Sáng sớm, bước chân Đổng Thành Ích vội vàng đi đến khách viện.
Ông vì đoái công chuộc tội, sau khi được Vân Thanh phân phó liền lập tức dẫn người đem bạo dân nhốt vào đại lao, thẩm vấn suốt đêm.
Vốn dĩ chỉ định tội bọn họ, không nghĩ tới lại không cẩn thận hỏi ra chuyện có liên quan đến nguyên nhân dị thường ở Cát Châu.
Ông không dám trì hoãn, sửa sang lại hoàn hảo bản khai cung thì vội vàng tới bẩm báo.
"Vương gia, Đổng đại nhân có chuyện quan trọng tới bẩm báo."
Thị vệ ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo, Hạ Trì mở mắt ra, nháy mắt tỉnh táo lại.
Lắng nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp ở bên tai, hắn nghiêng đầu, hôn hôn sắc môi nhạt nhẽo của người bên gối.
Sự việc tối hôm qua vẫn còn hiện lên trong đầu, trong lòng vẫn còn cảm thấy vui mừng, chỉ ngủ không đến bốn canh giờ nhưng thần thái vẫn sáng láng như cũ.
Hạ Trì thử thử độ ấm trên trán Vân Thanh, lại cẩn thận xác nhận miệng vết thương của y không có chảy máu thấm vào băng vải. Sau đó mới dịch chăn đắp cho y, xuống giường khoác áo ra cửa.
Đổng Thành Ích khoanh tay hầu ở trong viện, trước mắt ông có quầng thâm, quan phục cũng nhăn nheo bào nhèo, hiển nhiên đã một đêm không ngủ.
Hai người cùng đi thư phòng, Đổng Thành Ích không đợi Hạ Trì mở miệng dò hỏi, liền lấy bản khai cung có ấn dấu tay đỏ trình hai tay lên cho Hạ Trì: "Vương gia, theo thần phỏng đoán, có lẽ Cát Châu có người khởi nghĩa."
Giữa mày Hạ Trì nhíu lại, đọc kỹ bản khai cung trong tay.
Đổng Thành Ích tiếp tục nói: "Có nạn dân thuật lại, tháng trước bọn họ nghe nói Liễu huyện có người náo loạn, huyện nha đều bị chiếm, nha môn không cho bọn họ lén bàn tán việc này. Nếu bị phát hiện liền bị giam vào đại lao, cho nên chuyện này truyền đi không nghiêm trọng lắm."
"Sau lại gặp nạn châu chấu, quan phủ không đề cập đến chuyện cứu tế chút nào. Bọn họ mắt thấy sống không nổi, liền muốn ra ngoài kiếm kế mưu sinh, quan phủ lại không cho. Lưu Nguyên Bá vốn dĩ là ác bá ở vùng bọn họ, gã dẫn người đánh chết người của quan phủ, bọn họ mới có một đường trốn ra khỏi Cát Châu."
Hạ Trì nhanh chóng đọc qua bản cung khai, trong lòng liền nhảy ý nghĩ.
Nếu đúng như phỏng đoán, Tri Châu Cát Châu liều mạng che giấu tình hình tai nạn không dám báo lên triều đình cũng có thể giải thích được.
Cát Châu có người khởi nghĩa, Tri Châu đem sự tình che kín ở Cát Châu. Vì hoàng đế cũng là tự mình khởi nghĩa đoạt giang sơn, sao có thể bao dung cho loại sự tình này? Hơn nữa bá tánh đang sống như thế nào mà đột nhiên khởi nghĩa?
Vốn dĩ đã che giấu đến cực nghiêm, nhưng không nghĩ tới Cát Châu cố tình lại gặp phải nạn châu chấu.
Nạn châu chấu là tai họa cực kỳ nghiêm trọng, nếu Cát Châu đăng báo tình hình tai nạn. Triều đình tất nhiên sẽ phái khâm sai đi cứu tế, đến lúc đó chuyện họ gắt gao muốn giấu gạt rốt cuộc cũng không che được.
