"Hoa Châu, Bạch gia, 12 năm trước đã đạt được cấu kết với Thanh Hổ Bang, Nghĩa Bá Đường và các trại khác, thương đội Bạch gia sẽ không bị thổ phỉ cướp bóc. Bạch gia còn âm thầm giúp đỡ thổ phỉ tiêu tang, bán lương thực mà thổ phỉ cướp bóc."
Giấy viết thư đột nhiên viết về việc Bạch gia hợp tác bí mật với trại thổ phỉ.
Sắc mặt Bạch Anh Tài trắng bệch, trên trán nháy mắt liền chảy ra mồ hôi, thần sắc hoảng sợ, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, chỉ dám lặng lẽ dùng dư quang nhìn những thương hộ khác.
Quả nhiên, Hà lão gia ngồi bên cạnh hắn cũng rất nhanh thay đổi sắc mặt.
Hà gia có hơn một nghìn mẫu đất, lớn như vậy, thổ phỉ lại chưa bao giờ đến cướp bóc. Người ngoài chỉ nói rằng hộ viện của Hà gia có võ công cao cường, khiến thổ phỉ kiêng dè. Bởi vậy, cho dù địa tô của Hà gia cao đến tám phần, vẫn có dân làng tranh nhau đến nhà họ làm tá điền, chỉ vì không sợ bị cướp sạch lương thực mà chết đói.
Các thương hộ khác đọc tin sau cũng phút chốc thay đổi sắc mặt.
Ban đầu, bọn họ đều rất căm ghét thổ phỉ, coi chúng là những tên cướp. Nhưng dần dần, họ nhận ra rằng hợp tác với thổ phỉ cũng có lợi, nên bắt đầu dao động. Một bộ phận khác thì bị thổ phỉ tìm đến tận nhà để đàm phán, không thể không khuất phục. Dù bằng cách nào đi nữa, họ đều đã thực sự làm việc với thổ phỉ.
Trong huyện, quan lại vốn không có cách nào đối phó với thổ phỉ. Hơn nữa, bọn họ yêu cầu các thương hộ nộp thuế bạc. Những thương hộ hiểu chuyện đã sớm chuẩn bị quà tặng, bởi vậy, phần lớn đều nhắm mắt làm ngơ.
Lâu dần, các thương hộ cũng quen với chuyện này, không còn lo lắng hãi hùng như ban đầu. Khi được mời đến Phong Ninh Thành dự tiệc, họ cũng không chuẩn bị gì cho chuyện này.
Bạch Anh Tài hiện tại mới hiểu được ý đồ của Vân Thanh khi mời các thương nhân đến dự tiệc. Hôm nay đến dự tiệc, chỉ sợ đều là những người có liên hệ với thổ phỉ.
Câu hỏi đặt ra là: Vân Thanh là làm sao mà biết được?
Thụy Vương đến Ninh Châu chưa đầy ba tháng, bọn họ không thể ngờ rằng Vân Thanh lại có thể điều tra rõ ràng mối liên hệ giữa họ và thổ phỉ như vậy.
Bọn họ tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt, chỉ có những người thân tín và trại thổ phỉ mới biết được sự thật. Nhưng Vân Thanh lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy điều tra rõ ràng thông tin của nhiều người như vậy.
Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, họ lúc này mới nhận ra mình đã xem mãnh hổ thành một con mèo nhà.
Vân Thanh nhìn phản ứng của bọn họ trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: "Các vị đúng là có nhân mạch rộng lớn, làm ta mở rộng tầm mắt."
Giọng nói của y mát lạnh, lọt vào tai thập phần dễ nghe, nhưng dừng ở tai bọn họ lại phảng phất như ác quỷ nỉ non. Theo lời Vân Thanh nói rơi xuống, không khí tức khắc càng thêm tĩnh mịch.
"Vương phi thứ tội, ta đều là bị bức đến bất đắc dĩ thôi."
Hà lão gia ra lựa chọn trước tiên, té trên đất quỳ xuống xin tha.
Vân Thanh lại chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Phải không?"
Hà lão gia đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, tâm tư thâm sâu nhất. Ông ta đoán rằng nếu trong trường hợp như vậy Vân Thanh lại đưa át chủ bài cho bọn họ xem, thì có nghĩa là y không tính toán xử lý trực tiếp bọn họ. Liên tưởng đến mục đích Vân Thanh gọi bọn họ đến đây, trong đầu Hà lão gia chợt lóe lên một tia sáng, vội vàng nói: "Thảo dân nguyện ý bỏ ra năm vạn lượng! Vì bá tánh Ninh Châu chúng ta tu lộ chuộc tội."
Bạch Anh Tài lúc này cũng phản ứng lại đây, hắn cắn chặt răng, nhịn đau đuổi kịp: "Thảo dân cũng bỏ ra năm vạn lượng!"
Lưu lão gia lá gan càng nhỏ chút, run run rẩy rẩy nói: "Thảo dân bỏ ra tám vạn lượng......"
