Sau khi Lê Phong Hòa hiểu rõ tình hình ở chỗ Tôn quản sự, nàng thử dệt vải theo chỉ dẫn của Tôn quản sự. Cuối cùng, quyết định tự mình đi một chuyến đến Nham Châu.
Tôn quản sự tuy đã cố gắng tìm hiểu cách chế tác vải bông, nhưng dù sao ông ta cũng là người ngoài nghề, nên khi thuật lại, một số chỗ quan trọng đều có chút mơ hồ.
Lê Phong Hòa không muốn chờ đến khi bắt đầu dệt vải mới phát hiện sai đường. Hiện tại bông vừa mới gieo, nàng liền bảo Tôn quản sự dẫn đường, mang theo hai vị dệt nương cùng nhau xuất phát đến Nham Châu trước.
......
Sau khi xuân sang hè, giữa hai đầu bờ ruộng xanh mướt của cánh đồng, một phần đã dần chuyển sang màu vàng kim.
Từ khi lúa sớm được gieo xuống, nó đã luôn được mọi người chú ý sát sao.
(*) Gọi là lúa sớm vì giống lúa mới này thu hoạch sớm hơn lúa bình thường á nha.
Ngoài những người dân bản địa trồng lúa sớm, những người quan tâm nhất đến loại lúa này chỉ sợ là những người thích xem náo nhiệt.
Trong số đó có những người muốn trồng nhưng không thể lấy được giống lúa, cũng không ít người không dám trồng nhưng lại sợ người khác thực sự trồng ra.
Nhân tính từ xưa đã như vậy, luôn luôn không mong đợi người khác hơn mình.
Vào tháng 5, ruộng lúa mới gieo sớm hơn một chút với những ruộng lúa khác, nên đã có sự chênh lệch lớn.
Bên cạnh những ruộng lúa bình thường vẫn đang ở giai đoạn nhổ mạ, lúa mới đã cao lớn, sắp chín.
Nhìn những bông lúa mới, tuy rằng cao lớn, hạt lúa cũng rất mẩy, khác với giống lúa bản địa của họ. Nhưng chỉ cần nhìn số lượng hạt lúa là biết, sản lượng chắc chắn sẽ không thấp.
Một đám người đang nói chuyện phiếm trong chốc lát, rồi đột nhiên im bặt, trong lòng đều cảm thấy thất vọng.
Hiện tại, Vương Xuyên Tử mỗi ngày đều phải đến ngoài ruộng để nhìn xem lúa quý nhà mình. Mấy ngày trước, có người xấu xa đã đi rút cây lúa nước của Đại Tráng ca. May mắn phát hiện kịp thời nên không nhổ được bao nhiêu, nhưng cũng khiến người trong thôn kinh hãi.
Nhưng người đó chỉ rút vài cọng lúa thì cũng không thể nói là đáng để trừng phạt nặng nề, cuối cùng cũng chỉ bắt gã bồi thường cho xong việc. Vương Đại Tráng tức giận bèn đánh gã một trận, nhưng cũng không thể ngăn cản người này tiếp tục làm chuyện xấu.
Mọi người trồng lúa mới đều không yên tâm, quyết định thay phiên nhau canh gác vào ban đêm thì mới có thể hơi yên lòng một chút.
Mọi người đều căng thẳng tinh thần, chờ đợi ngày thu hoạch.
Trần Nhạc Sinh mang theo thuộc hạ của mình quan sát tình hình của loại lúa mới này.Sau khi biết chuyện này, hắn vô cùng coi trọng.
Sau khi xin chỉ thị của Vân Thanh, hắn trực tiếp bắt người đưa vào ngục, dạo phố thị chúng. Lại đem việc này viết thành bố cáo dán ra ngoài, để cảnh báo về sự nguy hiểm của việc làm này.
"Vương phi đã vất vả tìm được giống lúa mới, đó là vì muốn cho tất cả mọi người có thể ăn cơm, không phải đói bụng. Chờ đến sang năm, mọi người đều có thể mua được giống lúa mới từ quan phủ, đều có thể thu hoạch hai mùa lúa. Những cây lúa đó là tương lai của Ninh Châu chúng ta, chẳng lẽ mọi người không nên nỗ lực bảo vệ sao?"
Trần Nhạc Sinh ở địa phương dán thông cáo, dõng dạc hùng hồn tuyên truyền giảng giải.
Hắn thật sự tức giận không nhẹ, không ngờ lại có người thiển cận, âm u đến mức đó. Bản thân thì không dám mạo hiểm, lại không muốn nhìn thấy người khác được tốt đẹp.
