Sáng hôm sau, chưa tới tám giờ Tô Mặc đã lái xe tới trước cổng tiểu khu, gọi Tô Minh xuống rồi.
Tô Minh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lên xe xong thì ngủ suốt cả đường, không đụng tới bữa sáng Tô Mặc mua cho anh.
Bọn họ tới Nghi Thành vào lúc mười một giờ hai mươi, cuộc điện thoại của mẹ Tô gọi đến đã đánh thức Tô Minh dậy.
"Tiểu Mặc." Giọng của mẹ Tô vang lên từ trong điện thoại xe, nghe hơi có vẻ dịu dàng: "Các con đến đâu rồi?"
Tô Mặc liếc mắt thấy Tô Minh đã tỉnh rồi nên đưa một chai nước suối qua. Tô Minh đưa tay nhận lấy rồi thì cậu ta mới nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Mới ra khỏi cao tốc ạ, sắp tới rồi."
"Con đưa anh con tới nhà hàng Ngân Hạnh trước đi, phòng VIP số 8."
Tô Mặc: "Không đến bệnh viện trước sao ạ?"
"Tất nhiên là phải đi ăn trước rồi."
Tô Mặc lại liếc nhìn Tô Minh một cái, thấy Tô Minh không có phản ứng gì nên cậu ta cúp điện thoại, hỏi ý Tô Minh: "Vậy chúng ta đi ăn trước nha anh."
Tô Minh mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc.
Lần cuối đi ăn cùng ba mẹ không nhớ được là chuyện cách đây bao lâu rồi.
Sau khi đỗ xe xong, hai anh em cùng đi vào trong nhà hàng.
Hai anh đẹp trai trông giống nhau y đúc thế này khá hiếm thấy, suốt cả quãng đường đã thu hút được không ít sự chú ý.
Đẩy mở cánh cửa phòng VIP số 8 ra, đập vào mắt Tô Minh là một cô gái tóc dài đang ngồi trên một chiếc xe lăn. Cô gái rất xinh đẹp, thấy hai người họ đi vào thì trên mặt hơi lộ vẻ e thẹn.
Trên cái bàn tròn lớn, ngoại trừ ba mẹ nhà họ Tô ra thì còn một đôi trung niên một nam một nữ ngồi cạnh nữa, trông có vẻ như là ba mẹ của cô gái kia.
Mẹ Tô vô cùng nhiệt tình đứng dậy, giới thiệu hai đứa con trai của mình với cả nhà cô gái kia. Sau khi đối phương nịnh nọt hết một lúc thì Tô Mặc và Tô Minh mới ngồi vào hai chỗ trống, Tô Minh ngồi kế bên cô gái.
Bầu không khí này hơi kì lạ, Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi Tô Mặc: Đang làm gì đây?
Tô Mặc cũng không hiểu nổi tình hình này, nhỏ giọng hỏi mẹ Tô: "Bọn họ là ai vậy?"
Mẹ Tô cười rạng rỡ nói: "Con quên rồi hả? Hồi nhỏ hai đứa đã từng đến nhà của chú Khuất chơi rồi đó, chú Khuất nhà làm công ty trà trên núi Minh đó con."
Tô Minh nhớ ra rồi, đó là một trong những lần ít ỏi anh được ra ngoài cùng người nhà.
Thế nên cô gái đang ngồi kế này là con gái nhà họ Khuất à?
Ánh mắt của Tô Minh rơi lên chiếc xe lăn của cô gái, anh vẫn còn nhớ rõ lúc nhỏ cô múa rất giỏi.
Mẹ Tô chú ý tới tầm mắt của anh, giải thích: "Mấy năm trước, em Diên Hy bị tai nạn giao thông, chân không đi được nữa."
Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Khuất Diên Hy nói: "Tình hình của bên nhà chúng tôi mọi người cũng biết rồi, tuy chân của Diên Hy không khoẻ nhưng gia đình chúng tôi chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, sau này có gì cũng đều là của nó. Nếu nó kết hôn rồi thì hai vợ chồng cũng không cần phải đi kiếm tiền, vui vẻ hạnh phúc thôi là được."
