Gần như giây tiếp theo sau khi bóng người bị đẩy ra khỏi kết giới, không gian giam giữ lại đóng lại.
Hai đầu gối Hôn Diệu khuỵu xuống tuyết.
Trước mắt của hắn chỉ có gió tuyết trống rỗng, không có Langmuir thì chỉ có một thanh loan đao bằng đồng và một chiếc sừng gãy.
Hôn Diệu nhịn đau vươn cánh tay trải đầy vết thương, dùng sức nắm lấy chiếc sừng dính máu đã từng là một bộ phận của hắn.
Liệu lựa chọn của hắn có đúng không?
Nếu một mình Langmuir trở về nhân gian, có thể sống tiếp không?
Hắn cũng không biết. Thậm chí hắn còn không thể nhìn rõ Langmuir lần cuối cùng, trong ký ức chỉ còn lại gương mặt loang lổ máu và nước mắt.
"Ngô Vương!!"
Phía sau truyền đến tiếng la hét của các thuộc hạ. Hôn Diệu quay đầu, trông thấy Thiên Phách dẫn theo nhóm ma tộc hoảng hốt chạy tới.
Đúng lúc này, một âm thanh lớn như sấm vang lên từ trên đỉnh, vang vọng khắp vực sâu Gasol.
Pháp trận vỡ nát rồi. Cuối cùng ánh sáng cũng không còn là dải nhỏ, ánh mặt trời trút xuống như thác lũ, rửa sạch vùng đất cằn cỗi này, ban phước lành cho từng tảng đá, từng bụi cây.
Đám ma thú đã quen với bóng tối bị ánh sáng mạnh làm kinh hãi, tiếng gầm của chúng vang vọng trong dãy núi Sương Giác, chim muông hót vang trên cành, vỗ cánh bay lên cao.
Tiểu ma tộc chưa từng thấy ánh sáng ban ngày sợ đến mức gào khóc, chui vào lòng của cha mẹ. Những cụ già gọi to tên người thân đã khuất, quỳ xuống trong nước mắt chảy dài trên gương mặt.
"Trời sáng rồi..."
"Là mặt trời! Là mặt trời nóng!"
Ma tộc khóc rồi lại cười, hết cười rồi lại khóc. Vô số cặp móng vuốt đầy vảy thô ráp giơ lên cao, dùng lòng bàn tay cảm nhận sức nóng của mặt trời.
"Gió nổi lên rồi!" Một giọng nói khác hét lên: "Chướng khí! Chướng khí bắt đầu nổi lên..."
Trời sáng rồi, gió nổi rồi.
Gió càng lúc càng lớn.
Chướng khí cắm rễ trong vực sâu hai trăm năm dần dần biến thành gió lốc bay lên.
Trong tiếng gọi của ma tộc, luồng khí này thậm chí còn cuốn tuyết lên, tạo thành một cảnh tượng rung động và tráng lệ ——
Vô số bông tuyết, từ mặt đất bay lên phía chân trời, tựa như hàng ngàn vong hồn quanh quẩn nơi đây đang lao về phía bầu trời nối liền với quê hương của họ.
Trên vách kết giới, các ma tộc hoàng cung đều xông tới, mỗi người đều phóng ra ma lực của mình, bảo vệ Hôn Diệu đã gãy cả hai sừng ở chính giữa.
Mà Ma Vương quỳ ở nơi đó, bình tĩnh ngước nhìn phương hướng bông tuyết bay cao.
Gió mạnh thổi loạn tóc hắn. Hai chiếc sừng gãy lúc ẩn lúc hiện, mép sừng tỏa ra ánh sáng màu nâu vàng tuyệt đẹp dưới ánh nắng chói chang.
Hắn thầm nghĩ: Ông à, ông cũng về nhà rồi sao?
Dần dà, gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi nổi như bông gòn trên cao, khoáng đạt mà đẹp đẽ, ấy là cảnh tượng mà ma tộc chưa từng thấy qua.
"Ngô Vương!!"
Thiên Phách đau đến xé lòng, đè lại bả vai của Hôn Diệu, đôi mắt đã đỏ hoe: "Sừng của ngài... sừng của ngài..."
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như đoán được tất cả.
"Khóc cái gì." Hôn Diệu vỗ bả vai Thiên Phách, hắn nhướn mày, khàn giọng nói: "Thiếu Vương nên kế vị rồi."
