TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 94: C94: Chương 94

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Về kế hoạch Tết Âm lịch năm nay, chương trình "Đêm hội mùa xuân" và các nghệ sĩ biểu diễn luôn là tâm điểm chú ý và thảo luận của công chúng, kết quả là trên mạng bất ngờ lan truyền tin tức Trữ Khâm Bạch sẽ tham gia, hơn nữa lại còn là tiết mục áp chót, việc này dấy lên rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.

—— Nói đùa thôi đúng không, không phải là anh ấy chưa từng tham gia bất kỳ lễ hội trên đài truyền hình vệ tinh nào sao.

—— Mặc dù vậy, nhưng đó là cha đẻ của CCTV (*) mà.

(*) CCTV: viết tắt của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (China Central Television).

—— Đúng vậy thật, nghệ sĩ già vẫn còn mong được lên đó kìa, một vài fan đừng có nói là anh ta không muốn lên, tôi thấy là không lên nổi thôi.

—— Có mấy người chỉ ghen tị đến đỏ cả mắt thôi. Ai mà không biết tất cả các bộ phim chủ yếu của anh ấy đều được phát sóng luân phiên trên CCTV, người ta có quan hệ đàng hoàng, bất kể là bận hay là thật sự không lên, cũng không đến lượt vài người chõ mồm vào.

—— Đúng vậy thật, không phải CCTV chưa từng mời anh ấy, có một năm nghe nói là phải quay phim vào đêm giao thừa, còn có một năm là lý do gì quên mất rồi, năm nay lại lan truyền tin mời anh ấy, có thể thấy là người ta không làm mích lòng nhà đài bao giờ.

—— Chuyện chưa đâu vào đâu cả, danh sách cuối cùng vẫn chưa được xác nhận.

—— Có thể là năm nay nói không chừng, trùng hợp là "Mộng phù du" sẽ được lên sóng vào đêm giao thừa, có cơ hội lên là chuyện bình thường thôi.

Lúc đầu chỉ là tin đồn vô căn cứ, mãi cho đến ngày tổng duyệt cuối cùng tất cả các tiết mục, có phóng viên thật sự đã hóng cho tới khi anh và ekip đến.

Giới truyền thông đổ xô tới khiến cho trợ lý Trần Đăng Đăng bị doạ một trận.

Cô "ôi chao" một tiếng, vừa thúc giục những người khác đi mau lên vừa lẩm bẩm: "Em mới nói là Tiểu Lâm không đáng tin cậy, lái xe mà cũng phải lái ra đằng trước cơ."

Sự thật chứng minh rằng đã không kịp nữa.

Trữ Khâm Bạch cũng không có ý định so bì với phóng viên xem ai biết trốn hơn, bị chặn lại xong thì cũng dừng lại.

Mùa đông ở Bắc Kinh khá khô hanh, tất cả các phóng viên đều đội mũ và quấn khăn quàng cổ đến mức không nhìn rõ mặt, bàn tay cầm dụng cụ và thiết lạnh buốt nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Anh Trữ, có thể tiết lộ một chút về kết quả của lần tổng duyệt cuối không?"

Trữ Khâm Bạch đút tay trong túi, "Có thể chờ thông báo chính thức."

"Còn nội dung và hình thức của tiết mục thì sao?"

"Đến lúc đó xem truyền hình trực tiếp đi."

Không hỏi được gì cả, phóng viên cũng không ép buộc, suy cho cùng cũng chưa phải lúc, vốn dĩ phải bảo mật nội dung.

Bên cạnh có phóng viên thay đổi góc độ, hỏi đùa một câu: "Năm nay có phải là đúng lúc sắp xếp được không? Ai đã mời được anh Trữ lên đài vậy?"

Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Thay bạn đời của tôi báo đáp ý tốt."

Phương tiện truyền thông: "...???"

Cư dân mạng xem video phỏng vấn sau đó: "...?????"

Sau đó đi nghe ngóng hết chỗ này đến chỗ kia, thế mà lại là mạng lưới quan hệ sâu rộng của Châu tổng.


Năm nay, cùng với việc thân phận của Châu Thanh dần bị bại lộ, mặc dù cậu chưa từng xuất hiện trước công chúng nhưng vẫn được trao cho nhiều danh hiệu như "nhà từ thiện trẻ tuổi kín tiếng nhất", "nhà đầu tư dự án hạng nặng quốc gia" và "tấm gương của thời đại" làm cho sự tồn tại của cậu so với bên ngoài càng ngày càng khiêm tốn và bí ẩn hơn.

