Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Giữa đường đi, Đàm Ninh xuống xe lo làm chuyện khác, còn Tư Đồ vì lo lắng mà quay lại nhà Hứa Thận.
Bảo mẫu lần thứ hai nhìn thấy Tư Đồ thì rất kinh ngạc, rất lễ phép mời hắn vào.
“Không cần, tôi chỉ hỏi mấy câu.
Hôm phát hiện mất hộp đựng danh thiếp, bà có nghe Hứa Thận đề cập lần cuối hắn nhìn thấy là lúc nào không?”
“Có nói, hình như là thứ bảy tuần trước.”
Thứ bảy tuần trước, so với ba ngày trước là chênh bốn ngày.
Sau đó Tư Đồ lại hỏi, “Vào tuần đó có ai đến không?”
“Không ai tới cả.
Trong khoảng thời gian này tâm trạng của cậu Hứa không tốt, không ở nhà đãi khách.”
“Vậy có khi nào ở nhà không có ai không?”
“Có.
Ba – năm – bảy tuần nào tôi cũng ra ngoài mua thức ăn, cậu Hứa thì chỉ có chiều thứ năm tới thứ bảy là ở nhà tới tối.”
“Thời gian đi mua đồ ăn là cố định?”
“Đúng vậy, đều là rời khỏi nhà lúc bốn rưỡi và về nhà tầm năm rưỡi.”
Nói vậy, cứ mỗi chiều thứ ba, thứ năm, thứ bảy từ 16:30 tới 17:30, trong nhà Hứa Thận không có ai.
Nếu người trộm hộp đựng danh thiếp lợi dụng cơ hội này để gây án, thì chắc chắn là cao thủ.
Chí ít ở trước mắt người bảo mẫu vô cùng cẩn thận này, không hề để lộ ra cái gì bất thường, mà bản thân Hứa Thận cũng chẳng biết.
Vấn đề là, hộp đựng danh thiếp đó là ai tặng cho Hứa Thận? Bên trong đựng cái gì? Tại sao đối phương muốn trộm một thứ tầm thường như vậy?
Giữa Tống Nguyệt bị hành hạ tới chết với Hứa Thận không phải là người yêu thật sự, chuyện này cơ bản đã xác định.
Những người đàn ông từng quen Tống Nguyệt đều bị đánh, có thể nghĩ là vì những người đó có d*c vọng với Tống Nguyệt, mà Tống Nguyệt lại chẳng có chút ham mê gì, có lẽ nên nói cô không có cách khống chế những người đàn ông đó, đành phải dùng bạo lực.
Mặc dù tình huống của vị anh em nhà giàu kia có chút đặc biệt, rất có thể vì ngại thân phận của hắn nên Tống Nguyệt cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sau khi chia tay thì Tống Nguyệt vẫn nghĩ cách để đánh hắn.
Bất kể là có phải do Tống Nguyệt tự ra tay hay không, tên xui xẻo đó bị đánh là thật.
Nhìn từ chỗ này, Hứa Thận bình yên vô sự là có lý do, bởi vì hắn không có d*c vọng với Tống Nguyệt.
Nhưng cái này lại rất khó giải thích tình cảm của Tống Nguyệt đối với Hứa Thận.
Chẳng lẽ Tống Nguyệt nghĩ chẳng qua chỉ là tình yêu của Plato(1)? Điều này đối với một cô gái mắc chứng bạo lực và cưỡng ép là vô cùng mâu thuẫn.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, giữa Tống Nguyệt và Hứa Thận mỗi người đều có ý tưởng riêng, chỉ là mang danh nghĩa người yêu thôi.
Nếu là mối quan hệ hỗ trợ, giữa bọn họ nhất định có một bí mật liên quan đến nhau sâu hơn.
Đến giờ, cho dù là mình hay là người trong tổ chuyên án, ai cũng không biết bí mật này là gì.
Vậy thì giờ không thể tiếp xúc trực tiếp với Hứa Thận, phải xuất phát từ hướng khác.
(1) Tình yêu không có d*c vọng.
Nghĩ tới cái này, Tư Đồ dừng xe bên ven đường kế tổ chuyên án.
Hắn không bị làm khó dễ về chuyện làm sao tiếp xúc Hứa Thận, cũng không lo Lâm Diêu sẽ bài xích, khiến hắn đau đầu là bên phía tổ chuyên án, dù sao mình cũng không phải người của họ, cách này của hắn thân là tổ trưởng, Cát Đông Minh sẽ không đồng ý.
Ảo não tặc lưỡi, càu nhàu, “Làm việc với mã tà(2) đúng là phiền phức.”
