TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 49: Khiến người ta phải nhung nhớ

Ánh trăng sáng trong, sương mù mênh mông phủ kín núi lớn, yên tĩnh tựa như mặt hồ trầm lặng. Ven sông, hươu rừng đã kết thành bầy đàn, đa số là những con hươu vừa thành niên, cường tráng mạnh mẽ, cũng nóng nảy bởi đã bắt đầu tới mùa sinh sôi nảy nở. 

Một tràng “quác quác” vang lên, mấy con vịt trời bay từ bụi lau sậy ra. Chúng bay qua khoảng không trên đầu hươu rừng, đón gió mà tới, xẹt qua rừng rậm, nhìn cả đất trời. 

Trong giấc mộng, Chiêu Linh cảm thấy gió đêm quét qua cánh chim của mình. Mỗi khi y vỗ cánh đón gió mà lượn, tiếng gió lại gào thét bên tai. 

Vịt trời xung quanh vì bóng dáng y xuất hiện mà dồn dập né tránh tứ tán, vô thanh vô tức ẩn vào nơi sâu hút của rừng rậm. 

Trong chớp mắt, dưới ánh trăng lẻ loi chỉ còn mình Chiêu Linh. 

Trong mộng, Chiêu Linh bay khắp chín tầng trời mây, đuôi cánh thật dài quét qua ngọn cây, kinh động cả một đôi hươu rừng đang hoan hảo trong rừng, khiến chúng hốt hoảng chạy trốn. 

Mào chim ngũ sắc phấp phới trong gió, y nghển cổ hát vang, âm thanh trong veo rõ ràng xuyên qua rừng rậm, tan vào trong mây. 

Trong tiếng Phượng hót, Chiêu Linh tỉnh mộng. Trong phòng đèn đuốc mờ nhạt, bên ngoài yên ả tĩnh lặng. Y quấn kỹ mép chăn, định ngủ tiếp, lại không buồn ngủ. 

Từng cảm xúc khi gió đêm lay động lông chim còn đọng lại, rung động khi nghểnh cổ hát vang cũng vẫn còn. Khoảng thời gian gần đây, y rất hay hoá thành chim trong mộng, có điều mỗi lần thời gian cũng vô cùng ngắn ngủi. 

Y còn nhớ lúc nhỏ, chính mình cũng sẽ hoá thành chim trong mộng, bay khỏi Vương cung, hướng về núi Nam. Thuở ấy y liên tục hoá thành chim, chỉ để tới Hữu uyển, gặp gỡ một nô lệ bé nhỏ. 

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai phủ sáng Vương cung. Chiêu Linh ăn mặc chỉnh tề, leo lên xe ngựa, đi tới Phán cung đọc sách. 

Gần đây y luôn theo bên Thái tử, nghe khách khanh của Thái tử nghị luận đại sự thiên hạ, số lần tới Phán cung càng ngày càng ít. 

Cảnh vật bên trong Phán cung tuyệt đẹp, có rừng cây, có hồ, có hoa có cỏ, các học sinh có thể bơi thuyền, bắn tên, đua xe bên trong, cũng có thể bơi xuân, ném thẻ vào bình rượu, đánh cờ với nhau. 

Sau khi nghe Học quan giảng bài, lại kết bạn cùng hai, ba người, cùng nhau đạp thanh, bất tri bất giác đã qua hết một ngày. 

Chạng vạng, Chiêu Linh rời khỏi Phán cung, ngồi lên xe ngựa chuẩn bị rời đi. Y ngồi trong xe, chào tạm biệt với công tử Đại Quốc Khương Kỳ, Khương Kỳ mắt sắc, phát hiện bên cạnh Chiêu Linh thiếu một người tuỳ tùng, hiếu kỳ mà hỏi: “Sao không thấy tên hầu người Vân Việt đâu nữa?” 

Sao lại không thấy tên hầu người Vân Việt một tấc cũng không rời kia? 

Chiêu Linh trả lời: “Phủ đệ còn đang tu sửa, ta để hắn ở lại làm giám công.” 

Tuỳ tùng thả màn xe xuống, Chiêu Linh vỗ tay, xe ngựa thong dong khởi động. 

Ngự phu Vệ Hoè lái xe về con đường dẫn thẳng tới Đô thành. Tốc độ xe của ông không nhanh, thuận tiện cho tuỳ tùng theo xe. Xe đi tới con đường dẫn về Biệt đệ, từ xa xa đã trông thấy mái hiên phía sau cánh rừng. Vệ Hoè dò hỏi: “Công tử muốn về Biệt đệ, hay vẫn muốn hồi cung?” 

Không có lời đáp, mắt thấy đã sắp bỏ qua con đường dẫn về Biệt đệ, Vệ Hoè cũng cho là công tử phải về cung, không ngờ lúc này đột nhiên Chiêu Linh lên tiếng: “Về Biệt đệ.” 

