=============
Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn được người lớn trịnh trọng bắt tay thăm hỏi, cảm thấy nụ cười của Thẩm Tại Xuyên rất xán lạn, bàn tay dày rộng cũng vô cùng ấm áp.
Hắn rụt rè thu tay lại ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói chuyện nữa.
Thẩm Hòe Tự lại làm như rất quen thân, ghé sát vào mặt hắn hỏi: "Ba tớ ngầu lắm đúng không? Ông ấy là người tớ thích nhất trần đời đấy."
Kỷ Xuân Sơn hơi nhíu mày né ra xa một chút.
Thẩm Hòe Tự xáp lại gần hơn: "Tinh Tinh, năm nay cậu bao tuổi rồi?"
Kỷ Xuân Sơn mất kiên nhẫn đáp: "Tám tuổi."
"Tám tuổi? Tớ cũng tám tuổi đấy." Thẩm Hòe Tự trợn to mắt, "Cậu không chịu ăn cơm đúng không? Ba tớ bảo mấy đứa kén ăn thì không cao lên được đâu."
Một câm giẫm hẳn vào bãi mìn, Kỷ Xuân Sơn nghiến chặt quai hàm làm như không nghe thấy.
"Cậu như vậy là không được đâu." Thẩm Hòe Tự nói như thật, "Sau này lớn lên đến vợ cũng bế không nổi cho xem."
Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn đỏ lên có thể thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt Kỷ Chấn Hoa đen xuống có thể thấy bằng mắt thường.
Thẩm Tại Xuyên không nhịn nổi phụt cười một tiếng.
"Nhóc con, nói bậy bạ cái gì thế hả?" Triệu Văn Nhân lướt qua Thẩm Tại Xuyên, hung hăng vỗ mạnh lưng Thẩm Hòe Tự một cái, "Thẩm Tại Xuyên, anh lại cho con xem mấy bộ phim kỳ quặc rồi đúng không?"
"Không sao, không sao mà, trẻ con không biết lựa lời." Vương Thục Lan đứng ra giảng hòa, vội lấy máy ảnh ra dời đề tài, "Tinh Tinh, không dễ gì mới ra ngoài chơi, chúng ta chụp mấy tấm ảnh nhé?"
Vương Thục Lan thích chụp ảnh, nhưng Kỷ Xuân Sơn không thích diện mạo mình, mấy năm nay càng ghét chụp ảnh hơn nhưng vẫn phải xị mặt ra cho mẹ chụp một tấm.
Vương Thục Lan không quá vừa lòng với thái độ của hắn, lại giơ máy ảnh lên nói: "Chụp thêm một tấm nữa đi."
Thẩm Hòe Tự ở bên cạnh thấy ngứa mắt bèn thò đầu qua hỏi: "Tại sao cậu chụp ảnh lại không chịu cười?"
Màn trập kêu tách một tiếng.
Tấm ảnh này hiển nhiên cũng không làm Vương Thục Lan hài lòng.
Thẩm Tại Xuyên duỗi tay xoa đầu anh: "Tiểu Tự, con đừng làm phiền người ta chụp ảnh nào."
Ánh đèn xung quanh đột nhiên tắt phụt, hội trường bắt đầu trình chiếu một bộ phim khoa học nổi tiếng nên cuộc hội thoại đầy xấu hổ rốt cuộc cũng hạ màn theo, thế nhưng Kỷ Xuân Sơn luôn cảm giác được một cặp mắt cứ luôn nhìn mình chằm chằm.
"Cậu cứ nhìn tớ mãi làm gì." Hắn không nhịn được nữa bèn quay đầu hỏi Thẩm Hòe Tự.
"Tại cậu đẹp." Thẩm Hòe Tự liếc nhìn cha mẹ một cái rồi quay lại thì thầm bên tai Kỷ Xuân Sơn, "Sau này tớ mà tìm vợ á...!phải tìm một cô đẹp như cậu mới được."
Bờ môi của anh gần như dán vào tai Kỷ Xuân Sơn, hơi thở ấm áp cũng quanh quẩn gần màng nhĩ.
Từ mặt xuống cổ Kỷ Xuân Sơn nháy mắt bỏng cháy, nhưng sau đó kẻ khởi xướng lại thản nhiên quay lên tiếp tục chăm chú xem bộ phim chiếu trên màn hình.
Thời điểm bộ phim kết thúc, Kỷ Xuân Sơn vẫn ngồi yên như tượng đất, ánh mắt đờ đẫn, cũng không thèm động đậy.
Người ngồi bên cạnh lại rất vô tư lớn tiếng cảm khái: "Ngôi sao đẹp quá!"
Vệt đỏ ửng vừa lặn xuống lại nhanh chóng ngóc đầu, Kỷ Xuân Sơn giật mình nghiêng đầu.
"Ba ơi, con muốn đi ngắm sao." Thẩm Hòe Tự ngửa đầu nhìn Thẩm Tại Xuyên.
