Tin tức Trữ Khâm Bạch sẽ hợp tác với công ty Ngũ Dương lan truyền nhanh chóng, hai năm gần đây, phim điện ảnh và truyền hình do công ty này làm ra đều là mặt hàng bán chạy chất lượng cao. Có người tuyên bố rằng Trữ Khâm Bạch đã đích thân bay tới thảo luận, khả năng hợp tác là rất cao, tập thể fan đồng loạt hoan hô.
"Cuối cùng, thế này là lại có tác phẩm mới đáng mong đợi rồi."
"Hàng tích trữ của anh Trữ quả thật không nhiều, "Tôi không phải tôi" giữa chừng xảy ra chuyện, bây giờ chỉ còn lại "Mộng phù du" cuối năm thôi, quả thật nên chọn kịch bản mới rồi."
"Chỉ cần anh ấy không rời khỏi giới là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Nghĩ lại gần đây, cuộc hôn nhân này đã ầm ĩ đến sôi sùng sục, bản thân anh ấy lại còn kinh doanh đầu tư, nếu một ngày nào đó đột nhiên tuyên bố giải nghệ, fan sự nghiệp như tôi thật sự sẽ khóc chết mất."
"Làm sao có thể? Vừa nhìn anh ấy là biết kiểu người vì sự nghiệp rồi có được không, tác phẩm mỗi năm tuy rằng quan trọng chất lượng hơn số lượng nhưng cũng chưa từng đứt quãng bao giờ."
"Hy vọng cái vị kết hôn cùng anh ấy kia không gây cản trở, đừng có làm ra mấy hành động bất ngờ."
"Tôi cảm thấy khả năng không cao nha, đã ầm ĩ lâu như vậy rồi vẫn hoàn toàn bí ẩn, nếu như không phải có thỏa thuận bí mật thì quả thật có thể xem như một người an phận."
"An phận? Đừng quên bài đăng bị bóc ra lúc mới đầu, tôi cho rằng khả năng có thoả thuận và bị ràng buộc còn cao hơn một chút."
Âm thanh kêu gọi hợp tác của fan hâm mộ rất lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên bên phía Ngũ Dương chìa cành ô liu ra, vốn dĩ là bọn họ định mang theo người bay tới Lam Thành, thế nhưng lần này Trữ Khâm Bạch lại đích thân dẫn người tới, thành ý này khiến cho bên phía Ngũ Dương có chút được ưu ái mà sinh ra lo sợ.
Mặc dù kịch bản hiện tại chỉ mới hoàn thành được nửa phần đầu, hai bên thế nhưng lại ăn nhịp với nhau một cách không ngờ, buổi sáng vừa mới đón ekip của anh Trữ tại sân bay thì buổi chiều đã trực tiếp ký hợp đồng.
Người phụ trách của đối phương kéo Trần Đăng Đăng lại, nói: "Tối nay bọn tôi đã đặt một phòng riêng, gọi cả anh Trữ cùng dùng bữa đi."
Trần Đăng Đăng nhìn người cầm chìa khóa xe rời khỏi tòa nhà kia một cái, ngượng ngùng nói: "Chiều nay Trữ Khâm Bạch có sắp xếp khác rồi, e rằng không đi ăn tối được rồi."
"Vậy sao?" Đối phương nhìn theo, nuối tiếc nói: "Công ty bọn tôi có không ít người là fan của anh Trữ, còn nghĩ buổi tối có thể cùng anh ấy ăn cơm và chụp ảnh chung nữa chứ." Sau đó lại nói: "Vội như vậy, anh Trữ có việc gì gấp sao?"
Trần Đăng Đăng trả lời một cách lão luyện: "Là việc riêng, cũng không nói với bọn tôi nữa. Nhưng mọi người cứ yên tâm nhé, lúc về tôi sẽ bảo công ty gửi cho mọi người một ít ảnh đã ký tên. Còn về chụp ảnh chung, sau này cơ hội hợp tác còn nhiều mà."
"Vậy cảm ơn cô nhé, Đăng Đăng."
"Đừng khách sáo, anh Trữ dễ nói chuyện lắm."
Khóe miệng của những người khác cong lên.