Đã một con trăng Chiêu Linh không đặt chân về Biệt đệ, có điều quản gia quản lý Biệt đệ rất tốt, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón chủ nhân trở về. 

Chủ nhân đột nhiên trở về, nô bộc và tỳ nữ cũng bắt đầu bận túi bụi. Không như những hạ nhân bận rộn kia, Chiêu Linh thản nhiên leo lên lầu hai, đứng ở nơi cao, ngắm nhìn cảnh xuân ngoại thành. 

Bất tri bất giác, tà dương nơi chân trời khuất dần về phía Tây, nhìn nắng chiếu xuống tường thành xa xa, cửa thành cũng đã đóng. 

Đèn đuốc trong chủ viện sáng lên, quản gia và mấy người đầu bếp nối đuôi nhau đi vào, mang bữa tối nóng hổi của chủ nhân tới. 

Cũng chẳng bao lâu sau, Chiêu Linh đã ngồi trước bàn ăn dùng cơm. Quản gia đứng cạnh chủ nhân múc canh, cắt thịt, lão làm việc điêu luyện, thái độ nghiêm cẩn, đúng là đã bộc lộ hết toàn bộ phong độ ra rồi. 

Chẳng như Việt Tiềm, một câu “thần” cũng không chịu xưng. 

Bàn ăn đầy mỹ vị, trong sân có nhạc sĩ diễn tấu, mỹ cơ khiêu vũ, còn có tuỳ tùng dưới bậc thang luôn chờ đợi sai phái. Chiêu Linh thoáng đảo mắt nhìn, quanh thân vô cùng náo nhiệt, lại như thiếu đi mất điều gì. 

Quản gia bưng thịt nướng tới, vừa đặt xuống bàn đã nghe chủ nhân hỏi: “Những ngày ta không ở đây, Việt Tiềm có trở lại không?” 

“Bẩm báo công tử, Việt hầu giám công trong thành, cũng đã một tháng không thấy hắn rồi.” Quản gia trả lời. 

Chiêu Linh im lặng dùng bữa, không nói thêm gì nữa. 

Buổi tối, chủ viện vô cùng yên tĩnh, Chiêu Linh để thị nữ hầu hạ y cởi quần áo, đang chuẩn bị ngủ, bỗng nghe trong sân có tiếng vang, còn có tiếng người trò chuyện, như là có ai tiến vào. 

Cửa chủ viện luôn luôn có người trực ban, hộ vệ chia nhau gác đêm, không phải ai cũng có thể bước vào, mà hộ vệ cũng sẽ không để người ngoài bước vào. 

Vừa cởi thắt ngọc ra, tiếng vang đã gần tới bên ngoài phòng. Chiêu Linh nói với thị nữ đang hầu hạ bên cạnh: “Ra ngoài xem là ai.” 

Thị nữ đi ra khỏi cửa, cũng trở lại phòng rất nhanh, bẩm báo với Chiêu Linh: “Công tử, người tới là Việt hầu.” 

Vừa nghe tới Việt Tiềm, mặt mày Chiêu Linh vô cùng bình tĩnh, thị nữ cũng vây quanh chủ nhân, tiếp tục giúp y cởi bỏ áo quần. 

Chờ sau khi trên thân Chiêu Linh chỉ còn mỗi áo quần thiếp thân mỏng manh, tóc dài rối tung, vừa nằm lên giường, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Người kia cách cửa thuật lại: “Công tử, hôm nay thuộc hạ đi tới cửa cung, nghe nói công tử ngủ lại Biệt đệ liền tự ý ra khỏi thành, đến Biệt đệ bẩm báo.” 

Âm giọng của hắn trầm thấp dễ nghe, ngữ khí bình tĩnh. 

Đã một con trăng chưa nghe được giọng Việt Tiềm, Chiêu Linh nhìn thân ảnh ngoài cửa, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới hỏi hắn: “Có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo sao?” 

Ngữ khí Việt Tiềm không thay đổi, trả lời: “Hôm qua gian Tây đã tu sửa xong xuôi, không quá ba ngày nữa có thể dọn vào Phủ đệ ở rồi.” 

Đây đúng là chuyện quan trọng, không ngờ Phủ đệ đã được sửa sang lại đẹp đẽ, ba ngày nữa đã có thể bắt đầu ở rồi. Hiệu suất này cực cao, năng lực giám công của Việt Tiềm cũng đã được khẳng định. 

Trong phòng truyền tới giọng của Chiêu Linh, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt: “Ta đã biết, không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.” 

Việt Tiềm ứng tiếng: “Dạ.” 

Bóng người của hắn nhanh chóng biến mất ngoài cửa, bước đi gọn gàng nhanh chóng. 

