Thiếu niên khó chịu lăn qua lăn lại trên giường, nhận thấy không khí mát mẻ thì đột nhiên nhảy lên, nhào về phía nhiệt độ thấp hơn.
Hơi thở thanh đạm nhào tới làm Cố Nghịch cứng đờ, tay cũng không biết đặt ở đâu.
Bạch Phó Tinh chậm lại một chút, tay ôm cổ hắn, mơ mơ màng màng nhìn hắn, giống như đang phân biệt xem hắn là ai.
Cố Nghịch đối diện với đôi mắt ướt sũng kia, cục đá trong tay như hoà tan, từng ngón tay nắm túi đá khẽ giật giật.
Nhóc thỏ yêu của hắn, đã hoá hình ngay trước mặt hắn.
Mà nhóc thỏ yêu thần trí không rõ lại không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trên đầu vẫn là hai tai thỏ mềm mại màu hồng nhạt, thoải mái chào hỏi hắn:
"Hi, vợ!"
Ánh mắt thiếu niên đen nhánh sáng ngời, giống như đôi mắt mà hắn đã nhiều lần nhìn thấy trong mộng, tất cả hình ảnh mờ ảo về nhóc thỏ yêu dần dần rõ ràng.
Đầu ngón tay Cố Nghịch khẽ động, lập tức chạm đến da thịt trơn bóng, giờ hắn mới ý thức được bây giờ cậu không mặc gì cả, thế là bèn tách ra khoảng cách giữa hai người, xoay người đưa lưng về phía cậu.
Cố Nghịch cởi áo khoác của mình xuống rồi đưa ra sau: "Mặc đồ vào đã."
Nhóc yêu quái lại trực tiếp nhào tới, nằm sấp trên lưng hắn, mơ mơ màng màng nói: "Hả? Anh nói cái gì cơ?"
Rõ ràng Cố Nghịch đã khựng lại một chút.
Thiếu niên ôm hắn càng chặt hơn, làn da trơn bóng dán sát vào sau lưng hắn, giọng điệu mềm mại nỉ non: "Cố Nghịch."
Giống như biết được hắn đang muốn tránh né mình, Bạch Phó Tinh siết chặt tay lại, giọng điệu mềm nhũn mang theo mùi sữa khẽ thì thầm bên tai hắn: "Cố Nghịch, anh thơm quá à."
Cố Nghịch: "Em buông tay ra trước đã."
Bạch Phó Tinh chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Nhưng ta không muốn buông đâu, như thế này thoải mái lắm."
Cố Nghịch xoay người, mặt vô biểu cảm lấy quần áo bọc người cậu lại.
Ánh sáng trong con ngươi Bạch Phó Tinh lóe lên, không vui mà phồng má nói: "Như vậy nóng lắm."
Cố Nghịch lấy một cái áo sơ mi rồi đưa qua, xoay người đưa lưng về phía cậu: "Tự thay cái này đi."
Bạch Phó Tinh nhận lấy cái áo, nghiêm túc mặc hơn nửa ngày, lại kiên nhẫn cài từng cái nút một.
Một lát sau, cậu hô lên giống như tranh công: "Mặc xong rồi, anh xem này."
Cố Nghịch quay đầu lại.
Thiếu niên đi chân trần, đôi chân vừa dài vừa thẳng, trắng đến chói mắt, áo sơ mi chỉ miễn cưỡng che qua mông.
Cậu cài mấy cái nút đến xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra thể thống gì, hai bên dài ngắn không giống nhau, thế nhưng bản thân lại rất đắc ý.
Cố Nghịch: "Em cài sai nút rồi."
Bạch Phó Tinh vội vàng cúi đầu nhìn.
Cố Nghịch bất đắc dĩ, giúp cậu cởi nút từng chút một, sau đó lại kiên nhẫn cài lại từng chút một.
Bọn họ cách nhau rất gần, làn da thiếu niên trắng nõn, một đoạn xương quai xanh tinh xảo còn lộ ra bên ngoài.
Động tác của Cố Nghịch vẫn bình tĩnh như thường.
Bạch Phó Tinh đứng thẳng tắp, căng thẳng nói: "Được chưa thế?"
"Đợi lát nữa." Cố Nghịch kiên nhẫn cài lại cái nút thứ hai.
Ngón chân Bạch Phó Tinh hồng hồng, vô thức cọ cọ trên sàn nhà.
Cố Nghịch bị chọc cười, khoé môi nhẹ nhàng cong lên: "Chân có lạnh không?"
Bạch Phó Tinh: "Không lạnh."
