Tôi và tình địch chiến tranh lạnh rồi.
Đơn phương.
Bởi vì người ấy cũng không để ý đến tôi.
Đúng là mất mặt.
Rõ ràng tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng vậy mà người ấy lại không nhận ra!
"Tiểu Hạch Đào."
Tiểu Hạch Đào là ai? Sao anh lại gọi tôi?
Tôi ghé vào ổ chó quay mặt vào tường.
Cố gắng làm lơ cái tay đang quấy rối mình kia.
Không thể nhịn được nữa!
Tôi lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đúng lúc ấy ngón tay của tình địch lại chọt lên cái mông của tôi.
Điên... điên à?
Ban đầu tôi muốn quay lại dùng ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ.
Nhưng thôi!
Đến tận bây giờ người ấy cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt còn không bằng con chó đần ngoài kia.
"Nhìn thì thấy mụp lắm mà, thịt của mày đâu rồi?"
Tình địch đột nhiên vỗ tôi.
Đệch mịa!!!
Anh thế mà lại sờ mông một con chóa!!
Tình địch, có phải anh lại uống nhầm thuốc rồi không.
Hay anh bỗng nhiên nhận ra mặt chóa của tôi đẹp trai?
Muốn dê tui à?
Tôi vội vàng rúc vào một góc trong ổ chó...
Toio giương mắt cẩn thận quan sát tình địch.
Không đúng!
Thật là đáng sợ!
A lô, 120 phải không ạ?
Xin hỏi rối loạn đa nhân cách có chữa được không? Cái loại vô cùng nghiêm trọng ý!!!!
Tôi... Sen xúc cớt của tôi, tôi sắp không nhận ra anh ta nữa rồi!
Không phải mới chỉ một buổi sáng không gặp nhau thôi à.
Đây cũng không phải là lỗi của bản chóa.
Là tại người ấy đi ra ngoài mà không dẫn tôi theo!
"Không quen tao à?"
Tình địch lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Gâu."
Đổi thành chó khác thì không quen thật đấy!
Không phải anh đi hẹn hò à, lại còn chưng diện như vậy?
Tình địch, tôi vẫn yêu mái tóc ổ gà của anh hơn!!
Đồng ý với tôi.
Mau đi thuê Tony để anh trở lại như xưa đi.
Bản chóa bỏ tiền cho anh!
Tôi hào phóng đào ra món bảo bối giấu dưới đệm.
"Ra là ở đây."
Tình địch dùng hai ngón tay nhấc vật sáng long lanh kia lên.
Há há.
Được nước miếng của bản chóa tẩm bổ có phải sẽ đáng giá hơn khum ~
"Mày đúng là biết phá hoại đồ đạc."
Tình địch vẻ mặt chê rất chê thả đồng hồ kim cương xuống, nhìn chằm chằm vào dưới chân của tôi rồi nói.
"Có phải còn giấu cái gì nữa không?"
Hở? Anh lói cái giề? Ôi chao, bản chóa nghe không hiểu.
Tôi gối đầu lên móng vuốt, vô tội nghiêng đầu.
Tình địch thở dài.
"Thôi, dù sao cũng vô ích."
Ôi chao, quỹ đen của bản chóa đã được an toàn!
Nhưng anh thật sự không có ý định tìm về mái tóc ổ gà à?
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tình địch chậm rãi đứng lên quay đầu nhìn về phía cửa.
Người ấy vuốt tóc ngắn ra phía sau thể hiện toàn bộ ưu điểm trên khuôn mặt một cách thuần thục.
Càng hiếm có chính là...
Vẻ sa sút trước đó đã mất sạch.
Hiện tại giữa trán người ấy hiện lên ý chí chiến đấu.
Cho dù người ngoài cửa khiến người ấy phiền lòng.
Vẫn sẽ hiện ra khí thế sắc nét.
Thì ra tình địch cũng giống như tôi đã từng...
Có tình yêu là như được sống lại.
"Gâu gâu gâu!!"
Cửa vừa mở ra tôi đã hung dữ sủa ba tiếng với người yêu.
Em nghĩ tôi sẽ để yên cho em thực hiện được âm mưu?
Hừ!
Em ấy vừa thấy tôi vẻ vui mừng trên mặt lập tức nhạt đi đôi phần.