Nhưng suy cho cùng, thân phận đã bị xác định rồi, có một số việc mà những người có lòng muốn đi nghe ngóng vẫn sẽ nghe ngóng được.

Ví dụ như.

"Bây giờ tôi chỉ muốn cười thôi. Anh Trữ lên chương trình để tìm bà xã à."

"Sao vậy, sao vậy?"

"Nghe nói từ hôm Tết Nguyên đán đến giờ Châu tổng vẫn luôn bận rộn, bận đến mức mà mỗi ngày thức dậy đều không biết mình đang ở khách sạn nào ấy, động một tí là một tháng chả thấy người đâu, đổi thành tôi, tôi cũng sốt ruột nữa là."

"Trời, như vậy thật sự sẽ không ly hôn đấy chứ?"

"Không đúng nha, chuyện này thì có quan hệ gì đến "Đêm hội mùa xuân"?"

"Nói thế này đi, không ít người Châu tổng tiếp xúc đều thuộc giới tài chính kinh tế chủ đạo ở bên trên, thường được gọi là "căn chính miêu hồng" (*). Nói một cách đơn giản, người của Đài Trung ương muốn mời anh Trữ nên đã mượn đến quan hệ bên phía Châu tổng, có lẽ là bên phía Châu tổng không tiện từ chối thỉnh cầu của nhà đài nên anh Trữ mới nói là thay anh ấy báo đáp ý tốt."

(*) căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. (giải nghĩa mình mượn từ bạn Miêu tộc thiếu nữ)

"Nỗi khổ khi có bà xã vừa hồng vừa chuyện, trọng điểm là vẫn không nhìn thấy người đâu..."

"Vậy nên hai người này thật sự không phải là liên hôn à? Nếu đây là trao đổi tài nguyên giữa đôi bên thì sẽ là mối quan hệ win-win ổn định đấy."

Trong lúc nhiều người đang đoán xem những tin tức này là thật giả, hành trình lúc đầu dự kiến ​​kéo dài hơn nửa tháng của Châu Thanh lại liên tục bị trì hoãn vì khối lượng công việc tăng lên đột ngột.

Mãi đến ngày hai mươi chín mới quay lại Bắc Kinh lần nữa.

Dưới gốc rễ của Hoàng thành, không khí ngày Tết hiện lên vô cùng nồng hậu.

Đường phố rất náo nhiệt với đèn hoa rực rỡ.

Một nhóm người họp xong bước ra ngoài, vừa bước đi vừa bùi ngùi: "Một năm nay trải qua thật đúng là, bận rộn đến tận ngày cuối cùng."

Người bên cạnh an ủi: "Tốt xấu gì cũng kết thúc vào ngày cuối cùng rồi, chúng ta có thể an tâm đón năm mới, vẫn có thể về nhà ăn cơm đoàn viên với gia đình."

"Nói cũng đúng, so với những ngành nghề vẫn bận rộn và không có thời gian rảnh trong Tết thì chúng ta đã xem như tốt lắm rồi."

Vài người vừa đi về phía bên đường vừa nói chuyện, nhìn Châu Thanh đi bên cạnh không nói gì, trong đó có người hỏi: "Hôm nay Châu tổng cũng về à?"

"Hôm nay không về." Châu Thanh vừa cười vừa lắc đầu.

Người đặt câu hỏi bị vỗ một cái, phản ứng lại được: "Cũng đúng nhỉ, ảnh đế Trữ cũng đang ở Bắc Kinh, có phải là cậu còn phải vào hội trường quay "Đêm hội mùa xuân" không? Ôi, ghen tị thật."

Những người này bình thường đều là lãnh đạo và ông chủ với bên ngoài, sắp sang năm mới rồi nên những gì bàn luận không còn tràn ngập giá trị và số liệu kinh tế nữa mà chỉ xoay quanh chuyện vợ con ăn gì vào đêm giao thừa, nội dung khá thực tế.

Bọn họ đều có ấn tượng tốt về Châu Thanh.


Không chỉ là vì uy tín nổi lên nhanh chóng của cậu trong năm nay, mà sau khi tiếp xúc sẽ nhận ra rằng cậu có những quy tắc riêng khi đối xử với mọi người, là kiểu người thật sự làm được việc. Tiến và lùi có giới hạn, làm người khiêm tốn nhã nhặn, đến những điểm mấu chốt quan trọng, lúc đưa ra quyết định cũng sẽ quả quyết và chắc chắn.

Ai lại không thích làm việc với một người như vậy chứ?