Thấy các đại thương hộ dẫn đầu đều như thế, mọi người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.
Vân Thanh nhìn lão gia địa chủ quỳ đầy đại sảnh, trong mắt không có một tia ý cười. Hà lão gia quỳ sau một lúc lâu, cho đến khi mọi người phía sau tiếp tục ra tiền đến khi dần dần im bặt, vẫn không nghe thấy Vân Thanh đáp lại.
Hà lão gia trong lòng càng ngày càng lạnh, ông không ngờ Vân Thanh lại có lòng tham như vậy, năm vạn lượng đã không phải là một số tiền nhỏ, nhưng vẫn không đủ để thỏa mãn y.
Hà lão gia biết rằng liên kết thổ phỉ là tội chết, năm vạn lượng dùng để mua mạng ông chắc chắn không đủ. Ông ta chỉ muốn thử vận may một lần, nhưng không ngờ Vân Thanh lại muốn dùng chuyện này để uy hiếp bọn họ đến mức này.
Đại sảnh im lặng càng lúc càng lâu, mồ hôi trên trán Hà lão gia tích lại trên mặt đất, tụ thành một vũng nước nhỏ, chiếu ra vẻ mặt méo mó hôi hám của ông.
"Vương phi, thảo dân nguyện ý thêm vào mười vạn lượng nữa."
Thanh âm Hà lão gia đánh vỡ căn phòng đang yên tĩnh.
Mọi người đều kinh ngạc, thấy hai vị lão gia Bạch Lưu cũng nhanh chóng làm theo, họ chợt tỉnh ngộ, đây là tiền họ dùng để mua mạng. Trừ mấy người vẫn còn hy vọng may mắn, những người khác đều vội vàng theo sau nâng mức lên rất nhiều.
Đến khi tiếng nói của người cuối cùng cũng vang lên, họ cuối cùng cũng nghe thấy Vân Thanh ở trên đầu cười khẽ: "Tâm của chư vị hướng về bá tánh, lòng ta rất an ủi. Nhân đây, thay mặt bá tánh Ninh Châu cảm tạ chư vị đã hào phóng giúp đỡ."
"Chư vị mau chóng đứng lên."
Mọi người liền nói không dám, một đám lảo đảo bò dậy. Đến lúc này, những thương nhân vốn dĩ đang ngăn nắp, khí chất cao sang, hiện tại đều mồ hôi nhễ nhại, trọng y ướt đẫm, người đầy chật vật.
Sau khi vào chỗ, nhìn về phía Vân Thanh, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi, vô cùng hối hận vì đã coi thường y trước đó.
Trên mặt Vân Thanh mang theo nụ cười, giống như trước đây: "Trong phủ còn có việc quan trọng, phải đi trước một bước. Ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị yến tiệc cho chư vị, mong chư vị tận hưởng."
Hơi thở mọi người còn chưa khôi phục, lại vội vàng đứng dậy tiễn Vân Thanh.
Sau khi Vân Thanh đi rồi, đám thị nữ liền nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu bưng rượu và thức ăn điểm tâm ngọt lên.
Rượu và thức ăn đều là thượng hạng, có thể nhìn ra tâm tư của người nấu nướng. Mọi người lại không hề có tâm trạng ăn uống, nhưng cũng không dám không cho Vân Thanh mặt mũi. Một ngụm cũng không động, chỉ có thể gắp thức ăn nhét vào trong miệng một cách máy móc mà nhai, ăn mà không biết mùi vị gì.
Một bữa ăn trôi qua, các lão gia đều ăn đến dạ dày không khỏe, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng tươi cười để kết thúc bữa tiệc.
Các thương nhân được mời dự yến hội ngày thứ hai nóng lòng tìm hiểu tin tức về những người đã tham gia yến hội ngày hôm trước. Nhưng những người đó lại giống như trúng tà vậy, sau khi trở về liền đóng cửa không tiếp khách, không thể hỏi ra được gì.
Các thương nhân còn lại cũng bị bầu không khí đó lan truyền, bắt đầu lo sợ và bất an chờ đợi yến hội ngày thứ hai.
Ngày hôm sau, mọi người đến dự tiệc, lại phát hiện Vân Thanh vô cùng thẳng thắn và thành khẩn, đi lên liền nói rõ kế hoạch tu lộ, hy vọng các thương nhân có thể ủng hộ một ít.
Vân Thanh còn hứa hẹn rằng ở mỗi con đường đều dựng bia, khắc tên các thương hộ lên mặt. Hơn nữa sau khi đường mới bắt đầu thu phí, đối với các thương hộ đã góp tiền sửa đường mới vẫn sẽ miễn phí thông hành.