Cố Nghịch đưa dép lê qua rồi đặt ở bên chân cậu: "Em mang vào đi."
Bạch Phó Tinh lập tức nhét chân vào đôi dép mềm mại, cong cong đôi mắt: "Cảm ơn."
"Đây là đá lạnh mà em muốn." Cố Nghịch đưa túi đá trên bàn qua.
Bạch Phó Tinh mơ mơ màng màng đi lấy, nhưng nhìn thứ kia lại như bị hoa mắt, tay cậu vớ lấy khoảng trống, cứ cố gắng lấy được nó thì lại vớ được không khí, thế là cậu tức giận gạt túi đá xuống đất, quay sang ôm Cố Nghịch: "Anh ôm ta là được rồi mà."
Cố Nghịch lại khựng lại, tách ra một khoảng cách với cậu rồi nói: "Cục lông nhỏ."
"Hả?"
Cố Nghịch: "Thỏ của tôi đâu rồi?"
Bạch Phó Tinh kéo tay hắn, bảo hắn sờ sờ lên tai thỏ của mình, mềm giọng nói: "Ở đây mà."
Xúc cảm trong lòng bàn tay là lớp lông xù mềm mại, trong lòng hắn như có một loại cảm giác kỳ dị, giống như là bị cái gì đó nhẹ nhàng cào qua.
Bạch Phó Tinh nghiêm túc nói: "Anh không tin thì sờ đuôi của ta đi."
Cố Nghịch thu tay về, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Mới ngửi một ngụm mà đã thành như vậy rồi sao?"
"Ừm." Bạch Phó Tinh nghiêm túc gật gật đầu: "Bởi vì trước đó ta chưa ngửi thấy bao giờ cả."
Nhóc yêu quái chưa từng ngửi mùi rượu nên rất mẫn cảm với thứ này, có lẽ sau này sẽ khá hơn một chút.
Cố Nghịch nhìn người không hề phòng bị với mình, nhẹ nhàng nói: "Nhóc yêu quái nhà em cũng lớn gan thật."
Bạch Phó Tinh ngây ngốc, đưa tay ôm cổ hắn, ngửa mặt nhìn hắn.
Cố Nghịch nhẹ nhàng nhướng mày: "Không sợ tôi đưa em đến viện nghiên cứu à?"
Bạch Phó Tinh cong mắt: "Anh không nỡ đâu."
Cố Nghịch không nói lời nào.
Bạch Phó Tinh coi hắn im lặng là đồng ý, thế là mặt hơi đỏ lên, mất tự nhiên nói: "Vậy có phải anh thương ta không?"
Cố Nghịch chuyển đề tài, bình tĩnh nói: "Tay dơ rồi." Nói xong liền đi lấy khăn ướt lau cho cậu.
Bạch Phó Tinh không để yên cho hắn lau tay, cứ muốn quấy phá.
Cố Nghịch vẫn kiên nhẫn nắm lấy cổ tay cậu, lẳng lặng nói: "Tuy là không nỡ nhưng nếu em vẫn cứ lộn xộn thì..."
Bạch Phó Tinh đỏ mặt lên, cắt ngang lời hắn: "Vậy là anh thật sự không nỡ hả?"
Cố Nghịch: "..."
Bảo cậu tỉnh thì cậu lại mơ mơ màng màng nói lung tung.
Bảo cậu say thì cậu lại có thể bắt được trọng điểm tốt như vậy.
Bạch Phó Tinh túm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng nói: "Có phải không dợ?".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cố Nghịch: "Ừ."
Trong lòng Bạch Phó Tinh vui vẻ, nhịn không được muốn nghe nhiều lời hay ý đẹp hơn: "Tại sao thế?"
Hầu kết Cố Nghịch khẽ lăn, hắn bình tĩnh tìm một cái cớ có thể thuyết phục mình: "Bởi vì chúng ta đã sống chung nhiều ngày rồi."
Bạch Phó Tinh ngượng ngùng nói: "Thật ra ta không muốn làm thỏ của anh đâu, ta muốn làm..."
Cố Nghịch nhìn về phía cậu.
Bạch Phó Tinh: "Ông xã anh cơ."
Cố Nghịch cứng đờ.
Bạch Phó Tinh chớp chớp mắt: "Ta nói ta muốn làm ông xã của anh."
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch hỏi: "Muốn làm cái gì của tôi?"
Bạch Phó Tinh ghé vào tai hắn: "Ông xã."
Hơi thở trong veo sạch sẽ của thiếu niên cách rất gần. Cố Nghịch không nói lời nào, dừng một chút rồi cất tiếng: "Tôi không nghe rõ."
