Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Gặp chủ của hội quán suối nước nóng Bạch Văn Trác đi cùng, Lâm Diêu hướng về phía suối nước nóng ngoài trời.
Hạ Phong đi xa xa sau lưng vô cùng đề phòng Lâm Diêu.
Hắn không phải nhìn không thuận mắt, chỉ là tương đối mâu thuẫn với thân phận của Lâm Diêu mà thôi.
Nhưng mà tiểu tặc miêu này cũng rất bình tĩnh, dọc dường đi Bạch Văn Trác trò chuyện về lần đầu gặp Lâm Diêu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người yêu, nhìn vẻ mặt đáng yêu lại không được tự nhiên, biểu thị không hề chống cự.
“Yên tâm, tôi không đến để gây sự với cậu ta.” Lâm Diêu cười nói.
“Tôi biết.” Bách Văn Trác gật đầu, “Tiểu Phong không thích cảnh sát, đối với Tư Đồ tiên sinh cũng có chút phản cảm.
Căn cứ theo hai điểm này, cậu ấy không chào đón cậu cũng là lẽ đương nhiên.”
“Chuyện của cậu ta với Tư Đồ đã qua lâu rồi, sao cứ canh cánh trong lòng mãi thế?” Lâm Diêu có chút không vui.
Bạch Văn Trác đi chậm lại, khẽ nhìn thoáng qua, thấp giọng nói, “Tiểu Phong ghét kiểu người đùa giỡn với tình yêu, dù sao cũng là Tư Đồ vô tâm với cậu ấy.”
“Anh cũng đâu giống kiểu người để ý gì.”
“Chúng tôi bây giờ rất hạnh phúc, không cần để ý tới chuyện cũ nữa.” Dứt lời, Bách Văn Trác đẩy kính mắt, cười nói, “Nhẫn đẹp đó.”
Đang nói chuyện, Hạ Phong từ đằng sau nhào tới, một tay kéo Bạch Văn Trác, mặt lạnh dạy dỗ, “Ai cho anh cười?”
Lâm Diêu có cảm giác như giẫm mìn, thằng nhóc này ghen hơi lố nha! Nhưng mà trông Bạch Văn Trác hình như rất tình nguyện để người yêu dạy dỗ, sờ sờ đầu Hạ Phong, “Lâm cảnh quan chỉ tới phá án, em đừng nên như thế.”
“Như thế là như nào?” Hạ Phong liếc nhìn Lâm Diêu, “Anh muốn tìm đoàn phim thì đi về phía trước, ở đó đó.
Xong việc thì đi đi.”
Bạch Văn Trác bị Hạ Phong lôi đi, Lâm Diêu dở khóc dở cười đi tiếp.
Lúc này điện thoại rung lên, phát hiện là Tư Đồ gọi, cười nói, “Tiểu tặc miêu kia rất ghét tôi.”
“Em nói Hạ Phong?”Tư Đồ cười haha, “Thằng nhóc đó ghen dữ lắm, tình nhân của cậu ta vừa nhìn đã biết là ông chủ hay gây chuyện.”
“Được rồi, nói chuyện chính đi.
Đàm tử và Điền Dã bị phục kích, tổ trưởng vừa gọi cho tôi, tuy giải phẫu thành công nhưng Đàm Ninh vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Điền Dã thì không sao.”
“Có biết mục tiêu là ai không?” Tư Đồ hỏi.
Bước chân của Lâm Diêu chậm lại, đem tất cả trường hợp ra nói rõ ràng.
Mất chừng mười phút, Tư Đồ ở đầu dây bên kia nghe xong hỏi, “Em thấy thế nào?”
“Biểu hiện ra ngoài là Đàm Ninh và Điền Dã đi tìm Trương Khải thì bị phục kích, nhưng nếu đối phương thật sự không muốn chúng ta tiếp cận Trương Khải thì sao không giết quách cho xong? Tôi nghĩ bên trong có hai nguyên nhân, một, Trương Khải vẫn còn giá trị lợi dụng, chưa thể giết; hai, mục tiêu của kẻ thù không phải là Trương Khải.” Lâm Diêu cau mày, “Cái trước chúng ta rất khó tìm được chỗ dựa, cái thứ hai có khả năng lớn hơn.”
“Nhưng anh không nghĩ mục tiêu của đối phương là Đàm Ninh.
