Nụ hôn sau cánh cửa chẳng khẩn trương và k1ch thích chút nào, bởi vì Diệp Ngữ Thần không phản kháng, cũng không đáp lại, dáng vẻ tùy ý để Vũ Tu nổi điên.
Đầu lưỡi dần dần xâm nhập, càng không được đáp lại lại càng lỗ m ãng, hàm răng va chạm vào nhau, Diệp Ngữ Thần khẽ cau mày, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Một lúc sau, Vũ Tu cuối cùng cũng ngừng lại, tình d*c trong mắt đều rút đi, so với ngày thường còn bình tĩnh hơn.
Hắn nhíu mày nhìn Diệp Ngữ Thần, giữa hai hàng lông mày ẩn giấu có chút kỳ quái: "Anh không thoải mái sao?"
Trán anh hơi lạnh, chắc là do đổ nhiều mồ hôi. Diệp Ngữ Thần cúi đầu xuống, dùng ngón áp út chạm vào khóe miệng, quả nhiên, cảm thấy đau nhói.
Nhiều năm như vậy, những người bên cạnh đều cẩn thận từng li từng tí với anh, sợ anh sứt mẻ va vấp, mà anh cũng đã lâu không có vết thương chảy máu nào.
Kết quả Vũ Tu vừa tới, liền giày vò anh quá sức.
"Không." Diệp Ngữ Thần đẩy Vũ Tu ra, xoay người mở cửa, lúc rời đi, anh vịn khung cửa dừng lại một chút mới tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, liền bị Vũ Tu kéo cổ tay lại.
"Sao anh đổ nhiều mồ hôi thế?" Vũ Tu cuối cùng cũng phát lương tâm, dùng lòng bàn tay ôm lấy má Diệp Ngữ Thần, ngón cái lướt qua khóe miệng anh, "Em cắn đau anh à?"
Thật ra, vết thương trên khóe miệng cũng không sao, không chạm vào sẽ không đau, chỉ là Vũ Tu hết kéo lại túm, khiến eo anh thật sự rất đau.
"Không đau." Diệp Ngữ Thần rút tay về, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, "Bây giờ em còn tức giận không?"
Vũ Tu không trả lời, nhìn Diệp Ngữ Thần với ánh mắt phức tạp.
Giống như cho dù hắn có cố tình gây sự như thế nào, thì Diệp Ngữ Thần đều sẽ trước là khó tin, sau đó thỏa hiệp chấp nhận, cuối cùng bình tĩnh hoà nhã trở lại.
Trên người anh có một loại dửng dưng mà sau khi trải qua chuyện gì đó đã hoàn toàn buông xuôi, đó là thái độ sống vô dục vô cầu, không buồn không vui.
Sự điềm tĩnh đã thay thế cho sự đường hoàng cùng tự tin trước đây của anh, sự thay đổi này khiến Vũ Tu chẳng biết làm thế nào.
Rõ ràng, lúc hai người hẹn hò, Vũ Tu thường quên Diệp Ngữ Thần lớn hơn hắn, nhưng bây giờ hắn lại thật sự cảm nhận được sự nuông chiều của anh đối với hắn như một người lớn hơn.
"Không tức nữa." Vũ Tu mấp máy môi, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
"Được." Diệp Ngữ Thần nói, "Vậy em đi xuống tầng đợi anh."
Sau khi trở lại tầng ba, Diệp Ngữ Thần vịn tường đi về phía phòng ngủ của mình, kết quả đụng phải Diệp Bính Khôn vừa mới thay xong quần áo đi ra.
Thấy Diệp Ngữ Thần đi khó khăn như vậy, Diệp Bính Khôn vội vàng đi tới đỡ anh: "Sao thế, lại đau lưng sao?"
"Vâng." Diệp Ngữ Thần không nhiều lời, dồn trọng tâm dựa vào người anh trai anh.
"Chuyên gia vật lý trị liệu của em đâu?" Diệp Bính Khôn đỡ anh trở về phòng.