Trong bất kỳ lĩnh vực nào, với một tâm tính như vậy, trong tương lai sẽ không thể tệ đi đâu được hết.

Cộng thêm biết được về hôn nhân giữa cậu và ảnh đế Trữ.

Vốn dĩ có một loại cảm giác rằng vẽ ra một vòng tròn mà sẽ không tiếp xúc tới được, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không phải vậy, thế nên khi làm việc cùng nhau rồi, hảo cảm gần như sẽ từ từ tăng lên.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô bên đường lái tới.

Đó là chiếc xe mà trước đó Trữ Khâm Bạch đã từng lái ở Bắc Kinh, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen.



(Rolls-Royce Phantom với giá lăn bánh ở Việt Nam tầm 52 tỏi chứ khum nhiêu hết =)))))

Hạ kính xe xuống, Trữ Khâm Bạch chống khuỷu tay lên cửa kính xe, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh Châu Thanh.

Trữ Khâm Bạch bình tĩnh chào hỏi mọi người.

Những người khác lần lượt cười trêu chọc: "Anh Trữ bận như vậy mà không quên đến đón Châu tổng, xem ra CCTV hôm nay không diễn tập à?"

Trữ Khâm Bạch vươn bàn tay ra ngoài cửa sổ xe, gõ lên cửa xe bên ngoài, nhìn Châu Thanh, cau mày nhắc nhở: "Lên xe, mặc ít như vậy không sợ lạnh à?"

Gọi người xong mới quay đầu lại cười trả lời: "Diễn tập kết thúc rồi."

"Vậy đến lúc đó bọn tôi phải thủ sẵn trước TV để xem đúng giờ rồi."

Trữ Khâm Bạch nói cảm ơn vì đã ủng hộ, trạng thái tuỳ ý cũng không có chút cảm giác xa cách nào.

Châu Thanh leo lên ghế phó lái, đối mặt với cửa sổ xe ở bên Trữ Khâm Bạch, thêm vào một câu: "Lý tổng, Vương tổng, chương trình đều chiếu vào buổi tối, ngày Tết nếu không có việc gì thì chi bằng dẫn người nhà cùng đi xem phim đi."

Những người được cậu gọi đều bật cười.

"Tôi nói này Châu tổng, cậu quảng bá gì mà dốc sức thế, chỉ với sức ảnh hưởng này của anh Trữ trong giới điện ảnh thôi, người bình thường còn theo không kịp kìa."

"Nhưng mà bọn tôi nhất định sẽ bao hết để ủng hộ! Có phải không?"

Châu Thanh cười nói: "Các vị đi chậm thôi, chúc mọi người năm mới vui vẻ trước, năm sau chúng ta gặp lại."

"Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới."

"Năm sau gặp."


"Trước Tết Châu tổng cũng vất vả rồi, trong Tết hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Trữ Khâm Bạch thay Châu Thanh đáp lại mấy câu, đóng cửa xe để chặn lại hoàn toàn gió lạnh bên ngoài.

Đã hơn mười ngày hai người không gặp nhau rồi.

Trữ Khâm Bạch tăng nhiệt độ trong xe lên, nghiêng đầu hỏi cậu: "Còn lạnh không? Sao lại không mặc thêm một cái áo đi?"

"Nhiều lắm rồi." Châu Thanh tháo găng tay da trên tay ra, chạy qua nhiều nơi như vậy mới chân chính cảm nhận được, "Gió Bắc Kinh đặc biệt lạnh hơn một chút, trước khi đến đây, ở phía Nam cũng không cảm thấy như vậy."

Trữ Khâm Bạch kiểm tra nhiệt độ trên tay cậu, đặt hai tay cậu vào nhau rồi bọc trong lòng bàn tay, nói: "Ngày mai dự kiến ​​sẽ có tuyết nên mới lạnh như vậy."

Châu Thanh để cho anh nắm tay, sau nhiều ngày liên tục làm nhiệm vụ nặng bỗng chốc thả lỏng, Châu Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cậu thả lỏng ngồi đó, nhìn con đường gần như không còn xe cộ, trên những cây ngô đồng đã được cắt tỉa chỉ còn thân cây bên đường đều được treo đèn lồng đỏ và giấy màu đã cắt, là một khung cảnh vui tươi.

Châu Thanh ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng về phía trước, bùi ngùi: "Thật tuyệt."

Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu lúc này, cười hỏi: "Cái gì thật tuyệt?"

Châu Thanh ra hiệu ra bên ngoài: "Thời đại này thật tuyệt, tổ quốc thật tuyệt, sông núi tráng lệ, thiên hạ thái bình."