Tuy rằng hắn vẫn luôn theo sát vụ án, nhưng nếu anh muốn mai phục, người đầu tiên anh muốn giết là Cát Đông Minh chứ không phải Đàm Ninh.”
Sau khi nghe Tư Đồ phân tích, Lâm Diêu hiểu ý, cười nói, “Tư Đồ, tôi không nói mục tiêu là Đàm Ninh.
Tôi nghi ngờ, đối phương không muốn Điền Dã tiếp xúc với người kia.
Người này tuy rằng tới giờ chúng ta vẫn chưa nắm bắt được, nhưng căn cứ theo diễn biến của vụ án, chúng ta sẽ mau chóng phát hiện sự tồn tại của người đó thôi.
Mà Điền Dã là chuyên gia thẩm vấn duy nhất của chúng ta, có lẽ sợ Điền Dã hỏi ra cái gì.”
Tư Đồ đang đứng trong sân nghe Lâm Diêu phân tích, khi ý thức được tương lai sẽ xảy ra chuyện, bà Triệu từ trong nhà đi ra hô, “Thiên Dạ, mau vào nếm canh giúp thím, hồi nhỏ con rất thích súp củ dền thím làm!”
Tư Đồ vội vàng mỉm cười nói sẽ qua ngay, quay lại chuẩn bị nói ngắn gọn, bên kia Lâm Diêu cười nói, “Đi đi, trong lòng chúng ta đều biết.
Anh phải cẩn thận hơn.”
“Vậy được rồi.” Tư Đồ an tâm, “Ở bên em có chuyện gì thì liên lạc với anh.
Chuyển lời với Đông Minh, bây giờ anh không tiện nghe điện thoại, bảo hắn an tâm coi chừng Đàm Ninh là được.”
Bên này Lâm Diêu cúp điện thoại, tiếp tục đi.
Hắn thấy chuyện đồng nghiệp bị mai phục có nguyên nhân không hề đơn giản.
Tựa như vừa tham khảo cùng Tư Đồ, mục tiêu của đối phương không phải Trương Khải mà là Điền Dã.
Vậy bọn họ sợ Điền Dã gặp ai? Nếu sợ tại sao không diệt cỏ tận gốc? Cũng không thể suy luận như vậy, kẻ còn chưa lộ diện ngay cả bác sĩ của hiệp hội cũng không dám manh động, có lẽ bọn họ còn chưa biết rõ chính xác vị trí của người bí ẩn này, để đề phòng thì cứ diệt Điền Dã trước.
Suy nghĩ tới tình huống của Điền Dã.
Trước khi tổ chuyên án thành lập, Đường cảnh giam và một đống ông già toàn cướp đoạt người tài, về thẩm vấn thì Điền Dã là số một trong giới cảnh sát, nhưng cũng không thể nói không có người khác.
Diệt trừ một Điền Dã sẽ có kẻ khác kế nhiệm, cho nên ở trên người Điền Dã có một giá trị mà không ai có thể thay thế.
Rốt cuộc là cái gì? Từ lúc quen biết Điền Dã tới nay, vốn liếng của hắn có cái gì hầu như đều bị moi ra hết rồi, còn cái gì mà cả tổ chuyên án cũng không phát hiện?
Vừa suy nghĩ tới vấn đề của Điền Dã, Lâm Diêu đã tới suối nước nóng ngoài trời.
Mấy phút sau tìm được nhân viên của đoàn phim nói rõ ý đồ đến đây, đối phương liền dẫn hắn vào phim trường.
Bên trong phim trường, Lâm Diêu nhìn một cái đã thấy Trương Khải ngồi trước màn hình giám sát.
Hắn đi tới phía sau, chờ cảnh quay kết thúc.
Mấy phút sau hắn nghe Trương Khải hô “Cắt!”, người này đứng lên, vẻ mặt không vui nói với diễn viên, “Cảm giác không đúng, đây là khiêu khích lẫn nhau, lấy sự ngờ vực để đối chiến.
Không phải mắng nhiếc trên bàn, tôi muốn đấm đá nhau, trong bầu không khí hòa bình thì lục đục! Quay lại!”
Lâm Diêu vốn định cắt ngang, nhưng thấy mọi người xung quanh đều nghiêm túc, cũng không tiện mở lời.
Hắn kiên nhẫn chờ thêm một cảnh, nhưng mấy người này quay lại mấy lần vẫn không thỏa mãn Trương Khải.