"Em đuổi rồi." Diệp Ngữ Thần dùng hết sức nằm xuống giường, lưng dưới lập tức thả lỏng, nhưng chỉ như vậy thôi cũng không thể hoàn toàn hết đau, anh vươn tay về phía tủ đầu giường nói: "Anh lấy giúp em ít thuốc giảm đau đi."
"Đuổi rồi?" Diệp Bính Khôn đứng ở bên giường không nhúc nhích, cau mày hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Sáng nay." Diệp Ngữ Thần dứt khoát tự mình mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một hộp thuốc màu trắng.
"Em chờ đã." Diệp Bính Khôn nắm cổ tay Diệp Ngữ Thần, "Sao lại đuổi?"
"Cậu ta lan truyền tin đồn em và Vũ Tu ra bên ngoài." Diệp Ngữ Thần kiên nhẫn nói.
Diệp Ngữ Thần tuyệt đối sẽ không khoan dung loại chuyện này, Diệp Bính Khôn gật đầu, buông tay anh ra.
Nhưng ngay khi anh đưa viên thuốc đến bên miệng, hắn đột nhiên lại giữ tay anh, hỏi: "Người kia đã đi rồi sao?"
Du thuyền sớm nhất là chuyến Chu Tuyền vừa rời đi, cũng không nhìn thấy bóng dáng Triển Dương.
Diệp Ngữ Thần thật sự rất muốn uống thuốc, vì vậy anh chuyển viên thuốc sang tay kia, không cho Diệp Bính Khôn có cơ hội ngăn cản anh lại nữa, nhanh chóng nuốt xuống rồi nói: "Chưa đâu, chắc là còn đang thu dọn đồ đạc của mình."
"Vậy em gọi cậu ta lên đi." Diệp Bính Khôn có chút bất mãn, "Không phải đã nói cố gắng uống càng ít thuốc giảm đau càng tốt sao?"
"Không." Diệp Ngữ Thần lắc đầu, "Vũ Tu không thích cậu ta."
"...Hả?" Diệp Bính Khôn nhíu mày, kìm nén tức giận hỏi Diệp Ngữ Thần, "Cái gì mà Vũ Tu không thích? Eo em cần chuyên gia vật lý trị liệu chăm sóc, cậu ta có thích hay không, quan trọng sao?"
Diệp Ngữ Thần nằm sấp trên giường không nói lời nào, chờ thuốc phát huy tác dụng.
"Còn có, cậu ta lấy lập trường gì để mà không thích?" Diệp Bính Khôn hỏi liên tiếp, "Hai người quay lại với nhau rồi à?"
"Không có." Đối mặt với sự tức giận của Diệp Bính Khôn, anh rất bình tĩnh, "Em không có ý định quay lại với em ấy."
"Em tưởng anh mù à?" Diệp Bính Khôn chỉ vào khóe miệng Diệp Ngữ Thần nói, "Đây rốt cuộc là cắn trúng, hay là cậu ta cắn, em tưởng anh không nhìn ra được sao?"
Diệp Ngữ Thần quay đầu đi, đưa lưng về phía Diệp Bính Khôn không nói lời nào.
Diệp Bính Khôn hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh lại: "Thần Thần, anh không phản đối việc em quay lại với cậu ta, nhưng em đừng giày vò bản thân mình nữa được không? Ngay cả Chu Tuyền em cũng lôi tới diễn cùng em, em không thấy mệt sao?"
"Em đã nói rồi," Diệp Ngữ Thần nói, "Em không có ý đinh quay lại với em ấy."
"Em dám nói em không để ý đến cậu ta không? Chỉ vì cậu ta không thích mà em không cần chuyên gia vật lý trị liệu nữa, thà uống thuốc giảm đau còn hơn. Em cứ như vậy thì không bằng anh đi nói cho cậu ta biết chuyện đau lưng của em!"
"Anh à!" Diệp Ngữ Thần cau mày nhìn Diệp Bính Khôn, "Anh đừng xen vào chuyện của em nữa."
