Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Thành phố ở ven biển vào mùa đông lúc nào cũng ẩm ướt lạnh lẽo, nếu có tuyết rơi, quần áo sẽ ướt sũng, chuyện như vậy làm người ta rất chán ghét.
Lâm Diêu một lần nữa quấn lại khăn choàng cổ vừa bị gió thổi tung, ôm lại chồng sách bước về phía tòa nhà.
Sau khi vụ án ngọc lưu ly kết thúc, ông thủ trưởng già cũng thực hiện lời hứa, chi một khoản tiền cho hắn trùng tu phòng tài liệu, Cát Đông Minh bảo Đường Sóc qua phụ hắn.
Tổ trọng án vẫn bận rộn như vậy, chỉ có Lâm Diêu nhìn như rất thảnh thơi sắp xếp tài liệu.
Làm như nửa năm trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nửa năm trước, một tên khốn kiếp liều mạng làm cuộc sống hắn rối tung, sau đó đột nhiên biến mất, khiến cho hắn rất khó chấp nhận.
Lâm Diêu vốn là người rất nhạt về tình cảm, chí ít hắn cho là vậy.
Cho nên, hắn vẫn luôn tức giận vì tên khốn kiếp kia đã làm rối loạn cuộc sống của hắn, tuy lời nói là vậy, nhưng cuộc sống không phải ngày nào cũng giống nhau.
Đặt chồng sách lên bàn, Lâm Diêu thay quần áo chuẩn bị sắp xếp lầu hai.
Nơi này là tòa nhà cao hai tầng ở phía sau cảnh cục, trước kia dùng để huấn luyện, sau khi xây tòa nhà mới, nơi này vẫn luôn bỏ trống, không để làm gì.
Lâm Diêu dùng thái độ thành ý tràn đầy ép buộc, ngụy trang thì nụ cười, khiến cho ông thủ trưởng già nói ra, “Tôi còn tưởng phải giả bệnh luôn, bỏ đi chỗ đó tùy cậu dùng!” trông rất hết cách.
Ba ngày bận rộn từ sáng tới chiều, bữa tối tùy tiện giải quyết cái bụng ở bên ngoài rồi từ từ về nhà.
Vào mùa đông, trên đường vẫn đông đúc như thường, những cửa hàng xung quanh vì muốn kéo khách hàng, có cái gì đều lấy ra mời, trên lối đi bộ, mặt trăng đang dần lên, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Diêu ăn cơm tối xong, hắn về nhà ngâm mình trong nước nóng, thoải mái muốn ngủ quên.
Hắn là người biết hưởng thụ, trong phòng tắm có TV và đầu CD, bây giờ hắn đang vừa ngâm nước nóng vừa nghe nhạc rất thoải mái, thỉnh thoảng bọt nước từ tóc nhỏ giọt xuống khiến hắn càng thêm gợi cảm, xương quai xanh tinh xảo nối liền với cánh tay mảnh khảnh, dưới ánh đèn nhu hòa, tản ra hơi nóng phảng phất, sáng bóng như trân châu.
Trong đêm, Lâm Diêu trông không khác gì tinh linh.
Một người khi đang xinh đẹp như vậy mà không có ai thưởng thức thật là đáng tiếc, nhưng bản thân Lâm Diêu cũng rất thỏa mãn, tựa như rất hưởng thụ cái loại an tĩnh và cô đơn này, mãi cho đến khi điện thoại ở phòng khách reo lên.
Người bị quấy rầy chọn cách giả điếc như không nghe thấy, nhưng khi tiếng chuông vừa đứt, nó lại vang lên, vừa đứt lại vang, rốt cuộc cũng đánh thức tinh linh nằm trong bồn tắm.
Mang theo tâm trạng nếu không phải người quan trọng, không phải chuyện quan trọng, hắn sẽ mắng cho chết luôn, Lâm Diêu nghe điện thoại.
“Trời đất ơi, cuối cùng cậu cũng bắt điện thoại rồi!” Điện thoại vừa chuyển, hắn đã thấy Cát Đông Minh như sắp khóc tới nơi.
“Có việc thì nói!” Lâm Diêu không nhẫn nại nói.
“Lập tức tới khu hoa viên Hòa Bình ở đường 56, không được nói ‘Không muốn’, không được nói ‘Tôi mệt sắp chết rồi’, không được nói ‘Không liên quan tới tôi’! Đây là cáo già chỉ định cậu!”
“Tại sao là tôi?”
“Ai bảo cậu nhổ hết lông cái người bủn xỉn đó làm gì.
Không được kiếm cớ, mau tới đây đi.”
Lâm Diêu cúp điện thoại, do dự thật lâu vẫn thở phì phò đi thay quần áo.
Mở cửa chiếc xe hắn mới mua lái nhanh tới chỗ Cát Đông Minh nói, nhìn từ xa Lâm Diêu đã thấy kì lạ, sao không thấy chiếc xe cảnh sát nào? Chẳng lẽ mình là người đầu tiên tới?
Đậu xe ở nơi khá xa, Lâm Diêu gọi điện cho Cát Đông Minh, kết quả mới biết mọi người đang ở trong nhà, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn bằng bước nhanh chân.