"Mẹ!" Khuất Diên Hy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng nói nữa."
Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi: Bọn họ đang xem mắt cho cậu à?
Tô Mặc cũng ngơ ngác, trước kia hoàn toàn không có ai nói cho cậu ta biết còn có người khác tới ăn cùng nữa. Cậu ta cũng dùng thủ ngữ trả lời: Em cũng không biết, mẹ không nói với em mà.
Lúc này, ba Tô nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng nói: "Tô Mặc con đừng có dùng thủ ngữ, con cũng bị câm à? Mọi người ai cũng không hiểu được, có gì không nói thẳng ra được sao?"
Tim của Tô Mặc giật thót lên, quay đầu qua nhìn Tô Minh thì quả nhiên thấy được sắc mặt của Tô Minh đã lạnh đi rồi.
Cảm giác gần gũi cậu ta chỉ vừa mới tạo được với anh mình lại bị một câu này của ba cậu ta xoá sạch hết.
Bầu không khí nhoáng cái trở nên cực kì sượng, nhưng mẹ Tô lại nhanh chóng trò chuyện thân thiết với bên kia.
Tô Minh tự xem mình như người ngoài cuộc, không tiếp xúc ánh mắt với bất kì ai trong số bọn họ, chỉ chầm chậm dùng bữa.
Nhưng mà bọn họ nói tới nói lui thì lại nói tới Tô Minh.
"Thằng anh nhà chúng tôi đã tự mua nhà ở Thành Đô rồi, còn không xin chút tiền nào từ gia đình cơ." Trên mặt mẹ Tô toát ra vẻ vô cùng tự hào, cứ như thể lúc Tô Minh mua nhà từng tới xin tiền bà ta vậy: "Nó tốt nghiệp đại học Mỹ thuật quốc gia đó, cực kì có thiên phú hội hoạ. Từ hồi nhỏ đã đoạt rất nhiều giải rồi, bây giờ còn đang là hoạ sĩ đấy!"
Thật ra mẹ Tô hoàn toàn không biết Tô Minh đang vẽ cái gì, bà ta chỉ nghe Tô Mặc kể là bây giờ anh ta đang đi vẽ kiếm sống thôi.
Bà dì ở đối diện cười nịnh theo, bảo nhìn Tô Minh từ nhỏ là đã thấy thông minh rồi.
Dường như Tô Minh đã hiểu ra mọi chuyện rồi, hoá ra hồng môn yến hôm nay là bày ra cho anh.
Anh cảm thấy có hơi buồn nôn, buông đũa xuống lạnh mặt nhìn bọn họ.
Ba Tô cũng nói tiếp: "Đúng đó, Diên Hy cũng thích nghệ thuật, hai đứa có thể trò chuyện với nhau nhiều một chút."
Mẹ Khuất cũng gật gật đầu, cười nhìn Tô Minh: "Nếu không thì hai đứa thêm bạn Wechat nhau đi?"
Khuất Diên Hy nãy giờ vẫn luôn đỏ mặt, lúc này đang cúi đầu không nói gì, hình như muốn lấy điện thoại ra nhưng vẫn còn hơi ngại.
Trong giờ phút này, Tô Minh chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
Mục đích của buổi xem mắt này lộ liễu tới khiến người ta cảm thấy ghê tởm, cặp ba mẹ trên danh nghĩa kia của anh chẳng phải chỉ là xem trọng gia nghiệp của con gái nhà người ta thôi sao?
Suốt bao nhiêu năm nay chưa từng quan tâm tới anh, sao lại có thể có mặt mũi đột nhiên gọi anh tới xem mắt thế này?
Thì ra một mầm cây nhỏ phải tự sinh tự diệt lớn lên như tôi mà còn phải có nghĩa vụ châm củi đốt lửa vì nhà họ Tô các người nữa à?