Mặc dù việc ký kết hợp đồng lần này diễn ra suôn sẻ nhưng lại quá mức suôn sẻ, bọn họ không hề nghĩ rằng Trữ Khâm Bạch là một người dễ nói chuyện mà ngược lại còn có hơi khó mà nhìn thấu. Ký hợp đồng xong lại rời đi vội vàng, giống như có việc quan trọng hơn phải đi xử lý vậy.
Bốn giờ chiều, Trữ Khâm Bạch lái một chiếc siêu xe thuê vào con hẻm Tường Vi nổi tiếng ở Cát Thành.
Khí hậu của Cát Thành ấm áp hơn nhiều so với Lam Thành.
Vào mùa này, trên bức tường của những ngôi nhà trong cả con phố đều có những đoá hoa đỏ, trắng, tím đủ màu sắc đang chạy dọc.
Anh bắt đầu tìm dọc theo số nhà.
Trữ Khâm Bạch cuối cùng cũng đỗ xe trước một biệt thự nhỏ hai tầng có hàng rào bao quanh.
Người có thể sống ở đây đều không thiếu tiền, lái một chiếc xe thể thao cũng không đủ thu hút sự chú ý, mãi đến khi Trữ Khâm Bạch xuống xe mới không ngừng có người đi đường nhìn về phía anh.
Có một vài bà cô trung niên mặc váy đầy màu sắc, xách giỏ nhiệt tình tiến về phía trước, nói: "Ui cha, cậu là một minh tinh nhỉ?"
"Hình như là vậy, hình như tên là cái gì Bạch ấy, cao lớn đẹp trai, giống y hệt luôn."
Trữ Khâm Bạch cũng không phủ nhận, gật đầu: "Trữ Khâm Bạch.". Xi𝓷 hãy đọc 𝙩r𝓊yệ𝓷 𝙩ại [ T𝙍𝓊𝘔T𝙍UYeN.𝙑N ]
"Ơ, là thật luôn này."
"Chúng ta thế mà cũng có thể gặp được minh tinh cơ."
"Nhưng mà tôi nói này, cậu chàng đẹp trai Trữ cái gì đó Bạch này, cậu đang muốn tìm người sao?"
Trữ Khâm Bạch nhìn ngôi nhà với cửa kính đóng chặt bên tay trái một cái, hỏi: "Tôi muốn hỏi có phải giáo sư Triệu sống ở đây không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu tìm ông ấy à."
"Giờ này mỗi ngày ông ấy đều phải ra ngoài đi dạo, nhưng nhìn giờ thì cũng sắp về rồi."
Trữ Khâm Bạch vừa mới nói cảm ơn xong thì có tiếng động từ phía sau truyền đến.
Chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, giây tiếp theo anh liền cảm thấy như có thứ gì đó cắn vào quần mình.
Cúi đầu nhìn một cái, là một cục màu trắng, trùng hợp lại là một con Phốc sóc.
Đôi mắt như quả nho đen, bộ lông dài bồng bềnh, cắn ống quần của người ta nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy hung hãn mà ngược lại càng giống như đang chơi đùa.
Vị giáo sư già gần bảy mươi tuổi chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến, gọi một tiếng: "Đào Đào."
Chó Phốc sóc liền hưng phấn nhả gấu quần ra, ngẩng đầu lên vẫy đuôi với Trữ Khâm Bạch.
Ngược lại là Trữ Khâm Bạch, lúc nghe thấy tên của con chó Phốc sóc thì đồng tử có hơi co lại.
Sau đó, anh ngồi xổm xuống rồi ôm con chó lên.
Mấy bà cô bên cạnh nhiệt tình nói: "Lão Triệu, cậu chàng đẹp trai này tìm ông, lại còn là minh tinh cơ."
"Lão Triệu, có phải là cuốn sách nghiên cứu lịch sử mới ra của ông nổi tiếng rồi không? Tôi thấy cứ thỉnh thoảng sẽ có người tìm đến ông, có phải là muốn mời ông làm cố vấn điện ảnh không?"