(2) Cái này mình thuần Việt lại, theo tiếng Trung là cảnh bổng tử, mã tà mình dùng là tiếng lóng gọi cảnh sát thời xưa, nói chại đi từ matraque, là cái dùi cui mà cảnh sát hay cầm.
Vứt dứt lời điện thoại đã rung lên, Cát Đông Minh gọi tới không đúng lúc, Tư Đồ còn chưa nghĩ xong phải thương lượng thế nào.
Không thể là làm gì khác hơn là dùng giọng ôn hòa nói, “Đông Minh, chờ lát nữa tôi qua.”
“Tư Đồ, cậu trốn bên đường mắng tôi, coi chừng tôi chịu không nổi.”
Nghe vậy Tư Đồ sửng sốt, “Anh biết tôi đứng bên đường á?”
“Hừ, đi hỏi Diệp Từ kìa.
Hai con đường gần nhất đều bị hắn gắn camera theo dõi, camera theo dõi thu trực tiếp chuyển về màn hình, phát hiện xe khả nghi đậu trên đường, chưa tới một phút là tôi đã có thể tra ra gia phả của cậu.
Làm rất được nha, camera theo dõi liên kết với máy ghi hình của tổ trưởng Dương, Diệp Từ người ta còn cho tôi một phần mềm phân tích khẩu hình nữa, cậu vừa mắng tôi là gì? Mã tà? Tiểu Lâm nhà cậu chắc không phải mã tà quá.”
Nghe giọng của Cát Đông Minh đúng là kiểu kiêu ngạo đến từ phụ huynh nhà ngoại, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, hắn ngồi trên ghế massage bắt chéo hai chân, tay cầm ly trà ra dáng ông chủ.
Tư Đồ giận tới cắn răng, ở trong lòng thăm hỏi mấy đời tổ tông nhà Diệp Từ.
Tư Đồ hừ lạnh một tiếng, “Nói cho anh biết Đông Minh, nói mấy anh là mã tà là còn dễ nghe chán.
Các anh từ già tới trẻ đều là một ổ hồ ly.”
“Cậu đừng quên, Tiểu Lâm cũng nằm trong cái ổ đó.”
“Sớm muộn gì tôi cũng đưa cậu ấy đi.”
“Cậu uống lộn thuốc à? Rốt cuộc gặp cái gì mà tức vậy?”
“Thôi, thôi.
Tôi không nói lời vô ích với anh.
Ở trong phòng làm việc chờ tôi, tôi vào liền.”
Sáu rưỡi chiều, Lâm Diêu quay về tổ chuyên án.
Mới lên tới lầu hai đã thấy Điền Dã thần bí đứng trước cửa phòng của Cát Đông Minh, thấy Lâm Diêu thì hưng phấn vẫy tay gọi hắn tới.
“Làm gì vậy?” Lâm Diêu hỏi.
“Tư Đồ và tổ trưởng nói chuyện riêng hai tiếng rồi, không biết nói cái gì.
Tôi mới nghe tổ trưởng đập bàn một cái, má ơi hình như cơn tức không nhỏ nha.”
Tổ trưởng và Tư Đồ chửi nhau? Giây kế tiếp Lâm Diêu lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Cười vỗ vai Điền Dã, “Chờ ngày nào đó tôi không làm cảnh sát nữa thì còn có khả năng.” Nói xong hắn đẩy cửa vào, Điền Dã lén nhìn trộm, bực bội hỏi, “Sao hài hòa quá vậy?”
Tư Đồ ngồi đối diện bàn làm việc uống cà phê, Cát Đông Minh thì cầm tách trà uống mấy hớp lớn, hai vị này trông như đang mở tiệc trà.
Lâm Diêu biết là cục diện này, chỉ chỉ ra cửa phía sau, “Điền Dã lo hai người đánh nhau.”
Hai người cùng sửng sốt, đồng thời lắc đầu.
Sau đó Tư Đồ kéo Lâm Diêu tới ngồi xuống ghế, “Anh nghe nói em đi gặp bác sĩ tư của Tống Nguyệt, có thu hoạch gì không?”
“Chờ chút.
Tổ trưởng, trước tiên mở thiết bị chống nghe trộm lên đã.”
Vừa nghe yêu cầu của Lâm Diêu, sắc mặt của Cát Đông liền thay đổi.
Nhấn nút mở thiết bị chống nghe trộm, Tư Đồ châm chọc nói Diệp Từ vì Tiểu Đường mà không từ bất kì thủ đoạn nào.
Mà Cát Đông Minh không thoải mái như Tư Đồ, hắn thúc giục Lâm Diêu mau chóng nói ra nguyên nhân.