"Không!" Thiên Phách gào lên: "Hoàng cung mãi mãi chỉ có một vị Ma Vương." Nàng đột nhiên quỳ xuống, vành mắt ngấn lệ hôn lên vết rạn cháy sém trên chiếc đuôi của Hôn Diệu.
Modo và Asain cũng quỳ xuống, đám binh lính ma tộc cũng lần lượt quỳ xuống. Bọn họ cứa vào đuôi bằng móng vuốt, rồi lấy máu bôi lên trán mình.
"Ngô Vương!!!"
Bọn họ gầm lên như trống trận: "Ngô Vương!!!"
"..."
Hôn Diệu im lặng một lát rồi cười mắng: "Một đám ngu xuẩn, mới bảy năm mà đều bị Langmuir đại nhân của các ngươi làm thành đồ đần hết rồi sao? Trong vực sâu sao có thể chấp nhận một vị vua đã mất ma lực chứ..."
Hắn nói đoạn lại ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh mây trắng.
"Langmuir đại nhân..." Modo nhìn xung quanh tìm kiếm, vẻ mặt lo lắng dường như muốn hỏi lại không dám hỏi.
"Đừng tìm nữa." Hôn Diệu trầm giọng nói: "Thần mặt trời của vực sâu đã về nhà, chúng ta không bao giờ có thể gặp lại đối phương nữa."
=========
Khi Langmuir tỉnh dậy trên vách núi, vừa khéo có một con bướm bay khỏi chóp mũi y.
Ánh nắng đầu đông rất sáng, sưởi ấm xung quanh rất dễ chịu.
Trên vách núi có một lớp tuyết mỏng, nhiều nơi vẫn còn lộ ra những mảng cỏ và hoa dại rải rác.
Y tỉnh lại ở nhân gian.
Langmuir chậm rãi chớp mắt, không biết mình đã ngủ bao lâu.
Ký ức vẫn còn đọng lại âm thanh giòn tan trong gió tuyết, y tự tay chặt đứt sừng trái của Hôn Diệu, sau đó cũng không còn biết gì nữa.
Thánh Quân cố gắng trở người nhìn lên bầu trời.
Một góc trời xanh bị nhuộm vàng, chướng khí màu đen đang bị ăn mòn từng chút một.
Y biết rằng đó chính là từng thành phố mà mình đã từng che chở bảy năm trước, mỗi thành phố đều có pháp thuật thanh lọc chướng khí.
Khi chướng khí hóa thành mây đen đánh úp lại, tất cả người dân đều dừng công việc trong tay, rướn cổ lên bị nỗi sợ hãi ngày tận thế sắp sến dày vò. Các vệ binh vừa chạy vừa hô hào đừng hoảng sợ, nhưng bản thân bọn họ lại run rẩy đến mức không rút kiếm ra được.
Song ngay sau đó, bọn họ trông thấy ánh sáng vàng rực rỡ, pháp lực tạo thành một rào chắn vững chắc giữa các thành phố, hệt như những ngôi sao tạo thành một chòm sao.
Là Đức Mẹ hiển linh sao?
Nhưng đó rõ ràng là pháp thuật Thánh Quân bệ hạ để lại...
Trên vách kết giới, Langmuir nhìn bầu trời xa xa, tưởng tượng đến diện mạo của mỗi thành phố, thỉnh thoảng một dòng máu tanh ngọt dâng lên tận cổ họng, y liền nghiêng đầu phun ra.
Gió mát thổi lướt qua mái tóc xám bạc, Langmuir dần cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ, dưới thân là mùi hương của đất đai, y đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có một giọng nói dùng giai điệu thôi miên nói với y: Mọi chuyện đã kết thúc, con đường chuộc tội của ngươi cuối cùng cũng đã kết thúc. Hãy ngủ đi, ngủ đi.
Không, Langmuir nhỏ giọng nói, ta còn phải học cách "sống".
Khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã trong xanh.
Tất cả chướng khí đều tiêu tán không thấy.
Langmuir ngẩn ra một lúc lâu, tựa như mới thức dậy sau cơn ác mộng kéo dài nhiều năm.
Sương mù mông lung trước mắt, y thử một chút, cảm thấy mình vẫn có thể đứng lên. Thế là y bám chặt vào những hàng cây rậm rạp dọc đường, bước từng bước về phía trước.
Khi ý thức của y mơ hồ, Langmuir không nhận ra dị dạng của cơ thể mình.
Y không phát hiện —— một cặp sừng duyên dáng đã mọc ra trên đỉnh đầu, mà chiếc đuôi đầy vảy chẳng biết lúc nào đã rủ xuống phía sau.
