“Tạm biệt thầy!”
Chiêu Linh dọn dẹp đồ dùng trên bục giảng, hai sinh viên đi qua lễ phép chào hỏi, y cũng gật đầu với sinh viên của mình, nhẹ giọng: “Tạm biệt.”
Sinh viên lục tục rời đi, Chiêu Linh cũng rời khỏi lớp học.
Khi đi tới bãi đỗ xe, y nhận được tin nhắn của Việt Tiềm: “Tối nay em muốn đến trụ sở uống rượu không?”
Dưới tin nhắn là một bức ảnh. Trong ảnh, các đội viên đều sắn cao tay áo, cầm que thép xiên thịt dê, trên bàn có mấy chậu đựng đầy thức ăn, mấy chậu trong số đó toàn thịt là thịt.
Vừa nhìn đã biết tuần này Việt Tiềm không thể quay về thành phố. Đơn vị của Việt Tiềm làm việc ở thành phố Mạnh Dương, ở cùng một nơi với Chiêu Linh. Trừ việc đảm nhiệm trách nhiệm của đội trưởng đội khảo cổ ở bên ngoài, Việt Tiềm còn là nghiên cứu viên của Sở nghiên cứu khảo cổ di vật văn hoá địa phương.
Chiêu Linh nhắn lại: “Em mang rượu tới.”
Việt Tiềm còn ôm việc khai quật, vô cùng bận rộn, có điều ngày nào cũng sẽ liên lạc với Chiêu Linh.
Từ nội thành lái về huyện Đồng ít nhất cũng phải đi một tiếng. Khi Chiêu Linh đi tới ngôi làng nhỏ dưới chân núi Tử Đồng, trời đã tối rồi.
Ở ngoại ô phóng tầm mắt nhìn bốn phía đều là màu đen đặc, không có đèn đường, Chiêu Linh còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên Việt Tiềm gọi điện tới, âm sắc quen thuộc của người sau vang lên: “A Linh, em đang ở đâu?”
Chiêu Linh trả lời: “Em vừa tới dưới chân núi.”
Bên cạnh Việt Tiềm vô cùng ồn ào, hẳn là mấy đội viên đã bắt đầu rượu vào lời ra rồi. Việt Tiềm nói lớn: “Em đừng lên núi vội, đứng im lại chỗ đừng nhúc nhích, anh xuống đón em!”
Trước khi cúp máy, có tiếng đội viên hỏi han Việt Tiềm: “Đội trưởng, ai tới đây thế?”
Việt Tiềm trả lời: “Một người bạn thân.”
Đường đi lên núi Tử Đồng gồ ghề, lại không có đèn đường, nếu không phải người quen thuộc với đường núi, lái xe buổi tối sẽ vô cùng nguy hiểm, Chiêu Linh bèn ngoan ngoãn chờ đợi trong xe.
Qua khoảng bảy, tám phút, trên đường núi bỗng nhiên xuất hiện hai ánh đèn trong, đó là xe của Việt Tiềm.
Việt Tiềm lái xe rất nhanh, hệt như đi đường ban ngày. Hắn lên núi xuống núi đã vô số lần, thuộc nằm lòng con đường núi này.
Lúc lái xe xuống chân núi, Việt Tiềm trông thấy ô tô của Chiêu Linh. Hắn cho xe dừng bên đường, quay đầu xe, ấn đèn nháy nhắc nhở, xe của hắn đi trước dẫn đường.
Chiêu Linh hiểu rõ ý đối phương, lập tức đuổi theo. Hai xe duy trì khoảng cách không xa không gần, chậm rãi chạy trên con đường núi uốn lượn giữa đêm đen.
Hai xe một trước một sau lên núi. Đến trụ sở, Việt Tiềm lập tức xuống xe, đi tới trước xe của Chiêu Linh, ngón tay gõ nhẹ vào kính xe. Sau khi dừng xe, Chiêu Linh không chút hoang mang đi từ trong xe ra ngoài.
Vừa chui ra khỏi ô tô, gió đêm đã luồn lách vào trong khe áo, lạnh đến rùng mình. Bất chợt, y bị Việt Tiềm ôm chặt vào ngực.