Phần lớn người dân không xấu xa như vậy, cho dù trong lòng không thấy cân bằng cũng sẽ không thực sự đi làm chuyện xấu. Họ đều ôm tư tưởng sự việc không liên quan đến mình thì chỉ nên xem náo nhiệt.
Người dân thường không thể nhìn thấy được tương lai lâu dài, nghe hắn nói vậy mới hình như có chút hiểu ra.
"Nếu hắn rút thêm một gốc cây lúa, sang năm sẽ thiếu lúa cho một nhà. Người đó có thể là các vị, cũng có thể là người thân của các vị. Đây là kết quả mà mọi người muốn nhìn thấy sao?"
Người dân bị khơi dậy sự phẫn nộ, một khi chuyện này liên quan đến lợi ích của họ, họ sẽ không còn khoanh tay đứng nhìn nữa.
Mọi người đều khẩn trương lên, giống lúa tốt như vậy, nếu sang năm không nhận được thì phải làm sao?
Vừa lúc, đội ngũ áp giải phạm nhân đang dạo phố đi qua, mọi người dân đều sôi nổi thóa mạ gã.
Trần Nhạc Sinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mọi người dân đều có ý thức như vậy, những người muốn quấy rối cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Đảo mắt một cái, cuối cùng cũng đến thời điểm thu hoạch. Không khí trong thôn trồng lúa mới vô cùng náo nhiệt, những người trước kia nhu nhược không lãnh giống cũng sớm chạy ra ngoài ruộng xem náo nhiệt.
Những hộ gia đình trồng cây lúa mới hiện tại là đối tượng được ngưỡng mộ của mọi người. Bản thân họ cũng vô cùng phấn khích, làm việc đến không cảm thấy mệt.
Người trong thôn đều là những người làm việc giỏi, rất nhiều người nhìn náo nhiệt liền không nhịn được ra tay hỗ trợ. Hiện tại họ đã biết giống lúa này trồng được hai mùa, đều nóng lòng muốn xem sản lượng có bao nhiêu.
Bên kia, Vân Thanh cũng mang theo người đến nông trang.
Trần Nhạc Sinh trước đó viết sổ tay gieo trồng khoai tây, đã phát chúng cùng với giống khoai tây đến cho người dân, được hưởng ứng rất tốt. Đúng lúc Trương Chí được phân đến dưới trướng của hắn, hắn liền mang theo Trương Chí làm sổ tay gieo trồng lúa sớm.
Đa phần thời gian đều ở trên ruộng, cả người đều phơi đen hai lớp.
Đoàn người như cũ là đi tới đất của Trần Tứ gia, ruộng nước của vương phủ đều trồng lúa sớm, nhìn xa đều là một mảnh màu vàng kim.
Đồng ruộng xen kẽ thân ảnh các tá điền khom lưng bận rộn, cho thấy được cảnh tượng được mùa.
Lúa nước đã được cắt tỉa gọn gàng, đem đến sân phơi, dùng trục lăn nghiền áp tuốt hạt lúa, thu được hạt thóc. Cuối cùng lại dùng cối xay nghiền vỏ ra hạt, mới có thể thu được gạo.
Toàn bộ quy trình này, dùng nhân lực không thể nói là không nhiều.
Vân Thanh trước đó đã giao cho Trần Nhạc Sinh bản vẽ của máy đập lúa chạy bằng chân và một số nông cụ khác. Tuy nhiên, thợ mộc hiện tại đều đang bận rộn làm xe chở nước và xe ống nước, tạm thời không thể bắt tay vào làm các công cụ khác, cần phải làm từng bước một.
Cả nhà Trần Tứ cùng nhau ra đồng, quản sự cũng cử người đi theo hỗ trợ. Rất nhanh, họ đã mang thu hoạch một mẫu của vụ mùa này đến cho mọi người xem - khoảng 245 cân!
Trần Nhạc Sinh và các nông quan khác lập tức vui mừng đến rơi nước mắt.
Cần biết rằng, trước đây sản lượng lúa nước tốt nhất trên một mẫu ở Ninh Châu cũng chỉ khoảng 100 xuất, hiện tại đã tăng gấp đôi!
Hơn nữa này chỉ là một vụ lúa nước, năm nay còn có thể trồng thêm một vụ!
Nông trang là nơi đầu tiên sử dụng kỹ thuật trồng mới, xe chở nước, xe ống nước và phân bón, vậy nên sản lượng tăng lên rất rõ ràng.
