Cách cửa chính của thư viện tư nhân khoảng mười mét, Diệp Ngữ Thần không nhìn Vũ Tu nữa, xoay người đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chỉ thấy bóng dáng Vũ Tu đã biến mất ở góc rẽ.
Tám năm không gặp, cuộc gặp gỡ vừa rồi như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tựa như đã xảy ra chuyện gì, lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Triển Dương bên cạnh quan sát Diệp Ngữ Thần với ánh mắt kỳ quái, giống như nhìn thấy một con mèo chưa bao giờ ăn cá lại đột nhiên ở bên cạnh canh giữ bể cá.
Diệp Ngữ Thần quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò xét: "Sao vậy?"
"Anh Diệp," Triển Dương thấy mới lạ nói, "Thì ra anh còn biết lừa người."
Hắn đang đề cập đến chuyện Diệp Ngữ Thần lừa Vũ Tu mình xảy ra tai nạn xe cộ.
Đúng là Diệp Ngữ Thần không bị tai nạn xe cộ, càng không bị liệt nửa th@n dưới, về phần tại sao anh lại nói dối Vũ Tu...
Có lẽ là "trêu chọc" thì đúng hơn.
Trước đây hai người sống chung, Diệp Ngữ Thần luôn thích trêu chọc hắn.
"Đó chỉ là trò đùa giữa người quen mà thôi." Diệp Ngữ Thần dang rộng hai chân, tiếp tục đi về phía thư viện.
Triển Dương đẩy xe lăn đuổi theo hỏi: "Em nghe nói Vũ Tu cong, chuyện này là thật sao?"
"Cậu nghe được ở đâu?" Diệp Ngữ Thần đi chậm lại hỏi.
"Không phải vẫn luôn lan truyền như vậy sao?" Triển Dương nói, "Tác phẩm của anh ấy chuyển thể đều là đề tài đồng tính, nhiều năm như vậy cũng không có bạn gái tin đồn..."
"Cậu còn rất để ý tới em ấy." Diệp Ngữ Thần nói.
"Đúng vậy." Triển Dương có chút đắc ý khịt mũi, "Em chính là nhìn anh ấy lớn lên mà."
Diệp Ngữ Thần nghe vậy cảm thấy buồn cười, hơi nhếch khóe miệng.
Cũng không phải lời nói của Triển Dương chọc trúng điểm cười của anh, mà là anh đột nhiên nhớ tới, khi còn học đại học, Vũ Tu là người buồn phiền nhất khi nghe người khác nói hắn như vậy.
Vũ Mẫn, mẹ của Vũ Tu là ngôi sao nổi tiếng nhất thời điểm đó, sau này bởi vì sinh Vũ Tu mà sự nghiệp của bà bị trì hoãn không phát triển, bắt đầu xuống dốc. Bà gửi gắm toàn bộ tham vọng của mình lên người hắn, bởi vậy từ khi còn rất nhỏ hắn đã tham gia đóng phim, là ngôi sao nhí nổi tiếng.
Bất cứ ai đã từng xem tác phẩm của hắn khi còn bé, đều có thể nói một câu: Tôi nhìn hắn lớn lên.
Diệp Ngữ Thần lần đầu chào hỏi Vũ Tu, cũng là nói như vậy, kết quả chính là mặt nóng dán mông lạnh, Vũ Tu không thèm để ý tới anh.
"Lời này tuyệt đối đừng để Vũ Tu nghe được." Diệp Ngữ Thần thuận miệng nhắc nhở, "Em ấy sẽ mất hứng."
Lúc này Triển Dương càng thêm tò mò: "Anh Diệp, ngay cả loại chuyện này anh cũng biết sao?"
"Vù" một tiếng, cửa thư viện tự động mở ra hai bên, ánh đèn hành lang cảm ứng chiếu sáng phòng sách tư nhân này.
Diệp Ngữ Thần không có ý định cùng Triển Dương tán gẫu, anh đi về phía giá sách: "Cậu có thể tan tầm."
Triển Dương nghẹn lại, ngượng ngùng nói: "Anh Diệp, anh không thể đứng quá lâu, anh ngồi xuống đi, em đi pha cho anh một tách trà."
Diệp Ngữ Thần cầm lấy cuốn «Những kịch bản kinh điển giành giải thưởng được phân tích» trên giá sách, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.
Hình ảnh phản chiếu trên bốn ô cửa sổ chiếu xuống trang giấy, trang giấy có chút ố vàng, giữa những hàng chữ chi chít chú thích, ngay cả Diệp Ngữ Thần cũng không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy đọc lại cuốn sách này.
Mặc dù mỗi lần đọc lại, đều có thu hoạch mới, nhưng trong sách toàn là nội dung quen thuộc, nhìn nhiều dễ thất thần, bất tri bất giác, mạch suy nghĩ của Diệp Ngữ Thần không tự chủ được bắt đầu chuyển hướng.
