TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào
Chương 62: C62: Chương 62

Anh và em cùng nhau công phá địa ngục.

Sở Hà sắc mặt tái nhợt không chút phản ứng, mãi cho đến khi đạn pháo phát nổ, tro Phật bung ra trước mặt, cơn đau nhức lập tức chiếm lấy từng dây thần kinh.

Vô số bụi nhỏ mang theo vật chất dễ nổ xâm nhập vào trong máu thịt, từ sâu trong huyết quản và xương cốt dẫn phất từng cơn nổ liên hoàn không thể nhận ra, đâm vào trong hồn phách, khiến thần cách run lên kịch liệt.

Đây chẳng qua là chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

Sở Hà phun ra ngụm máu tươi, trong cơn đau đớn hắn giữ chặt yết hầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Huy, một lát sau ngã quỵ.

Thật ra đường nhìn của hắn không rõ, chỉ mơ hồ thấy thân hình của Chu Huy, hoàn toàn không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt đó.

— Nếu như em đi, anh sẽ không cần em nữa.

Thì ra là nói thật.

— Vào thời khắc này, Bà Trĩ Tu La vương từ phía sau vọt tới, liếc mắt thoáng nhìn thấy Sở Hà đau đớn nửa quỳ trên bầu trời, chắn đường hắn chạy tới cứu viện ma tôn.

Phượng Hoàng minh vương đối với tộc A Tu La vẫn là một sự tồn tại phức tạp, một mặt năm đó hắn thanh trừ huyết hải, bắn chết A Tu La vương tiền nhiệm, gián tiếp tạo thành cuộc rung chuyển của tứ ác đạo; mặt khác hắn phản bội kẻ thù lớn nhất của tứ ác đạo, Chu Huy, cứu A Tu La vương Phạn La hiện tại.

Hẳn mọi người đều biết minh vương có thần tính mạnh nhất thiên đạo, đối với ác ý của A Tu La và địa ngục chẳng đáng che giấu, nhưng không thể phủ nhận, hắn là một trong những trợ lực giúp tộc A Tu La phục hưng.

Dưới tác dụng của thái độ phức tạp này, rất nhiều A Tu La ôm địch ý và cảnh giác với Phượng Hoàng minh vương, đã từng cực lực đưa chủ trương giế.t chết Phượng Hoàng minh vương lấy thần cách luyện hóa, Bà Trĩ Tu La vương cũng là một trong số đó. Từ lúc bắt đầu xuống nhân giới, hắn vẫn giám sát từng cử chỉ của Sở Hà — Quả nhiên không ngoài dự đoán, Sở Hà không hề an phận, khi ma tôn bị tro Phật làm bị thương liền ra tay.

Đổi lại là người khác, sẽ không lập tức nhận ra ý đồ thật sự trong lòng Sở Hà, nhưng Bà Trĩ Tu La vương ý thức được ngay, mục tiêu của Phượng Hoàng minh vương không phải là Chu Huy.

— Hắn sẽ ra tay với ma tôn!

Bà Trĩ Tu La vương giơ bàn tay khổng lồ, trong phút chốc hiện ra chày Kim Cang nặng ngàn cân, bị hắn cầm lấy, rống giận nện lên lưng Sở Hà!

Lúc này, mây đen bạch cốt biến từ ma tôn pháp tướng đang cuộn trào mãnh liệt, như con rồng lớn hung ác xoay vòng, bao lấy Chu Huy; trong mây đen sấm sét hiện ra, nổ liên tục không dứt, khiến trời đất rung chuyển từng đợt.

Sở Hà che ngực kịch liệt th.ở dốc, đột nhiên nghe thấy tiếng gió bên tai.

Cho dù có bị thương nặng hơn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu chục ngàn năm qua cũng không phải giả, bản năng chiến đấu chảy trong máu khiến tốc độ phản ứng của cơ thể rất nhanh, trong một giây đó cúi đầu, né được cái chày vụt qua.

Sở Hà quay đầu lại, trợn tròn mắt, lạnh lùng nói, "Bà Trĩ Tu La vương!"


Bà Trì Tu La vương thu hồi chày, cánh tay vặn vẹo, vượt lên cả chiều cao thân thể, tạo thành một đường viền kinh khủng cực độ.