“Phát hiện của Thương Liên mọi người đều biết, tôi nghi ngờ hành động trước khi Đặng Tiệp chết, là ám chỉ tử c ung của người chết cho chúng ta.
Tử c ung của con gái có thể mang thai, không tính Hứa Thận, Tống Nguyệt từng quen ba bạn trai, tôi nghi ngờ cô ta đã từng làm phẫu thuật sinh non.
Nhưng về điểm này, bản báo cáo kết quả khám nghiệm đầu tiên không có ghi vào, nên tôi đi gặp bác sĩ tư của Tống Nguyệt, chứng minh Tống Nguyệt đã từng phá thai một lần.”
“Phá thai và sinh non khác nhau à?” Cát Đông Minh khó hiểu hỏi.
“Uổng thay cho một người có vợ.” Tư Đồ trách một câu, nói, “ Phá thai là một loại giải phẫu không thể làm khi phẫu thuật sanh non.
Nói chính xác là đứa trẻ trong bụng quá lớn, phẫu thuật sinh non không thể hoàn toàn lấy thai nhi ra.
Quá trình phá thai rất đau đớn, không khác gì sinh con.”
Nghe đến đó, Lâm Diêu liếc Tư Đồ, “Anh biết rõ quá ha.”
“Em đừng hiểu lầm, anh chưa từng làm ai có bầu cả.”
Cát Đông Minh không có tâm trạng cười trộm, chỉ muốn biết chuyện kế tiếp.
Vì vậy cắt đứt Tư Đồ tự biện hộ cho mình, nói, “Cha của đứa bé là ai?”
“Theo thời gian thì là của bạn trai đầu tiên.
Nhưng mấu chốt không phải ở đây, sau khi đào được manh mối này, tôi lập tức gọi cho Thương Liên xác nhận, cô ấy lại nói cho tôi biết, tử c ung của nạn nhân hoàn toàn bình thường, căn bản chưa từng làm qua phẫu thuật gì.
Điểm này khiến Cát Đông Minh kinh ngạc vô cùng! Cầm điện thoại muốn gọi cho Thương Liên, Lâm Diêu vội vàng ngăn hắn lại, “Tạm thời đừng quấy rầy Thương Liên, cô ấy còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bây giờ chúng ta phải làm rõ một việc, thi thể trong tay Thương Liên có phải là Tống Nguyệt hay không.”
Vấn đề này rất khách quan cũng rất thực tế, chí ít Tư Đồ cho là vậy.
Thế nhưng Cát Đông Minh ngồi đối diện đang khắc chế một tâm trạng cực đoan, tay hắn cầm tách trà trắng bệch, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Đặng Tiệp, Tư Đồ đương nhiên có thể hiểu tâm trạng của hắn.
Liền hỏi, “Đông Minh, anh thấy thế nào?”
“Tôi tin Đặng Tiệp không thề lầm lẫn thân phận của thi thể, tôi rất hiểu cổ, từ lúc tôi vào trường cảnh sát đến giờ, tôi chưa từng gặp pháp y nào giỏi hơn cổ.
Nếu thi thể chúng ta giao không phải Tống Nguyệt, cổ chắc chắn sẽ kiểm tra ra.”
“Cho nên là nói, thi thể bị đánh tráo.
Đừng kích động, Đông Minh, bây giờ không phải lúc để chúng ta nổi giận.
Trước đây khi anh bảo Đặng Tiệp khám nghiệm lại thi thể, lúc đó phòng phẫu thuật của cô ấy bị nổ, chúng ta nghi ngờ đối phương muốn ngăn cản cô ấy khám nghiệm lần hai lẫn hủy thi diệt tích.
Nhưng vấn đề xuất hiện, học sinh xuất sắc của Đặng Tiệp là Thương Liên từ nước ngoài trở về, mà thi thể của Tống Nguyệt cũng chưa hoàn toàn bị hủy.
Đối phương lo bí mật sẽ bị đưa ra ánh sáng, liền tráo thi thể.
Xét đến cùng, trong tổ chuyên án vẫn là có nội gián.”
Cát Đông Minh và Lâm Diêu nhìn nhau, người sau nói, “Sau khi bị nổ, ngoại trừ tôi, thì có Hồ Miêu và Vương Vĩnh Bân từng đơn độc tiếp xúc với thi thể.
Nhưng bọn họ không có cơ hội đánh tráo, điều này tôi có thể bảo đảm.”