Giáo sư nhìn Trữ Khâm Bạch một cái rồi lại nhìn con chó anh đang ôm của mình, phớt lờ những lời hỏi thăm không ngừng xung quanh, đẩy hàng rào trong sân rồi nói: "Đi vào đi."
Để lại tất cả những tiếng xì xào bàn tán phía sau lại bên ngoài.
Trữ Khâm Bạch đi theo giáo sư vào nhà, vừa bước vào phòng khách liền phát hiện trong nhà chất đủ các loại sách báo, rất có hương vị văn học, giáo sư già rót cho anh một ly nước, thái độ không lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình.
Ông thấy anh nhận lấy rồi mới hỏi: "Làm thế nào cậu tìm được tôi vậy?"
Trữ Khâm Bạch đi theo sau, "Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới biết được ngài là người duy nhất trong cả nước biết được một ít nội tình. Tôi rất mạo muội đến cửa quấy rầy, nhưng việc này đối với tôi rất quan trọng."
Giáo sư già nhìn anh một cái, "Vậy cậu nói đi, cậu muốn hỏi cái gì?"
Trữ Khâm Bạch: "Vẫn là câu hỏi ban đầu lúc liên hệ với ngài, họ của nhà chồng chị gái Phạm Trọng Thanh là gì?"
Không đợi giáo sư mở miệng, Trữ Khâm Bạch liếc nhìn con chó Phốc sóc đang chạy quanh nhà rồi lại nói: "Sau khi gặp ngài, có lẽ tôi lại phải mạo phạm hỏi thêm một câu hỏi nữa. Con chó của ngài lấy tên là Đào Đào có phải là ngẫu nhiên không?"
Vốn dĩ khi nghe câu hỏi đầu tiên, vị giáo sư già vẫn không có cảm xúc gì.
Cho đến khi Trữ Khâm Bạch hỏi câu hỏi thứ hai, đối phương ngược lại đã trở nên nghiêm túc, không trả lời anh ngay mà hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại muốn điều tra những tài liệu này? Phải biết rằng niên đại đó đã trôi qua rất lâu rồi, cũng hiếm khi có người đi tìm hiểu những vấn đề đó. Về phần Phạm Trọng Thanh, tôi biết các cậu đã quay một bộ phim và tìm hiểu những tư liệu liên quan đến ông ấy ở khắp nơi, nhưng nếu bộ phim đã quay xong rồi, điều cậu đang tìm hiểu lại là một chuyện không liên quan gì mấy đến Phạm Trọng Thanh là chị của ông ấy được gả cho ai, vì sao vậy?"
Trữ Khâm Bạch không hề vì những câu hỏi này mà thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.
Anh tránh sang một bên, ra hiệu trước: "Ngài ngồi xuống trước đi."
Đợi đến khi giáo sư ngồi xuống rồi, Trữ Khâm Bạch mới ngồi xuống đối diện.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, suy nghĩ một chút mới nói: "Có lẽ ngài sẽ không tin, một người mà tôi quen biết có thể có liên quan đến gia đình này. Người này đối với tôi cũng quan trọng không kém, cho nên tôi muốn tìm thử xem."
Vị giáo sư già vẫn luôn lắng nghe, hỏi anh: "Người này bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay hai mươi sáu."
"Vậy thì không thể nào." Giáo sư đặt chiếc ly trong tay xuống, giống như đang than thở và cũng là khẳng định, nói thẳng: "Gia đình đó không có hậu duệ. Về cơ bản không còn ai sống sót trong thời cuộc đó, càng đừng nói đến là một người đời sau chỉ hai mươi mấy tuổi."
Trữ Khâm Bạch không hề tỏ ra bất kỳ sự không tin hay nghi ngờ gì với giọng điệu khẳng định này, chỉ là lúc nghe đến việc không còn ai sống sót thì hơi siết chặt tay lại.
Giáo sư nhìn thấy phản ứng của anh, hai giây sau mới nói: "Nói cho cậu biết cũng không sao cả, chồng của chị gái Phạm Trọng Thanh họ Châu."
Thình thịch hai tiếng, là tiếng tim đập trong lồng ngực.
Giọng nói của Trữ Khâm Bạch bắt đầu khàn đi, "Chắc chắn sao?"
