Edit & Beta: Đoè
Mùa hè đến rất sớm, khoảng sáu giờ bên ngoài trời đã sáng.
Những tấm rèm dày che khuất ánh sáng ban ngày, khiến cho phòng ngủ trở nên tối tăm.
Ninh Chu xoay người trên giường, mò không thấy người kia đâu nên mơ màng mở mắt ra.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Tưởng Hàng Đình đang rửa mặt.
Ninh Chu nằm trên giường một lúc rồi cũng rời giường. Cậu bước chân trần đến bên cửa sổ và kéo rèm ra để ánh nắng sáng sớm tràn vào phòng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Cậu nằm phơi nắng buổi sáng bên giường một lúc rồi quay người bước vào phòng tắm.
Tưởng Hàng Đình gần như đã vệ sinh cá nhân xong, cạo râu và chải tóc vuốt hết ra sau đầu, thay một bộ vest chuẩn một bá đạo tổng tài.
Ninh Chu chạy đến ôm lấy eo Tưởng Hàng Đình, lấy cằm cọ cọ vai của hắn, "Sao hôm nay ăn mặc trang trọng vậy?"
Tưởng Hàng Đình trả lời: "Để đi gặp người nhà em."
Không phải vì xuất phát từ sự tôn trọng gia đình Ninh Chu mà hắn chỉ đơn giản là muốn ra mặt với gia đình cậu, nói với họ rằng Ninh Chu cũng có thể tìm được người tài giỏi để yêu thương cậu.
Ninh Chu có lẽ đã biết tâm lý của Tưởng Hàng Đình nên không hỏi nữa mà há miệng ra "A —" với hắn.
Tưởng Hàng Đình lập tức hiểu ra, nặn kem đánh răng ra bàn chải rồi thuần thục giúp Ninh Chu đánh răng rửa mặt.
Sau khi làm xong tất cả, hắn hôn Ninh Chu một cái như để kiểm tra.
Hai người nán lại ở nhà đến hơn chín giờ mới chuẩn bị ra ngoài, nhưng trước khi đến gặp Ninh Trường Hùng, Ninh Chu lại bảo Tưởng Hàng Đình đưa mình đến tiệm cắt tóc.
Mười phút sau, Maybach dừng lại trước cửa tiệm cắt tóc.
Ninh Chu nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, vừa sờ tóc vừa hỏi Tưởng Hàng Đình: "Anh thấy em nên nhuộm màu gì thì hợp?"
Đã gần một năm không nhuộm tóc kể từ khi Ninh Chu về lại tóc đen, lần này đến nhà Ninh Trường Hùng cậu dự định sẽ đi nhuộm màu tóc.
Bởi vì Ninh Trường Hùng không thích cậu nhuộm tóc.
Mà bản thân Ninh Chu cũng thích thử nghiệm nhiều màu tóc khác nhau, trước đây cậu phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tưởng Hàng Đình, sau đó lại vì yêu cầu tạo hình nhân vật nên vẫn luôn để màu đen.
Giờ cậu có thể tận dụng cơ hội này để thử màu tóc khác.
Nhưng nhuộm màu gì thì đẹp nhất đây?
Tưởng Hàng Đìnhnhất định sẽ không ngăn cản Ninh Chu nhuộm tóc, sau khi được Ninh Chu hỏi, hắn đã suy nghĩ rất nghiêm túc, hình ảnh Ninh Chu sau khi nhuộm tóc tự động hiện lên trong đầu hắn, hắn muồn tìm màu tóc mà mình yêu thích.
Nhưng điều đó thật khó khăn, hắn thích mọi màu tóc của Ninh Chu.
Mãi mà Tưởng Hàng Đình vẫn chưa đưa ra câu trả lời, cuối cùng Ninh Chu nhìn màu sắc bộ vest mà hắn mặc để đưa ra quyết định.
Bộ vest Tưởng Hàng Đình mặc hôm nay không còn lòe loẹt như trước nhưng cũng không phải màu sẫm thường ngày mà là màu xanh đậm.
"Vậy em sẽ nhuộm màu xanh đậm." Ninh Chu quyết định.
Bộ vest màu xanh đậm và mái tóc màu xanh đậm là đồ đôi.
Tưởng Hàng Đình ủng hộ cậu vô điều kiện: "Được thôi, anh đi với em."
Gần một tiếng sau, hai người bước ra khỏi tiệm cắt tóc, tóc Ninh Chu đã được nhuộm từ đen sang xanh đậm.
Sau đó cả hai lên đường đến nhà Ninh Trường Hùng.
- -
Vốn hôm nay Ninh Trường Hùng định đến công ty làm việc, nhưng tin nhắn ngày hôm qua của Ninh Chu vẫn cứ quanh quẩn trong lòng ông ta.
Ông ta chán nản và đã đánh Trương Dao để trút giận. Đến khi ông ta tỉnh táo lại thì cảm thấy có hơi hối hận.
Thấy Trương Dao cẩn thận tránh sang một bên, không những không oán hận vì bị ông ta bạo hành mà con lo lắng cho ông ta.