"Xem ra chuyến đi này đã gặt hái dồi dào nhỉ?"

"Đúng vậy." Châu Thanh thừa nhận.

Những chuyến công tác nước ngoài trước đây về cơ bản đều có những nội dung công việc khác, cậu chưa bao giờ có thời gian để tập trung và trong lòng không chạy theo điều gì để tìm hiểu sự phát triển trong nước, nhìn những phong tục tập quán ở các nơi khác nhau, hiểu rõ về tình hình kinh tế địa phương.

Đi để tiếp thu và học hỏi, để cảm nhận những thay đổi chuyển biến từng ngày.

Trữ Khâm Bạch hiểu được tâm tình của cậu, cũng hiểu sự bồi hồi của cậu càng sâu sắc và chân thành hơn vô số người khác.

Anh niết ngón tay cậu, nói: "Có thể cho em thấy được ngày này mới là thật sự rất tốt."

Châu Thanh ẩn sâu trong thời đại mới, tầm nhìn của cậu về việc đối đãi với sự vật không giống với xuất phát điểm của người khác, khả năng, tâm tình, v.v... đều là kết quả tất yếu của việc cậu đi đến bước đường này.

Mỗi lần Trữ Khâm Bạch nhìn thấy cậu đều có một sự chân thành mới mẻ từ tận đáy lòng đối với hết thảy mọi thứ trong thời đại này, anh chỉ cảm thấy mình cho đi quá ít, đối xử với cậu chưa đủ, hy vọng từ bây giờ cậu sẽ không thấy lại cảnh tượng loạn thế nữa, những nhận thức đối với thế giới chỉ còn lại sự nhiệt liệt và phồn thịnh.

Châu Thanh nghĩ tới gì đó, thu tầm mắt lại rồi lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nghiêng người thắt vào cổ tay trái của Trữ Khâm Bạch.

"Cái gì đây?" Trữ Khâm Bạch cúi đầu nhìn một cái rồi hỏi.

Châu Thanh vừa thắt dây đỏ vừa nói: "Nút bình an, còn được gọi là hoài cổ, mấy ngày trước đi công tác có gặp được ông chủ về ngọc ở Vân Quý (Vân Nam và Quý Châu), đây là một đồ vật trong bộ sưu tập của ông ấy, đã tìm đại sư khai quang (*) rồi."

(*) khai quang điểm nhãn (gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục "mở mắt" cho linh vật, gọi là "điểm nhãn". Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.

Loại ngọc màu băng pha mực vô cùng hiếm, lấp lánh trơn bóng, đeo lên tay làm cho anh càng thêm nổi bật.

(*) lục quá trời mới kiếm được ảnh minh hoạ cho cái nút bình an này =))) đại khái nó sẽ có một viên ngọc được cắt theo hình tròn có một cái lỗ nhỏ, người ta sẽ xỏ dây vào làm dây chuyền hoặc vòng tay. Hình dưới này là y chang cái mô tả ở trên luôn là có dây đỏ với viên ngọc màu xanh có hơi loang loang như mực (bản gốc nó là 冰墨色 nha mình không biết gọi tiếng Việt là màu gì nữa)



Sau khi Châu Thanh buộc xong thì hài lòng mỉm cười, ngẩng đầu lên: "Quà công tác."

"Món quà này của em không hề rẻ." Trữ Khâm Bạch cảm giác được cổ tay có hơi trĩu xuống, cảm giác trĩu xuống này lại giống như nặng nề buộc vào trong tim, anh không nhịn được nỗi vấn vương và tâm ý thẳng thắn này, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc tặng cái này vậy?"

Châu Thanh ngồi trở lại, cười nhạt: "Lúc trước anh nói việc xét duyệt chương trình "Đêm hội mùa xuân" rất nghiêm ngặt, em vốn chỉ thuận miệng giới thiệu một câu cho các anh làm quen để thúc đẩy lần hợp tác này thôi, Kiều tổng kia còn có quan hệ với hai trợ lý đạo diễn của "Đêm hội mùa xuân", cũng không ngờ anh sẽ thật sự lên. Nhưng bây giờ lần tổng duyệt cuối cũng không phải đều đã xong rồi à."

Trữ Khâm Bạch nhìn về phía trước, "Tìm đến em cũng là việc anh không ngờ tới."


Châu Thanh bật cười: "Chứng tỏ người ta thật lòng muốn mời được anh."

Trữ Khâm Bạch lại hỏi: "Nhưng việc này có liên quan gì với việc tặng đồ cho anh?"