Vũ Tu nói anh không thay đổi chút nào, làm sao có thể chứ?
Anh đã sớm không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ, nếu không phải Triển Dương nhắc nhở, anh cũng không ý thức được mình đã sắp ba mươi tuổi rồi, vậy mà còn có tâm tư trêu chọc bạn trai cũ.
Suy nghĩ của anh càng bay càng xa, khi anh định thần lại, điện thoại để bên tai đã truyền đến câu trả lời từ quầy lễ tân: "Vũ Tu sao? Anh ấy đặt phòng trong ba ngày ạ."
Không đợi Diệp Ngữ Thần tiếp tục chỉ thị, lễ tân thân mật hỏi: "Anh muốn miễn tiền phòng cho anh Vũ sao ạ?"
"Chuyện đó thì không cần." Diệp Ngữ Thần chỉ tùy tiện hỏi một chút, cho dù anh muốn miễn tiền phòng, Vũ Tu cũng sẽ không nhận ân tình của anh.
Sau đó, Diệp Ngữ Thần để Triển Dương đi làm việc của mình.
Anh cầm cuốn sách trở về biệt thự trên đỉnh núi, dì đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, tiếng cắt thái vang lên trong biệt thự vắng vẻ trái lại có thêm chút mùi khói lửa.
Trong phòng bếp, dì nhìn thấy Diệp Ngữ Thần hào hứng nói: "Tối nay ăn cá đỏ dạ, chồng dì vừa mới câu được, dì bảo chú ấy đưa con lớn nhất tới."
Diệp Ngữ Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Dì bảo chú ấy cũng đưa mấy con qua cho nhà hàng dưới núi đi."
Trở lại phòng sách cất xong cuốn sách, Diệp Ngữ Thần quay người rời đi, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua ô cửa sổ.
Từ vị trí của phòng sách có thể nhìn thấy biệt thự khác giữa sườn núi, lúc đầu anh chỉ lơ đãng nhìn lướt qua, nhưng khi Diệp Ngữ Thần nhìn thấy ai đó đang bơi trên nóc tòa nhà thì tầm mắt liền dừng lại ở đó.
Là Vũ Tu.
Biệt thự bố trí xen kẽ tinh tế theo kiểu bậc thang, Vũ Tu đặt biệt thự ở tầng trên cùng, nơi đó ban đầu là bể bơi trên nóc tòa nhà nên không lo bị người khác chú ý.
Chỉ là người khác này, không bao gồm chủ nhân của sơn trang sống trên đỉnh núi.
Vũ Tu rõ ràng cũng thay đổi, cơ bắp trên người trở nên săn chắc hơn, khí chất thiếu niên ngây ngô cũng hoàn toàn biến mất, nhìn từ khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể khiến người ta mơ tưởng.
Nghĩ đến nhìn lén không phải là hành vi tốt, Diệp Ngữ Thần dứt khoát rời khỏi cửa sổ, không nhìn nữa.
Khi Vũ Tu bơi tới bờ, tiếng nước ào ào nhỏ dần đi. Điện thoại đặt bên cạnh khăn mặt vang lên không ngừng, hắn nằm bò trên bờ, cầm điện thoại lên nhìn một chút, lại là Đổng Vưu.
"Đạo diễn Trần bên kia chú ứng phó trước rồi, anh ta vẫn rất quan tâm đ ến cháu." Dặn dò một lần giống như là không đủ, Đổng Vưu lải nhải liên tục, "Cháu cũng đừng thật sự thả lỏng hoàn toàn, vẫn phải có cảm giác khẩn trương mới được."
"Chú Đổng," Vũ Tu ngắt lời Đổng Vưu, còn có chút thở gấp, "Cháu muốn hỏi chú một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nếu như chú lười đi bộ," Vũ Tu dừng lại một chút, "Chú có ngồi xe lăn không?"
"Cái gì?" Đổng Vưu không hiểu hỏi, "Cháu đang nguyền rủa chú sao?"
"...Không có."
"Cháu hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì. Cháu cúp máy trước đây."
"Không phải, những gì chú vừa nói..."
Giọng Đổng Vưu biến mất trong điện thoại.
Hai chân Vũ Tu đạp vào vách tường, lao xuống nước, bơi thêm vài vòng.
Nhà hàng trong sơn trang mở cửa đến tám giờ tối, Vũ Tu chuyên chọn thời điểm vắng khách. Cá đỏ dạ tươi mới hoang dã chế biến đơn giản cực ngon, quả thật là món ăn khó có thể thưởng thức tại thành phố.
Nhân viên nhà hàng lần lượt thu dọn bàn ghế, Vũ Tu không ở đây lâu, giống như những vị khách khác, hắn đi tới quán bar lá cọ bên bờ biển.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vài vị khách quây quần bên đống lửa, chỉ có một mình Vũ Tu ở trong quán.