Một cái ôm vô cùng ấm áp.
Từ lần gặp trước đến nay đã là năm ngày, làm sao không tương tư cho được.
“A Linh.” Việt Tiềm lực lớn, ôm cực kỳ chặt.
Hai người dừng xe bên cạnh trụ sở, nơi ấy vô cùng hẻo lánh, ánh đèn tối tăm.
Mặt Chiêu Linh cọ nhẹ bên vai Việt Tiềm, ánh mắt nhìn về phía trước, bỗng thấy xa xa có người đang đến, còn có tiếng gọi: “Đội trưởng Việt!”
Chiêu Linh vừa định đẩy người, Việt Tiềm đã không chút hoang mang thả y ra.
Hắn nhiệt tình kéo tay Chiêu Linh, giới thiệu y với đội viên của mình. Trừ thực tập sinh mới từ nước ngoài về, những người trong đội đều đã gặp Chiêu Linh cả rồi, cũng không xa lạ lắm.
Trước khi tới huyện Đồng, Chiêu Linh đã mua hai két bia trong siêu thị dưới nhà, bia còn đang ở cốp sau. Y mở cốp xe, Việt Tiềm khom người nâng hai két bia này lên.
Việt Tiềm cao to cường tráng, khoẻ hơn nhiều so với người bình thường, những đội viên ở đây cũng không kinh ngạc từ lâu rồi.
Một đám người quay về bên lửa trại ở ngay trước cửa chính trị sở, dãy nhà đã che đi gió núi, lửa đỏ chiếu hồng khuôn mặt mọi người.
Mọi người cùng uống rượu, nói chuyện phiến, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Chiêu Linh ngồi bên cạnh Việt Tiềm, nghe đội viên của hắn kể về trời Nam đất Bắc, thi thoảng lại uống mấy ngụm bia. Việt Tiềm đưa y một xâu đồ nướng, nhẹ giọng: “Đừng uống nhiều quá, ăn thịt dê đi.”
“Thầy Chiêu nếm thử đi! Thịt dê tươi nhà nông hàng thật giá thật đó, thịt dai mềm, ngon mà không ngấy! Hơn nữa đội trưởng Việt còn tự tay tẩm ướp, quả là mỹ vị nhân gian!” Có đội viên không nhịn được mà khen ngợi, anh ta còn đang gặm một xâu thịt dê, ăn uống say sưa ngon lành.
Chiêu Linh cắn một miếng thịt trong xâu, tinh tế cảm nhận, quả là mỹ vị. y nói: “Đúng là không tệ.”
“Thầy Chiêu ăn cơm đội trưởng Việt nấu bao giờ chưa? Đội trưởng Việt nấu cơm thịt dê cực kỳ ngon đó.” Một nữ đội viên khác cũng lên tiếng, dĩ nhiên là đã được thưởng thức tay nghề của Việt Tiềm rồi.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ ăn thử.” Chiêu Linh nhấp một ngụm bia, liếc mắt nhìn Việt Tiềm bên cạnh.
Việt Tiềm còn đang gọi thực tập sinh mới tới, thấy mấy xâu thịt dê đã gần hết bèn gọi đội viên đang bận rộn bên vỉ nướng: “Tiểu Mục, nướng ít rau dưa thôi, nướng nhiều thịt dê một chít.”
Tiểu Mục đứng trước vỉ nước bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi, cậu ta bĩu môi lên: “Đội tưởng, em còn đang bận mà! Mấy người đừng chỉ nhìn chỉ ăn, mau tới đây phụ đi!”
Những đội viên còn lại nghe cậu ta nói đều phì cười, dồn dập đứng lên đi qua phụ một tay.
Khi Chiêu Linh tới, lửa trại đã đốt được hơn nửa rồi. Y uống hết một lon bia, ăn ba xiên thịt dê, bên lửa trại đã không còn mấy người.
Đêm đen thăm thẳm, bởi đã nổi gió, trời càng lạnh hơn, đa số đội viên đều đã trở về ngủ cả rồi.