Tô Minh đứng phắt dậy, thầm xin lỗi cô gái kia trong lòng rồi xoay người đi mất.
"Anh!"
Tô Mặc gọi anh từ đằng sau, anh không hề dừng bước lại, kéo thẳng cửa rồi đi ra ngoài.
"Anh, anh đợi đã!" Tô Mặc đuổi theo ra ngoài, bắt lấy cánh tay anh trên hành lang: "Anh nghe em nói đã, em thật sự không biết sẽ như thế này mà."
Tô Minh cũng không có ý định tìm cậu ta tra hỏi tội danh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu ta, bảo cậu ta buông tay ra.
"Anh đợi chút đã." Tô Mặc kéo chặt lấy tay anh không buông: "Đợi ăn xong rồi em đưa anh về.". Truyện Lịch Sử
Lúc này thì ba Tô mẹ Tô cũng đã ra ngoài theo, trên mặt của ba Tô đầy vẻ giận dữ, đứng trên hành lang đè thấp giọng quở trách anh: "Sao mày không biết tốt xấu gì hết vậy? Chúng tao đã cố tình đãi khách thay mày mà mày bày ra cái thái độ gì đây?"
Tô Minh sắp tức tới bật cười rồi, anh đánh mạnh từng tiếng thủ ngữ: Mưu kế của ông vả thẳng vào mặt tôi rồi kia kìa mà còn ở đó bảo đãi khách giúp tôi.
Ba Tô nhìn không hiểu, chống nạnh, hếch cằm chỉ chỉ Tô Mặc bảo Tô Mặc phiên dịch ra.
Tô Mặc không dám dịch hết lại trọn vẹn, chỉ nói: "Anh nói là ba mẹ không cần phải lo cho chuyện của anh."
"Mày có biết là!" Ba Tô tức tới thở phì phò: "Nếu như mày kết hôn với Khuất Diên Hy rồi thì cả đời này mày không cần phải lo tới cơm áo gạo tiền nữa không, mày tìm đâu ra được một người có điều kiện gia đình thế này nữa? Sao mày không hiểu được nỗi khổ tâm của chúng tao gì hết vậy?"
Tô Minh cười giễu cợt ông ta một tiếng, đẩy phắt Tô Mặc ra, sải bước đi tới chỗ cầu thang.
Cú đẩy kia anh dùng sức rất mạnh, cả người Tô Mặc bị đẩy đụng vào cái xe đồ ăn đằng sau gây ra động tĩnh rất lớn.
Nhưng anh chẳng buồn quay đầu lại, gần như là chạy đi xuống dưới cầu thang.
Anh rất hiếm khi nảy ra cái suy nghĩ là "Nếu như mình biết nói chuyện thì hay rồi", nhưng bây giờ anh thật sự cực kì hận tại sao mình không thể nói chuyện được.
Nếu như có thể cãi ầm một trận lên với bọn họ thì hay rồi.
Cái cảm giác phải cố nén cơn giận này khiến cho hốc mắt anh đỏ lên.
Bước ra khỏi cổng nhà hàng, anh bị ánh nắng oi bức giữa trưa chiếu thẳng vào mắt làm cho suýt chút nữa đã ứa nước mắt ra.
Bây giờ gọi xe đi qua trạm xe lửa thì vẫn còn đuổi kịp chuyến xe về lại Thành Đô gần nhất.
Đang là giờ ăn trưa, trên đường lớn trống rỗng, mặt đường bị ánh mặt trời thiêu đốt đang toả ra từng làn hơi nóng.
Ánh nắng rất chói mắt, đợi mấy phút liền mà không thấy có chiếc xe taxi nào đi ngang qua. Anh đi qua dưới gốc cây ven đường, lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt xe trên mạng.
Bây giờ anh mới nhìn thấy Trâu Bắc Viễn đã gửi tin nhắn cho anh vào mười phút trước.
Anh cố kìm nén cơn kích động muốn nhờ Trâu Bắc Viễn giúp đỡ của mình, mở phần mềm đặt xe lên, lúc nhập điểm đón thì tay anh còn hơi run run.