Gần vách núi có một tháp canh, binh lính đóng quân trên tháp canh.
Bảy năm trước, ở đây còn có một giáo sĩ chịu trách nhiệm trông coi kết giới Gasol, nhưng kể từ khi thần điện Brett sụp đổ, việc canh gác đã trở thành một nghĩa vụ quân sự bình thường.
Khi chướng khí ập đến, hàng trăm binh sĩ nhắm mắt chờ chết, nhưng pháp thuật thanh lọc cũng ưu ái nơi này, các binh sĩ ngơ ngác cầm lá thư và bút mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ánh sáng vàng tan biến, một bóng dáng của ma tộc xuất hiện ở cuối chân trời.
Nhìn từ xa, ma tộc này có một cặp sừng rất đẹp, móng vuốt sắc nhọn, chiếc đuôi dài đầy vải. Nửa người nó nhuốm máu, mái tóc dài màu xám bạc xõa tung sau lưng, ma lực lượn lờ quanh người đậm đến đáng sợ, hệt như lệ quỷ bò ra từ địa ngục.
"... Ma Vương, là Ma Vương!"
Một binh sĩ trung niên sợ hãi lảo đảo một bước, sau lưng va vào tường gạch.
Anh ta hắng giọng, rống to lên: "Cảnh giác, cảnh giác! Kết giới của Gasol đã mở ra —— đó là Ma Vương!!!"
Một binh sĩ khác túm lấy anh ta: "Bình tĩnh nào Abel! Bộ dáng đó không đúng lắm, đối diện chỉ có một người..."
"Người, ngươi gọi thứ đó là người à?" Binh sĩ trung niên ấy hét toáng lên: "Tốt, ta biết ngay mà, ngươi cũng tin!"
"Theo ta thấy, các ngươi đều điên cả rồi, mới vài năm mà đã tin lời nói nhảm vô lý đó. Ta đã nói rồi, Aiden bệ hạ nhất định đã bị ma tộc che mờ mắt! Còn tìm đến một đám người bị ác ma quấn thân suốt ngày nói cái gì mà nhân loại có thể biến thành ma tộc, ai tận mắt chứng kiến? Bằng chứng đâu!?"
Abel chửi rủa một tiếng, đột nhiên cầm lấy cung tên lao lên tháp.
"Abel đừng làm loạn!"
"Ác ma, dừng lại!!" Abel hắng giọng hét to với bên dưới.
"Nếu ngươi tới gần thêm chút nữa, chúng ta sẽ bắn ngươi!!"
"Chết tiệt, nó không phản ứng! Nhìn đi, đây cũng gọi là con người sao!?"
"Abel, bình tĩnh, bình tĩnh một chút." Các đồng nghiệp đều giữ chặt binh sĩ đang kích động này. Bọn họ đều biết Abel —— người đáng thương này, tổ tiên đều là binh sĩ anh dũng chiến đấu chống lại ma tộc, chính hắn ta cũng coi đây là niềm tự hào, làm sao có thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, ác ma lại có cùng nguồn gốc với nhân loại?
Bốn năm đã trôi qua kể từ khi Aiden bệ hạ chính miệng tuyên bố tội ác của thần điện và quân vương. Lúc đầu vương quốc còn loạn thành nồi cháo và có rất nhiều người suy sụp như Abel.
"Mẹ kiếp!" Abel rống giận, hắb ta bị người khác kéo về phía sau: "Nhìn đi, nhìn ma lực của nó khủng bố cỡ nào! Nó có thể giết sạch chúng ta chỉ trong nháy mắt đấy!"
"Ta mặc kệ ma tộc trước đây là cái quái gì, hiện tại chúng nó đã là ác ma! Ác ma đã từng giết bao nhiêu nhân tộc, các ngươi quên rồi sao! Bây giờ Thánh Quân bệ hạ còn đang chịu khổ trong vực sâu, sống chết còn chưa rõ, các ngươi cũng đã quên rồi sao!"
Gào đến câu cuối cùng, không khí bỗng im bặt.
Hệt như chạm vào một điều cấm kỵ nào đó.
Sắc mặt tất cả binh sĩ đều trở nên xanh mét.
"Đừng cãi vã nữa!" May thay lúc này đội trưởng đã chạy tới: "Đại tướng quân Genard và các kỵ sĩ hộ quốc đã đến!"
Chỉ thấy một loạt đốm đen như thủy triều xuất hiện từ phía xa. Chẳng mấy chốc biến thành cờ tung bay còn có chiến mã chạy băng băng. Đó là kỵ binh của vương quốc nhân loại.