Bạch Phó Tinh rành mạch lặp đi lặp lại một lần nữa: "Ông... Xã..."
(truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ứng dụng W màu cam, WA.TT.PAD cmj.jinju!!)
Lỗ tai Cố Nghịch có chút đỏ lên, không hiểu sao trái tim bị hai chữ kia làm cho ngứa ngáy, hắn cố hết sức bình tĩnh hỏi: "Còn nóng không?"
Bạch Phó Tinh lắc đầu: "Không nóng nữa."
Cố Nghịch rũ mắt xuống, giúp cậu lau sạch sẽ tay: "Đi ngủ sớm đi nhé?"
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, mang theo một chút bất đắc dĩ và cưng chiều, truyền đến trong tai thật đúng là sự dịu dàng trí mạng. Mặt Bạch Phó Tinh đỏ lên, đầu ngón tay căng thẳng giật giật, len lén nhìn sườn mặt hắn.
Cố Nghịch ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu: "Làm sao thế?"
Bạch Phó Tinh nhỏ giọng nói: "Anh hiền huệ quá đi à."
Cố Nghịch buồn cười.
Bạch Phó Tinh nhẹ nhàng phồng má, nói như sự thật hiển nhiên: "Kiểu như anh rất thích hợp làm vợ của ta đó."
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch buông tay: "Được rồi."
Bạch Phó Tinh nhào vào trong ngực hắn.
Cố Nghịch theo bản năng đỡ lấy thắt lưng cậu, nhưng sau đó lại buông ra rồi nói: "Đứng yên nào."
"Ưm?" Thiếu niên khó hiểu nhìn về phía hắn, chất giọng mềm mại nhão nhoẹt, mang theo giọng mũi rõ ràng.
Cố Nghịch nghiêm mặt đáp: "Đừng có ôm tới ôm lui."
Thế là thiếu niên ủy khuất nói: "Nhưng lúc trước tụi mình đều như vậy mà..."
Cố Nghịch dời tầm mắt: "Em có chỗ nào không thoải mái không?"
Bạch Phó Tinh không hài lòng với sự lãnh đạm của hắn, ủy khuất nói: "Ta là cục lông nhỏ đó."
Cố Nghịch đáp một tiếng: "Tôi biết."
Bạch Phó Tinh nghiêm túc giải thích cho hắn: "Ta không phải là yêu quái xấu xa thích ăn thịt người, ta là yêu quái tốt bụng muốn kết hôn với anh cơ."
Cố Nghịch hầu kết nhẹ nhàng lăn một chút: "Bây giờ em đang không tỉnh táo..."
Bạch Phó Tinh trực tiếp hôn lên mặt hắn một cái.
Cố Nghịch cứng đờ.
Bạch Phó Tinh tách ra một chút, ôm mặt hắn, chớp chớp mắt: "Ta có đẹp không?"
Cố Nghịch không trả lời mà cũng không nhìn cậu, chỉ bình tĩnh nói: "Ngồi xuống."
Bạch Phó Tinh ngồi ngay ngắn, mặt đỏ lên: "Ta có đẹp không?"
Cố Nghịch nhìn cậu một cái, vài giây sau thì bình tĩnh dời tầm mắt, yết hầu nhô lên khẽ lăn.
Lúc trước hắn không có khái niệm gì với từ xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy người này, hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ ở cậu thật sự trúng ngay điểm thẩm mỹ của mình, là người mà hắn thấy đẹp nhất từ trước đến giờ.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Bạch Phó Tinh thấy Cố Nghịch không nhìn mình thì lập tức nhảy dựng lên, ôm chặt lấy hắn, vui vẻ nói: "Vậy tức là rất đẹp rồi!"
"Ừm." Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Bạch Phó Tinh không ngờ sẽ nhận được câu trả lời khẳng định từ hắn, thế là cậu cong mắt nghiêm túc nói: "Vậy anh nguyện ý làm vợ của ta hả?"
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh tựa đầu vào vai hắn, kéo tay hắn dịch xuống từng chút một: "Đây là cái gì đây?" Sau đó cậu tự hỏi tự trả lời: "Eo thon nhỏ."
Bạch Phó Tinh kéo dài giọng nói, nói từng chữ rõ ràng: "Eo... Thon... Nhỏ... Đó..."
Eo của cậu rất nhỏ, hầu kết Cố Nghịch lại khẽ động, thu tay về.