Ngay lúc Lâm Diêu sắp hết kiên nhẫn, từ phía sau có một người lặng lẽ đi tới, ngồi xổm bên cạnh Trương Khải xem màn hình.
Trong lúc vô ý ngẩng đầu, liền hô lên, “Lâm Diêu!”
Phim trường thu âm trực tiếp, trong lúc quay không được có tạp âm lọt vào.
Một tiếng gọi này làm cả đoàn bực mình, đặc biệt là hai nhân viên thu âm, ánh mắt như hận không thể bóp ch3t đối phương! Nhưng người này lại chẳng để ý tới sát khí xung quanh, mở to mắt nhìn Lâm Diêu trước mặt, “Lâm Diêu, cậu là Lâm Diêu!”
“Đúng, là tôi.” Lâm Diêu vô thức lùi ra sau, người này có hơi kích động, “Xin lỗi, anh là ai?”
“Trời ơi, không nhớ tôi hả.
Chắc vẫn nhớ hồ Cầm Tâm chứ?”
Hồ Cầm Tâm! À, Lâm Diêu nhớ ra, người này là đạo diễn của đoàn phim ở hồ Cầm Tâm! Nhớ ra thân phận của người ta, Lâm Diêu cũng không tiếp tục giả vờ hồ đồ, giơ tay ra bắt, “Tôi tới điều tra án.”
Lúc này, Trương Khải cũng muốn giết người anh em này đứng lên, không vui nói, “Lão Trịnh, anh trúng tà à, muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói.”
“Không phải không phải.” Lão Trịnh thân là đồng đạo diễn giữ lấy Trương Khải, nói, “Nhìn đi, đây là người tôi nói với anh, lựa chọn cho vai sát thủ đó.
Đẹp, có uy nghiêm, có sát khí, có khí khái đàn ông.
Sao, so với diễn viên kia tốt hơn nhiều đúng không?”
Đây là tình huống gì? Lâm Diêu chớp mắt, có suy nghĩ muốn chạy khỏi đây.
Bởi vì hai người đứng trước mặt híp mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, trông như muốn nhìn xuyên qua da.
Lâm Diêu không hiểu, người này trước đây chẳng phải để ý tới người kia của mình sao? Lúc nào bố trí vai sát thủ cho mình?
Phát hiện ánh mắt không mấy hòa thuận ở phía sau đạo diễn, Lâm Diêu lạnh mặt, giơ thẻ cảnh sát, “Đạo diễn Trương, tôi muốn mời anh hợp tác điều tra.
Tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.”
Hai đạo diễn có cùng một ánh mắt, không chỉ không hề đặt ra câu hỏi nào mà còn rất thân thiện gật đầu.
Kết quả, đoàn phim dừng quay, ba người đi vào phòng thay quần áo nói chuyện.
Chỗ xảo quyệt nhất của Trương Khải là sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu hợp tác, lúc Lâm Diêu đặt câu hỏi, hắn sẽ dùng ánh mắt nhìn người ta từng chút một, nhìn mặt xong sẽ nhìn vóc người, nhìn vóc người xong sẽ nhìn khí chất, không hề lấy vấn đề của Lâm Diêu để trong lòng.
Rất nhanh, hắn liền chọc giận kẻ có tính tình tệ nhất cục cảnh sát.
“Đạo diễn Trương, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục nhìn tôi, đừng trách tôi mời anh lên cục uống trà.”
“Tôi chỉ thưởng thức cậu mà thôi, haha.” Trương Khải cười hề hề, hoàn toàn không xem uy hiếp của Lâm Diêu ra gì.
Da mặt người này khá dày, muốn thưởng thức đúng không.
Tôi để anh thưởng thức một lần! Lâm Diêu mỉm cười, lấy trong túi ra hai tấm ảnh, nói, “Có biết hai người này không?”
Một giây trước Trương Khải còn cười hihi, liếc nhìn ảnh chụp xong lập tức muốn nôn.
Trong hình là Lưu Nghị bị ngã, đầu đập xuống máu thịt lẫn với óc, trông rất có hiệu quả hình ảnh.
Tấm còn lại là Lỗ Thần, thi thể quỳ rạp dưới đất vô cùng quỷ dị, dưới thân là vũng máu, hai con người lồi ra.
“Má ơi!” Lão Trịnh hét lên, nghiêng mặt qua một bên.
