TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 69: Linh công tử sẽ biết, đầu lĩnh của phản loạn kia chính là ta ư?

“Cửa vào mỏ đá có hai tên thủ vệ, bên trong có thể thấy được tám tên, có khả năng cao vào sâu bên trong sẽ còn thấy thêm thủ vệ, tổng số lượng có khi phải đến mười người trở lên.”

Việt Tiềm cầm một nhánh cây, vẽ ra ba điểm trên đất. Đó là cửa mỏ đá, vị trí những gian nhà trong mỏ đá và sân bãi lao động, vừa vẽ vừa thuyết minh lại. 

Bên cạnh Việt Tiềm còn có một đám thanh niên trai tráng người Vân Việt, bọn họ đều đang nghiêm túc lắng nghe. 

Hai ngày trước, có mười ba thôn dân của thôn Mộng trạch đi cạo mủ sơn bên sườn núi Quỷ Mộc, gặp phải Dung binh rồi bị bắt đi, từ đó mất tích. 

Qua hai ngày tra xét, Việt Tiềm phát hiện ra một mỏ đá phía Bắc ngoại ô thị trấn Trạch Tây, những cư dân bị bắt cóc đều ở bên trong mỏ đá ấy, bọn họ bị giáng xuống làm cu li, làm nô lệ. 

Sau khi triệu tập thanh niên trai tráng trong làng, lại cầm theo vũ khí, lẻn tới trước mỏ đá này, Việt Tiềm dự định sẽ cứu những đồng tộc bị biếm làm nô lệ kia. 

Bành Chấn không nhẫn nhại nổi, giục: “Ba Na, chúng ta lén lút chuồn vào đi, giết hết những kẻ thủ vệ, cứu những người họ Phán kia ra!” 

Việt Tiềm nói: “Chờ mặt trời xuống núi.”

Lúc này trời đã sắp hoàng hôn, chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi. 

Có người đồng hành hỏi nhỏ: “Ba Na, trừ người của chúng ta, có cứu những người khác không?”

Trong mỏ đá có hơn bốn mươi mấy nô lệ. Những nô lệ này áo quần lam lũ, gầy trơ cả xương, bọn họ bị thủ vệ giam giữ ép lao động nặng nề liên tục, xiềng xích nặng trịch trên chân luôn bị kéo lê theo. 

Advertisement

Việt Tiềm nói: “Cũng cứu.”

Những nô lệ trong mỏ đá từ kiểu tóc đến quần áo đều là người Vân Việt, mà dù có không phải đồng tộc mà là người Dung, Việt Tiềm cũng sẽ cứu họ. 

Tuy người Việt Tiềm mang tới không nhiều, hơn nữa vũ khí cũng rất đơn sơ, nhưng ở đây không có nhiều thủ vệ, vẫn còn cơ hội giải cứu bọn họ. 

Lại nhìn về phía hai tên thủ vệ đang đứng ở cửa mỏ đá, tầm nhìn của hai kẻ kia rất tốt, muốn lại gần tập kích mà không để bị phát hiện, e rằng cũng vô cùng khó khăn. 

Việt Tiềm đứng dậy, ngón tay chỉ về một nơi trên sườn núi, lại chỉ về phía hai tên thủ vệ kia, hỏi hai cung thủ trong đội ngũ: “Phàn Xuân, A Xương, nếu các ngươi đứng ở nơi đó, có thể bắn chết hai kẻ kia không?”

Phàn Xuân gật đầu: “Có thể.”

A Xương nói: “Ta phải đến gần hơn chút nữa.” 

Việt Tiềm nhìn quét qua những thanh niên bên người, bắt đầu an bài bọn họ hành động. Mọi người nghe hiểu nhiệm vụ của từng người, đều nắm chặt vũ khí, dồn dập gật đầu. 

Thừa dịp mặt trời xuống núi, trời chưa triệt để tối hẳn, Phàn Xuân và A Xương cùng khai cung, hai mũi tên bay vọt tới cửa mỏ đá, cũng nhắm trúng vào tử huyệt của hai tên thủ vệ. 

Một kẻ thủ vệ trúng tên chết ngay tại chỗ, một kẻ khác ngã nhào xuống đất, lại nhanh chóng bò dậy, vừa định mở miệng kêu to đã bị Việt Tiềm ném trường thương đâm chết. 

Việt Tiềm đã chuẩn bị từ lâu, trong nháy mắt khi cung tên bắn trúng thủ vệ, hắn cũng tung người lao từ trên sườn núi xuống, anh dũng thiện chiến, phản ứng cực kỳ thần tốc. 

Thủ vệ không kịp la lên, cũng chẳng còn cơ hội mà thông báo cho đồng bạn trong mỏ đá. 