Ngay sau đó hắn xoay cổ tay, chày Kim Cang cuốn theo cơn lốc nhắm thẳng tới ngực Sở Hà.

Nếu như bị đánh trúng, dù chỉ sượt qua, xương ngực vỡ nát là nhẹ, có khi thân thể chỉ còn lại một nửa.

Sở Hà lùi người lại, tóc mai và áo toàn bộ bị thổi về trước, trong giây phút mành chỉ treo chuông né được một đòn. Nhưng Bà Trĩ không hổ là một trong tứ đại Tu La vương, thân thể to như ngọn núi nhỏ nhưng di chuyển vô cùng linh hoạt, thoáng một cái lập tức vung chày lần hai, đánh tới chỗ Sở Hà.

Lúc này mặt đất đã thành biển lửa, kinh Phật chân ngôn sáu chữ giữa không trung chiếu ra hàng vạn tia sáng, ma địa ngục bắn tung tóe huyết nhục đen sì. Cơn mưa từ trên trời đổ xuống, bị năng lượng giữa trời đốt bốc hơi, không kịp thấm vào mặt đất, tử khí hải bị lửa đốt đấu đá bừa bãi, chỉ cần đụng trúng thứ gì là bắt đầu ăn mòn, phát ra tiếng xẹt xẹt ê răng.

Dưới thế cục hỗn loạn, Sở Hà không thể lùi thêm nữa, đột nhiên dừng lại giữa không trung, rút đao Phật cốt.

Nhưng khi hắn chuẩn bị nghênh chiến, một thân ảnh vụt tới như tia chớp, đáp lên đầu Bà Trĩ Tu La vương, giơ tay chém xuống, mũi đao trắng xóa đâm vào yết hầu Bà Trĩ Tu La vương.

— Là Già Lâu La!

Miếng vải quấn trên mặt tung bay, để lộ gương mặt anh tuấn không mang biểu cảm. Bà Trĩ Tu La vương đau đớn rống lên, nhưng thân hình Già Lâu La trầm ổn như đá, hai chân kẹp cổ hắn không buông, đồng thời nhắm chuôi dao, dùng sức.

Chỉ thấy máu đén bắn ra hơn 10m, một đao đó cứng rắn chặt đầu Bà Trĩ Tu La vương.

Sở Hà lạnh lùng nói, "Già Lâu La, mau tránh ra —!"

Già Lâu La nhanh như chớp nhảy lên, dưới chân hắn, Bà Trĩ Tu La vương ngã xuống đất.

Nhưng một giây sau, thân thể quái dị kia lại đứng thẳng dậy, thậm chí dùng tay lụm đầu mình lên, một tay cầm chày điên cuồng vung vẫy, chỉ thiếu một chút là quẹt trúng gót chân Già Lâu La!

"Sao lại không chết?!" Già Lâu La xoay người đứng bên cạnh Sở Hà, lớn tiếng hỏi.

Sở Hà vỗ vai con trai, "A Tu La cấp bậc tứ đại vương, không phải giết như vậy."

Cùng lúc đó, giữa mây đen bạch cốt, Chu Huy giống như dấn thân vào biển rộng bão tố, xung quanh là từng vòng tia chớp chói mắt.

Luồng điện không chút lưu tình đánh vào người hắn, mỗi một đòn đều đánh tới vẩy ra huyết nhục. Mà xung quanh hắn, mặt của ma tôn hóa thành mặt nạ bạch cốt, ở trong hư không chiếu ra ngàn vạn ảnh lặp, vô số hốc mắt tối om như mực nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi rốt cuộc cũng ý thức ra rồi sao, con ma vật ngu xuẩn?" Giọng nói của ma tôn phát ra từ cái miệng đầy răng nanh của hàng ngàn đầu lâu, trong không gian khép kín vang vọng.

"Ngươi cho rằng một con ma địa ngục đê tiện có thể trèo cao đến thiên đạo minh vương, khiêu chiến quyền uy với tộc A Tu La, bây giờ rốt cuộc ý thức được mình rất ngu rồi à? Ngươi tưởng tộc A Tu La sẽ vĩnh viễn khuất phục dưới sự thống trị của thiên đạo, bị ngươi diêu võ dương oai trên đầu mấy ngàn năm sau, còn có thể chịu được, không bằm ra ngươi thành trăm mảnh sao?!"