Một thớt tuấn mã chạy tới bên cạnh đại tướng quân, binh sĩ đưa tin hành lễ:
"Tướng quân! Aiden bệ hạ đang trên đường tới, lập tức đến vách kết giới, xin tướng quân tiếp đãi!"
"Ừ." Genard nặng nề gật đầu. Bảy năm trôi qua, đại tướng quân bại dưới tay Ma Vương này đã có tóc bạc bên thái dương và nhiều nếp nhăn trên trán.
"Bệ hạ có dặn dò gì không?"
"Bệ hạ nói, cố gắng tránh xung đột, nếu có khả năng trao đổi thì phải hỏi." Âm thanh của lính đưa tin đột nhiên run lên nói không rõ ràng: "... Tin tức của Thánh Quân bệ hạ."
"Hiểu rồi."
Tướng quân Genard nhắm mắt lại ——
Hóa ra đã bảy năm rồi, ông nghĩ.
Sau khi Aiden bệ hạ kế vị không xưng Thánh Quân, mà là quốc vương. Langmuir bệ hạ trở thành vị Thánh Quân và thần tử cuối cùng của vương quốc này, cũng trở thành vết sẹo mà cả vương quốc không thể nhìn thẳng.
Bảy năm không có tin tức gì, sống chết cũng không rõ ràng, nhưng có thể chắc một điều rằng vào cuối cuộc chiến ma tộc xâm lược, Thánh Quân đã lấy bản thân mình đổi lại vô số tù binh nhân tộc rồi đi theo Ma Vương xuống vực sâu.
Mọi người nói, Thánh Quân dốc hết sức bảo vệ một tòa thành, nhưng nhận được chỉ là lời thóa mạ và căm hận từ con dân.
Mọi người nói, Thánh Quân chủ động bước vào địa ngục, chỉ mang đi tấm thân đầy vết thương.
Mọi người còn nói, Thánh Quân trước khi đi đã từng quỳ trước thần điện bị thiêu hủy trong ba ngày, đọc văn sám hối trong ba ngày, cho đến khi ngất xỉu trong cơn mưa lạnh buốt. Đây chính là ấn tượng cuối cùng của vị quân vương hiền lành đối với quê hương này, trên đời sẽ không có câu chuyện xưa nào nực cười và tàn nhẫn hơn chuyện ấy.
Thánh Quân rời khỏi quê hương với tâm trạng như thế nào? Sau khi tiến vào vực sâu, số phận của y sẽ ra sao? Bây giờ còn sống hay không, nếu còn sống sẽ gặp phải hoàn cảnh khốn khổ như thế nào?
—— mọi người không dám nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.
Nếu lần này có thể nghe được tin tức của Thánh Quân bệ hạ...
Trong nháy mắt, tuấn mã của tướng quân Genard đi tới dưới tháp canh, ông cũng thấy Ma Vương đáng sợ toàn thân đầy ma lực lượn lờ kia.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Lão tướng quân giơ tay ra lệnh.
Ông nheo mắt luôn cảm thấy ma tộc này có gì đó là lạ.
Nó không di chuyển chỉ đứng trước tháp canh mà ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết có phải do binh lính cầm cung tên phía trên uy hiếp hay không.
Nó nhìn rất suy yếu, dường như đứng cũng không vững, dường như hình thể của nó cũng gầy hơn ma tộc trong ấn tượng của ông rất nhiều, mà trông nó càng chẳng giống Ma Vương.
Genard hét mấy câu với đối diện, nhưng nó vẫn không có phản ứng. Đại tướng quân toát mồ hôi lạnh, đối mặt với sinh vật quái dị lại có sức mạnh khủng bố này, trái tim ông như bị uy thế đó bóp chặt.
Genard chậm rãi rút kiếm ra, thúc ngựa tiến lại gần.
"Ma Vương!" Ông hét lên: "Nếu ngươi có điều gì muốn nói, bệ hạ của chúng ta sẽ lắng nghe lời thỉnh cầu của ngươi!"
Cuối cùng ma tộc cũng chú ý tới ông, rất chậm chạp, rất chậm rãi... mà quay mặt lại một chút.
Đột nhiên, lồng ngực Genard như bị đập mạnh.
Ngay cả hô hấp lão tướng quân cũng không dám, kinh ngạc há to miệng —— ông thấy, Ma Vương kỳ lạ ấy có một đôi mắt tím đẹp đẽ.
