TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 10: C10: Tiệc mừng thọ

Khai quốc quận công Tằng Sùng Viễn chính là công thần đi theo Thừa An Đế đánh thiên hạ. Sau khi Đại Du thành lập, ông ấy được phong làm quận công, nữ nhi cũng gả vào cung, phong làm Nhàn phi.

Tùng Sùng Viễn không có nhân cơ hội ôm quyền, các nhi tử cũng là đứng đắn đi khoa khảo làm quan. Tằng gia an an ổn ổn mà phát triển cho tới bây giờ, đã là cành lá tốt tươi.

Hiện giờ trữ vương chưa định, chi tử Nhàn phi là Hạ Hoằng cũng là người được chọn nhiều nhất, được người người ủng hộ đông đảo. Hơn nữa bản thân Tằng gia đã có ảnh hưởng.

Trong kinh thành hơn phân nửa huân quý đều tụ hội đến phủ quận công, mừng thọ Tằng quận công.

Xe ngựa trước phủ nối liền không dứt, người tới cũng đều có thân phận hiển quý.

Trưởng tử Tằng quận công, Tằng Hằng Xuyên, đang ở trước cửa nghênh đón khách khứa. Hắn là tiến sĩ hai bảng của Cảnh Tự nguyên niên, hiện đã làm quan đến chức Hộ Bộ thượng thư, là ca ca ruột của Nhàn phi.

Vân Thanh đi theo sau Hạ Trì, nghe Hạ Trì giới thiệu xong, ngẩng đầu nhìn về phía người trung niên trước phủ quận công.

Tuổi đã đầu 40, thân hình mảnh khảnh, cằm để chòm râu, một thân khí chất văn nhân, không giống quan tham như những cáo già ở quan trường mấy chục năm, nhìn qua như tiên sinh Thái Học dạy học.

Tằng Hằng Xuyên nhìn thấy hai người Hạ Trì, cười đón chào hỏi: "Thụy Vương điện hạ, Vương phi, hai vị có thể đến, phụ thân sẽ thập phần cao hứng."

Nguyên Phúc cung kính mà đệ thượng hạ lễ, Tằng Hằng Xuyên bảo quản gia tiếp nhận, còn hắn tự mình dẫn hai người Hạ Trì vào cửa.

Tằng Hằng Xuyên dẫn Hạ Trì đến sảnh tân chính chiêu đãi nam tân, lại bảo Tằng phu nhân lại đây tiếp Van Thanh đến phòng khách chiêu đãi các phu nhân tiểu thư.

Vân Thanh tuy là nam tử, nhưng nếu đã gả làm Vương phi, chỗ ngồi tự nhiên cũng sẽ dựa theo quy định nội trạch đến chỗ các phu nhân.


Hạ Trì nhìn Vân Thanh, tuy rằng không biết tại sao y lại chủ động yêu cầu mình dẫn lại đây, nhưng dù vậy chắc hẳn cũng sẽ không muốn tụ tập cùng các phu nhân. Hắn đang định mở miệng cho y đi cùng mình, liền thấy Vân Thanh cười chào hỏi Tằng phu nhân, sau đó sảng khoái đi cùng bà.

Hạ Trì: "..."

"Vương gia?" Tằng Hằng Xuyên thấy Hạ Trì bất động nhìn theo bóng dáng Vân Thanh, nghi hoặc mà lên tiếng.

Hạ Trì vốn mang biểu tình lãnh đạm tựa hồ lại trầm thêm vài phần, hắn trả lời, đi thẳng đến sảnh chính.



Bên kia, phòng khách đã ngồi đầy người vô cùng náo nhiệt.

Tiệc mừng thọ quận công, đi cùng các nhân gia đều là phu nhân chính thất.

Cho dù trong nhà quan viên có không ít nam sủng, nam hầu, cũng sẽ không đưa bọn họ đến tham gia loại yến hội này. Bởi vậy toàn bộ phòng khách đều là phu nhân các phủ hoặc là các cô nương đi theo trưởng bối lại đây. Vân Thanh là nam tử lại xuất hiện ở chỗ này, có vẻ rất không thích hợp.

Các phu nhân đứng dậy hành lễ, cử chỉ Vân Thanh thong dong, không thấy co quắp chút nào, một ít người lúc trước chưa gặp y thấy thế cũng có cảm tình tốt hơn.

Vân Thanh vừa mới tiền vào phòng khách liền chú ý tới Tô Uyển Nhi, ả miễn cường tươi cười che lấp sắc mặt khó coi. Trước đây ả ra tay dụ dỗ, sau đó Vân Túc xui khiến y hạ độc, kế hoạch của cả hai đều thất bại.