Điều này càng khiến Ninh Trường Hùng càng cảm thấy hối hận và áy náy.
Ông ta thậm chí không thể nhớ tại sao lúc đó mình lại đánh Trương Dao, đây là lần đầu tiên ông ta trút hết cảm xúc lên một người phụ nữ, dù rằng quá trình trút giận rất sảng khoái nhưng nhìn Trương Dao mặt mày xám ngắt, trong lòng ông ta vẫn có chút áy này và đau lòng.
Dẫu sao thì cũng là người phụ nữ đã ở bên mình hơn 20 năm, bà ta đã trả giá rất nhiều, hy sinh rất nhiều vì gia đình này.
Ninh Chu không chịu nghe lời thì là lỗi của Ninh Chu, Trương Dao cũng đã tận lực chăm sóc Ninh Chu. Nhưng có lẽ không phải nguyên nhân ruột thịt, Ninh Chu không nghe lời bà ta nói là bẩm sinh đã vậy, không ai có thể thay đổi được.
Đương nhiên, nếu Ninh Trường Hùng có hối hận thì ông ta cũng sẽ không xin lỗi.
Nhượng bộ lớn nhất là ông ta có thể bôi thuốc cho Trương Dao, chuyển toàn bộ phiền muộn trong lòng sang Ninh Chu. Ninh Chu là một đứa ngỗ nghịch, lần này trở về ông ta nhất định sẽ dạy cho cậu một bài học để cậu biết cúi đầu nhận sai.
Trương Dao và Ninh Trường Hùng sống với nhau đã được nhiều năm, sớm hiểu rõ tính tình của Ninh Trường Hùng.
Tuy rằng đánh rất đau, nhưng cũng không phải là vô ích, cuối cùng cũng thành công khơi dậy cơn giận của Ninh Trường Hùng đối với Ninh Chu.
Chỉ chờ Ninh Chu quay về, biểu hiện cậu phản nghịch hơn một chút để bảo vệ tình yêu như giấc mơ của mình, Ninh Trường Hùng sẽ hoàn toàn chán ghét Ninh Chu.
Khi đó bà ta sẽ tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu của mình.
Để làm nổi bật lên sự "phản nghịch" của Ninh Chu, Trương Dao còn gọi điện cho Trương Dương, bảo gã cầm giấy tờ công ty vừa mới niêm yết đến nhà.
Có Trương Dương tài giỏi ngoan ngoãn ở đây càng làm cho Ninh Chu trở nên vô dụng ngỗ ngược, còn Ninh Trường Hùng sẽ ngày càng tức giận.
Làm xong tất cả những việc này, Trương Dao yên lặng chờ đợi Ninh Chu dẫn bạn đời về nhà.
- -
Bắt đầu từ 9 giờ sáng, Trương Dao đã cho dì Quý dọn dẹp nhà cửa, còn bà ta với Ninh Trường Hùng ở nhà đợi Ninh Chu về.
Ninh Trường Hùng ngồi bất động trên sô pha, mặt không cảm xúc nhưng trên trán đã nổi đầy gân xanh, hiển nhiên vẫn còn tức giận.
Trương Dao ngồi bên cạnh ông ta, trên mặt còn mấy vết thương nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Bà ta có thể cảm nhận được Ninh Trường Hùng đang cứng người nên nắm lấy tay ông ta, dịu dàng nói: "Khó lắm mới có một hôm Chu Chu về nhà, chút nữa anh đừng nóng nảy với con, nếu nó lại bỏ đi thì phải làm sao?"
Trông thì có vẻ như đang nói đỡ cho Ninh Chu nhưng thực chất mỗi lời bà ta nói như một con dao mềm, luôn nhắc nhở Ninh Trường Hùng rằng Ninh Chu hư hỏng đến mức nào.
Ninh Trường Hùng học hằn nói: "Bà không cần phải nói thay cho thằng con bất hiếu đấy, nếu ngày hôm nay nó không ly hôn, tôi sẽ đập chết nó!"
Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, Ninh Trường Hùng tưởng rằng Ninh Chu đã về nên ngồi thẳng người lên.
Dì Quý đi ra mở cửa nhưng người bước vào lại là Trương Dương.
Trương Dương nhìn thấy Ninh Trường Hùng ở nhà nên nghi hoặc hỏi: "Dượng, hôm nay dượng ở nhà ạ?"
Ninh Trường Hùng nhìn thấy người đến là Trương Dương, nét mặt hơi dịu đi một chút, gật đầu xem như chào hỏi Trương Dương.
Trương Dao trả lời câu hỏi của Trương Dương: "Chu Chu nói hôm nay sẽ dẫn bạn trai về ra mắt gia đình."
Bà ta rất uyển chuyển chọn cái nói là bạn trai.
Trương Dương ngỡ ngàng, có hơi khó tin: "Bạn trai? Ninh Chu cùng với......"