Khu vực xung quanh không có xe nào khả dụng.
Anh hơi bực bội, rồi sau đó lại cảm thấy rất tủi thân. Đồ ngu, Tô Minh tự nói với chính mình, đây đều là do mày tự gây ra hết.
Lúc này Tô Mặc bước ra khỏi nhà hàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi tên anh trai mình.
Tô Minh nhấc chân lên định đi nhưng vừa quay đầu lại thì thấy trên cái áo polo trắng của Tô Mặc đã bị dính ướt hết nước canh một mảng lớn. Trong lòng anh đột nhiên mềm xuống, đứng dưới gốc cây không nhúc nhích.
Tô Mặc chỉ sợ mình chạy chậm quá thì anh sẽ đi mất, vội quá nên lúc đi qua còn bị vấp ngã một cái.
Tô Minh cau mày nhìn Tô Mặc tập tễnh chạy tới, thở hồng hộc giải thích với anh là cậu ta thật sự không biết đây là bữa ăn xem mắt mà cha mẹ sắp xếp.
Tô Minh nhìn chân của Tô Mặc, dùng thủ ngữ hỏi cậu ta: Ngã bị thương rồi à?
Tô Mặc xoa xoa đầu gối một cái: "Không sao, chắc chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi."
Tô Minh cúi người xuống muốn kéo ống quần của Tô Mặc lên, Tô Mặc giữ chặt lấy tay của Tô Minh: "Em không sao, em không sao thật mà. Anh đừng giận em mà anh."
Trong lúc hai người lôi kéo nhau thì không chú ý tới bên cạnh đã có một chiếc xe màu xanh đọt chuối lái tới.
Trâu Bắc Viễn hạ cửa sổ xuống, hét: "Tô Minh!"
Tô Mặc và Tô Minh đồng thời quay đầu qua nhìn, hai gương mặt y hệt như nhau. Trên mặt Trâu Bắc Viễn nhoáng cái trở nên trống rỗng, sau đó hắn nhanh chóng nhận ra: "Hai người là anh em song sinh à?"
Tô Minh cũng rất ngạc nhiên, cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Mới nãy còn đang định cầu cứu Trâu Bắc Viễn thì Trâu Bắc Viễn đã xuất hiện ngay tức thì rồi.
"Đó là ai vậy?" Tô Mặc hỏi.
Tô Minh buông tay Tô Mặc ra, nhanh chóng dùng thủ ngữ nói: Bạn tôi, đi trước đây.
Tô Minh kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái, Tô Mặc cũng lập tức mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Trâu Bắc Viễn nhìn nhìn Tô Minh rồi lại nhìn nhìn Tô Mặc: "Hai người giống nhau thật đấy."
"Ừ." Vẻ mặt của Tô Mặc hơi có vẻ tsundere: "Anh ấy là anh trai tôi đó."
Trâu Bắc Viễn cảm thấy rất ngạc nhiên, quay đầu qua hỏi Tô Minh: "Sao anh chưa từng nói cho em biết là anh còn có một em trai sinh đôi nữa vậy?"
Tô Minh không trả lời, Tô Mặc thò người ra đằng trước kéo cánh tay của anh cậu ta năn nỉ: "Anh đừng giận em nữa mà được không? Em thật sự không biết bọn họ muốn sắp xếp buổi xem mắt cho anh, nếu biết sớm thế này thì em đã không gọi anh đến rồi."
Trâu Bắc Viễn nhanh chóng bắt được trọng điểm, hỏi Tô Minh: "Anh tới đây xem mắt hả?!"
Tô Minh lấy điện thoại ra gõ chữ, đưa cho Trâu Bắc Viễn xem.
Trâu Bắc Viễn xem xong thì không nhịn được cười, xoay màn hình điện thoại qua cho Tô Mặc, nói: "Giúp đỡ chút đi người anh em."
Tô Mặc nhìn thấy trên màn hình viết: Đuổi nó xuống đi.