Sau khi thành công thông qua cửa mỏ, tiến vào sâu trong mỏ, Việt Tiềm chia đội ngũ thành hai tiểu đội, một nhánh chính hắn dẫn đầu, nhánh còn lại có Bành Chấn dẫn đầu. 

Tiểu đội của Bành Chấn thấp người lén lút thấp người xuống, đi về phía những gian nhà trong mỏ đá. Mục tiêu của họ là thủ vệ bên trong phòng. Tiểu đội của Việt Tiềm lại lặng lẽ di động về bên cạnh phòng ốc, ẩn náu trong bụi cỏ um sùm và đá chất chồng thành đống. 

Sau một ngày lao động cực khổ, những nô lệ kia bị thủ vệ áp giải về gian nhà nhỏ. Nô lệ bước chân chầm chậm, thủ vệ lại không ngừng xua đuổi họ. 

Phía trước có bốn thủ vệ, phía sau có bốn tên, nô lệ đi ở giữa. 

Việt Tiềm kiên nhẫn chờ đợi, sau khi những thủ vệ áp giải nô lệ đi sát tới đây, hắn mới dẫn người lao từ chỗ nấp ra ngoài, xông thẳng về bốn tên thủ vệ đi đầu. 

Cùng lúc đó, Bành Chấn cũng dẫn tiểu đội còn lại tấn công vào nhà. 

Tay Việt Tiềm cầm đoản kiếm, đâm thủ vệ đầu tiên bị thương, sau đó là kẻ thứ hai. Hắn ra tay vừa nhanh vừa mạnh, không chậm trễ chút nào. 

Bỗng dưng bị đánh lén, thủ vệ không khỏi kinh hãi thất sắc, hốt hoảng kêu to. 

Còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, đã có bốn trong tám thủ vệ bị đâm chết. 

Bốn tên thủ vệ còn lại hốt hoảng rút kiếm phản kích, nhưng họ căn bản không địch lại nổi những người đánh lén và nô lệ phấn khởi phản kháng, không bao lâu sau đã bị chế phục. 

Trong đám nô lệ có người hô lớn: “Là Ba Na! Ba Na tới cứu chúng ta!” 

Rất nhanh đã có bảy nô lệ tập hợp tới bên cạnh Việt Tiềm. Bọn họ đều là những người bị Dung binh bắt đi tai sườn núi Quỷ Mộc, nhìn thấy thủ lĩnh liền vô cùng kích động. Việt Tiềm hỏi một vị lớn tuổi trong ấy: “Lão Phán, những người khác đâu?” 

Có tất cả mười ba người bị Dung binh bắt đi tại sườn núi Quỷ Mộc, vẫn còn sáu người nữa. 

Lão Phán thất vọng trả lời: “Ba Na, những người khác không ở lại đây. Ngày đầu tiên chúng ta bị Dung binh vồ vào mỏ đá, sáu người bọn họ đã bị binh sĩ gọi đi kéo xe vận chuyển đá, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.”

Trong phòng dần vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, có tiếng Vân Việt và tiếng Dung quát tháo hỗn loạn, Việt Tiềm không để ý tới việc dò hỏi lão Phán nữa, vội vã chạy vào trợ giúp Bành Chấn. 

Những nô lệ lấy được chìa khoá mở xiềng chân trên người thủ vệ, dồn dập mở xiềng xích ra, sau khi được tự do bèn tức giận đánh đập thủ vệ cho hả dạ, hoặc cầm lấy côn gỗ, hòn đá, gia nhập trận chiến trong phòng. 

Việt Tiềm xông vào gian nhà, phát hiện trong phòng có năm thủ vệ, có hai người đồng tộc đã bị thương nằm rạp trên đất, Bành Chấn và ba đồng tộc còn lại đang chiến đấu với thủ vệ, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong. 

Năm thủ vệ kia trông thấy một đám người bỗng dưng xông vào, phần lớn còn là nô lệ, nhất thời hoảng hốt, trận tuyến rối loạn, vội vã thương lượng muốn chạy trốn theo cửa sau. 

Nhưng những nô lệ phẫn nộ đâu cho chúng cơ hội chạy trốn. Bọn họ ném đá, vung côn gỗ, đánh những thủ vệ đang chạy trối chết kia. 

Trận chiến kết thúc. 

Những thủ vệ còn sống đều bị cướp đi vũ khí, lột sạch áo quần, mặt mũi cũng sưng phù, thần sắc vô cùng khủng hoảng. 

Bành Chấn xin chỉ thị của Việt Tiềm: “Ba Na, xử trí bọn họ thế nào?”