Gã còn chưa nói xong đã thấy sắc mặt Ninh Trường Hùng đột nhiên tối sầm, vội vàng dừng lại rồi nói đỡ cho Ninh Chu: "Dì dượng đừng lo lắng quá, Ninh Chu còn nhỏ, lại gia nhập với giới giải trí. Mà giới giải trí khá hỗn loạn, chắc chắn Ninh Chu chỉ đang đi theo xu hướng thôi chứ không hẳn là thích đàn ông đâu ạ. Lát nữa cháu sẽ nói chuyện với em ấy để em ấy tỉnh táo lại."
Mấy lời này lại một lần nữa giẫm đạp lên Ninh Chu, trực tiếp gán ghép Ninh Chu với tình yêu đồng tính cùng giới giải trí mà Ninh Trường Hùng ghét nhất, đồng thời thành công khơi dậy cơn giận của Ninh Trường Hùng.
Trương Dương và Trương Dao đã quá hiểu Ninh Trường Hùng nên biết cách dùng những từ ngữ bình thường nhất để khuấy động cảm xúc của Ninh Trường Hùng.
Trong những năm qua, có thể nói mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Thành công làm đứt đoạn mối quan hệ giữa Ninh Trường Hùng và Ninh Chu, khiến hai bố con coi nhau như kẻ thù.
Nhìn gân xanh nổi lên trên trán Ninh Trường Hùng, Trương Dương và Trương Dao trao đổi ánh mắt chỉ có nhau mới hiểu được, yên lặng chờ đợi Ninh Chu cùng bạn đời trở về.
Không ai nghĩ rằng Ninh Chu sẽ dẫn một người nào đó đứng đắn về nhà, giới giải trí hỗn loạn như vậy, Ninh Chu chắc chắn cũng chẳng sạch sẽ gì.
Chính bởi vì biết hiểu rõ như vậy nên bọn họ không thèm kiêng nể gì khích tướng cảm xúc Ninh Trường Hùng, châm một ngòi đợi nổ, chỉ chờ Ninh Chu trở về sẽ lập tức bùng nổ.
Mối quan hệ bố con giữa hai người không hề có dấu hiệu hoà giải mà sau chuyện lần này, có thể sẽ thật sự không cứu vãn được nữa.
- -
Khoảng mười giờ rưỡi, một chiếc Maybach đỗ trước cửa biệt thự của Ninh Trường Hùng.
Ninh Chu mở cửa xe bước xuống, nhìn căn biệt thự mình đã sống hơn mười năm, ánh mắt không hề hoài niệm mà ngược lại rất lạnh lùng.
Tưởng Hàng Đình xuống xe và nắm lấy tay Ninh Chu: "Và thôi."
Ninh Chu gật đầu, đan mười ngón tay với Tưởng Hàng Đình đi vào biệt thự.
Sau khi nhấn chuông cửa, vài phút sau có người bước ra mở cửa.
Dì Quý là người mở cửa, nhìn Ninh Chu với mái tóc màu xanh đậm, trong mắt bà ta hiện rõ vẻ khinh thường.
Bà ta hô lớn về phía phòng khách: "Ông chủ, bà chủ, cậu Ninh Chu về rồi."
Nhưng trong lòng lại thầm chửi: Cái loại du thủ du thực.
Làm như không nhìn thấy vẻ mỉa mai trong mắt dì Quý, Ninh Chu nắm tay Tưởng Hàng Đình đi vào trong.
Bấy giờ dì Quý mới nhìn thấy rõ người Ninh Chu dẫn vào, bà ta thoáng sửng sốt.
Dì Quý biết hôm nay Ninh Chu sẽ dẫn người về, bà ta vốn tưởng rằng người Ninh Chu dẫn đến cũng không phải người đứng đắn như cậu nhưng khí thế của Tưởng Hàng Đình lại rất mạnh mẽ, như thể khắp người toả ra hơi thở của tinh anh. Truyện Dị Giới
Thật sự không giống người sẽ ở bên Ninh Chu, hắn và Ninh Chu như hai thế giới khác nhau.
- -
Trong phòng khách, Ninh Trường Hùng Trương Dao và Trương Dương thân thiết trò chuyện với nhau như người một nhà, nghe dì Quý nói Ninh Chu đã về, bọn họ lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
Vẻ mặt Ninh Trường Hùng thâm trầm u ám.
Trương Dao lập tức làm ra vẻ mẹ hiền, chờ đợi một lúc rồi tận dụng mọi cơ hội để nói vài "lời hay" với Ninh Chu.
Gã Trương Dương bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chờ xem náo nhiệt.
Mà sự náo nhiệt này đã bắt đầu kể từ khi gã chuyển đến nhà họ Ninh học trung học mà gã xem trăm lần vẫn không thấy chán.
Nhưng tất cả đã thay đổi sau khi nhìn thấy Ninh Chu mười ngón đan tay với người mà cậu dẫn về.
Ninh Trường Hùng kinh ngạc, không thể tin nổi đứng dậy: "Tưởng...... ngài Tưởng?"
Nụ cười trên mặt Trương Dao không duy trì nổi nữa, ngón tay ghim sâu vào ghế sô pha bằng da, để lại những vết xước trên ghế.
Trương Dương bị sặc trà ho dữ dội, mật mũi đỏ bừng.