Bởi vì Cát Châu không dám báo lên, không có triều đình cứu tế tất nhiên không có cách nào trấn an nạn dân. Sau đó lại vì sợ sự tình bại lộ, không cho bá tánh rời đi...
Hạ Trì đem bản khai thả lại trên bàn: "Lập tức xử trí nạn dân dựa theo phương pháp Vương phi đề ra.Tình huống Cát Châu không rõ, về sau nạn dân có chạy đến đây điều phải tra rõ ràng mới tiến hành an trí. Chuyện này không cần nói ra bên ngoài."
"Vâng, thần đã biết phải làm như thế nào."
Căn cứ vào bản khai cung, khoảng cách sự tình bùng nổ đã được hai tháng, khoảng thời gian phát sinh nạn châu chấu cũng đã phát sinh gần một tháng. Tri Châu Cát Châu vẫn như cũ không có đăng báo tình hình tai nạn, liền chỉ có một giải thích —
Khởi nghĩa ở Cát Châu vẫn chưa có được áp xuống.
Nếu chỉ là đội ngũ nhỏ bình thường, Cát Châu hơn một ngàn châu binh, rất nhanh liền có thể tiêu diệt. Nhưng hiện tại đã kéo dài hai tháng mà vẫn không có kết quả, tất nhiên tình huống không đơn giản.
Khi Hạ Trì trở lại phòng ngủ, Vân Thanh vừa mới tỉnh lại.
Nghe được tiếng mở cửa vang lên, y quay đầu nhìn về phía Hạ Trì: "Vương gia sớm như vậy đã đi nơi nào?"
Hạ Trì đi qua: "Đổng Thành Ích có việc bẩm báo."
Vân Thanh dùng tay không bị thương chống người ngồi dậy, mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có chút mê mang, nháy mắt đã tỉnh táo lên: "Là đám nạn nhân kia đã nói gì sao?"
Hạ Trì vội vàng duỗi tay ra đỡ, sau đó thuận thế ôm người vào lòng ngực.
"Đúng vậy."
Hạ Trì đem sự tình thuật lại cho y, Vân Thanh nhẹ nhàng nhăn mi lại: "Em nhớ là phủ Hằng vương có thị thiếp họ Giả đúng không?"
Hạ Trì gật đầu: "Đúng là chi nữ của Giả Thắng."
Tri Châu Cát Châu Giả Thắng, Cảnh Tự năm mười chín điều nhiệm nhậm chức Tri Châu Cát Châu, hiện giờ đã nhậm chức được 5 năm.
Hiện giờ bọn họ không biết Cát Châu cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Giả Thắng có phải vô tội trong chuyện này hay không, nhưng ông ta lại trơ mắt không màng tới bá tánh gặp họa là sự thật trước mắt, thật sự uổng công là quan phụ mẫu.
Thấy Vân Thanh vẫn cau mày trầm tư, Hạ Trì duỗi tay xoa xoa giữa mày y: "Ngày hôm trước A Việt đã phái ám vệ đi tra xét, rất nhanh sẽ có tin tức, đừng nghĩ nhiều."
Vân Thanh cẩn thận hồi tưởng lại một chút cốt truyện trong nguyên tác, xác nhận trong truyện không có đề cập đến chuyện này. Chứng minh chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến cốt truyện chính. Suy ngược trở lại, lần khởi nghĩa này hẳn là không có lan đến phạm vi quá lớn.
Nghĩ thế, y cũng hơi yên lòng.
Vân Thanh nghĩ nghĩ nói: "Bảo người đem chuyện này nói cho Thôi Hồng."
Việc khởi nghĩa có thể để Tri Châu Nhạc Châu báo lên, như vậy triều đình sẽ giải quyết càng nhanh. Địa vị của bọn họ vốn đã mẫn cảm, chỉ cần bẩm báo tình hình lên là tốt rồi.
Hạ Trì gật đầu đáp ứng.
Nói xong chính sự, Vân Thanh vỗ vỗ hắn: "Đỡ em dậy."