Các thôn trang khác có lẽ không đạt được mức sản lượng cao như vậy. Nhưng chỉ cần xe ống nước và xe chở nước, những công cụ này phổ biến, phân bón cũng được người dân sử dụng rộng rãi, thì sản lượng sẽ sớm tăng lên.
Bạch Thầm Khê đã từng làm trưởng quan một châu, tất nhiên biết nâng cao lương thực có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu quan trọng.
Y còn chẳng dám nghĩ tới việc có thể khiến sản lượng tăng lên gấp bội, Vân Thanh lại làm được. Hơn nữa, dưới tình hình này, có lẽ còn không ngừng lại ở việc tăng gấp đôi.
Trong lòng y cảm xúc trào dâng, lập tức làm ra một bài thơ, ca tụng vụ mùa bội thu này.
Mấy ngày sau, tình hình thu hoạch lúa sớm được báo lên.
Bởi vì giống lúa hạn chế, Trần Nhạc Sinh vẫn luôn theo sát những người này để hiểu hơn về tình hình. Bởi vậy không chờ thu thuế hắn liền đem báo cáo thu hoạch chỉnh sửa tốt báo lên cho Vân Thanh.
Như bọn họ sở liệu, sản lượng ở nông trang vương phủ cao hơn, đều đạt tới 230 cân một mẫu.
Mà các thôn trang còn lại, thu hoạch có chút so le không đồng đều, cũng may mọi người đều dùng phân bón. Bởi vậy sản lượng lúa sớm đến cuối cùng vẫn đạt đến 200 cân.
Cái con số này đã đủ làm người ta điên cuồng, càng đừng nói đến lúc sau còn có thể đạt cao hơn nữa.
Trên khuôn mặt phơi nắng đến ngăm đen của Trần Nhạc Sinh trần đầy vui mừng. Hắn hoàn thiện sổ tay gieo trồng lúa sớm cùng sổ tay phân bón trình lên trên. Lúc sau Vân Thanh lật xem, liền đồng ý in ấn phân phát cho thôn dân.
Sổ tay trồng lúa sớm có lẽ tạm thời không dùng được, sổ tay bón phân thì có thể sử dụng lập tức.
Lúc trước có rất nhiều người không dám dùng phương pháp bón phân mà Trần Nhạc Sinh dạy. Tuy nhiên không dám dùng cũng không phải chưa từng nghe nói qua, hiện tại sản lượng lúa sớm ở ngay trước mắt, sẽ không còn ai hoài nghi.
Chuyện này làm đến cực kỳ tốt, Vân Thanh đều phong thưởng cho Trần Nhạc Sinh cùng các vị quan đồng áng.
Mọi người vội vàng tạ ơn, Trương Chí phơi nắng giống Trần Nhạc Sinh, trên khuôn mặt rám đen tràn đầy kinh hỉ, vui mừng mà hành lễ theo.
Sau khi mấy người cáo lui, Bạch Thầm Khê có chút chần chờ mà nhìn Vân Thanh.
Vân Thanh cười nói: "Sư huynh có chuyện cứ nói thẳng đừng ngại."
Bạch Thầm Khê châm chước nói: "Lúa Lâm Ấp được mùa, cần phải báo cho triều đình không?"
Khiến lúa nước tăng gia sản xuất nhiều như vậy, là có thể viết công lao vào sử sách.
Hiện tại trữ vị chưa định, Thụy Vương là bởi vì bị liên lụy bởi án tử nhà ngoại Bình Vương nên mới ly kinh. Nếu có thể mượn công lao này, nói không chừng còn có thể chuyển vận.
Vân Thanh không có giấu giếm nói: "Sư huynh, Hoàng Thượng phi thường kiêng kị Vương gia, chuyện này đối với Vương gia không phải là công lao, mà là bùa đòi mạng."
Bạch Thầm Khê nhíu nhíu mày, tuy rằng y thất vọng đối với triều đình. Nhưng nếu có thể dùng thủ đoạn thường quy đoạt đích, tất nhiên càng thêm danh chính ngôn thuận.
Trung quân ái quốc đã khắc sâu vào trong xương cốt rất nhiều thần tử. Vân Thanh không giấu giếm điều này, Bạch Thầm Khê cũng không có phản ứng mâu thuẫn nào đối với ý tứ sâu sắc mà Vân Thanh truyền đạt ra, nói: "Vậy thì tốt nhất cũng nên phòng ngừa tin tức này bị rò rỉ ra các châu huyện khác, tránh gây chú ý."
Y trầm ngâm một lúc lâu, đưa ra một biện pháp.
......