Việt Tiềm và Chiêu Linh uống rượu dưới ánh đèn, không nhiều lời, tiếng gió lao xao.
Ánh đèn màu cam chiếu lên mặt hai người, thi thoảng khoé môi họ lại cong lên nụ cười, nhẹ giọng trò chuyện, vô cùng thoải mái.
Mọi người đã trở về ngủ cả rồi, lão Tần vẫn còn đang uống rượu, còn trò chuyện với chó đen lớn bên cạnh, rõ ràng là say rồi.
Chiêu Linh uống không nhiều, không say chút nào, nghe những đội viên khác gọi lão Tần đi ngủ bèn liếc nhìn Việt Tiềm.
Đêm nay đã uống rượu, y không thể lái xe xuống núi, vả lại đêm cũng đã khuya, dù không uống rượu đi chăng nữa, đường núi không có đèn cũng vô cùng nguy hiểm.
“Em ngủ phòng anh.” Việt Tiềm đã xếp chỗ cho y từ lâu rồi.
Chiêu Linh không yên tâm hỏi: “Trụ sở của các anh cho người ngoài ở lại qua đêm sao?”
Việt Tiềm thấp giọng: “Em không phải người ngoài.”
Vì vậy, Chiêu – không phải người ngoài – Linh đi vào trong phòng Việt Tiềm, cửa phòng vừa đóng lại, căn phòng không lớn đã vây chặt hai người bọn họ.
Không thể không nói, đội trưởng Việt làm vệ sinh cá nhân rất tốt, chăn đệm sạch sẽ, giường chiếu gọn gàng.
Giường rất lớn, hai người cũng không cần chen chúc.
Việt Tiềm tắt đèn phòng đi, mở ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, ánh đèn vô cùng mông lung.
Chiêu Linh ngồi bên giường, cởi áo khác ra, nghe thấy tiếng Việt Tiềm mở cửa ra ngoài, không bao lâu sau đã trở lại, còn cầm theo một cái chăn.
Trụ sở có thêm vài thực tập sinh mới tới, thừa rất nhiều chăn.
Trong núi rất lạnh, một cái chăn không đủ cho hai người đắp.
Chiêu Linh chui vào trong ổ chăn, nhìn Việt Tiềm đang thay áo ngủ bên giường, thấy trước ngực hắn không có vết thương do tên bắn, trên người cũng không có sẹo.
Việt Tiềm leo lên giường, nằm bên cạnh Chiêu Linh, thấy Chiêu Linh còn đang nhìn hắn bèn xoa nhẹ đầu đối phương, cong khoé môi lên.
Ở cổ đại, rất ít khi có thể thấy nụ cười của Việt Tiềm, gần như là không bao giờ; đi đến hiện đại, thường có thể thấy hắn cười, Chiêu Linh cũng tập mãi thành quen.
Y dò hỏi: “Việt Tiềm, anh cũng giống em sao? Ngủ một giấc là đến hiện đại rồi?”
Mấy ngày nay gặp lại, hai người đã nói rất nhiều chuyện, nhưng Việt Tiềm vẫn chưa nói rằng hắn đã tới hiện đại như thế nào.
Việt Tiềm lấy một cái gối ra, đưa cho Chiêu Linh. Hắn tự gối lên cánh tay mình, chậm rãi nói: “Cũng không khác mấy, hồn phách anh tỉnh lại trong cung điện dưới lòng đất, lúc đó là năm 1993.”
Chiêu Linh lẩm bẩm: “ Năm 1993, lăng mộ mai táng Việt Mục Vương của Tây Việt bị trộm.”
Trí nhớ của y rất tốt, khi tham quan viện bảo tàng, hướng dẫn viên đã từng nhắc tới chuyện này.
Động tác giũ chăn của Việt Tiềm đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chiêu Linh, dĩ nhiên là có hơi kinh ngạc. Hắn đoán Chiêu Linh đã từng đi qua viện bảo tàng lăng mộ Tây Việt Vương, hoặc tìm đọc được những tài liệu liên quan.
