạc hai tay đút túi, mái tóc xoăn màu vàng nhẹ nhàng bay bay.
"Cậu ấy...!Cậu ấy...!là..." Tôi nhìn về nơi khác trốn tránh, hơi xấu hổ nói ra.
"À! Bạn bè ha! Tôi hiểu tôi hiểu." Cách Nhạc híp mắt cười lớn.
Tôi cúi đầu, không khỏi nghĩ người như tôi sẽ thật sự được người khác yêu quý ư?
Ôn Độ Lương đụng đụng khuỷu tay Cách Nhạc, anh khó chịu đụng lại: "Anh còn muốn ân cần đưa người ta đến viện mà, anh quả là có tấm lòng Bồ Tát đó, anh trai tốt à, chừng nào thì anh thương em được như vậy?"
Ôn Độ Lương đau đầu liếc Cách Nhạc một cái, nói: "Còn nói mấy lời này nữa thì phắn giùm đi.
Còn cháu...!đi với chú, chú lái xe đưa cháu đến bệnh viện."
Tôi lắc đầu: "Làm phiền chú quá, không sao đâu ạ, chú cứ đi đi, đây vốn là chuyện riêng của cháu mà.
Chú...!hai người cứ đi công chuyện tiếp đi ạ."
Cách Nhạc kéo lấy bả vai Ôn Độ Lương: "Đi thôi, hôm nay khó khăn lắm em mới có thời gian, anh đừng có mơ mà trốn mất."
Ôn Độ Lương đành bảo tôi đi đường cẩn thận rồi bị Cách Nhạc lôi đi.
Tôi không muốn làm phiền bất kỳ ai phải tiêu tốn thời gian của bản thân để chạy tới giúp tôi, chuyện đó sẽ làm tôi cảm thấy rất khó xử.
Tôi từ chối vài lần nên rốt cuộc Ôn Độ Lương chỉ có thể từ bỏ, tương ớt còn dính trên miệng vết thương khiến tôi cảm thấy hơi đau xót.
Tôi đến bệnh viện gần đó điền đơn đăng ký đơn giản rồi bắt đầu chờ đợi, mấy con tôm trong túi không còn nhảy lên nữa, trên túi có dính một chút máu đã thâm lại vì bị oxy hóa.
Gắp mảnh thủy tinh ra cũng đơn giản, bác sĩ dùng nhíp tách phần da ở tay ra rồi dùng một dụng cụ khác để gắp nó ra từ trong máu thịt tôi.
Mảnh thủy tinh được gắp ra vẫn còn kéo theo ít tơ máu, dù có tiêm thuốc gây tê nhưng tôi vẫn thấy đau.
Sau khi gắp xong tác dụng của thuốc nhanh chóng mất đi, đau đớn ập đến khiến tôi phải cắn chặt môi quên cả hô hấp, lập tức cảm nhận được vị máu tươi tuôn ra từ đầu lưỡi.
Tôi rời khỏi bệnh viện, bàn tay quấn băng vải lục lọi trong ví tiền, một xấp Chủ tịch Mao giờ chỉ còn lại mấy tờ.
Tiền nhà tháng này cũng chưa đủ.
Bây giờ đã gần tới chín giờ, tôi nhìn số tiền trong tay mà chỉ nghĩ còn có thể mua được thứ gì tốt cho Đường Phong Hành.
Tôi không biết yêu một người là như thế nào, tôi chỉ muốn đặt tất cả những thứ tốt đẹp nhất vào trong tay anh ấy, nếu anh cười thì tôi sẽ hạnh phúc, tôi chỉ muốn nhìn thấy Đường Phong Hành cười thật vui vẻ.
Tôi bối rối đi quanh, bất cẩn làm rơi điện thoại khiến màn hình sáng lên rồi bỗng chú ý tới phần ngày tháng đang hiện trên màn hình: 5.20.
Tôi nhìn quanh bốn phía, giờ mới nhớ hôm nay hoa hồng được mua nhiều hơn bách hợp, hóa ra nay là một ngày đặc biệt.
Nhưng tôi cảm thấy Lễ Tình Nhân 520 không nên tặng hoa hồng, thật nhiều bó hồng lớn bị lãng phí, hôm nay tươi tắn rực rỡ ôm trong tay tình nhân, ngày mai lại héo úa thối rữa nằm trong lòng thùng rác.
Tôi gọi một ngày như thế là ngày tang lễ hoa hồng.
Tôi không muốn cử hành một lễ tang nên tôi phải khác biệt với mọi người, tôi sẽ không tặng hoa.
Tôi chạy nhanh về nhà chuẩn bị nấu cơm, vậy mà một tiếng sét thật lớn lại đến trước tôi một bước, có tiếng nổ và ánh lửa lóe lên, toàn bộ khu nhà bị cắt điện, bên ngoài liên tiếp vang lên những tiếng hô "Cúp điện rồi!".