Nhìn bóng dáng ngoài cửa đã biến mất, đáy lòng Chiêu Linh đột nhiên hơi kích động, muốn gọi hắn quay lại, nhưng vẫn là thôi. 

Y nằm trên giường, thị nữ thả màn giường xuống, cũng tắt từng cốc đèn trên giá đi. Giá đèn có mười mấy cốc đèn, mỗi lần tắt một cốc đèn, trong phòng lại tối một chút. Sau khi tắt đi bảy, tám cốc đèn, thị nữ đột nhiên nghe thấy Linh công tử nói: “Đốt đèn mới lên đi.” 

Đèn bị tắt lại dồn dập được đốt lại, Chiêu Linh sai thị nữ mang sách lụa tới, y muốn đọc sách đêm. 

Chiêu Linh nằm trên giường, nâng sách lụa lên xem, đêm ở Biệt đệ có tiếng côn trùng rả rích, càng tôn lên vẻ yên tĩnh của bóng đêm. 

Đình viện vô cùng yên tĩnh, có âm giọng của tỳ nữ, ấy là giọng nói của tỳ nữ A Cát, còn có tiếng bước chân của Việt Tiềm. 

Chiêu Linh đọc xong một cuốn sách lụa, ngoài phòng vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng kêu vang cũng chẳng còn âm thanh nào khác. Trong phòng ngủ, thị nữ còn chưa ngủ, lúc này đêm đã khuya, các nàng cũng đã buồn ngủ, lén lút ngáp mấy cái. 

Chiêu Linh thả sách lụa xuống, nói với thị nữ: “Đi gọi Việt Tiềm tới đây.”

Hai thị nữ lập tức hành động. Hai nàng hầu hạ Chiêu Linh đã lâu, đôi khi chủ nhân nghĩ gì, các nàng ít nhiều cũng có thể phỏng đoán được. 

Một thị nữ đi mở cửa, một thị nữ khác tới Trắc ốc gọi người. 

Đèn đuốc Trắc ốc vẫn luôn sáng, Việt hầu cũng vẫn còn chưa ngủ. Trừ việc đã lấy phát quan xuống, quần áo của hắn vẫn vô cùng chỉnh tề. 

Việt hầu bước vào phòng ngủ của Linh công tử, hai thị nữ cũng im lặng rời đi, còn đóng cửa phòng ngủ lại, quả là ngựa quen đường cũ. Hắn đi thẳng tới, bước chân trầm ổn, tiếng vang không lớn, lại cực kỳ trấn tĩnh. 

Cách màn giường, Việt Tiềm nhìn thấy bóng dáng người ngồi trên giường — Linh công tử đang xoã tóc, áo quần mỏng manh. Hắn nhìn người nọ, mà người ấy cũng đang nhìn chăm chú vào hắn. 

Việt Tiềm đi tới trước màn giường, hắn dừng lại, lẳng lặng chờ. Giọng Linh công tử truyền từ trong màn giường ra: “Việt Tiềm, tới trước mặt ta.” 

Việt Tiềm sốc màn giường lên, đi tới trước mặt Linh công tử. Vì để thấy rõ bóng dáng người ấy, hắn quỳ một chân xuống, hai người nhìn thẳng vào nhau. 

Đã một tháng chưa gặp, khi gặp lại nhau khó tránh khỏi kích động. Có điều hai người đều che giấu rất tốt, nhìn qua ai cũng cực kỳ bình tĩnh. 

Chiêu Linh đánh giá áo quần chỉnh tề trên người Việt Tiềm, hỏi trắng ra: “Nửa đêm rồi ngươi còn không ngủ, đang đợi ta gọi đến có đúng không?” 

Việt Tiềm không phủ nhận: “Dạ.” 

Tóc mai hắn được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, áo bào bằng phẳng mà sạch sẽ. Dưới ánh nến mập mờ, mặt mày hắn sâu thẳm, sống mũi cương nghị thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím lại, viền môi cực kỳ gợi cảm. 

“Ngươi cũng tự tin thật, biết đâu ta gọi người khác thì sao?” Chiêu Linh duỗi một tay ra, chạm lên mặt mày người trước mặt, giọng điệu vô tình, nhưng thần sắc mê mẩn rõ ràng như đã bán đứng y. 

Ngón tay nhẵn nhụi, ý tình dịu dàng, khí tức quen thuộc, hô hấp của Việt Tiềm dần bất ổn, đặc biệt là lúc ngón tay của đối phương chạm lên môi hắn, đôi mắt đen ấy thẫm lại như muốn nuốt chửng cả người trước mặt. 

Mới chỉ liếc một cái đã đủ để khiến Chiêu Linh run lập cập, càng chẳng thể kìm chế tình cảm của mình lại. 