Trương Khải cũng không có tâm tình chèo kéo Lâm Diêu, đẩy hai tấm ảnh đi, sắc mặt trắng bệch nói, “Đây, đây là lão Lỗ, người còn lại chắc là Lưu Nghị đi? Tôi có nghe nói về chuyện của bọn họ.”
Đáng đời, mẹ nó, sao không hù chết hai người luôn đi! Lâm Diêu thở hắt ra, cất hai tấm ảnh, nói tiếp, “Dựa theo quy định tôi không được cho hai người xem ảnh, nhưng vụ án đến bây giờ rất phức tạp, tôi phải nhờ đến hai người.
Tôi nghe nói đạo diễn Trương rất ghét thái độ làm người của Lưu Nghị, phiền anh nói rõ ràng tường tận.”
Nhắc tới vấn đề này, Trương Khải trông hơi do dự.
Thái độ này với Lâm Diêu cũng bình thường, dù cho khi còn sống nạn nhân là người tốt hay xấu, bây giờ cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chết oan uổng, nói sau lưng họ đổi lại là ai cũng thấy do dự.
Nhưng cảnh sát không thể chờ bọn họ phá vỡ phòng tuyến, tâm trạng trở về bình thường được, cái gì nên nói thì phải nói, không nên nói cũng phải nói.
“Đạo diễn Trương, tôi không có nhiều thời gian, bên anh cũng bận rộn, chúng ta mau nói rõ đi.”
“Tôi không có cái nhìn gì về Lưu Nghị.”
Lâm Diêu hừ lạnh, “Xem ra anh thật sự muốn tới cục uống trà.”
“Lâm cảnh quan.” Lão Trịnh mở miệng, “Cậu đừng hiểu lầm, chuyện này Lão Trương cũng chỉ nghe nói mà thôi.
Tôi biết năng lực của cậu và Tư Đồ, tôi không sợ bị trả thù.”
“Người cũng mất rồi còn sợ trả thù gì nữa?” Lâm Diêu bật cười, “Yên tâm đi, chỉ cần anh nói một tiếng, có chuyện gì khó xử tôi đều giải quyết giùm cho.”
Có Lâm Diêu bảo đảm, lão Trịnh cũng không lo lắng nữa.
Trương Khải hình như cũng an tâm không ít, cả hai mỗi người một câu nói ra.
Nói chuyện hơn một tiếng.
Khi Lâm Diêu rời khỏi hội quán suối nước nóng, vội vàng gọi cho Cát Đông Minh, nói, “Năm đó Vương Tú sinh non là bị người hại.
Lưu Nghị thông qua một người bạn diễn viên tìm được một ông thầy, xin phương thuốc cổ truyền để phá thai bỏ vào trong đồ ăn.
Loại thuốc này tên là kim giáp thiên quả, kim giáp này là vỏ rùa, thiên quả là táo gai, hai thứ này đều có khả năng dẫn đến sảy thai.
Hơn nữa phương thức cổ truyền này không màu không mùi, trộn vào đồ ăn rất khó bị phát hiện, phụ nữ có thai chỉ cần ăn hai ngày liên tục sẽ bị sảy.”
Cát Đông Minh đang ở trong phòng bệnh của Đàm Ninh, nghe xong bốc lửa giận, có thể vì vợ hắn cũng vừa bị sảy thai, bây giờ càng thêm giận.
Nhẫn nại mang một bụng tức tối rời khỏi phòng, đi ra hành lang chửi ầm lên, “Tên khốn kiếp Lưu Nghị này, đó là con của hắn! Hổ dữ không ăn thịt con, hắn có còn là người không hả?!”
Lâm Diêu che lỗ tai ong ong vang lên, chờ Cát Đông Minh mắng xong thì nói tiếp, “Tôi muốn đi tìm bác sĩ giải phẫu cho Vương Tú hỏi thăm, nếu như lúc đó bị sảy thai là do người hại, bác sĩ chắc chắn sẽ nói với Vương Tú, Vương Tú có thể đã thuê Vương Lương điều tra sự việc mình bị sảy thai.
Đây chính là nguyên nhân lúc trước chúng ta không hiểu được, tại sao cô ta thuê thám tử điều tra Lưu Nghị chứ không phải Lỗ Thần.”
Cát Đông Minh không nói nhiều lời, giục Lâm Diêu mau đi điều tra.
Nói tới đây vừa định cúp máy, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, hỏi Lâm Diêu, Điền Dã có phải tới hội quán suối nước nóng không.
Hết chương 22.
------oOo------