Sau khi săn xuân trở về, Vân Túc vài lần gửi quà làm tin bảo y hồi Vân phủ, đều bị Vân Thanh ném một bên. Phỏng chừng đoạn thời gian này hai người đều sống trong khủng hoảng, lo lắng kế hoạch bị bại lộ bị Hạ Trì cáo đến trước mặt hoàng thượng.

Vân Thanh không tiếng động mà cong cong đôi mắt, nguyên chủ bị bọn họ bức tử, y đều sẽ tới đòi nợ.


"Vương phi, ngài nói có phải không?"

Vân Thanh thu hồi ánh mắt, cười quay đầu đáp lại Tằng phu nhân.

Tằng phu nhân xuất thân danh môn vọng tộc, xử sự cực kỳ hào phòng thỏa đáng. Một bên cũng các vị phu nhân nói chuyện phiếm, một bên cũng không quên chiếu cố đến Vân Thanh. Ở đây có bà cố gắng hòa hoãn, bầu không khí trong phòng khách vốn dĩ có chút cứng đờ cũng chậm rãi trở nên, hơn.

Tướng mạo Vân Thanh tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận, lại cực có tài hoa. Nếu không phải gả làm Vương phi, vốn cũng là loại hậu bối được các phu nhân cực kỳ yêu thích. Thấy y kiệm lời cũng không làm giá, chỉ ngồi một bên mang khuôn mặt mỉm cười mà lắng nghe, các phu nhân cũng chậm rãi thả lỏng, bắt đầu nói chuyện bát quát trong hậu trạch.

Sau khi uống xong một chén trà nhỏ, Vân Thanh đứng dậy đi thay quần áo.

Tiểu nha hoàn dẫn Vân Thanh đến viện chiêu đãi khách nhân, Vân Thanh thay xong, theo tiểu nha hoàn đi ra, dọc đường đột nhiên dừng lại bước chân.

Y duỗi tay sờ sờ bên hông, chần chờ nói: "Ta không thấy ngọc bội đâu nữa."

Tiểu nha hoàn vừa nghe Thụy Vương phi mất ngọc bội, tức khắc rơi nước mắt. Vân Thanh ôn thanh nói: "Có lẽ là vừa rồi rơi ở phòng, làm phiền ngươi giúp ta tìm xem. Hẳn là rớt dọc đường, không cần sợ, tìm không thấy cũng không phải lỗi của cô."

Tiểu nha hoàn nghe ngữ khí hòa hoãn của Vân Thanh, trong lòng thập phần cảm kích, quận công phủ quản nội thị cực nghiêm. Nếu Vân Thanh truy cứu lên đầu nàng không tránh được bị trách phạt, nàng vội vàng đáp: "Vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giúp ngài tìm ra."

Vân Thanh đáp: "Được, ta về phòng khách trước đây, nếu ngươi tìm được rồi thì đem lại đó cho ta."

Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu, xoay người trở về tìm ngọc bội.


Vân Thanh đứng tại chỗ trong chốc lác, nhìn tiểu nha hoàn chạy qua cửa thùy hoa, không có bóng dáng, y mới xoay người đi về hướng cửa lớn.

Trong tiểu thuyết, sau bốn năm một vị quan viên Lưỡng Quảng liều chết vào kinh, cáo trạng Hộ Bộ thượng thư Tằng Hằng Xuyên cùng muối vận sử Lưỡng Quảng Trương Tuyên Cát tham ô thuế bạc mấy trăm vạn lượng nhiều năm qua.

Thừa An Đế lập tức hạ chỉ tra rõ việc này, thiên tử tức giận, không có người dám bao che, Đại Lý Tự ngày đêm điều tra không thôi, thực nhanh liền đem chân tướng trình tới ngự tiền — cùng tên quan viên kia nói không khác mấy.

Vinh hoa vô hạn hơn hai mươi năm của quận công phủ, bởi vì việc này nháy mắt rách nát đi xuống.

Số người đông đảo ủng hộ Bình Vương Hạ Hoằng, cũng tự xin hàng tước ly kinh.

Vài vị hoàng tử tranh trữ vị nháy mắt liền thiếu một vị đối thủ mạnh mẽ.

Mà người đứng sau thao túng chuyện này chính là công chính Hạ Lan, hắn lấy con rể Tằng Hằng Xuyên làm điểm đột phá, tra được manh mối Tằng Hằng Xuyên tham ô, do đó lập kế vạch trần trọng tội tham ô của ông.