"Nếu em để anh bớt lo, anh sẽ quản em sao?" Diệp Bính Khôn thở ra một hơi nặng nề, nghiêm túc nói: "Thần Thần, bệnh này của em thật sự không phải chuyện gì lớn, nếu Vũ Tu thật sự để ý tới em, thì sao cậu ta lại ghét bỏ em được?"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Ngữ Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mỗi người đều có nỗi bận tâm của riêng mình, giống như Vũ Tu không thích người khác nói nhìn hắn lớn lên, Diệp Ngữ Thần cũng không thích người khác nói bệnh của anh không phải bệnh.
Rõ ràng, căn bệnh này đã phá hủy sự nghiệp của anh, khiến anh không thể giống như trước cùng Vũ Tu cùng nhau tiến bộ, nhưng có người lại cảm thấy, đây không phải chuyện gì lớn.
"Anh không phải người bệnh, anh nói không phải chuyện gì lớn thì chính là như vậy sao?" Diệp Ngữ Thần lạnh mặt hỏi.
Diệp Bính Khôn biết mình giẫm phải mìn của Diệp Ngữ Thần, bất đắc dĩ thở dài, nói sang chuyện khác: "Thắt lưng em đã đỡ hơn chưa?"
Bình thường Diệp Ngữ Thần rất ít khi uống thuốc giảm đau, khả năng kháng thuốc của anh không mạnh, cho nên thuốc phát huy tác dụng rất nhanh. Chỉ vài phút, anh đã không còn cảm thấy đau lưng nữa.
Anh cũng không có ý định cãi nhau với Diệp Bính Khôn, sau khi điều chỉnh hô hấp, rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Đỡ hơn rồi."
"Bây giờ em có dự định gì?" Diệp Bính Khôn hỏi, "Theo đuổi Vũ Tu sao?"
Diệp Ngữ Thần nói: "Em không có ý này."
Nhưng nghe Diệp Bính Khôn nói vậy, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhận ra có lẽ là anh đã khiến Vũ Tu hiểu lầm rồi.
Anh nhiều lần nhượng bộ, chỉ là bởi vì không thể từ chối Vũ Tu mà thôi, cũng không phải thật sự muốn nối lại tình xưa với hắn.
"Nếu đã như vậy," Diệp Bính Khôn nói, "Có phải em nên để cậu ta mau chóng rời đi sẽ tốt hơn không?"
Diệp Ngữ Thần đã từng đề cập với Vũ Tu, bảo hắn sau này không cần đến hòn đảo này nữa, Vũ Tu đã nói ở lại thêm một tuần nữa, Diệp Ngữ Thần ngầm đồng ý.
Nhưng bây giờ xem ra, cân nhắc đến thói động một tí lại cắn người của Vũ Tu, có lẽ đúng như lời Diệp Bính Khôn nói, vẫn nên để hắn mau chóng rời đi sẽ tốt hơn.
Nếu không thì Diệp Ngữ Thần cũng không chắc ranh giới cuối cùng của hắn rốt cuộc sẽ ở đâu.
"Khi nào anh đi?" Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhìn Diệp Bính Khôn hỏi.
"Anh vốn chỉ là tới thăm em một lát, buổi trưa ăn cơm xong thì đi."
"Cũng được." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh giúp em nói với em ấy, em không hy vọng em ấy ở lại đây nữa, bảo em ấy đi cùng anh đi."
"Em chắc chứ?" Diệp Bính Khôn nhướng mày.
Diệp Ngữ Thần khẽ Ừ một tiếng.
"Được thôi." Diệp Bính Khôn lại thở dài, "Anh đi tìm cậu ta nói chuyện."
Diệp Ngữ Thần bảo Vũ Tu ở tầng một đợi anh nhưng cuối cùng anh lại không có đi xuống.
Đi tới sân thượng tầng hai, Diệp Ngữ Thần nhìn thấy xe đưa đón chở Diệp Bính Khôn và Vũ Tu đến sân golf phía sau sơn trang, bên kia là một vùng đồi núi rộng lớn được bao phủ bởi cây xanh.