Nhìn Việt Tiềm vẫn không nhúc nhích, một chân quỳ gối trên mặt đất, Chiêu Linh buồn bực nói: “Việt Tiềm, ngươi là khúc gỗ sao?” 

Đâu chỉ khúc gỗ, phải là cục đá mới đúng. 

Việt Tiềm dĩ nhiên là không phải. Hắn nắm lấy cánh tay Chiêu Linh, dễ dàng kéo người nọ về phía mình, lần đầu tiên chủ động hôn y, tháo nút áo của đối phương, tập trung vào nụ hôn hung hăng thô bạo ấy. 

Giờ khắc này, chẳng một ai trong số bọn họ kìm nén lại, tình cảm tuôn trào tựa hồng thuỷ, hai người hôn nhau, ôm chặt lấy nhau. 

Tất thảy không gian của Biệt đệ, nô bộc như đã biến đi không thấy, đôi người ấy chỉ còn có nhau, đất trời cũng rung động vì hai người bọn họ. 

Đây không phải một đêm tầm thường, thị nữ ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng của Chiêu Linh nghe được tiếng động, cũng suy đoán những chuyện phát sinh. 

Đêm nay không có gió, tiếng côn trùng rả rích chẳng ngớt, trong từng tiếng kêu vang ấy còn đong đầy những âm thanh khác lạ. 

Sau một hồi lâu, Chiêu Linh thở ra một hơi. Tóc mai y đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, dán sát vào hai má, vừa ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy những mảng đồ án hoa văn phủ đầy vai và cánh tay Việt Tiềm, nhìn rất giống đồ án Xà tộc. 

Trước đây chưa bao giờ thấy vai và cánh tay hắn có bất cứ thứ gì, hơn nữa bây giờ từng đường văn ấy lại từ từ nhạt đi, càng khó tin hơn. 

Y nhấc cánh tay đã mệt mỏi đến không cử động nổi lên, chạm nhẹ vào làn da hắn, xác nhận rằng chẳng phải trong mơ mới lẩm bẩm: “Vì sao lại lúc ẩn lúc hiện?” 

Việt Tiềm biết rõ chuyện gì xảy ra, hắn chưa lên tiếng đáp lời.

Xà văn mờ đi rất nhanh, cuối cùng tan biến như chưa từng xuất hiện. 

Chiêu Linh kinh ngạc: “Rốt cuộc đây là cái gì?” 

Y dường như đã biết, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được. 

Ánh mắt Việt Tiềm hơi cụp xuống, tựa như tránh né, lại có chút chột dạ, như thực mà trả lời: “Hoa văn Thanh Vương.” 

Nếu là người khác, hắn sẽ che giấu, nhưng đối với Chiêu Linh, hắn không biết. 

Hoa văn Thanh Vương!

Đáy lòng Chiêu Linh giật mình. Trí nhớ của y rất tốt, cuối cùng cũng nhớ ra trong [Vân Việt sách] từng nhắc tới “hoa văn Thanh Vương”, còn chép lại khi Thanh Vương tay cầm búa lớn chiến đấu cùng người khác, vai và cánh tay phủ đầy hoa văn. 

Hoa văn Thanh Vương, được người Vân Việt coi là dấu hiệu của vua. 

Truyền thuyết mờ mịt cổ xưa, bây giờ lại hiện ra sờ sờ trên thân người trước mắt. 

Dĩ nhiên Việt Tiềm chẳng phải Thanh Vương, nhưng hắn là nhi tử của Vân Việt Vương, Thanh Vương trong truyền thuyết là tổ tiên của hắn. 

Âm giọng Chiêu Linh không lớn nhưng vô cùng rõ ràng. Y hỏi: “Những khi kích động… mới có thể hiện ra?” 

Rất nhiều lúc, chỉ cần Việt Tiềm chịu nói chuyện, lời lẽ của hắn sẽ cực kỳ thẳng thắn: “Những khi bị thương nặng hoặc tức giận cũng có thể xuất hiện.”

Chiêu Linh gọi: “Việt Tiềm.” 

Việt Tiềm không trả lời, dường như đã biết y muốn nhắc tới điều gì. 

Chiêu Linh biết rõ còn hỏi: “Vậy vừa rồi là tâm tình thế nào?” 

Việt Tiềm vẫn im lặng như cũ, cảm thấy không cần phải trả lời. 

Đêm đã khuya, mọi âm thanh cũng lắng lại. Người trong tim đã nằm trong lòng, ấm áp khiến người ta phải nhung nhớ. 

Cái gì Việt Tiềm cũng không muốn. Hắn kéo chăn đắp kín người trong lòng, sau đó ôm y thật chặt, nhắm mắt ngủ. 

Đọc truyện chữ Full