Đối với vị con rể này, nguyên tác chỉ đề cập một đoạn.

Hắn vốn là chi tử của tiểu quan kinh thành, hai lần tham gia thi hội đều đạt thành tích khá, chỉ có thân phận cử nhân. Với gia thế và tài năng của hắn căn bản không xưng với con giá Tằng gia. Nhưng không biết hắn nói như thế nào khiến nhi nữ Tằng gia tư thông cùng hắn, làm cho mọi người đều biết.

Tằng gia yêu thương nhi nữ, không đành lòng đem nàng đưa vào am ni cô. Lúc này mới bất đắc dĩ đem con gái gả cho hắn, mà ngày tư thông đúng là ngày mừng thọ 60 của Tằng quận công.

Trong sách chỉ nói lược vài câu ít ỏi, Vân Thanh cũng không biết chi tiết mọi chuyện. Y liền muốn đi một vòng ở bên ngoài, trở về trực tiếp nói cho Tằng phu nhân rằng, trong lúc vô ý nghe được có người nói Tằng tiểu thư muốn tư thông, dẫn dắt Tằng phu nhân đi tra xét.

Năm nay Tằng quận công thọ 60 tuổi, tiệc mừng thọ làm cực kỳ long trọng, hạ nhân phủ quận công cơ bản đều đến tiền viện chiêu đãi khách nhân, bởi vậy Vân Thanh một đường đi thẳng cũng chưa đụng thấy ai.

Vân Thanh đi vòng qua một cái hoa viên nhỏ, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền tới gần,


Y dừng bước chân lại, đứng ở sau núi giả, vừa lúc người bên kia không nhìn thấy y.

Không bao lâu tiếng bước chân liền tới gần, một giọng nữ có chút sợ hãi truyền đến màng tai Vân Thanh.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên trở về đi, nếu như bị phát hiện liền không xong, lão gia cùng phu nhân nhất định sẽ nổi trận lôi đình."

Trả lời lại cũng là một giọng nữ khó nén bực tức trong lòng: "Sẽ không đâu, Tiểu Nguyệt, Ngươi đi về trước, nếu cha cùng nương hỏi, ngươi liền nói cái gì cũng không biết."

Giọng nữ bị gọi là Tiểu Nguyệt lại khuyên nhủ lần nữa: "Tiểu thư, nếu cứ như vậy thanh danh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, Hà công tử cũng thật là, sao có thể xúi giục tiểu thư tư thông với hắn chứ?"

Vân Thanh nhướng mày, không nghĩ tới y thế mà chó ngáp phải ruồi đùng phải Tằng tiểu thư định đi tư thông.

Lúc trước y từng hỏi thăm qua, vị Tằng tiểu thư này là tiểu nhi nữ của Tằng Hằng Xuyên, được cha mẹ tổ phụ sủng ái, nghĩ đến nguyên nhân được chiều chuộng quá độ, tính tình quá mức đơn thuần, mới có thể bị tra nam lừa thành như vậy.

Tằng tiểu thư giận dữ nói: "Ngươi không được nói Hà lang như vậy, cha mẹ chướng mắt gia thế của hắn, ta lại không phải nữ tử chê nghèo yêu giàu, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể cùng Hà lang ở bên nhau là ta đã mãn nguyện lắm rồi."

"Chỉ là tiểu thư..."

Tằng tiểu thư không kiên nhẫn mà đánh gãy lời khuyên can của nha hoàn: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta đã ước định canh giờ cùng Hà lang, ta phải lập tức đến liền, ngươi trở về đi, ta tự mình rời phủ."

"Tằng tiểu thư, thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu là nam tử chân chính sẽ không khuyến khích tiểu thư tư thông với hắn."

Thình lình xuất hiện giọng nam dọa hai chủ tớ nhảy dựng, Tằng tiểu thư đang bước đi thì như bị đóng đinh tại chỗ, trên mặt khó nén kinh hoảng cùng thất thố. Sắc mặt Tiểu Nguyệt trắng bệch, chuyện này nếu bị người ngoài biết thanh danh tiểu thư nhà nàng liền bị hủy.

Vân Thanh từ núi giả từ núi giả vòng từ sau ra, nhìn thấy sắc mặt hai người, y ôn thanh trấn an nói: "Tiểu thư đừng sợ, ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, không phải cố ý nghe lén các nàng nói chuyện, cũng sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài."

Tằng tiểu thư cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Ngươi là người nơi nào?"


Đọc truyện chữ Full