Hạ Trì đứng lên, Vân Thanh đang muốn xuống giường, Hạ Trì đã ngồi xổm xuống nắm lấy chân y mặc vớ vào.
Vân Thanh cả kinh, theo bản năng rụt chân lại.
Hạ Trì lại không buông tay.
Hắn quỳ một gối ngồi xổm trước giường, cúi đầu nghiêm túc xỏ vớ cho y.
Tay Hạ Trì rất nóng, vết chai trên tay lơ đãng xẹt qua lòng bàn chân mang đến một trận ngứa ngáy.
Sống lưng Vân Thanh tê rần.
Lúc y còn ở cô nhi viện đã tự học mặc quần áo cho mình, từ khi đó cũng không còn ai giúp y mang vớ nữa.
Động tác như vậy thật sự quá mức thân mật, chứa đầy sủng ái cùng trân quý.
Trên mặt Vân Thanh trấn định, nhưng thính tai đã lặng lẽ đỏ lên.
Sau khi mang xong giày vớ, Hạ Trì mới lui lại để Vân Thanh đứng dậy. Y không nhìn Hạ Trì, muốn che giấu cảm xúc nên lập tức đi đến nơi rửa mặt.
Bàn chải đánh răng Vân Thanh tự mang đã sớm bị cướp cùng hành lý, y chỉ có thể tạm chấp nhận dùng muối cùng nhánh cây chà răng.
Sau khi súc miệng, không đợi y động thủ, bên cạnh liền vươn tới một bàn tay, động tác tự nhiên mà lấy khăn bỏ vào bồn nước thấm ướt vắt cho khô,
Vân Thanh bất đắc dĩ mà quay mặt lại: "Vương gia, tay của em không phế."
Hạ Trì giơ khăn lau mặt cho y, thoạt nhìn cực kỳ thích thú: "Ta biết, là ta nguyện ý hầu hạ Vương phi."
Vân Thanh nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể buông tay tùy ý để hắn giúp mình lau mặt.
Hạ Trì so với Vân Thanh cao hơn một ít, lúc này Vân Thanh vì để thuận tay Hạ Trì mà hơi ngẩng mặt lên.
Được nước ấm lau qua, khuôn mặt Vân Thanh mang theo hơi ẩm. Lông mày cùng lông mi đen nhánh. Y bị phơi nắng hết một mùa hè mà làn da vẫn trắng đến phát sáng như cũ. Vì vừa mới súc miệng xong, nên đôi môi so với ngày hôm qua hồng nhuận hơn một chút.
Động tác trên tay Hạ Trì dần chậm lại, hắn như bị mê hoặc hôn lên môi Vân Thanh. Sau đó là chóp mũi, giữa mày, hai gò má... Không có chỗ nào mà hắn không thích.
Một lát sau, Hạ Trì lại lần nữa vắt khăn, cẩn thận giúp Vân Thanh lau mặt lần nữa.
......
Hạ Trì rời khỏi Phong Ninh không có che giấu, hiện tại quan viên Phong Ninh đều biết hai người bọn họ đều không ở phủ thành, yêu cầu cả hai mau chóng trở về.
Sự việc ở Quách Độ huyện đã an bài xong, Vân Thanh bèn đem thuế ruộng mà mình đã hứa hẹn với Lý Hữu Lương trước đó giao cho Đổng Thành Ích giữ hộ, hẹn sau khi bọn họ ổn định cuộc sống thì sẽ giao lại. Nếu không thì đám nạn dân cầm mấy thứ này không có chỗ cất, chỉ sợ không phải bị trộm cũng là bị cướp.
Bạo dân đã trừ, Tiết Kỳ để lại tiểu đội hai mươi người, liền mang những người còn lại rời đi cùng với Hạ Trì, Vân Thanh.
Đoàn người đi đến nửa đường thì tách ra, Hạ Trì âm thầm giao việc chiêu binh cho Tiết Kỳ, tiếp tục cùng Vân Thanh trở về.