Chiêu Linh nằm nghiên, mặt hướng về Việt Tiềm, một tay chống cằm, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Việt Tiềm nằm xuống, mặt cũng hướng về Chiêu Linh, hai người lần lượt dựa vào nhau.
Nằm trên cùng một cái giường, hơi thở ấm áp của đối phương phả lên gương mặt.
Việt Tiềm nhìn Chiêu Linh chăm chú một lúc lâu, trong lúc lơ đãng, ánh mắt còn lộ ra vẻ mê mẩn, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt Chiêu Linh, ngón tay cũng cảm nhận được độ ấm trên da thịt người trước mắt.
Chiêu Linh trước mắt hắn là người sống sờ sờ, là sự tồn tại chân thực.
Việt Tiềm dém chăn giúp Chiêu Linh, nói tiếp: “Sau đó hồn phách anh vẫn luôn ở trong cung điện dưới lòng đất của viện bảo tàng, ở lại rất lâu.”
Hồn phách nhẹ nhàng bay lượn trong viện bảo tàng, có những khi bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có khi lại vô cùng cô độc, nhưng với Việt Tiềm cũng chẳng khác nhau là bao. Mỗi ngày, hắn vẫn nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn.
Chiêu Linh duỗi tay từ trong chăn ra, đồng thời dựa sát vào người Việt Tiềm, một tay khoác lên vai Việt Tiềm, một tay gảy nhẹ tóc ngắn bên tai hắn.
“Khoảng hơn mười năm sau, một đứa nhé bệnh nặng giai đoạn cuối được cha mẹ đưa tới đây tham quan, nó thấy được anh.” Việt Tiềm bình tĩnh thuật lại, không một gợn sóng.
Việt Tiềm tiếp tục nói: “Sau đó, anh dùng thân phận của đứa nhỏ kia tiếp tục sống ở hiện đại, học hành rồi trưởng thành.”
Hắn sống ở nơi này hơn hai mươi năm, trong đó có mười năm là trạng thái hồn phách.
Mười năm ấy, hẳn là vô cùng cô độc.
Chiêu Linh nhìn về phia tóc ngắn bên tai Việt Tiềm, thầm nghĩ, bên tai hắn từng là tóc mai, đời trước khi hắn già đi, hai bên tóc mai hẳn đã bạc trắng.
Từ nơi sâu xa nhất như có một luồng sức mạnh, khiến bọn họ gặp lại nhau sau hai ngàn năm, cùng đứng trên mảnh đất này.
Chiêu Linh im lặng không lên tiếng, hai tay ôm chặt lấy Việt Tiềm. Vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, ôm hôn lẫn nhau.
Căn phòng giản dị cách âm không tốt lắm, hai người ôm ấp, hôn môi, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Chiêu Linh tỉnh lại, thấy Việt Tiềm đã không còn ở trong phòng. Vẫn còn rất sớm, ngoài cửa có tiếng cười nói náo nhiệt, còn có tiếng chó sủa.
Y đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Bữa sáng là mì phở, bát nào cũng giống nhau, Chiêu Linh liếc mắt nhìn đội trưởng Việt đang ngồi gặm bánh bao, húp mì cùng mọi người, thầm nghĩ đúng là hắn không kén ăn chút nào.
Chiêu Linh ăn xong một bát mì, Việt Tiềm đã ăn xong hai bát, còn ăn thêm hai cái bánh bao. Không chỉ Việt Tiềm, sức ăn của những đội viên khác cũng không hề nhỏ chút nào.
Bọn họ ăn nhiều, bởi công việc cũng nhiều, hao tổn thể lực.
Ở công trường khảo cổ cũng không nhàn nhã, có lúc phải dùng xẻng đào đất, phải kéo xe tải, cũng chẳng khác biệt là bao so với những công nhân kiếm sống kia.
Ăn sáng xong, đội khảo cổ khởi công, Chiêu Linh, Việt Tiềm và đội viên đi tới công trường khảo cổ.