Thế nhưng ánh mắt em ấy lập tức bị tình địch hấp dẫn, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
"Văn Khương, đã lâu không thấy dáng vẻ này của anh."
Tình địch nhếch khóe miệng.
"Không phải cậu nói thích tôi giống lúc vừa mới quen sao."
Người yêu của tôi giống như tất cả những thằng ngu vừa rơi vào lưới tình.
Tuy chỉ số IQ bị tụt xuống vài nấc...
Nhưng lá gan lại chạy ra khỏi hệ ngân hà!
Em ấy kích động đến gần tình địch, si mê nói.
"Em thích lắm."
Đm em làm cái gì đấy?!
Mau tránh xa ra cho ông!!
Thấy em ấy tới gần tình địch hơi nghiêng đầu, nâng cằm, kiêu ngạo nhìn người yêu của tôi.
Người yêu của tôi chững lại.
Rụt rè khẽ hôn lên má tình địch.
Tức chết bản chóa!!
Tình địch tốt đẹp cứ thế bị d3 xồm!
Lòng tôi quá đau đớn!
Cào cào sàn nhà, tôi quả quyết chuyển hướng móng vuốt sang chỗ khác.
"Shhhhhhhhhhh..."
Theo tiếng hít khí lạnh của người yêu vang lên.
Bản chóa bị bốn con mắt nhìn chằm chằm.
Tôi làm như không thấy thân mật cọ lên bắp chân của tình địch.
"Tiểu Hạch Đào nhất định là ghen tị."
Tình địch bế tôi lên xoa xoa lưng tôi.
Sau đó nói với người yêu như vậy.
"Đậu Thần, cậu có thể chung sống hòa bình với nó không?"
Tình địch, anh là Popeye đấy à? Mau buông bụng bản chóa ra.
Tui muốn ói!
Người yêu tôi nhìn cái quần toàn là vết cào.
Nhìn xong cũng không hó hé gì!
Đến cùng là em muốn làm gì?
Không phải lúc trước hơi không hài lòng chút thôi là em thái độ ngay à!
Vu Đậu Thần em đúng là thằng khốn nạn!!
Người yêu của tôi vẫn duy trì mỉm cười, em ấy vươn tay tới sờ tôi.
Tôi lập tức cho em ấy thấy hàm răng đều như bắp của mình.
"Có vẻ tính tình nó không tốt nhỉ."
Người yêu của tôi bình tĩnh rút tay về, méc tật xấu của tôi với tình địch.
Hừ.
Chỉ dựa vào em mà cũng đòi chia rẽ tình cảm cha con ruột giữa tôi và tình địch à?
Tôi chiếm hết chỗ trong lòng tình địch rồi nhá!
"Đúng vậy, cho tôi thời gian, tôi cắt móng cho nó."
Ối...
Tôi cuộn tròn móng chóa của mình, cào lên áo tình địch.
Vừa mới yêu đương đã quên mất chó cưng của anh rồi!
Lần này tình địch tùy ý tôi quậy phá.
Còn không hề giả vờ cưng chiều (?) nhìn tôi một cái.
Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tóc gáy dựng lên.
Tôi muốn xác nhận lại vẻ mặt tình địch lần nữa nhưng người ấy lại nhìn về phía cái quần sứt chỉ của người yêu, hỏi.
"Xin lỗi, như vậy có đến đó được không?"
Người yêu tôi thể hiện phẩm chất "phóng khoáng".
"Không sao, anh có gì cho em mượn thay không?"
"Gì?"
Tình địch không ngờ em ấy sẽ đi nước này, hơi sửng sốt.
"Gâu!"
Dù sao em cũng là sếp, một cuộc điện thoại là có thư ký mang ngay một cái quần từ trung tâm thương mại tới đây.
Em còn không thấy ngại mà dám mượn?
Em còn định bếch luôn đúng không?
Không biết xấu hổ!
Còn dám làm ra loại chuyện cùi bắp như vậy!
Tình địch không từ chối.
Vì vậy lúc ra cửa người yêu tôi vừa ưỡn ẹo vừa đi về phía xe của mình, vừa bấm điện thoại.
Há há, tình địch giỏi quá ~
Tôi cười ra tiếng chó.
Thậm chí còn phấn khích đến mức li3m mặt tình địch.
Dù sau đó tôi lại bị ném lên ghế sa lông.