Nhìn từ xa, mặc dù cả hai đều nhỏ hơn móng tay, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn có thể nhìn thấy Vũ Tu vung gậy đẹp hơn Diệp Bính Khôn.
Không biết Vũ Tu biết chơi golf từ lúc nào, còn anh ngay cả tư thế vung gậy đơn giản như vậy cũng không làm được.
Nhắc tới chuyện đó, Diệp Ngữ Thần không muốn Vũ Tu biết bệnh tình của anh, không phải anh sợ Vũ Tu ghét bỏ mình như lời Diệp Bính Khôn nói, mà là lòng tự trọng của anh không cho phép.
Hiện tại, Vũ Tu không chỉ đi trước, mà còn đã hoàn toàn bỏ xa anh.
Lúc anh biết được mình bị bệnh, anh đã đoán trước được khoảng cách giữa hai người sau này, cho nên quả nhiên, thà cứ nhìn Vũ Tu từ xa như bây giờ còn hơn.
Thu hồi tầm mắt, Diệp Ngữ Thần mở quyển tiểu thuyết suy luận trong tay ra.
Hai người đánh đến giữa trưa mới trở về biệt thự trên đỉnh núi, cũng không biết Diệp Bính Khôn nói chuyện gì với Vũ Tu, sau khi trở về, Vũ Tu rất trầm mặc.
Trưa hôm nay, dì nấu toàn món Diệp Bính Khôn thích ăn, nghĩ dù sao đây cũng là bữa cuối của Vũ Tu ở trên đảo, Diệp Ngữ Thần vẫn nhờ dì chế biến các món có vị chua ngọt mà Vũ Tu thích ăn.
Trên bàn cơm, Diệp Bính Khôn lại tán nhảm việc nhà với Diệp Ngữ Thần, còn Vũ Tu ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một lời.
Trên người hắn dường như không còn oán hận như lúc mới gặp lại anh, cũng không nóng nảy như lúc phát hiện ra lịch sử danh sách phát của anh.
Hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại, như hạ quyết tâm gì đó, chắc là quyết định đồng ý buông tay đi, Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm, tóm lại bữa cơm này đúng là bữa chia tay.
Diệp Bính Khôn còn có việc phải làm, ăn cơm xong liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tài xế lái xe đưa đón đã chờ sẵn ở cửa, Diệp Bính Khôn xách vali nhẹ nhàng đi đến xe đưa đón, quay đầu nói với Diệp Ngữ Thần: "Chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì liên lạc với anh bất cứ lúc nào cũng được."
"Được." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh cũng chú ý thân thể."
Diệp Bính Khôn ngồi lên xe, nói với tài xế: "Bác tài xế, đi thôi."
Tài xế lập tức đạp chân ga, xe con chạy bằng điện thậm chí không cần phải tăng tốc, trong nháy mắt đã lao đi khoảng mười mét, chờ Diệp Ngữ Thần phản ứng lại thì xe đưa đón đã biến mất ở góc đường phía trước.
Diệp Ngữ Thần ngây người, nhìn Vũ Tu ở bên cạnh hỏi: "Em không đi à?"
Vũ Tu đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ bình chân như vại nói: "Em nói muốn đi lúc nào?"
Diệp Ngữ Thần kỳ quái hỏi: "Không phải anh trai anh tìm em nói chuyện sao?"
"Ừ." Vũ Tu nói, "Sau đó anh ấy giao anh cho em."
Diệp Ngữ Thần: "..."
Không phải chứ, sao anh trai anh lại không đáng tin cậy như vậy?
Lúc này, Diệp Bính Khôn đã đi xa, Diệp Ngữ Thần cũng không kịp đuổi theo hỏi.
Trước mặt Vũ Tu, anh lại không tiện gọi điện thoại, chỉ có thể hỏi Vũ Tu: "Anh trai anh đã nói gì với em?"
"Anh ấy bảo em phải kiên nhẫn với anh," Vũ Tu hời hợt nói, "Em nói em có rất nhiều kiên nhẫn."
Không đúng.
Hai người đánh bóng lâu như vậy, sao có thể chỉ nói chuyện cỏn con này?
