TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sao Rơi
Chương 70: Chương 70


============
Kỷ Xuân Sơn có thể coi như mở rộng đầy đủ, tốc độ tiến vào cũng cực kỳ chậm, nhưng nơi thừa nhận vẫn sinh ra cơn đau đớn thấu tim.

Thẩm Hòe Tự rên không nổi thành tiếng, chỉ nhíu chặt chân mày yếu ớt hít thở.
"Buông tay ra." Kỷ Xuân Sơn không tiến vào nữa mà mò xuống bên sườn nắm lấy tay anh, cố gắng gỡ lòng bàn tay đang nắm chặt, "Tiểu Tự, thả tay ra." Nói rồi lại đặt tay anh lên lưng mình, chỉ huy, "Ôm lấy tôi."
Thẩm Hòe Tự đáp hờ tay lên lưng hắn, đôi môi chuyển màu trắng bệch giữa cơn đau rách thịt.
Kỷ Xuân Sơn cúi đầu mổ nhẹ vào môi anh, thấp giọng hỏi: "Đau lắm à?" Hắn mới cắm được đầu đỉnh vào trong đã nhận thấy toàn bộ cơ bắp trên thân thể Thẩm Hòe Tự đều ra sức chống cự, trong lòng sinh ra chút chần chừ, "Hay là thôi vậy, chúng ta dùng tay..."
"Không đau bằng anh." Thẩm Hòe Tự uể oải nói.

"Hả?" Kỷ Xuân Sơn ngẩn người.
Thẩm Hòe Tự điều chỉnh lại hơi thở, cất giọng khàn khàn: "Kỷ Xuân Sơn, vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi em từng ước một chuyện."
Kỷ Xuân Sơn hôn cổ anh, hàm hồ hỏi: "Ước chuyện gì?"
"Em ước rằng...!hy vọng sau khi anh nghe những lời kia xong sẽ không quá khó chịu."
Đêm hôm đó anh đứng từ trên lầu nhìn xuống phía xa xa, dưới cây hòe già đầy ánh huỳnh quang rơi rụng tan tác, Kỷ Xuân Sơn như đang thật sự đứng giữa dải ngân hà.
Anh nhớ rõ dáng vẻ Kỷ Xuân Sơn yên lặng đứng ngẩn ngơ ở nơi đó.
Sau này anh mới biết, Kỷ Xuân Sơn gửi xong tin nhắn kia mà không được hồi đáp mới lủi thủi trở về một mình.
Yết hầu Thẩm Hòe Tự trượt lên xuống, ngữ khí uể oải: "Ước nguyện sinh nhật...!chẳng có tác dụng gì cả."
Cánh môi m*t hôn trên gáy anh bất động.
"Em không mong manh yếu ớt như vậy đâu." Thẩm Hòe Tự thu lại dòng suy nghĩ, từ cơ mông Kỷ Xuân Sơn sờ xuống vị trí hai người gi@o hợp, dùng ngón tay khoanh tròn phần gốc dương v*t nhẹ nhàng vuốt v e, miệng thúc giục, "Tiếp tục đi, em muốn làm."
Hơi thở Kỷ Xuân Sơn dần thô nặng, phần th@n dưới trướng đau không kiềm chế nổi phải chậm rãi thúc hông về phía trước, cảm thụ v@ch tường thịt chặt chẽ bao vây sau cú đẩy mạnh.

Hắn luồn tay xuống dưới thân thể Thẩm Hòe Tự nâng đầu anh lên hôn, dán lên môi anh thì thầm: "Đồng ý với tôi một chuyện nhé."
Thẩm Hòe Tự cúi đầu "Ừ" một tiếng.
"Sau này, những lúc đau đừng tự nắm lòng bàn tay, cứ ôm tôi chặt vào, đau bao nhiêu thì ôm chặt bấy nhiêu." Kỷ Xuân Sơn siết chặt vòng ôm của mình, nghiêm túc nói, "Đáp ứng tôi đi."
"Ừm..." Thẩm Hòe Tự mỉm cười vươn tay ôm lưng hắn, ánh mắt đảo qua hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt ẩn tình và sống mũi cao thẳng, đột nhiên nói, "Em chợt nhớ ra một câu thơ."

Kỷ Xuân Sơn kinh ngạc đến ngây người, động tác th@n dưới khựng lại: "Thời điểm này mà em còn hứng thú ngâm thơ?"
"Công tử chích ứng kiến họa, thử trung ngã độc tri tân.

Tả đáo thủy cùng thiên diểu, định phi trần thổ gian nhân." Thẩm Hòe Tự thở dài cảm khái, "Anh đẹp trai quá đi."
Kỷ Xuân Sơn ngẩn người vài giây, sau đó dùng sức thúc hông nhấn toàn bộ tính khí vào thân thể anh, lại đưa đẩy nhè nhẹ bên trong một chút, nhỏ giọng hỏi: "Chỉ đẹp trai thôi sao?"
Thẩm Hòe Tự bật cười ngửa đầu cắn vành tai hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên lỗ tai đỏ bừng: "Còn vừa to vừa cứng...!lấp đầy hết bên trong rồi."
"Em đừng dụ dỗ tôi nữa." Kỷ Xuân Sơn nhẫn nhịn đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy dương v*t mình lại sưng to thêm một vòng, "Tôi đã nghẹn khó chịu lắm rồi."
Thẩm Hòe Tự nâng m ông ưỡn ra phía trước theo tiết tấu của hắn, cảm giác thỏa mãn dường như che lấp đi cơn đau khó nhịn, lỗ sau bị Kỷ Xuân Sơn cọ xát sinh ra chút tê dại sung sướng, thành khẩn nói: "Em cũng khó chịu lắm, anh...!nhanh lên chút nữa đi."
Kỷ Xuân Sơn dùng một tay nâng m ông anh lên bóp nhẹ hai cái: "Tôi sợ làm em đau."
Thẩm Hòe Tự siết chặt cánh tay hắn, dùng mặt đùi trong cọ lên eo, mất kiên nhẫn thúc giục: "Thì anh cứ nhanh lên, nếu đau em lại ôm chặt anh mà."
- -------------------

Lời tác giả:
"Công tử chích ứng kiến họa, thử trung ngã độc tri tân.

Tả đáo thủy cùng thiên diểu, định phi trần thổ gian nhân."
——《 Thất Đề Tam Thủ 》, Tô Thức thời nhà Tống
(Công tử chỉ gặp được trong tranh, cũng chỉ mình ta biết mềm mại.

Vẽ đến nước cùng trời tận, cũng chắc chắn chẳng phải người trần.".


Đọc truyện chữ Full