Vị giáo sư già chỉ dứt khoát đứng dậy đi lên lầu, vài phút sau lại đi xuống, đưa cho anh một chiếc hộp đựng đồ nhỏ.
Đó là một kiểu hộp gỗ chạm khắc hoa văn có cảm giác rất lâu đời, trên đó có một chiếc khóa nhỏ có hơi gỉ sét.
Dùng chìa khoá mở ra.
Bên trong hầu như chẳng có gì, chỉ toàn là báo cũ.
Có bản hoàn chỉnh, cũng có bản rõ ràng là bị kéo cắt ra, bởi vì đã quá cũ nên khi nhặt lên cần phải cẩn thận hơn cả cẩn thận mới không làm hỏng giấy.
Và bản in nằm ở trên cùng kia có tiêu đề rất bất ngờ —— Hội trưởng thương hội Châu Triệu Đường bị ám sát ở lối vào thương hội ngày hôm qua, chết ngay tại chỗ.
Bản in ngay bên dưới đã là năm thứ hai sau bản đầu tiên.
Tình cờ lại chính là về chị gái của Phạm Trọng Thanh mà Tiết Kì đã nhắc đến.
Phạm Tú Vân, góa phụ của Châu Triệu Đường đã liên hợp với mười lăm giáo viên đại học bí mật che giấu chuyện đảng nổi loạn.
Một số cái kế tiếp được cắt từ góc báo, không có cái nào là không liên quan đến nhà họ Châu.
Lắt nha lắt nhắt, có thể ghép lại thành một bức tranh còn sót lại về nhà họ Châu, một gia tộc lớn vào cuối thời nhà Thanh lúc đó.
Dấu vết cuối cùng đến từ tầng dưới cùng của chiếc hộp nhỏ.
Năm 1936, Phạm Tú Vân lâm bệnh nặng, gia nghiệp nhà Châu rơi vào tay người khác đã là kết quả.
Cho đến đầu mùa thu, việc gia nghiệp trở lại chủ cũ vẫn chậm chạp không có đoạn sau, đến khi có tin tức lại lần nữa thì lại là một tin đồn nhỏ.
Nghe nói rằng vị con trai độc đinh kia của nhà họ Châu đã lặng lẽ về nước từ nửa năm trước.
Sau khi hòa giải giữa các bên, chân tướng về cái chết của người cha mới được tiết lộ trước công chúng, hai bên phía trên giậm chân nhưng không thể làm gì được vị nhân tài mới xuất hiện phú quý ngất trời này.
Hàng chữ được in ở phía dưới cùng là lời từ chính miệng cậu, nghe nói đã châm biếm đến mức khiến cho mặt mũi không ít người tái mét.
Thời cuộc nhiều khó khăn, nhà họ Châu chưa bao giờ hổ thẹn với quốc gia, chưa bao giờ hổ thẹn với nhân dân, nay kế thừa và làm theo lời dạy của tổ tiên, không dám lơ là dù chỉ một chút. Nếu có bất kỳ kẻ nào đi ngược lại với việc này, kẻ đó là những con sâu mọt của đất nước, chư quân có thể tự soi lại mình trong gương xem có phải hay không — Châu Thanh.
Mắng người khác là sâu mọt, bảo người ta tự đi mà soi gương.
Cái người vừa từ nước ngoài trở về kia cũng từng có thời khắc khí phách cuồn cuộn khó mà kiềm chế vào thời điểm đó.
Trái tim của Trữ Khâm Bạch thắt chặt lại dữ dội, ngón tay cái dùng sức lướt qua hai chữ này.
Châu, Thanh.
Châu Thanh này có phải là Châu Thanh kia không?
Trữ Khâm Bạch nghĩ đến dáng vẻ ngước mắt lên khi châm biếm người khác của người kia, dùng giọng điệu nhẹ nhàng sỉ nhục anh rằng, con người anh sao có thể không biết điều như vậy chứ?
Nghĩ đến khi cậu uống say, đối mặt với sự thăm dò.
Nhấn mạnh từng từ, từng từ một, tôi, tên là, Châu, Thanh.