Việt Tiềm nói: “Nhốt lại.” 

Nhóm nô lệ vô cùng vui mừng, nhốt những thủ vệ này vào phòng tù vừa hôi thối vừa thẩm thỉu, khoá cửa gỗ dày nặng lại, cũng muốn khiến bọn họ phải nếm trải cảm giác bị cầm cố, đánh mất tự do. 

Ngày mai, những kẻ đến mỏ đá vận chuyển sẽ phát hiện ra những thủ vệ này đã bị giam giữ, còn phát hiện toàn bộ nô lệ trong mỏ đá đều trốn thoát cả. 

Việt Tiềm dò hỏi những người già làm nô lệ trong mỏ đá đã lâu, mới biết quy mô của mỏ đá này vốn không nhỏ, lúc thường cũng có sáu mươi, bảy mươi người, thủ vệ cũng có hơn hai mươi người. Ngày hôm trước, một phần thủ vệ và nô lệ đã bị điều tới bến phà Trạch Tây, nơi đó có binh doanh mới được xây dựng. 

Đá từ trong mỏ cũng được vận chuyển về bến phà Trạch Tây. 

Mười ba người bị Dung binh mang đi ở sườn núi Quỷ Mộc ngày hôm ấy, có bảy người phải ở lại trong mỏ đá, sáu người còn lại vận chuyển đá tới bến phà Trạch Tây, bị giữ lại bên kia tiếp tục công tác xây dựng. 

Việt Tiềm đi suốt đêm rời khỏi mỏ đá, tuỳ tùng bên cạnh vô cùng đông đảo, những nô lệ được giải cứu cũng dồn dập gia nhập, đội ngũ càng thêm lớn mạnh. 

Trong cuộc chiến tại mỏ đá, đội ngũ của hắn có hai người bị thương, không một ai tử vong. Họ thu được hơn ba mươi món vũ khí trong mỏ đá, hơn hai mươi bộ giáp, nhân khẩu được tăng cường thêm bốn mươi ba người, đều là những nô lệ trong mỏ đá. 

Sau khi quay về thôn Mộng trạch, Việt Tiềm thay quần áo nhơ bẩn trên người đi, lại lau máu trên tay trên mặt. Hắn nhìn kỹ hình ảnh của chính mình phản chiếu trên làn nước, khuôn mặt ấy vô hỉ vô bi.

Trên quảng trường bên ngoài, những đồng tộc đã tập hợp quanh lửa trại, hát ca dao cổ của Vân Việt, bọn họ vô cùng vui mừng, không chút lo toan. 

Việt Tiềm vốc nước rửa mặt, trong lúc nhắm mắt, suy nghĩ chợt loé lên hình ảnh khi hắn cầm kiếm gi,ết chết thủ vệ mỏ đá. Chính khi ấy, máu tươi tanh tưởi đã bắn lên mặt hắn. 

Việt Tiềm rất không thích những thứ máu me bạo lực, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. 

Ba ngày sau, Việt Tiềm dẫn một tiểu đội hơn hai mươi người đã võ trang đầy đủ, chèo ba con thuyền nhỏ, tiếp cận bến phà Trạch Tây bằng đường thuỷ. 

Nhân lúc màn đêm buông xuống, bọn họ lẻn vào trong trụ sở của Dung binh cạnh bến phà Trạch Tây, mở cửa đại lao giam giữ nô lệ, phóng thích tất cả bọn họ. 

Hơn năm mươi nô lệ đều mang xiềng chân, hành động bất tiện, cũng khó mà không gây ra tiếng vang được. Trong lúc sơ tán nô lệ, bọn họ lại gặp phải hai binh lính đang đi tuần tra, bị phục kích tại chỗ nhưng hai binh lính kia vẫn kịp kêu to một tiếng, Dung binh như dốc toàn bộ lực lượng ra. 

Hai tên lính tuần tra nằm im trên mặt đất, đã tuyệt khí bỏ mình. Việt Tiềm lau vết máu trên đoản kiếm đi, nói với Bành Chấn bên cạnh: “Ngươi dẫn người đi!” 

Bành Chấn không phục tùng mệnh lệnh, rút bội kiếm bên hông ra rồi hô lên với người phía sau:  “Phàn Xuân, A Xương, hai ngươi mau dẫn người về thuyền!” 

Không chỉ Bành Chấn, còn có mười hai người khác ở lại cùng Việt Tiềm, những người còn lại hộ tống nô lệ rời khỏi. 

Nhóm Dung binh đầu tiên đuổi tới bến tàu có chừng mười người. Khi bọn họ tới, toàn bộ nô lệ đã lên thuyền, còn đang liều mạng chèo thuyền, rời khỏi bến tàu. 