Vô số hình ảnh của ma tôn Phạn La hiện ra, thanh đao trong tay xả xuống như mưa, từng mũi đao đồng loạt nhắm vào Chu Huy, "Ma địa ngục, hôm nay chính là ngày ngươi phải trả giá!"

Trong hư không, ma tôn rống giận hét lên, khiến đất trời phát ra tiếng nổ mạnh, làm vô số bạch cốt trong mây đen chấn động, "Thi cốt của ngươi sẽ hóa thành huyết hải, vĩnh viễn không được luân hồi, phải mở to mắt trừng trừng nhìn tộc A Tu La ta, đứng trong cửu thiên thập địa, xưng bá sáu đạo —!"

Lời vừa dứt, vô số ma tôn buông chuôi đao, ngàn vạn mũi đao giống như tinh tú bị chỉ dẫn, đồng loạt hướng về phía Chu Huy đang bị sấm chớp vờn quanh!

Ngay giờ phút này, Chu Huy ngẩng đầu.

Gò má anh tuấn của hắn loang lổ máu, lại trông chẳng có một chút đau đớn, chỉ có đôi mắt đỏ máu luôn khiến người ta khiếp sợ.

"Bố đây cả Phật còn chẳng quỳ." Hắn lạnh lùng nói, "A Tu La tính là cái thá gì?"

— Giây kế tiếp, trong cơn lốc Chu Huy hóa thành ma thú thân hình to lớn, chân đạp lên mặt đất, vai cao tới nóc trời, đầu giống như sư tử, bộ lông đen bị gió thổi bay, tản ra khí thế kinh người.

Ma thú há cái miệng máu me, đón lấy hàng ngàn mũi đao đánh tới như mưa, trong huyễn ảnh của ma tôn pháp tướng, chuẩn xác nhắm về một người!

Mũi đao như nước lũ đánh lên thân hình to lớn của ma thú, cắt ra vô số vết máu, máu đổ ra không dừng, ướt đẫm cả thân, vô số đao phòng găm vào chân sau ma thú, băm nát móng.

Nhưng dù thế cũng không hề làm ma thú dừng lại dù chỉ một phần ngàn của giây.

Nó biến mất ở chỗ này, lại hiện ra ở chỗ khác, cả quá trình không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt ma tôn giữa vô số huyễn ảnh khắp trời.

Ma tôn trăm triệu lần cũng không ngờ ma thú lại chỉ cần liếc mắt đã nhận ra chân thân của mình trong vô số huyễn ảnh, vào giờ phút này cho dù chạy trốn hay né tránh cũng không còn kịp. Chỉ thấy ma thú giương móng, vồ lấy ma tôn!

Mây đen bạch cốt phát ra tiếng nổ vang, tiện đà vội vàng tiêu tán, xương khô rơi tả tả như mưa.

"Đại A Tu La vương thì sao." Ma thú trầm giọng nói.

Nó hé miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, ngay sau đó dù cho dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Nó cúi đầu, bỗng nhiên cắn ma tôn xé xuống một miếng thịt tươi!

Mặt nạ bạch cốt của ma tôn pháp tướng rơi xuống, lúc đó vẻ mặt hắn không thể tin nổi, ma thú cuộn lưỡi, nuốt xuống miếng thịt tươi.

Một giây nó nuốt miếng thịt đỏ máu xuống, kết hợp cùng toàn thân máu me, tạo thành một màn biến hóa kì lạ nhất, kinh khủng nhất, cũng bùng nổ nhất trên chiến trường.

"Thần cách của ngươi thuộc về ta." Ma thú lần thứ hai cúi đầu, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.


Cùng lúc đó, cách đó không xa, Già Lâu La ngạc nhiên nói, "Ba, ổng...!"

Sở Hà xoay người Già Lâu La kéo lại, ngay sau đó chày Kim Cang vụt qua, Bà Trĩ Tu La vương không đầu mạnh mẽ nhào tới, "A a a a a —!"

Sở Hà kéo Già Lâu La lùi lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vượt qua cái thây không đầu, tránh khỏi búa tạ lao như vũ bão!