Cũng không thể làm tôi ngừng việc cười nhạo người yêu được.
"Quần áo không thoải mái à? Lúc trước tôi thấy nhỏ nên định trả hàng, tiếc là lại quên mất... Nhưng dù sao cũng là đồ mới."
Tình địch ngồi ghế cạnh tài xế, tôi bị ném ra phía sau.
Trên mặt người yêu tôi thoáng hiện vẻ xấu hổ.
Em ấy mặt không đổi sắc nhấp nhổm trên ghế, nở nụ cười tri kỷ.
"Em rất thích."
À hiểu.
Hi vọng em có thể giữ vững vẻ nhã nhặn này ~
Người yêu của tôi nói tiếp.
"Chỗ đó không cho xe đi vào."
Gì?
Hai người muốn làm gì?
Tôi vội vàng trèo vào giữa hai người.
"Vậy cho nó ở trên xe, Tiểu Hạch Đào rất ngoan sẽ không cào cấu linh tinh."
Tình địch không chớp mắt đáp lại.
"Được, tốt..."
Người yêu tôi lại vô thức nhấp nhổm, có vẻ cũng không đồng ý.
À.
Giả vờ.
Nhưng rốt cuộc mấy người định đi làm cái gì???
Đm các người mới ở bên nhau bao lâu?!
Chưa kịp phát tác người yêu của tôi đã dừng xe.
"Chờ em một chút."
Nói xong em ấy dùng một tư thế quái dị đi xuống.
Tôi nhịn cười.
Sau đó thu hồi móng vuốt điên cuồng cào cánh tay tình địch.
Ngay tại lúc này!
Chúng ta đi nhanh đi!
Tình địch không tốn sức chút nào đã nắm được móng vuốt bé nhỏ của tôi.
Một tay khác gãi gãi cằm tôi.
Ư a ~
Tôi sướng híp hết cả mắt lại.
"Mày có biết chốc nữa chúng ta sẽ đi đâu không?"
Tôi sừng sộ lên.
"Sẽ đi qua Yến Sơn ở ngoại thành."
Đm, không lẽ các người định dã...
"Nghề da ở Yến Sơn rất nổi tiếng, lông của mày cũng coi như bóng mượt sáng loáng..."
Tình địch vuốt v e sống lưng của tôi, cho tôi nhìn kỹ.
Trông không giống như đang đùa.
"Chắc cũng bán được 100 đồng."
Đệch, tôi chỉ đáng giá có bấy nhiêu?
Có phải anh hiểu lầm về nhan sắc của tôi rồi không?
Không đúng...
Anh vậy mà lại vọng tưởng bán bản chóa đi!
Anh cho rằng mình sẽ tìm được chó khác đáng yêu lại khéo hiểu lòng người như tui sao?
"Gừ ~"
Tôi như pho tượng vẫn duy trì vẻ lộng lẫy của mình.
Tình địch hài lòng gật đầu.
Rồi lại lập tức tựa lưng vào ghế ngồi.
Dùng mu bàn tay che mắt.
"Gâu."
Anh đang làm gì thế?
"Đừng nghịch."
Tình địch thuận tay bóp miệng tôi.
Người ấy từ từ nhắm mắt lại nhưng không phải ngủ.
Môi mím lại như đang cố giữ bình tĩnh.
Tình địch, anh trúng độc à?
Nhưng vẻ mặt của người ấy lại nhanh chóng trở lại bình thường khi người yêu của tôi đến.
Mặc dù không rõ ràng
Nhưng người yêu của tôi nhất định đã đi thay quần.
À.
Nói thích thì sao chứ.
Nói thay liền thay.
Tình địch, anh cũng thấy đúng không, người như vậy không đáng tin đâu!
"Chúng ta đi thôi."
Tình địch như không phát hiện ra.
"Được."
Người yêu tôi dáng vẻ ung dung nhanh chóng khởi động xe.
Đoạn đường này tôi vô cùng bận rộn.
Vừa phải canh chừng hai người kia có hành vi thân mật nào không.
Vừa phải cẩn thận nhìn đường xá bên ngoài.
Tốt.
Đã đi qua Yến Sơn rồi.
Tôi lè lưỡi với tình địch.
Tình địch mới vừa trở lại bình thường thò tay chọt lên trán tôi.
"Cười ngốc cái gì hả?"