“Có thể bảo đảm?” Tư Đồ nghiêm mặt nói, “Bây giờ chúng ta không thể bảo đảm chuyện gì, em nhớ lại ví dụ Lưu Hán Chu đi, hắn đã lấy tách trà ngay dưới mắt em, sau đó chủ động đi nói với Dương Lỗi, lúc đó mọi người đều bảo đảm hắn không phải nội gián.
Cho nên bây giờ không ai có thể bảo đảm bất cứ chuyện gì.”
Điều này khiến Cát Đông Minh lần thứ hai có cặp mắt khác xưa với Tư Đồ, hắn thấy chỉ cần dính tới vụ án, Tư Đồ sẽ không có hình dáng săn sóc với Lâm Diêu, nếu góc nhìn của Lâm Diêu tương phản, hai người sẽ tranh cãi ầm ĩ cũng không kì lạ.
Nhìn lại dáng vẻ suy nghĩ của Lâm Diêu, tám phần mười là đồng ý với quan điểm của Tư Đồ.
“Tổ trưởng, anh thấy thế nào?” Không phản ứng với thái độ của Tư Đồ, Lâm Diêu đưa đề tài đẩy qua Cát Đông Minh.
“Ba người chúng ta đều có cách nhìn giống nhau, không đi vòng vèo.
Hai người nghi ngờ ai?”
“Anh nói trước đi.”
Mặc dù trong phòng đã mở thiết bị chống nghe trộm, nhưng Cát Đông Minh vẫn theo bản năng thấp giọng nói ra một cái tên.
Ngay sau đó Lâm Diêu nói, “Tôi nghi ngờ Hồ Miêu.
Cô ta có thời gian tiếp xúc với thi thể dài nhất.”
Trong tổ chuyên án có tới mười mấy người, giờ thì có hai kẻ tình nghi, áp lực của Cát Đông Minh càng ngày càng lớn, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tư Đồ hỏi ý kiến.
Có lẽ không quen với không khí căng thẳng của bọn họ, có lẽ bởi tính cách vốn bướng bỉnh, dáng vẻ lưu manh của Tư Đồ liền phát ra phá vỡ không khí trầm mặc, giống như vui đùa nói, “Nếu Tiểu Diêu mặc áo khoác kiểu Nhật màu đỏ nằm trong phòng chờ tôi lúc đi tuần trăng mật, tôi bảo đảm sẽ tìm ra nội gián.”
Giây kế tiếp, một ly trà từ bên kia lướt qua Lâm Diêu ném thẳng vào ngực Tư Đồ! Người vốn theo thói quen định vung quyền cũng dừng lại, đỡ cánh tay Tư Đồ, oán giận, “Tổ trưởng, anh không thể nhẹ tay một chút hả!”
“Tôi đang giúp cậu thanh lý hộ môn.”
“Anh coi lời hắn là thật thì lấy dao tự cắt mạch máu cho nhanh.”
Đúng là gả con đi giống như tát nước ra ngoài, Cát Đông Minh vỗ bàn, tức giận chỉ tay, “Tư Đồ, cậu nói nghiêm túc cho tôi.”
Vuốt tay Lâm Diêu đang xoa ngực cho mình, hắn vô cùng oan ức nói, “Ước mơ của tôi không đàng hoàng sao?” Lời còn chưa dứt, hắn lại né một vật ném từ tay Cát Đông Minh, nhanh như chớp trốn ra ngoài.
Để lại Lâm Diêu xoay đầu trừng mắt nhìn Cát Đông Minh oán giận, “Đã nói là đừng đánh hắn, sao anh không nghe vậy?”
“Nó cố ý! Thằng này nhất quyết không chịu nói.”
A, sao lại quên tổ trưởng là một người nhanh trí nhỉ.
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, đoán chừng tổ trưởng sẽ không tha cho Tư Đồ, mình có nên mượn cớ chạy trước không?
Lúc này cửa mở ra, Tư Đồ thò đầu vào.
Nghiêm túc nói, “Đông Minh, thả Hứa Thận ra, không có sự đồng ý của tôi, không ai trong tổ được tiếp xúc hắn.
Cho tôi mười ngày, tôi cho anh biết ai là nội gián.”
Hai người trong phòng nhất thời vì lời này mà cảm động, Lâm Diêu đang định biểu dương, lại nghe hắn dặn dò, “Tiểu Diêu, em đừng quên đó.”
“Quên cái gì?”
“Áo tắm, tốt nhất là nửa trong suốt.”
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân bỏ chạy của Tư Đồ, còn có tiếng Cát Đông Minh ngăn cản Lâm Diêu đang cầm gạt tàn thuốc bằng cẩm thạch định ném.
Hết chương 31.
------oOo------