"Ba làm cái gì vậy!" Già Lâu La lớn tiếng hỏi trong gió to.

Sở Hà không trả lời. Đường nhìn từ Bà Trĩ Tu La vương chuyển sang Chu Huy, hơi th.ở dốc, sắc mặt vô cùng không tốt.

A Tu La cực ác chỉ có lúc thần cách toàn mãn mới có thể chống lại thiên lôi, cho nên kế hoạch của Sở Hà vốn là để Chu Huy đánh Phạn La đến mức suy yếu, thậm chí tạo được thương tổn với thần cách ở một mức độ nhất định, vậy hắn mới có thể cướp cơ hội, giế.t chết ma tôn, dẫn phát lôi kiếp.

Khi lôi kiếp đầu tiên bắt đầu, sấm sét sẽ đánh hắn xuống âm phủ, cú mạnh nhất có thể đánh vỡ cửa niêm phong tam thập tam thiên, giúp hắn thuận lợi từ núi Bất Chu đi thẳng lên vô sắc thiên.

Nhưng hắn không nghĩ tới, tình huống xảy ra biến hóa mà hắn không thể đoán trước được — Chu Huy dùng cách nuốt pháp xưa nhất, máu tanh nhất để cướp thần cách của đại A Tu La vương!

Đây là một cấm thuật được ghi trong sách cổ, bởi vì vô cùng đẫm máu và dã man, cũng sớm bị thiên đạo liệt vào hành vi phạm tội của tộc A Tu La, ban cấm. Sở Hà hoàn toàn không biết Chu Huy từ đâu mà biết tới phương pháp này, nhưng hắn biết nếu Chu Huy nuốt thần cách vào bụng, thần cách của Phạn La cũng rất khó dung hợp với hồn phách của ma địa ngục, khả năng tệ nhất là làm thần cách bị tổn thương, hoàn toàn biến mất.

Hắn muốn làm gì?

Chu Huy rốt cuộc muốn làm gì?!

Con ngươi của Sở Hà run rẩy, Già Lâu La khàn giọng gọi, "Mẹ?!"

"..." Sở Hà thở hổn hển, vươn tay xoa mái tóc rối của Già Lâu La, "Xuống dưới giúp Hồ Tình bọn họ đi, bảo vệ mình cho tốt."

Già Lâu La giận dữ hỏi, "Vậy còn mẹ thì sao?!"

Sở Hà nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một chút tình cảm đã lâu.

Đó là rất nhiều năm trước khi Già Lâu La còn nhỏ, bình thường sẽ cảm nhận được sự dịu dàng trong mắt Phượng Hoàng, êm dịu như nước lại cực nóng như lửa. Nhiều đêm rét lạnh hắn rúc trong lông đuôi ấm áp của Phượng Hoàng, sẽ cảm nhận được Phượng Hoàng dùng mỏ nhẹ nhàng chải lên bộ lông của hắn và Khổng Tước, nhìn hai đứa bằng ánh mắt vô cùng yêu thương, mãi cho đến khi rơi vào mộng đẹp không âu không lo.

"Ta sẽ quay lại nhanh thôi." Sở Hà áp trán mình lên trán Già Lâu La, đó là hành động vô cùng thân thiết lại tràn đầy sự quyến luyến từ biệt, "Con và Chu Huy cũng phải biết tự bảo vệ mình, chờ ta đánh tan bóng ma ở con đường phía trước rồi... Ta sẽ trở về."

Sở Hà đè vai Già Lâu La, nhẹ nhàng đẩy con trai.

Già Lâu La căn bản không phản ứng kịp, ngay sau đó thấy Sở Hà xoay người, nhắm vào Bà Trĩ Tu La vương không đầu, thân ảnh giữa không trung ánh lên ngọn lửa hoa mỹ.

Giây kế tiếp, Sở Hà rút đao ra khỏi vỏ, đao Phật cốt mang theo chân hỏa của Phượng Hoàng, giống như ánh sáng đầu tiên khai thiên lập địa, từ trên cao phủ xuống nhân thế.

— Hắn hung hãn bổ xuống, thanh đao chẻ Bà Trĩ Tu La vương từ đầu xuống đuôi.