Thình thịch, thình thịch...
Nhất thời, đầu óc Genard choáng váng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn.
Ông mấp máy môi, yết hầu nhấp nhô nhưng vì suy đoán trong lòng quá chấn động nên không dám gọi ra danh xưng đó.
Genard cứng đờ lăn xuống yên ngựa, đầu gối run rẩy bước từng bước một tiến lại gần bóng dáng ngày càng quen thuộc ấy.
Bệ hạ... Bệ hạ...
Người ta thấy là vong hồn ôm hận sao, hay là ảo ảnh trong mơ? Thánh Quân bệ hạ... Bệ hạ, là ngài thật sao?
Bỗng nhiên, "Ma Vương" kia khẽ run lên, dường như cuối cùng cũng nhận ra người tới.
Y loạng choạng tiến về phía trước mấy bước, trong mắt hiện lên ý cười vui mừng, duỗi tay ra ——
Dù đó đã không còn là bàn tay của nhân loại mà là móng vuốt bén nhọn đầy vảy, mang theo ma lực như lửa cháy.
Cuối cùng Genard bật khóc gọi ra: "Bệ..."
Nhưng một tia sáng lạnh lẽo lướt qua gò má lão tướng quân.
Sắc mặt của Genard đột ngột thay đổi, hệt như trông thấy điều gì đó còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Ông gào lên, gương mặt méo mó, lao về phía trước, đồng thời liều mạng vươn ra năm ngón tay muốn ngăn cản tia sáng lạnh lẽo kia.
Rầm.
Tướng quân Genard té ngã xuống đất.
Năm ngón tay cứng đờ và trống rỗng, ông không thể bắt được mũi tên bắn ra từ tháp canh.
...
Khi Langmuir đứng dưới tháp canh, thực ra đang lo lắng làm sao để binh lính phía trên cho mình đi vào.
Thực ra y cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng y vẫn muốn sống, ít nhất sống đến mùa xuân sang năm, ngắm nhìn vương thành của mình, rồi ngắm nhìn những đóa hoa mới trồng của Hôn Diệu trên vách kết giới.
Vậy y phải nói thế nào đây.
Phải sám hối thế nào, mới có thể làm cho con dân ngày xưa từng bị mình lừa dối tiếp nhận mình một lần nữa đây.
Khi Genard đến trước mặt Langmuir, y đã thấy một chút hy vọng.
Có lẽ đó cũng không phải là hy vọng gì, mà chỉ là niềm vui giản đơn khi gặp lại được người bạn cũ.
Tóm lại, y cố gắng đi về phía trước một bước, khi duỗi tay ra chợt chú ý tới ma lực đáng sợ trên đầu ngón tay.
Y cố thu lại năng lượng này, khiến mình trở nên vô hại, nhưng trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Langmuir cảm thấy một thứ bắn phập vào tim mình.
Đau.
Thánh Quân mờ mịt cúi đầu, thấy mũi tên cắm sâu vào ngực trái.
Y chậm rãi ngả người về phía sau, đôi mắt đã mất đi tiêu cự, thân thể như như lá rơi rụng.
Bầu trời chưa từng trông thấy suốt bảy năm lại xanh đến lạ thường, từng đám mây trắng lững lờ trôi vẫn mềm mại như trong ký ức.
... Ah, sao lại vậy chứ.
Langmuir thoáng buồn bã nhìn chằm chằm trời xanh mây trắng ấy.
Có điều khi ngẫm lại, tiểu Ma Vương năm đó cũng có cảm giác như vậy phải không?
Trong lòng tràn đầy kỳ vọng vào tương lại thì lại nhận được một mũi tên tàn nhẫn và bất ngờ đến thế.
Những cư dân Gasol, những binh lính và pháp sư bị lừa đi vào, những người dân vô tội đã chết trong cuộc chiến giữa hai tộc... Có phải cũng cảm thấy vậy không?
Langmuir nghĩ đến đây, cảm thấy kết cục của mình tuy rằng còn nhiều tiếc nuối nhưng cũng không quá oan.
Thánh Quân ngã xuống vách núi, ngực cắm một mũi tên, một chất lỏng đỏ tươi lặng lẽ chảy ra.
Gió đông mang theo mùi nắng nắng thổi qua. Mọi bi ai suốt hai trăm năm dường như đều chìm vào màu đỏ nhòe ra này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trăng Sa Đáy Vực
Chương 67: Đường Về Xán Lạn
Chương 67: Đường Về Xán Lạn