Vừa tới công trường, Việt Tiềm đã bắt đầu đi lại xung quanh, thi thoảng dừng lại trò chuyện với đội viên, cực kỳ bận rộn, đặc biệt là những thực tập sinh tới đây làm việc, còn phải chỉ dẫn bọn họ làm việc.
Dù sao Chiêu Linh cũng đã cọ một bữa cơm rồi, y và hai đội viên khác cầm xẻng đào đất, vừa làm việc vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Một đội viên như nhớ ra điều gì, nhìn về phía Chiêu Linh, thuận miệng nói: “Thầy Chiêu họ Chiêu, có khi tổ tiên là Vương tộc Dung Quốc đó.”
Chiêu Linh cười khẽ: “Có khi.”
Tới gần trưa, Chiêu Linh ngồi nghỉ ngơi bên bờ ruộng, bên cạnh còn có một đám hoa chuồn. Y tháo bao tay lao động ra, bẻ một nhánh hoa chuồn.
Hoa chuồn lay động trên tay, gió cũng thổi qua tầm mắt, ánh nhìn của y mơ hồ.
Chẳng biết từ lúc nào, Việt Tiềm đã đi tới bên cạnh Chiêu Linh, nói: “Khi nào đông về, công tác khai quật sẽ kết thúc. Ngày đông giá lạnh, ở trên núi rất khổ.”
Chiêu Linh hỏi: “Sao anh lại chọn nghề này?”
Gió thổi qua sợi tóc Việt Tiềm, trên tóc hắn dính không ít đất đá, trên trán đẫm mồ hôi, trên tay, trên mặt có không ít bùn đất.
Lúc này Việt Tiềm trông giống hệt công nhân, có điều nếu như quan sát tỉ mỉ, sẽ thấy được trên cổ chân hắn có một cái đồng hồ nổi tiếng, giày thể thao trên chân cũng chẳng hề rẻ.
Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn Chiêu Linh chăm chú, chỉ thấy hắn miết nhẹ nhành hoa chuồn trong tay y, cuối cùng chiết ngắn lại rồi thả hoa vào trong túi sơ mi trắng của y. Cánh hoa tím nhạt hiện ra mờ mờ, hệt như mở ra vòng xoáy ký ức.
Chỉ một chớp mắt, Chiêu Linh đã nhận ra Việt Tiềm xuất thần.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Chiêu Linh như mờ đi, dù y mặc quần tây áo gió hiện đại hay trường bào của người cổ đại, ánh sáng quanh người y vẫn vô cùng chói mặt, khiến Việt Tiềm đang nhìn chăm chú không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Việt Tiềm nhắm mắt lại, trước mắt là một mảnh tối đen. Khi hắn mở mắt ra, hai con ngươi ấy đen bóng, thẳng thắn nói: “A Linh, anh muốn đi tìm chúng ta.”
Sao anh lại chọn nghề này?
Vì tìm em.
Tiếng gió bên tai thoáng nhẹ nhàng, Chiêu Linh chỉnh lại cổ áo bị gió thổi loạn, nhẹ nhàng ứng tiếng: “Ừm.”
Thật ra, Chiêu Linh đoán được.
Ô tô khởi động, Chiêu Linh lái xe rời khỏi trụ sở, đi tới con đường bên dốc núi. Y lái xe rất chậm, khi nhìn vào gương chiếu hậu, Việt Tiềm vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ.
Hắn đứng ở nơi đó, quần áo bảo hộ trên người bị giặt đến trắng bệch, tóc bị gió cát thổi tung, nhưng bóng người vẫn vừa cao to vừa anh tuấn.
Chiêu Linh kéo cửa sổ xuống, gió lạnh trên núi Tử Đồng thổi tung đáy lòng y lên. Rõ ràng nơi này rất gần thành phố Mạnh Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây, lúc này y lại thấy lưu luyến không rời.
Một cơn gió nổi lên, cánh hoa chuồn nhạt màu trong túi áo Chiêu Linh bị gió cuốn đi, biến mất trong núi Tử Đồng.
***
Tác giả có lời muốn nói: Không phải người ngoài, vậy là vợ đúng không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 92: Em không phải người ngoài
Chương 92: Em không phải người ngoài