Thi thể không đầu khựng lại trong chốc lát, lập tức tách ra làm hai, máu phun ra tung tóe.

Tiếng "Ầm ầm!" vang lên thật lớn, Bà Trĩ Tu La vương tách làm mấy đoạn ngã xuống đất, lập tức dấy lên ngọn lửa cao tận trời!

Trong nháy mắt đó trên bầu trời xám xịt, tựa như có một kim giây tích tắc một cái, đi tới chân trời.

Công đức của Phượng Hoàng viên mãn, lôi kiếp đánh xuống, trong tầng mây hiện ra từng luồng điện.

Sở Hà nửa quỳ, toàn thân dính máu, duy trì tư thế cầm đao từ từ nhắm mắt lại.

Cách đó không xa, ma thú Chu Huy như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu rống giận, "Phượng Hoàng —!!"

Nhưng tiếng nói của hắn lại bị bao phủ trong tiếng sấm chớp, trên trời lóe sáng điện quang từng luồng đánh xuống, khoảnh khắc sấm sét bao phủ đất trời, ánh sáng quá mạnh đủ để làm võng mạc bị thương.

Tiếng sấm vang lên liên tục không ngừng, biến thế giới thành một mảng trắng xóa tĩnh lặng.

Nơi này giống như ngưng tụ lại, thân ảnh của Sở Hà bay ngược lên, băng qua bầu trời sấm sét, đi tới trước mặt Chu Huy.

Trong nháy mắt đó Chu Huy biến về hình người, tựa như muốn giơ tay về phía Sở Hà — Nhưng lôi kiếp truy đuổi giống như có cảm ứng, từ xa đuổi theo Sở Hà, áp lực to lớn vụt theo bóng lưng của hắn, trong phút chốc đánh Chu Huy phun máu.

"Đừng như vậy..." Chu Huy gian nan đau đớn nói một câu, mặc dù trong tiếng sấm điện, cả hắn cũng không thể nghe thấy giọng của mình.

"... Anh gạt em..." Hắn run rẩy nói, "Anh không phải không cần em nữa..."

Trong cường quang, không thể nhìn rõ gương mặt của Sở Hà, võng mạc trống rỗng, thậm chí hắn không cảm nhận được mình có làm đúng khẩu hình khi phát âm hay không. Sau một giây, thiên lôi lại đánh xuống, cả thế giới bị trụ điện bao trùm giống như rừng cây, Chu Huy rốt cuộc bị đánh văng ra ngoài!

.

Ý thức hoảng hốt của Sở Hà cuối cùng cũng chống đỡ được tới lúc Chu Huy đi, hắn cầm thật chặt thanh đao Phật cốt, trong tiếng nổ vang phát ra tiếng kêu đau đớn.

Thân thể hắn rỉ máu, máu chưa kịp chảy ra đã bị đánh khô, vết thương bị điện giật bốc lên khói trắng. Hắn đau đến run rẩy, quỳ xuống đất, đè chặt ma tôn đang định bỏ trốn.

Thậm chí móng tay của hắn cũng chảy máu, nhưng ngón tay dùng sức như được ăn cả ngã về không, không cho ma tôn giãy dụa.

"Ngươi đã sớm... chờ thời khắc này... đúng không?!" Ma tôn phát ra tiếng rống giận, gương mặt vặn vẹo, "Ngươi cố ý dẫn phát lôi kiếp, ngươi rốt cuộc muốn — ngươi —!"

Sở Hà quỳ bên thân ma tôn giữa lôi kiếp, gần như dùng toàn sức đè xu,ống, trông qua rất giống tình nhân đang thân mật, giữa ngày tận thế liều chết ôm hôn triền miên.

"... Nếu như kẻ sinh ra ở ma nhãn chỉ có một người được sống, người đó phải là Chu Huy."

Hắn kịch liệt thở hổn hển mỉm cười, máu chảy xuống gương mặt tái nhợt, rõ ràng là rất chật vật, nhưng lại đẹp tới rung động lòng người, khiến sâu trong linh hồn phải run rẩy từng cơn, "Mà ngươi và ta phải cùng nhau lên vô sắc thiên, hợp với ngụy Phật... vĩnh viễn chôn thân tại địa ngục."

Hết chương 62.


Đọc truyện chữ Full