Vậy nên, thật sự là một linh hồn đến từ rất lâu về trước sao?
Vượt qua mọi lời giải thích khoa học, được miêu tả trong những tờ báo cũ đầy bí ẩn và sắc thái không rõ ràng.
Trong lòng Trữ Khâm Bạch cuồn cuộn như biển, nếu như suy đoán này không có sai sót, vậy thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao cậu lại hiểu rõ về Phạm Trọng Thanh như vậy, vì sao lại khác biệt long trời lở đất với Châu Thanh ban đầu, lại còn thông thạo vẽ tranh, cả người đầy kiến thức kinh doanh và có thể thổi được kèn harmonica một bài hát thời Dân Quốc.
Từng việc, từng việc một đều bắt đầu có dấu vết để lần ra.
Vậy sau khi cậu kế thừa gia nghiệp lại xảy ra chuyện gì?
Nếu như là thật, vậy làm thế nào cậu lại trở thành "Châu Thanh"?
Phạm Trọng Thanh có xuất thân ấn tượng thì thiếu gia nhỏ nhà họ Châu này làm sao có thể không sinh ra trong gấm vóc. Thật khó để tưởng tượng, trong một môi trường lớn lên như vậy, cậu lại làm thế nào để thuyết phục bản thân chấp nhận mọi thứ của kiếp này từng bước, từng bước một.
Trữ Khâm Bạch cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, lấy bức ảnh nhỏ kia từ trong túi ra rồi đặt nó lên trên bài báo, đẩy nó đến trước mặt vị giáo sư này, hỏi: "Ngài có biết đứa trẻ trong bức ảnh này có phải chính là thiếu gia nhà họ Châu trong bài báo này không?"
Vị giáo sư già vừa cầm kính lên đeo vào, một tay vừa cầm bức ảnh lên, sau khi xem một lúc thì lắc đầu, nói: "Không biết."
Giáo sư trả lại bức ảnh, thấy Trữ Khâm Bạch để tâm đến chuyện này như vậy thì cũng dứt khoát để lộ chân tướng, nói thẳng: "Vị thiếu gia nhà họ Châu này chưa từng để lại một bức ảnh nào, ông ấy chết vào năm 1945. Đã từng làm rất nhiều hoạt động trong bóng tối, tin tức về cái chết được biết đến là vì ông ấy từng họ Châu, tất cả những thông tin rõ ràng khác đều đã bị xoá sạch rồi."
Lại một nhát búa nặng nề nữa nện xuống.
Thân phận, kinh nghiệm và kết cục này đều nặng nề, những gì mà người trong thời bình chưa từng trải qua thật khó mà tưởng tượng nổi.
Đáy mắt Trữ Khâm Bạch cuộn lên cảm xúc mạnh mẽ và cuồn cuộn không thể dừng lại, giọng nói khản đặc: "Chết vào năm 1945?"
"Đúng vậy..." Vị giáo sư già chỉ vào chiếc hộp, "Tôi có được những tin tức này không phải là nhờ kết quả nghiên cứu lịch sử nhiều năm, mà là nhờ mẹ tôi."
"Mẹ của ngài?"
"Điều này sẽ quay trở lại câu hỏi thứ hai của cậu."
"Con chó Phốc sóc tên là Đào Đào không phải là một cái tên được chọn ngẫu nhiên mà là bởi vì con chó đầu tiên mà mẹ tôi nuôi tên là Đào Đào. Bà ấy nói nó được gia đình tặng cho, vậy nên tất cả những con chó sau này nuôi đều cùng giống và cùng một cái tên. Hồi nhỏ bà ấy đi lạc gia đình nên chỉ nhớ được một ít ký ức vụn vặt, về sau được một cặp vợ chồng bán hàng rong nuôi lớn, khi trưởng thành đã từng đi tìm người nhà dựa theo ký ức, đây đều là những gì mà bà ấy thu thập được. Những thông tin mà tôi nhắc đến với bên ngoài không nhiều, cậu có thể tìm được tôi cũng xem như là một loại duyên phận. Trong thế giới này, người còn biết về những điều này không còn ai khác đâu."