Này thì trước đây gọi ta là quả bóng xù này. Bạch Phó Tinh mặt mày hớn hở, nắm lấy tay hắn tiếp tục dịch qua, kiêu căng hừ một tiếng: "Đây là cái gì?"
Cố Nghịch dừng một chút rồi suy đoán: "Cơ bụng sao?"
Khuôn mặt Bạch Phó Tinh lộ ra đắc ý nhưng không nói gì.
Nhưng cậu vừa thả lỏng thì trên bụng liền có một tầng thịt mỡ hơi mỏng.
Cậu thật sự béo lên rồi, trong khoảng thời gian này được Cố Nghịch nuôi béo lên nhiều lắm.
Bạch Phó Tinh nghiêm túc nói: "Vậy anh có bằng lòng làm vợ ta không? Ta vẫn chưa có vợ nữa."
Cố Nghịch mặt không chút thay đổi: "Em nghỉ ngơi trước đi đã."
Bạch Đi Tinh biết mình bị cự tuyệt, phồng má, nhỏ giọng nói: "Có phải tại vì đuôi của ta ngắn quá không?"
Không đợi Cố Nghịch nói chuyện, cậu liền nghiêm túc giải thích: "Bởi vì nó tròn nên nhìn bằng mắt thường rất ngắn thôi, nhưng thật ra không phải như vậy đâu, không tin thì anh sờ tí xem." Nói xong liền kéo tay Cố Nghịch sang.
Lòng bàn tay hắn lập tức cảm nhận được một lớp lông xù.
Bạch Phó Tinh nghiêm túc nói: "Hơn nữa mọi phương diện điều kiện của ta đều không tệ đó. Gia cảnh giàu có, tính cách ổn trọng, dịu dàng săn sóc, đa tài đa nghệ. "
Cố Nghịch không nói lời nào, vài giây sau, khóe môi cong cong: "Ý em là biết nhảy à?"
Bạch Phó Tinh lập tức nói: "Đó là điệu nhảy hấp dẫn bạn đời của ta."
Cố Nghịch: "Gia cảnh giàu có tức là có nhiều thịt khô sao?"
Bạch Phó Tinh bị cười nhạo thì mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nên trực tiếp dùng sở trường thỏ bá đạo nhất của mình mà cưỡng ép: "Ta khuyên anh nên mau mau đồng ý mối hôn sự này đi, nếu không thì ta sẽ cưỡng ép trai nhà lành, đè anh ra hôn đến mức anh kêu chít chít luôn đấy."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh đè hắn lại, trong phòng lập tức vang lên một chuỗi tiếng chụt chụt liên hồi, nghe qua rất thảm thiết. (:)))
Cố Nghịch bình tĩnh phối hợp với cậu: "Chít chít."
Bạch Phó Tinh lăn trên giường, cười đến mức đạp thẳng chân.
Cố Nghịch bất đắc dĩ đè cậu lại, nhẹ nhàng nói: "Có khát không?"
Bạch Phó Tinh gật gật đầu.
Cố Nghịch kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó nói: "Tôi đi rót cho em một ly nước, uống xong rồi đi ngủ."
Bạch Phó Tinh ngây ngốc nhìn hắn: "Ò."
Cố Nghịch đi ra ngoài rót nước cho cậu. Bạch Phó Tinh chờ hắn một hồi lâu, nhàm chán ôm lấy gối đầu, ngửi ngửi một chốc rồi dừng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nói: "Cố Nghịch ơi."
Chiếc gối vô cùng vô tội.
Bạch Phó Tinh ôm chặt: "Sao anh không nói gì vậy?"
Chiếc gối vô tội bị ôm chặt.
Bạch Phó Tinh lãng mạn dẫn nó đến phía trước cửa sổ, cùng nó ngắm trăng.
Bầu không khí rất tốt đẹp, Bạch Phó Tinh sờ sờ cái gối mềm mại rồi cất tiếng: "Cảm giác như anh mềm mại hơn bình thường nhỉ."
Nói rồi tay cậu lại nhẹ nhàng gãi cái gối.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực, tình cảm trong Bạch Phó Tinh trào dâng, buột miệng thốt ra: "Anh có bằng lòng ngủ cùng ta không?"
Không có âm thanh đáp lại, Bạch Phó Tinh coi như đó là đồng ý, thế là ngượng ngùng nhẹ nhàng cởi khóa kéo gối.
Cố Nghịch vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy Bạch Phó Tinh đang ôm lấy cái gối đầu, nghiêm túc đứng trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại thấp giọng thì thầm, sau đó liếc mắt đưa tình cởi bỏ khoá kéo của cái vỏ gối.
Cố Nghịch: "..."