"Gâu ~"
Tôi cứ vui vẻ thế đấy, hừ.
Xe tiến vào một chỗ trông như làng du lịch.
Cây xanh bóng mát, phong cảnh mê người.
Chỗ đài phun nước có một bức tượng Đức mẹ Maria.
Nhiều đội bảo vệ đang tuần tra khắp nơi.
Còn chưa xuống xe đã có người chờ sẵn ở bên ngoài.
"Ngài Vu, ngài đã tới."
Người đến thái độ cung kính.
Người yêu của tôi gật đầu.
Cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Sau khi xuống xe.
Em ấy chỉ về phía tôi.
"Mấy người trông con chó này."
Cái gì?
Tôi như lâm đại địch cọ điên cuồng lên bắp chân tình địch.
Tôi không đi, tôi không muốn rời khỏi anh.
Các người định làm gì sau lưng tôi?!!
Hu hu hu!!!!
Tình địch, anh đừng bỏ rơi bản chóa mà!
"Tiểu Hạch Đào rất thông minh, đừng để nó chạy."
Tình địch không chút do dự đưa sang.
Tôi vẻ mặt mông lung.
Nhưng...
Tình địch của tôi...
Khen tôi thông minh kìa! Ôi chao!
Trong lúc tôi đắm chìm trong niềm vui sướng lần đầu được khen ngợi.
Tình địch và người yêu đã đi xa.
Á.
Còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc bản chóa.
Người ôm tôi chắc là nhân viên làm việc trong làng du lịch.
Tôi miễn cưỡng nhìn cậu ta một cái.
!
Á đù.
Anh đẹp zai.
Có hứng kết bạn không?
Tôi thích kiểu da mỏng thịt mềm như cậu đóa ~
Anh đẹp trai thấy tôi thè lưỡi với mình.
Hơi do dự, cuối cùng vẫn vuốt đầu của tôi.
"Mày tên là Tiểu Hạch Đào à? Thật đáng yêu."
Không phải, cậu nhầm rồi, tôi cao lãnh.
Bản chóa tên là Siêu Cấp Đẹp Trai!
Tôi được đưa tới một căn phòng trông như phòng bảo vệ.
Anh đẹp trai đi vào nói gì đó với họ.
Vừa quay đầu...
Tôi đã vui sướng chơi đùa cùng anh đẹp trai.
Dưới ánh mặt trời, trên bãi cỏ...
Chú chó uy vũ hùng tráng.
Anh đẹp trai mặc đồng phục nhân viên.
Ôi, quả là một hình ảnh tràn đầy nhựa sống ~
Tôi nhìn anh đẹp trai ném cái đ ĩa, sau đó cậu ấy lại vui vẻ chạy ra ngoài nhặt.
Bóng dáng người đàn ông chạy nhanh đón gió, càng nhìn càng thấy đẹp.
"Tiểu Hạch Đào thấy chưa, nhặt về như vậy đó."
Anh đẹp trai kiên trì giải thích cho tôi.
"Gâu?"
Tôi nghiêng đầu ra vẻ không hiểu.
"Tao thử lần nữa, mày xem rồi làm nha."
"Gâu!"
Nhìn bóng dáng đang chạy ra ngoài tôi cảm thấy...
Tình địch mà nghe lời như vậy thì tốt rồi.
Đúng rồi...
Tình địch của tôi đâu?
Không được, trong lòng đột nhiên tức giận!
Tôi nhìn anh đẹp trai phía xa rồi lặng lẽ chui vào một chỗ khác.
Thị lực của bản chóa không chỉ có 8.0 thôi đâu.
Khứu giác cũng rất được luôn.
Tôi vòng tới vòng lui trong khu du lịch, chóng mặt mún xỉu lun.
Lại còn phải ẩn nấp tránh đội tuần tra.
Nói trắng ra là, tôi lạc đường rồi.
Vậy nên tôi bắt đầu đi dạo lung tung.
Lâu sau...
Tôi thật sự đánh hơi được mùi của tình địch!
Lúc này tôi đang đứng trước một tòa nhà nhỏ màu trắng.
Nhưng chỉ vài giây cũng đã bổ não ra đủ loại hình ảnh khó coi.
Nhưng người ta thường nói hóa bi thương thành động lực.
Hừ!
Tôi định xông vào.
Đúng lúc tôi đang nhao nhao muốn thử...