Không một ai nhớ đến, dường như là số phận của vô số người trong thời đại đó.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới người này nói là Châu Thanh, là cái người mà trước khi đi vẫn còn nằm trong lòng anh bảo anh sớm trở lại, Trữ Khâm Bạch liền có một cảm giác thống khổ như bị dao cắt.
Trữ Khâm Bạch cố gắng kiềm chế, hỏi rõ: "Vậy mẹ của ngài thì sao?"
Vị giáo sư già mỉm cười giải thoát: "Cũng đã mất gần hai mươi năm rồi."
"Bà ấy là người đời sau của nhà họ Châu sao?"
"Không phải, chỉ có bà nội của tôi họ Châu, là chị họ của thiếu gia Châu. Còn mẹ của tôi thì hẳn là phải gọi ông ấy một tiếng chú nhỏ."
Lúc Trữ Khâm Bạch ra khỏi căn nhà đã là xẩm tối.
Một nửa bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen.
Nhà họ Châu không ai may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Cha mất mẹ qua đời, ông chủ Châu hai mươi tuổi mang theo gánh nặng trên vai thay cho cha.
Châu Thanh của sau này đã luôn vì đất nước trong âm thầm.
Cuộc gặp mặt trực tiếp này là một cuộc truy tìm chứng cứ vượt thế kỷ, những chân tướng và sự thật được chứng kiến nặng nề đến mức đủ để rút cạn xương sống. Trữ Khâm Bạch, người luôn tự tin rằng mình cái gì mà chưa từng thấy qua, khi nghĩ đến đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Anh cầm chìa khóa mở cửa xe, lên xe, nổ máy rồi khởi động. Trong đầu anh không ngừng xẹt qua từng lời Châu Thanh từng nói, từng chi tiết mỗi lần ở chung, càng ngày càng phát hiện ra rằng giống hệt như Châu Thanh mà anh tìm thấy này đây.
Anh thậm chí còn không cần tìm Châu Thanh để xác nhận, trong lòng thật ra đã chắc chắn được 90% rồi.
Lần trước đi tảo mộ, đối diện với tấm bia của Tần Nhược, anh nói trong lòng anh không thể hiểu nổi, bây giờ hiểu rồi thì mở miệng ra dường như có sức nặng ngàn cân.
Anh phải hỏi như thế nào đây?
Hỏi cậu cảm nhận thế nào về những thăng trầm trong cuộc đời? Hỏi cậu về nỗi thống khổ khi cha mẹ chết hết? Hỏi cậu chết ra sao, rồi sống lại như thế nào?
Trữ Khâm Bạch đột nhiên hiểu được sự lùi lại từng bước lại từng bước của cậu trước đây.
Anh chưa bao giờ trải qua nhưng chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đớn rồi, đối mặt với Châu Thanh, nên hỏi bắt đầu từ đâu đây? Hỏi thế nào bây giờ?
Trên đường chân trời xa xôi, những tia chớp cuồn cuộn trong những tầng mây.
Tiếng chuông reo lên, anh nhấn nút trả lời.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tiết Kì, "Anh Trữ, vừa nhận được tin tức, Trữ tổng bị một vài cổ đông cũ hợp lại gây sức ép, sự việc khá phức tạp."
Hiện tại Trữ Khâm Bạch không có tâm trạng để ứng phó với chuyện này, "Nhân từ nương tay với lão già, sớm muộn gì cũng sẽ có rắc rối này."
Tiết Kì: "Thế nhưng Trữ tổng đã khẩn cấp tìm đến Châu tổng, lúc chiến lược Phủ Thành diễn ra, hợp tác giữa Thịnh Vũ và Châu thị rất sâu. Vừa rồi có người gửi tin nhắn cho tôi, Châu tổng xác nhận sẽ cùng chung tay, đã lên đường gấp gáp đến đó rồi."
Vùng trán của Trữ Khâm Bạch ngay lập tức trở nên nghiêm túc, bị đè nén bởi sự nặng nề khi vừa biết được mọi chuyện và sự không vui của hiện tại, cảm xúc đan xen phức tạp.
Anh đạp chân ga, "Tìm người đến trông chừng em ấy, tôi sẽ về ngay."