Châu Thanh: "Nút bình an xua đuổi ma quỷ và trừ tà, ngụ ý thuận buồm xuôi gió và đi lại bình an. Năm nay anh cũng bị thương, em mới nghĩ đúng dịp cuối năm, trước khi quay phim không phải các anh đều chú trọng thắp hương cúng thần sao? Ngày mai phim sẽ lên sóng, anh còn phải lên "Đêm hội mùa xuân", một ngày quan trọng như vậy, cái này cũng rất thích hợp."

Trữ Khâm Bạch hơi xoay vô lăng, dừng xe ổn định bên đường.

Châu Thanh nhìn xung quanh, "Sao vậy?"

Trữ Khâm Bạch cởi dây an toàn, nghiêng người tới gần, đặt tay lên lưng ghế, "Châu tổng."

"Anh có chắc có thể đỗ xe ở đây không?" Sự chú ý của Châu Thanh vẫn đặt ở xung quanh, nhắc nhở: "Em nghe nói cuối năm có không ít người bị cảnh sát giao thông phạt, nếu như hôm nay anh bị bắt thì ảnh hưởng sẽ rất lớn."

Trữ Khâm Bạch đưa tay ra giữ lấy mặt cậu, xoay người cậu lại, vẫn không quên trả lời: "Mặc dù chỗ này đúng là có thể đỗ lại, nhưng cho dù có bị bắt, không phải có em cùng mất mặt sao?"

"Cái này có phải chuyện gì mất mặt đâu." Châu Thanh kéo cổ áo anh lại gần, gần như mặt chạm mặt, lại đưa tay vuốt phẳng chỗ bị kéo nhăn nheo cho anh, ngước mắt lên nói một cách chính trực, nhẹ giọng: "Phải tuân thủ pháp luật nha, anh Trữ."

Trong lúc gọi "anh Trữ", hơi thở gần như phả vào bên môi.

Là cố ý.

Đã nửa tháng rồi không gặp được người.

Lại còn tặng quà, lại làm ra động tác nhỏ này.

Xương hàm trên má ảnh đế lớn Trữ bị cắn đến mức có hơi nhô ra, nhướn cao mày: "Khiêu khích anh à?"

"Không dám." Dáng vẻ Châu tổng lúc này đã chuyển từ chế độ làm việc sang thả lỏng đến mức tự nhiên khi ở riêng tư, bắt chước anh nhướn mày, cười nói: "Đang là ban ngày ban mặt, em cũng không thể làm gì anh, khiêu khích anh đâu ra?"

Kết quả là bị người kia đè lên lưng ghế rồi hôn sâu.

Nhớ nhung biến thành hiện thực.

Miếng ngọc lạnh lẽo va vào xương quai xanh của Châu Thanh, phản chiếu làn da dần dần đỏ lên, sự mờ ám dần dần nóng lên trong không gian nhỏ bé.

Châu Thanh cũng là người bình thường, có cảm xúc, có dụ.c vọng, có ngông cuồng, có tham lam.

Cho phép mình đắm mình trong chút an ủi của cuộc gặp lại sau một thời gian dài trước Tết, được bao quanh bởi hương thơm sạch sẽ và lành lạnh trên cơ thể Trữ Khâm Bạch, cậu liền cảm thấy yên tâm thoải mái khi nghỉ ngơi ở đây.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Trữ Khâm Bạch cũng lùi về phía sau một chút.

Châu Thanh giơ tay nhẹ nhàng túm và vò mái tóc ngắn sau gáy anh, cười nói: "Anh Trữ, khán giả khắp cả nước đều sẽ theo dõi, ngày mai suôn sẻ nhé."

Trữ Khâm Bạch không nói cho cậu biết.

Việc phim lên sóng đối với anh mà nói sớm đã là chuyện bình thường.

Đối với "Đêm hội mùa xuân" bây giờ luôn bị bóc phốt rất kinh khủng hết năm này qua năm khác, thấy Châu Thanh coi trọng như vậy cũng mang tới một định nghĩa mới hơn và sâu sắc hơn.

Trên đường có hai ba người đi bộ.

Ở nơi này có thể nhìn thấy đỉnh Tử Cấm Thành từ xa.

Trữ Khâm Bạch nhấc vật trên cổ tay lên, đặt trước mắt cậu, thấp giọng nói dông dài: "Tâm ý sâu nặng của Châu tổng, núi sông không dám phụ lòng, anh cũng quý trọng như vậy."


Đọc truyện chữ Full