Hắn gọi một ly Mojito, dựa lưng vào quầy, khuỷu tay tùy ý chống lên quầy bar, nhìn những người nhàn nhã cách đó không xa. Ghế đẩu cao không thể khiến đôi chân của hắn cách xa mặt đất mà còn trông thon dài hơn.
"Sao lại đi du lịch một mình?"
Bên cạnh đột nhiên có người tới gần, Vũ Tu theo bản năng quay đầu đi, tiếp đó liền thấy Diệp Ngữ Thần ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn không cảm xúc nhìn Diệp Ngữ Thần hai giây rồi xoay người, ngồi đối diện với quầy bar giống anh: "Anh hy vọng em tới cùng người khác sao?"
Giọng hắn không tính là thân thiện nhưng so với khuôn mặt đần thối lúc chiều, vẫn là dịu đi không ít.
Diệp Ngữ Thần cười khẽ một tiếng nói: "Tùy em."
Nhân viên pha chế đưa một ly Mojito khác tới, nói với Diệp Ngữ Thần: "Thầy Diệp, rượu của anh."
Diệp Ngữ Thần làm động tác "tránh đi" với nhân viên pha chế, anh ta ngay lập tức đi tới một góc lau bàn.
"Thầy Diệp?" Dư Tu nhắc lại cách gọi của nhân viên pha chế.
"Bây giờ thịnh hành cách gọi như vậy." Diệp Ngữ Thần thản nhiên, "Chẳng lẽ không có ai gọi em là thầy sao?"
Trong môi trường làm việc của Vũ Tu, có nhiều người gọi hắn là thầy.
Hắn không quan tâm xưng hô này nữa nói, "Anh sống ở trên đảo à."
Diệp Ngữ Thần không phủ nhận: "Nhỡ đâu anh cũng tới đây du lịch thì sao?"
Vũ Tu ngoảnh mặt làm ngơ: "Anh sống ở đây bao lâu rồi?"
Diệp Ngữ Thần đương nhiên sẽ không trả lời thành thật, dứt khoát nói sang chuyện khác, nói đến chuyện anh xuống đây tìm Vũ Tu: "Nghe nói gần đây em bị phong sát."
Vũ Tu ngừng hỏi trước sự chất vấn của anh, nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Diệp Ngữ Thần tiếc nuối tặc lưỡi, cảm thán: "Sao lăn lộn kém như vậy."
Vũ Tu đặt ly rượu xuống, cũng không tức giận: "Anh rất quan tâm em."
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Thầy Diệp vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhất thời chột dạ, thản nhiên nói: "Người quen mà, đương nhiên phải quan tâm một chút."
Không biết có bao nhiêu người muốn dây dưa với Diệp gia, nhưng Vũ Tu lại không chút cảm kích: "Chúng ta rất quen sao?"
Lần này đổi lại Diệp Ngữ Thần ngoảnh mặt làm ngơ: "Muốn anh giúp không?"
Vũ Tu đánh giá Diệp Ngữ Thần, giống như là muốn từ trong nét mặt của anh nhìn xem anh lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
Cái này cũng khó trách, ai bảo hai người tám năm không gặp, vừa mới gặp mặt, Diệp Ngữ Thần liền đùa lớn với hắn cơ chứ.
"Cũng không phải giúp không." Diệp Ngữ Thần lại nói.
Đề nghị bỗng chốc trở nên hợp lý, Vũ Tu cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Điều kiện là gì?"
Thật ra Diệp Ngữ Thần cũng không nghĩ kỹ, anh không thiếu gì cả, không cần Vũ Tu vì anh mà phải làm bất cứ điều gì.
Nhưng nếu không nói như vậy, Vũ Tu khẳng định sẽ không nhận sự trợ giúp của anh.
"Ừm..." Anh vuốt cằm suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh trong bể bơi buổi chiều, thuận miệng nói, "Buổi tối đến phòng anh?"
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Ngữ Thần, Vũ Tu lập tức nhíu mày, ngay cả ánh mắt cũng lạnh theo.
Phản ứng này đúng như Diệp Ngữ Thần dự đoán, anh không khỏi có chút buồn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp, liền nâng ly rượu lên môi, giấu ý cười sau ly rượu.
Tiếp đó, Vũ Tu khẳng định sẽ lại mặt thối rời đi, chí ít Diệp Ngữ Thần cho là như vậy.
Bởi vậy khi nghe thấy Vũ Tu nói "Được", anh nâng ly rượu, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
"Hả?" Diệp Ngữ Thần không chắc chắn hỏi.
"Em nói được." Vũ Tu từ trên ghế đẩu cao đứng lên, ánh mắt khó lường, "Mấy giờ đi đến phòng anh?"