Sau hai ngày, bọn họ thu được tình báo ám vệ điều tra ở trên đường, rốt cuộc hiểu rõ tình huống ở Cát Châu.
Đầu tháng sáu, Tri Châu Cát Châu hạ lệnh bắt đầu trưng thu thuế thân. Năm ngoái Cát Châu khô hạn, thu hoạch không tốt, người dân không thể giao ra thuế thân. Sau đó nổi lên xung đột với người thu thuế, bên thuế trong lúc thất thủ giết người, thôn dân phẫn nộ mà bạo khởi, giết lại người thu thuế.
Tri Châu Giả Thắng mấy năm nay bóc lột bá tánh, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, dung túng phú thương viên ngoại khinh nam bá nữ. Các bá tánh sớm đã nhịn không nổi, chuyện này vừa xảy ra, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Chuyện trong thôn cũng không làm, mọi người tập kết lại, trong lúc quan phủ còn chưa phản ứng lại được, trực tiếp xông vào huyện thành chiếm lĩnh huyện nha, giết hết quan viên nha môn.
Giả Thắng giận dữ, điều động châu binh đến trấn áp, nhưng bọn họ phải chừa người lại thủ huyện thành, chỉ phái ra 500 châu binh nhưng nhất thời không thể tiến công vào.
Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều người noi theo bọn người khởi nghĩa giết người thu thuế. Sau đó gia nhập vào đội ngũ, chờ đến khi Giả Thắng phản ứng lại đem toàn bộ châu binh đến thì đã sớm không còn là một đám thôn dân bạo động như ban đầu nữa rồi.
Vân Thanh cau mày, năm trước khô hạn, triều đình sớm đã hạ lệnh miễn trừ thuế thân năm nay của Nhạc Châu, Ninh Châu cùng Cát Châu. Giả Thắng giảm thuế, rồi thu theo sắc lệnh của triều đình, nhưng cuối cùng số tiền thuế đó sẽ đi vào túi của ai thì rất rõ ràng.
Y giương mắt đối diện với Hạ Trì: "Vương gia cảm thấy sự tình ở Cát Châu Hằng vương có biết không?"
Hạ Trì xuy nói: "Hắn chỉ là Tri Châu nho nhỏ, nếu sau lưng không có người chống đỡ, nào đám hoành hành không cố kỵ như vậy?"
Chỉ sợ rằng bọn chúng cũng chưa nghĩ tới sự tình sẽ nháo đến nước này. Quân khởi nghĩa Cát Châu hiện tại đã tập kết được hơn hai ngàn người. Châu binh vốn dĩ chỉ huấn luyện cho có, nhân lực đông còn có khả năng thắng lợi, nhưng kéo dài đến hiện tại, châu binh cũng không thể chống đỡ nổi.
"Ta đoán chuyện này Giả Thắng còn không nói cho Hạ Nguyên biết."
Vân Thanh vừa suy nghĩ liền hiểu rõ ý của Hạ Trì: "Cũng đúng, nếu hắn biết, tất nhiên sẽ lập tức cắt đuôi cầu sinh."
Tham ô nhận hối lộ, bóc lột bá tánh, bức cho bá tánh khởi nghĩa, nếu chuyện này có liên quan đến hắn, sẽ không chỉ tùy tiện ban lệnh cấm là có thể giải quyết.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo để vặn ngã Hạ Nguyên. Chỉ cần bọn họ đem tin tức tiết lộ cho Hạ Lan đầu tiên, để Hạ Lan chặn đứng tấu chương, thọc chuyện này ra trước, ngay lúc đám người Hạ Nguyên chưa xử lý được chứng cứ. Hạ Nguyên liền khó xoay người.
Nhưng Hạ Nguyên hiện tại không thể lật.
Hạ Trì đốt tin tình báo, ném vào trong bồn, nhìn ánh lửa li3m láp thư tín từng chút một.
- ---
Happy New Year!
Tui ăn Tết kỹ quá hehe, bắt đầu đăng lại thường xuyên nè!