Phía sau đột nhiên có một đám mặc áo dài trắng lao tới, tất cả vội vã đi vào.
WTF?
Chẳng lẽ là tình địch của tôi...
Đã xảy ra chuyện?!
Tôi chạy thẳng vào bên trong.
Đợi đã!
Tôi dừng chân ngay cửa.
Kia không phải tình địch của tôi đó sao?
May quá, không thiếu tay thiếu chân.
Người yêu của tôi đang đuổi theo phía sau người ấy cuống quít nói gì đó.
"Được rồi, tôi không muốn nói chuyện này nữa."
"Đậu Thần, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy."
Vẻ mặt của tình địch rất xấu, trong lời nói cũng tràn đầy thất vọng.
Người yêu của tôi thì lo lắng giải thích.
"Em không ngờ mọi chuyện lại như vậy."
Tâm trạng của tình địch có hơi mất khống chế, châm chọc.
"Không ngờ ư, đây là địa bàn của cậu!"
Người yêu của tôi im lặng một hồi, trịnh trọng nói.
"Em sẽ xử lý tốt."
"Anh tin em đi Văn Khương."
Tình địch nhìn sang chỗ khác, miễn cưỡng kìm nén tâm trạng rồi gật đầu.
"Được, tôi tin cậu."
Không hiểu nổi.
Lẽ nào người yêu của tôi giấu bồ nhí ở đây?
Hai người tình cờ gặp.
Tính cách rác rưởi của tình địch nổ tung.
Đánh người ta đến mức bán thân bất toại?!
Chậc chậc.
Đã bảo đừng ở bên cái loại khốn nạn đó mà.
"Gâu gâu ~"
Tình địch thấy tôi thì kinh ngạc lắm.
"Sao mày lại ở đây?"
Bản chóa nhớ anh thôi.
Tâm trạng của tình địch không quá tốt, người ấy dùng chân khều tôi.
"Quên đi, đi thôi."
Tôi vội vàng đi theo tình địch.
Quay đầu liếc nhìn người yêu.
Em ấy đang nhìn theo bóng lưng của tình địch, xung quanh đều là áp suất thấp.
Cuối cùng cũng đến.
Lúc rời đi.
Anh đẹp trai đầu đầy mồ hôi đến tiễn tôi.
Sếp của cậu ấy đang nói xin lỗi với người yêu.
Người yêu tôi nhẹ bẫng nói không sao.
Biết ngay em chỉ ước gì bản chóa biến mất luôn!
Hừ, không theo ý em được đâu!
Tình địch không yên lòng tựa bên cửa sổ.
Người yêu của tôi cũng biết thời biết thế không nói nửa câu.
Buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê...
Tình địch đột nhiên nói.
"Dừng xe."
Tôi tưởng đến nơi rồi liền quẹt miệng mở mắt đứng dậy.
"Sao thế?"
Người yêu của tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi.
"Tiểu Hạch Đào, đây chính là Yến Sơn."
Tình địch chỉ ra ngoài.
Giề!!! Anh nghĩ thì nghĩ, nói ra với bản chóa làm gì!
Cái mông của tôi vội dính chặt vào ghế ngồi.
Tôi thề, bản chóa phải ngồi chỗ này cả ngày!
Tình địch cũng không để ý lời thề đanh thép của tôi, nói tiếp.
"Lần sau còn chạy lung tung mày sẽ không có cơ hội đến đây nữa đâu."
Ái chà chà ~
"Tao sẽ chặt đứt chân chó của mày luôn, biết chưa?"
...
Người ấy nhìn sang, vừa thâm trầm vừa nghiêm khắc.
Mẹ ơi, tình địch của con thay đổi rồi.
Con sợ.
Vì vậy tôi mềm mại....
"Ẳng ~~"
Tình địch hừ một tiếng xem như là bỏ qua.
"Nó thực sự nghe hiểu tiếng người?"
Người yêu của tôi nói chen vào.
"Không phải chó đều rất thông minh à?"
Tình địch lơ đễnh nói.
Người yêu của tôi cuối cùng vẫn không đáp lại, chỉ là nhìn tôi không rõ nghĩa rồi khởi động xe.
Tôi lạnh run nằm sấp ở ghế sau.
Trong lòng lâng lâng.
Chó đều rất thông minh... á!