Căn nhà tối om không nhìn thấy thứ gì.
Rốt cuộc vẫn không thể nấu cơm được.
Ngã xe người mang đầy vết thương, làm vỡ lọ tương ớt và những mảnh thủy tinh găm vào tay đều như một trò cười.
Tôi choáng váng chống tay lên bàn ăn, tiếng mưa rơi dần dần to hơn, sấm chớp càng lúc càng lớn, tôi không nghĩ đến việc phải đi kiểm tra cầu giao điện.
Bây giờ tôi không sợ tiếng sấm và bóng tối, tôi chỉ sợ bản thân vô dụng khiến cho bóng tối dễ dàng khống chế đầu óc tôi, tùy ý kéo tôi chìm vào đau thương không thể giãy giụa.
Trải qua cả một ngày, những nỗi buồn tích tụ đột nhiên ào ào tuôn ra, tôi chạy vào phòng ngủ run rẩy lấy thuốc uống, nước mắt chảy xuống dính lên tay.
Máu thấm ra băng vải mà tôi cũng không buồn bận tâm, tôi chui vào tủ quần áo rồi lấy quần áo của Đường Phong Hành bao bọc quanh mình.
Áo quần của anh đè nặng trên người tôi, tôi lấy đồ che mũi mình lại, gian nan hít thở, cảm nhận kho,ái cảm của việc thiếu thốn không khí này.
Tôi mệt lả vì khóc, thuốc phát huy tác dụng giúp tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại không biết là mấy giờ, trong nhà vẫn tối om, bên ngoài mưa vẫn rơi.
Đường Phong Hành, anh có cầm theo ô không?
Giờ đang lúc giao mùa, liệu anh có bị ướt hay không, liệu anh có bị ốm hay không?
Tôi hé mở cửa tủ, im ắng.
Tôi hít sâu một hơi, đi tới cửa nhà lấy ô rồi chạy ra ngoài.
Ô không che hết được mưa lớn làm ướt quần áo tôi, tóc cũng bị ướt, rủ xuống trông có vẻ khá chật vật.
Tôi chạy đến văn phong thực tập của anh, đến khi gần tới thì lại không dám đi tiếp.
Tôi nhìn cửa lớn bật đèn sáng trưng và ngã tư đông người qua lại, thỉnh thoảng có chiếc xe máy chạy qua.
Tôi đứng lặng hồi lâu giống như một bức tượng điêu khắc, tôi không biết vì sao mình lại không đi vào trong đó để chờ, tôi muốn nhìn anh ấy đi ra từ chiếc cửa kia.
Đường Phong Hành bung ô đi ra, áo vest tôn lên dáng người tuyệt đẹp của anh, mang tới cảm giác cương trực và tràn đầy sức trẻ.
Dường như tôi nhìn thấy tia sáng của hy vọng lóe lên khi anh quay người lại.
Anh nhìn thấy tôi che ô đứng đợi, vẻ mặt ngạc nhiên chuyển thành tươi cười, vội vàng dẫm lên vũng nước mưa chạy về phía tôi.
Anh dùng tay áo vest lau mặt cho tôi, hỏi: "Sao lại ở đây chờ anh thế?"
Hóa ra anh có mang ô theo, tôi lại làm chuyện ngốc nghếch rồi.
Tôi quay đi nhấc chân muốn chạy, anh lập tức tóm lấy cổ tay tôi: "Sao em lại muốn chạy?"
"Em...!Chỉ là em đi ngang qua đây..." Tôi cúi đầu không dám nhìn anh.
Anh vén chút tóc ướt đang che khuất mắt tôi ra phía sau, đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi rồi kéo tôi đến góc khuất bên cạnh văn phòng luật.
Anh khom lưng chui vào tán ô tôi đang cầm còn ô của mình thì nghiêng đi ngăn cách chúng tôi với bên ngoài, anh cởi áo vest trên người ra rồi khoác lên cho tôi.
Một nụ hôn đáp trên môi tôi tựa như một viên kẹo khen thưởng, ngậm một chút rồi nhẹ nhàng li/ếm m/út.
Đầu lưỡi anh vẽ theo viền môi tôi, trên áo khoác là nhiệt độ cơ thể anh.
Nước mưa dính dớp trên người cũng không ngăn được da thịt đang thân mật kề sát, ướt nóng giống như hai đầu lưỡi đang quấn quýt dây dưa trong khoang miệng.
Dưới cơn mưa nặng hạt, chúng tôi triền miên bên nhau như đang chơi một khúc nhạc Blues chậm rãi, tôi tưởng như lớp băng vải được vu/ốt ve, từng miệng vết thương được vu/t ve.
Anh ôm eo tôi, nói: "A Ninh, anh rất hạnh phúc, hạnh phúc vì em tới đón anh tan làm.".