Việt Tiềm và đồng đội bắt đầu tấn công Dung binh kịch liệt, vừa đánh bại nhóm Dung binh đầu tiên trong thời gian ngắn, còn chưa kịp thở lấy hơi đã thấy nhóm Dung binh thứ hai bắt đầu áp sát bến tài. 

Chỉ thấy đuốc đốt cháy loà, vô số người nhốn nháo, cũng không rõ là có tất cả bao nhiêu Dung binh đuổi bắt bọn họ. Trong đội ngũ có thanh niên trai tráng kinh hồn bạt vía, hỏi: “Ba Na, làm sao bây giờ?”

Trên bến còn có thuyền lớn của Dung binh, bên trái bến tàu là một mảng rừng núi um tùm. Bọn họ có hai con đường có thể chọn, một là lên thuyền đào tẩu, hai là trốn vào bên trong rừng núi. 

Việt tiềm nói: “Lên thuyền.

Giọng điệu hắn vô cùng bình tĩnh, không chút hốt hoảng sợ hãi, cũng nhanh chống ổn định lại được cảm xúc của đồng tộc. 

Mọi người bò lên thuyền lớn, giành giật từng giây, có người thu mỏ neo lại, có người thả cánh buồm xuống, có người cầm lái, thuyền lớn không giống thuyền nhỏ, không chỉ dùng mái chèo là xuất phát được, còn phải có thời gian chuẩn bị. 

Việt Tiềm vung kiếm chém đứt thang dây lên thuyền, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một mũi tên bay xoẹt qua tai, ngay sau đó là mũi thứ hai, thứ ba…

Qua một cơn mưa tên, cánh buồm còn chưa mở hết đã bị bắn thành con nhím, mọi người trên boong tàu tứ tán tránh né. Mắt thấy Dung binh đã bắt đầu leo lên thân thuyền, Bành Chấn đang cầm lái dùng sức lái mũi thuyền đi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi bến phà. 

Việt Tiềm và đồng đội trên boong thuyền vung kiếm ngăn cản Dung binh đang bò lên thuyền. Dung binh vọt từ bốn phương tám hướng tới, vây quanh thuyền lớn, có không ít người đã leo được lên trên mạn thuyền. 

Bỗng nhiên thân thuyền phát sinh va chạm mãnh liệt, qua một trận đung đưa, những Dung binh treo trên thân thuyền cũng dồn dập rơi xuống nước. Bành Chấn lái thuyền va vào bến tàu, thoát khỏi sự vây hãm của Dung binh. 

Thuyền lớn cồng kềnh chậm rãi rời bờ, bến tàu không còn con thuyền nào sử dụng được, Dung binh chỉ còn cách bắn lên liên tục, nỗ lực giết chết những kẻ trên thuyền kia. 

Việt Tiềm nằm nhoài trên boong tày, tránh thoát khỏi mưa tên, những đồng tộc khác hoặc là tìm vật tránh né, hoặc cũng nằm úp sấp xuống như Việt Tiềm. 

Đèn đuốc nơi bến tàu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn thấy rõ, tiếng kêu to và chửi rủa của Dung binh cũng đã đi thật xa. 

Việt Tiềm đứng trên mạn thuyền hứng gió đêm, nhìn vào bầu trời đen thẫm. 

Đáy lòng hắn vô cùng rõ ràng, cuộc chiến trong mỏ đá, còn có lần đánh lén Dung binh nơi bến phà Trạch Tây, hai lần hành động này nhất định sẽ khiến Huyện lệnh Trạch Tây chú ý tới nơi này. 

Tất cũng sẽ khiến Huyện lệnh phát lệnh truy nã, tiêu diệt. 

Hiện tại nhân lực sung túc, còn có đầy đủ vũ khí áo giáp, chỉ cần võ trang cho người mình, Việt Tiềm cảm thấy có thể thử tấn công thị trấn Trạch Tây. 

Nếu chờ đối phương chinh phạt, thà rằng tiên hạ thủ vi cường. 

Không biết tới lúc đó, chuyện người Vân Việt làm loạn ở huyện Trạch Tây có truyền tới Dần đô của Dung Quốc không? Liệu có truyền tới tai Linh công tử không? 

Linh công tử sẽ biết, đầu lĩnh của phản loạn kia chính là ta ư?

Nghĩ tới việc này, đáy lòng Việt Tiềm lại tương đối bình tĩnh. Hắn và Linh công tử chỉ có thể là kẻ địch, cũng chẳng còn có khả năng nào khác. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Việt xà à, hai người vẫn có vô hạn khả năng.

Đọc truyện chữ Full