Các thương hộ đã bất an cả đêm, lúc này nghe Vân Thanh nói chỉ muốn cho mọi người ra tiền tu lộ, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thanh đã nói rõ ràng những lợi ích của việc tu sửa đường, các thương nhân cũng biết rằng điều này sẽ mang lại lợi ích cho họ. Tuy nhiên, thổ phỉ vẫn chưa trừ thì lợi ích đó đã không còn nhiều. Nhưng nếu Vương phi đã nói ra, các thương nhân sẽ không coi đó là lý do để từ chối, bọn họ đều hào phóng đồng ý.
Lý gia đi đầu trong việc đóng góp, ra tay rất hào phóng. Các thương hộ khác cũng không hề kém cạnh.
Các thương nhân cũng không sợ Vân Thanh nói suông, sẽ chiếm đoạt tiền của họ mà không tu sửa đường. Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, coi việc đóng góp tiền tu lộ như là một cách để thể hiện sự tôn kính với vương phủ, cũng là để mua sự bình an.
Vân Thanh mỉm cười mời mọi người ăn tiệc, nhưng các thương nhân lại cảm thấy buồn bực. Bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút tiền tu lộ, Vương phi cũng rất hiền lành, vậy tại sao những người tham gia yến hội ngày hôm qua lại trở về với vẻ mặt như vậy?
Vân Thanh vẫn rời khỏi bữa tiệc trước tiên, ngồi trong xe ngựa trên đường về, y lặng lẽ tính toán số tiền thu được trong hai ngày qua.
86 vạn năm ngàn lượng.
Số tiền lớn chủ yếu đến từ ngày đầu tiên.
Vân Thanh lật xem danh sách ghi tên các gia tộc quyên góp.
Những người này cấu kết thổ phỉ, theo luật pháp Đại Du, đáng tội chém đầu. Tuy nhiên, Vân Thanh không có lựa chọn làm như vậy. Một là vì tình hình đặc thù của Ninh Châu, nếu đột nhiên làm ra động thái lớn như vậy, phản ứng của thổ phỉ bên kia khó có thể đoán trước. Hai là những người này trên người mang theo sinh kế của vô số bá tánh, nếu tùy tiện động thủ, có thể sẽ khiến rất nhiều bá tánh vô tội trôi dạt khắp nơi.
Như bây giờ, bắt bọn họ bỏ tiền ra mua mạng, rồi dùng tiền đó để phụng dưỡng bá tánh Ninh Châu, đã là cách tốt nhất mà y có thể nghĩ ra. Nếu thật sự là những kẻ tội ác tày trời, thì sau khi phỉ bang bị tiêu diệt, tất nhiên sẽ tính sổ với bọn họ. Bây giờ tạm thời cho bọn họ hưởng thụ mấy ngày nữa cũng được.
—
Sau khi yến tiệc kết thúc, Lý lão gia đang trên đường về phủ thì bị người ngăn lại, được âm thầm mời đến vương phủ.
Lý lão gia đi vào vương phủ, mắt nhìn chằm chằm xuống chân, không hề nhìn lung tung. Mặc dù ông đã đi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ đến vương phủ. Lý lão gia trong lòng có chút thấp thỏm mà cân nhắc, không biết Vương phi tìm ông vì chuyện gì.
Trong thư phòng, Vân Thanh ngồi ở bàn tiếp khách, cũng mời Lý lão gia ngồi xuống.
Lý lão gia hành lễ xong thì cúi đầu kính cẩn ngồi xuống ghế, nghe Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng.
"Nghe nói Lý lão gia cùng Hà lão gia là thông gia, ngày hôm qua yến tiệc kết thúc, Lý lão gia có đến thăm Hà lão gia không? Ông ta vẫn khỏe chứ?"
Lý lão gia rùng mình trong lòng, tập trung tinh thần trả lời: "Chưa từng, Hà lão gia đóng cửa từ chối tiếp khách. Huống hồ nhà mà ta thông gia không phải Hà gia chủ, người con trai ta cưới chỉ là Hà gia chi thứ, quan hệ với gia chủ cũng không thân thiết."
Vân Thanh gật đầu: "Vậy thì, việc Hà gia cùng Thanh Ngọc Trại và những phỉ bang khác cấu kết, Lý lão gia cũng không biết rõ đúng chứ?"
Lý lão gia giật mình, đứng dậy quỳ xuống: "Thảo dân không biết, này...... Cùng thổ phỉ liên kết là tử tội, chi thứ Hà gia làm công việc khác, cho nên cũng không biết rõ, xin Vương phi nắm rõ."
"Lý lão gia không cần khẩn trương, ta vẫn chưa hỏi trách Hà gia dòng bên, cũng sẽ không vô cớ liên lụy Lý gia, chỉ là cảm thấy đau lòng, Ninh Châu lại có loại thương nhân như vậy, cùng thổ phỉ cấu kết, hại dân hại nước."
Lý lão gia châm chước phụ họa nói: "Xác thực thập phần quá mức."
Giọng điệu Vân Thanh thay đổi, làm như có chút nghi hoặc nói: "Chỉ là Lý lão gia cùng bọn họ tham gia chung một cái thương hội, thế nhưng một chút tiếng gió đều không có nghe được sao?"