Lúc này Kỷ Xuân Sơn mới nhận ra mình vừa hiểu sai ý, ngượng ngùng vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Chờ đến nghỉ hè ba sẽ dẫn con đi thảo nguyên ngắm sao." Thẩm Tại Xuyên mỉm cười xoa đầu anh.
"Con không muốn xem từ dưới đất đâu." Thẩm Hòe Tự kéo ống tay áo Thẩm Tại Xuyên làm nũng, "Con muốn bay lên trời xem kìa."
"Con trai anh muốn bay lên trời cơ đấy." Triệu Văn Nhân ngồi một bên, giọng lạnh căm căm, "Thẩm Tại Xuyên, anh cứ chiều theo nó đi."
Thẩm Hòe Tự bĩu môi.
Nhác thấy Kỷ Xuân Sơn sắp phải đi, anh lại quay sang kéo tay hắn lần nữa.
"Tinh Tinh, cậu cười thêm một cái đi." Thẩm Hòe Tự nhìn hắn, nghiêm trang nói, "Cậu cười lên thật sự rất đẹp."
- -------------------
Lời tác giả:
Kỷ Xuân Sơn trước kia là người thế nào? Thẩm Hòe Tự hỏi chính mình.
Thông minh, tự tin, thích cười, với lại —— cười lên rất đẹp.
—— Chương 17
"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự cầm một miếng cánh gà lên, nương ngày lành tháng tốt cảnh đẹp muốn tâm sự chuyện tương lai, "Cậu học môn tự nhiên tốt như thế, sang năm định đăng ký vào trường nào?"
Kỷ Xuân Sơn đáp: "Thiết kế và chế tạo động cơ bay."
"Hả?" Thẩm Hòe Tự chịu đả kích lớn, cánh gà rơi bịch xuống tấm lót ngủ, "Cậu muốn theo ngành hàng không à? Thi trường nào? Bắc Hàng sao?"
"Hàng không vũ trụ." Kỷ Xuân Sơn rút một tờ khăn giấy ướt ra, nhặt cánh gà lên ném vào túi đựng rác, sau đó lau qua chỗ bị dính bẩn, "Từ nhỏ đã quyết định rồi." —— Chương 23
.
Thẩm Hòe Tự chưa từng chú ý đến hoạt động của ngành hàng không vũ trụ trong nước nên xác thật không quá hiểu, nhưng anh không ngờ Kỷ Xuân Sơn lại nghiêm túc như vậy liền lôi câu hỏi cũ hôm đi cắm trại ra: "Kỷ Xuân Sơn, tại sao cậu lại muốn thi vào ngành Hàng không vũ trụ?"
Bên kia yên lặng một lát như đang suy nghĩ, lại như đang do dự.
"Bởi vì..." Ngữ khí Kỷ Xuân Sơn nghiêm túc lên hẳn, "Tôi muốn đưa cậu lên trời ngắm sao." —— Chương 35
.
"Thế cậu nghĩ tôi muốn gọi cậu là gì?" Kỷ Xuân Sơn cố nín cười.
Thẩm Hòe Tự làm như không nghe thấy, "Còn ba tôi gọi tôi là ——"
"Tiểu Tự." Kỷ Xuân Sơn cắt ngang lời anh, "Quyết định gọi như vậy đi." —— Chương 35
.
Người này thật sự quá lải nhải, Thẩm Hòe Tự không nhịn nổi nữa: "Kỷ Xuân Sơn, anh thế này trông giống mẹ em lắm đấy."
Kỷ Xuân Sơn vươn tay xoa đầu anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: "Vì sao lại không nói giống ba em?" —— Chương 86
.
Thẩm Hòe Tự tựa trán lên gáy hắn nhẹ nhàng cọ cọ: "Em không nghĩ vậy đâu mà." Nói rồi lại nhỏ giọng nghi hoặc, "Kỷ Xuân Sơn, chẳng lẽ anh bế em không nổi?"
Kỷ Xuân Sơn vẫn duy trì tư thế cũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới đứng lên xoay người đối diện anh, một tay vòng qua đầu gối, tay kia luôn qua lưng, bế anh lên mà không hề tốn sức lực.
"Bế không nổi sao?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.
—— Chương 115
Không sai, từ nhỏ sếp Thẩm đã nông cạn rồi, luôn thích người đẹp.
Kỷ Xuân Sơn (nghiến răng nghiến lợi): Năm tám tuổi ở Cung thiên văn, đêm mưa tháng 4 thời thiếu niên, cắm trại tháng 5, lần nào, lần nào cũng vậy, đều là em trêu chọc tôi trước!
—
Mỗi một câu remind là 1 cái phục bút ạ =))
Anh Kỷ cứ suốt ngày hỏi bồ Tại sao không nói anh giống ba em là ổng đang hỏi thật đấy, tại ổng hâm mộ ba vợ.