Chẳng lẽ Diệp Bính Khôn nói chuyện thắt lưng của anh?
Không có khả năng.
Chuyện này là điều cấm kỵ của Diệp Ngữ Thần, ngay cả Chu Tuyền cũng biết không được nói với ai chuyện này, chứ đừng nói là Diệp Bính Khôn.
Nhưng rõ ràng lúc Diệp Bính Khôn xuống tầng, thái độ của hắn còn rất kiên quyết, sao đánh một ván, hắn lại đột nhiên đổ về phía Vũ Tu?
Hai người chắc chắn là nói chuyện gì đó mà Diệp Ngữ Thần không biết.
Anh mơ hồ có chút bất an, lại hỏi Vũ Tu: "Anh trai anh không nói gì về anh chứ?"
"Anh ấy bảo em quan tâm anh nhiều hơn." Vũ Tu nghiêng đầu nhìn Diệp Ngữ Thần, "Em xuống dưới suy nghĩ một chút, vừa rồi có phải anh khó chịu không?"
"Không có." Diệp Ngữ Thần lập tức phủ định.
Sau khi uống thuốc giảm đau, anh không khác gì người bình thường. Bây giờ cho dù Vũ Tu có làm gì với anh, anh cũng không cảm thấy đau, cũng sẽ không có khả năng để lộ ra sơ hở gì.
Nhưng rõ ràng Vũ Tu trông có vẻ không tin lắm.
"Nếu anh không có khó chịu," Hắn đăm chiêu hỏi, "Vậy sao vừa rồi anh không đạp em?"
Lần trước, Vũ Tu đè Diệp Ngữ Thần lên ghế sô pha, muốn cướp điện thoại của anh, kết quả là bị anh tàn nhẫn chà đạp chỗ đó.
So sánh như thế, rõ ràng cưỡng hôn là chuyện quá đáng hơn, không có đạo lý Diệp Ngữ Thần lại dịu dàng hơn với hắn.
"Không đạp em, em còn không hài lòng sao?" Diệp Ngữ Thần nhíu mày để che dấu sự chột dạ của mình, "Cho dù là em, kiên nhẫn của anh cũng có hạn, lần sau em lại động tay động chân với anh, cũng đừng trách anh không khách sáo với em."
Diệp Ngữ Thần không nói đùa, dù sao lúc này thắt lưng của anh cũng không đau, sẽ không tùy ý để Vũ Tu làm bậy.
Nhưng Vũ Tu hiển nhiên không coi lời nói nghiêm túc của anh ra gì, ngang bướng hỏi: "Rốt cuộc là anh khó chịu chỗ nào?"
"Anh không có khó chịu." Diệp Ngữ Thần lại lặp lại một lần nữa.
"Được thôi." Vũ Tu từ bỏ ý định tra hỏi được gì đó từ trong miệng anh, đi thẳng tới chỗ anh, "Em tự mình xem."
Chuông báo động vang lên trong đầu Diệp Ngữ Thần, thấy Vũ Tu sắp đến gần, anh cảnh giác lùi lại: "Không phải chứ, em muốn xem kiểu gì?"
Vũ Tu không trả lời, hai ba bước đi tới trước mặt Diệp Ngữ Thần, cúi xuống khiêng anh lên: "Bây giờ, em là bác sĩ ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, còn anh là khách hàng đến kiểm tra sức khỏe, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ."
Cảm giác quen thuộc thoáng cái dâng lên trong lòng, trước đây khi hai người hẹn hò cũng thường xuyên như vậy, một câu Em là...Anh là..., rồi sau đó liền bắt đầu tiến vào trạng thái diễn.
Nhưng bây giờ quan hệ của hai người có thể chơi loại trò chơi này sao?
"Vũ Tu! Em thả anh xuống!" Diệp Ngữ Thần không ngờ Vũ Tu lại liều như vậy, trong lúc nhất thời vô cùng tức giận, "Em đã là ảnh đế rồi, còn tới chỗ này của anh nghiện diễn?!"