Người dân đối với lúa sớm vô cùng nhiệt tình, các nông quan đề xuất vừa thu hoạch lúa sớm xong sẽ gieo trồng lúa Lâm Ấp cho mùa vụ kế tiếp. Như vậy có thể tích trữ thêm nhiều giống lúa.
Trần Nhạc Sinh hỏi Vân Thanh, lại bị Vân Thanh phủ quyết.
"Lúa Lâm Ấp nên trồng xen kẽ với các loại cây trồng khác. Nếu vẫn luôn gieo trồng, sẽ giảm sản lượng, thậm chí sinh ra sâu bệnh. Khoai tây cũng là như vậy."
Trần Nhạc Sinh cùng các nông quan đều suy tư.
Lúa sớm được mùa làm không khí Phong Ninh nóng lên, tửu lâu trà quán, hai bên bờ ruộng, đều bị đem ra bàn luận.
"Thật là thần, vậy mà thật sự có loại lúa trong thời gian ngắn như vậy đã thu hoạch được, sản lượng còn cao như vậy!"
"Ai! Đừng nói nữa, ta vốn dĩ muốn đi lãnh giống mới, nhưng cha ta chết sống không cho. Hiện tại cả ngày ở nhà vỗ đùi hối tiếc, đáng tiếc dù vỗ rớt cái đùi cũng vô dụng."
"Đừng nghĩ nhiều nữa, sang năm chúng ta đều có thể trồng rồi!"
"Đúng vậy, trưởng thôn chúng ta đã hỏi quan gia, thu hoạch năm nay đều được quan phủ thu hồi, sang năm chúng ta có thể tới quan phủ mua loại lúa sớm."
"Cũng nhờ Vương phi."
"..."
Loại lúa sớm này là được Vân Thanh hạ lệnh phát, chuyện này mọi người đều biết. Bởi vậy hiện tại các bá tánh đối với Vân Thanh có thể nói là tôn sùng hết mực.
Tùy tiện vào một gian trà lâu, trong tai đều nghe được lời ca tụng Vương phi.
Các bá tánh nghị luận mấy ngày vô cùng náo nhiệt, lại đồn thổi không ít chuyện.
"Ngươi biết không? Vương phi kỳ thật là thần tiên được trời cao phái đến Ninh Châu. Loại lúa này cũng là Vương phi cố ý mang đến cho bá tánh Ninh Châu, không thể nói cho người khác. Bằng không trời cao sẽ giáng xuống trừng phạt Ninh Châu, thu hồi lúa lại."
"Ta đã nói Vương phi không phải phàm nhân rồi mà."
"Lúc trước có người đồn, bà nương nhà ta thật sự tin!"
Mọi người châu đầu ghé tai mà nhỏ giọng nghị luận, phảng phất đang nói tin tức bí mật gì đó, chưa đến mấy ngày, tin đồn liền truyền khắp các thôn quanh Phong Ninh.
......
Trên quan đạo Phong Ninh đi về hướng Vu Hoa huyện, một thương đội đang đi phía trước.
Mưa phùn kéo dài, hộ vệ đều mặc áo tơi vào.
Núi rừng nổi lên sương mù hơi mỏng, mùa hè hoa tươi cây xanh, mang đến một chút thú vui tao nhã.
Vân Thanh buông mành xe ngựa, suy nghĩ bay về phương xa.
Không biết trong núi Dữ huyện có phải cũng đang là dạng thời tiết này, hắn đã quen sống ở nơi đó chưa.
Thời điểm bận rộn nhớ nhung còn có thể áp chế được. Một khi rảnh rỗi, từng đợt từng đợt nhớ thương như tìm thấy sơ hở len lỏi rồi bao khắp tâm can, làm y cơ hồ muốn lập tức vượt qua thiên sơn vạn thủy này, đi đến bên cạnh người thương.
Hôm trước Vân Thanh nhận được tin của Hạ Trì, vũ khí đáp ứng cho Thôi Hồng đã chế tạo xong, ít ngày nữa Thôi Hồng sẽ dẫn người tới Ninh Châu thu hồi.
Vân Thanh nhanh chóng ra quyết định, đem Phong Ninh giao lại cho sư huynh, chuẩn bị dẫn người đi Dữ huyện.
Chỉ là lần này đi ra ngoài không có khua chiêng gõ trống, y cũng chỉ có thể lẫn vào thương đội lặng lẽ rời đi.
Chờ tới Vu Hoa huyện, Vân Thanh liền bỏ xe thay ngựa, dẫn người chạy như bay về phía Dữ huyện.
Bảy ngày sau, đoàn người liền tới phụ cận Dữ huyện.
"Hu—" Vân Thanh thít chặt cương ngựa: "Sắc trời đã tối, hôm nay ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trực tiếp vào núi.
"Tuân lệnh."
Bọn họ nhiều người, trực tiếp vào trong huyện bao hai cái viện lớn nhất.
Vân Thanh kêu mang nước tắm lên, tẩy một thân mệt mỏi vì đi mấy ngày liền.
Nghĩ đến ngày mai đã có thể nhìn thấy Hạ Trì, y cảm thấy cả người đều có sức lực, đường đi vất vả đều không tính là gì.
Vân Thanh mặc áo ngủ vòng qua bình phong, dùng khăn tùy tiện lau tóc vài cái liền ném tới một bên.
Từ trước đến nay y đều không kiên nhẫn lau tóc dài, khi ở vương phủ luôn có A Thư nhìn chằm chằm y lau khô tóc, không có ai nhìn y liền mặc kệ.
Đang định thổi đèn đi ngủ, trong viện lại đột nhiên truyền đến động tĩnh.
"Ai?!" Người trong viện đều là thị vệ bảo hộ y. Vân Thanh nghe được âm thanh mọi người quát lớn, nhíu nhíu mày. Ở cảnh nội Ninh Châu, y thật sự không thể đoán được là ai đã điều tra hành tung bọn họ, nửa đêm còn tới cửa tìm.
Vân Thanh nghe bên ngoài không có tiếng đánh nhau, tính đẩy cửa ra xem tình hình.
Mới vừa rút then cửa, cửa liền bị người bên ngoài đẩy ra.
Vân Thanh chợt cả kinh, thế mà đối phương có thể lặng yên không một tiếng động đột phá phòng tuyến thị vệ, rốt cuộc là người nào?
Y phản ứng cực nhanh lùi về phía sau, nhưng y không có võ, làm sao nhanh hơn đối phương được.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, người vừa tới liền kéo y trở về.
Trong lòng Vân Thanh biết mình không phải đối thủ, nương theo lực kéo về nâng đầu gối định đá vào giữa hai ch@n đối phương — lại bị đối phương duỗi tay bắt được đầu gối.
Nháy mắt tiếp theo, trọng tâm Vân Thanh không vững mà đâm vào lòng ngực đối phương. Giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: "Vương phi, ai dạy em chiêu này?!"
Vân Thanh ngẩng đầu, đối diện với Hạ Trì, biểu tình vẫn còn sợ hãi.
Trên mặt Hạ Trì còn chưa tan hết vui vẻ, hắn thấy rõ bộ dáng Vân Thanh, hô hấp liền khó khăn.
Tóc đen rối tung, cả người còn mang hơi ẩm.
Bởi vì vừa rồi bị hắn lôi kéo, vạt áo có chút tán loạn.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, nước trên tóc rơi xuống, thấm ướt vạt áo trước. Xiêm y mỏng ướt dính vào làn da, ẩn hiện phong cảnh trong đó.
Cửa phòng ngủ mở lớn, bọn thị vệ bởi vì động tác của hắn vừa rồi nên vẫn lưu lại trong viện, còn chưa kịp rút về.
Hạ Trì mím môi, liền đứng trước cửa lớn khom người bế Vân Thanh lên, đem cả người y che kín mít trong lòng ngực mình.
Vân Thanh không kịp phòng ngừa đã bị Hạ Trì bế ngang lên, không thể không duỗi tay ôm lấy cổ đối phương.
Tuy Vân Thanh mảnh khảnh, nhưng thân hình y thon dài, thể trọng đương nhiên không nhẹ, Hạ Trì ôm y lại có bộ dáng cực kỳ thoải mái.
Vân Thanh nhìn đôi tai hồng hồng của Hạ Trì, nhớ tới màn vừa rồi, hậu tri hậu giác mà cười ra tiếng.
Cảm thấy thời điểm Hạ Trì cả kinh trừng lớn mắt, lỗ tai vô hình trên đầu dường như có chút dựng đứng lên.
Y không nhịn được chống thân thể giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Hạ Trì.
Thật sự không có lỗ tai.
Thấy Hạ Trì cúi đầu nhìn y, Vân Thanh dừng động tác một chút, sau đó cong cong hai mắt, lên tiếng dỗ dành: "Ngoan nào, ngoan nào, đừng sợ."
Tiếng nói mát lạnh bị đè thấp, nghe tới vừa mềm vừa nhẹ, như là đang dỗ tiểu hài tử.
"Tròn Tròn ngoan."