Nhấn chuông cửa, người ra mở là Đường Sóc.
Thấy Lâm Diêu tới, Cát Đông Minh không biết từ đâu chui ra, phóng vọt tới trước mặt hắn, kéo hắn vào phòng.
Những cảnh sát khác đều đang làm việc, ở giữa phòng có một chiếc sô pha, trước ghế có một bàn trà bằng gỗ thô, ở giữa sô pha và bàn trà là một thi thể ăn mặc chỉnh tề.
“Người chết là Quan Tín, 36 tuổi, là chủ tịch tập đoàn Khởi Hàng, lúc 21:00 chúng tôi nhận được điện thoại báo nguy của thư ký, nguyên nhân chết theo kết luận sơ bộ là uống quá nhiều thuốc ngủ.
Không có vết thương ngoài da và dấu vết xô xát, không có… Tiểu Lâm, cậu có nghe tôi nói không?”
“Nghe.
Không có vấn đề gì nên thoạt nhìn là tự sát?” Lâm Diêu đã sớm đeo bao tay, ngồi chồm hổm quan sát thi thể.
Cát Đông Minh nhìn Lâm Diêu bắt đầu suy nghĩ, loại người thông minh này rốt cuộc là thoải mái hay mệt mỏi?
“Khi chúng tôi tới, thư ký dùng chìa khóa mở cửa.
Tất cả cửa sổ đều bị khóa trong, vấn đề là…” Cát Đông Minh còn chưa nói rõ, hắn đã lách mình vào trong, quên mất bên cạnh còn Lâm Diêu, vừa đi vừa vò cái đầu thành ổ quạ, trong thời gian ngắn không thể nào cứu vãn.
Lâm Diêu cũng không quấy rầy đội trưởng, tỉ mỉ quan sát thi thể.
Thi thể rất sạch, nét mặt của người chết cũng rất an tĩnh, không có biểu hiện gì khác thường.
Lâm Diêu đứng lên nhìn khung cửa sổ ở đối diện, đều khóa bên trong, trong phòng cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, trên bàn trà là một cái ly, một lọ thuốc trống rỗng và nắp lọ.
“Người đầu tiên phát hiện thi thể là ai?”
“Thư ký của hắn, ở phòng bên cạnh.”
Lâm Diêu gật đầu bước đi, lúc đi tới trước cửa, hắn xoay đầu nói, “Tạm thời đừng di chuyển thi thể.”
Thư ký là nữ chừng 30 tuổi, một người rất bình thường.
Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, cầm khăn tay lau nước mắt.
“Xin chào, tôi là Lâm Diêu của tổ trọng án, có thể hỏi cô vài câu không?”
Cô gái liếc mắt nhìn Lâm Diêu, miệng phát ra âm thanh nghe giống ‘Ai da’, trong mắt hoài nghi ‘Cậu là cảnh sát thiệt hả?’
Lâm Diêu đối với ánh mắt và thái độ như vậy đã chán tới độ không thèm để ý, hắn lấy bút và sổ tay ra, ngồi xuống đối diện cô gái.
“Cô phát hiện người chết vào lúc mấy giờ?”
“9 giờ tối.”
“Chuẩn xác như vậy?”
“Lúc tôi nhấn chuông cửa, có nhìn đồng hồ, lúc đó là 20 giờ 56 phút.”
“Sau đó?”
“Chủ tịch không ra mở cửa, tôi nghĩ có thể không có ở nhà, nên không thể làm gì khác hơn là dùng chìa khóa dự bị mở cửa vào.”
“Lần cuối cô gặp anh ta là mấy giờ?”
“Hơn 5h chiều, chủ tịch tan ca, chuẩn bị về nhà.”
“Anh ta đi một mình?”
“Đúng vậy.
Tôi tới bãi đậu xe thì gặp chủ tịch, lúc đó trong xe không có ai khác.
Vào khoảng 6h tối, thư ký đồng nghiệp nói với tôi, chủ tịch muốn tư liệu cuộc họp ngày mai, bảo tôi mang tới, cho nên tôi mới tới nhà chủ tịch.”
“Xin kể lại sự việc khi cô vào trong.”
“Tôi đứng trước cửa ra vào, định để tư liệu ở đó rồi đi, phát hiện điều hòa phòng khách còn mở, tôi định vào tắt, sau đó, tôi nhìn thấy chủ tịch…” Cô gái không nói tiếp được nữa.
“Cô nói đứng ở cửa ra vào, vậy cô căn cứ vào đâu mà biết điều hòa trong phòng khách còn mở, từ chỗ đó làm sao nhìn thấy phòng khách được.”
“Bởi vì rất nóng, bình thường trong nhà chủ tịch không có nóng như vậy, tôi đứng ở cửa ra vào, rướn người nhìn vào trong, bởi vì bên trong rất yên tĩnh, nên ít nhiều gì vẫn nghe thấy tiếng hoạt động của điều hòa, cho nên tôi mới vào.”
Lâm Diêu không nói lời an ủi nào thêm, bây giờ thứ hắn quan tâm nhất là vụ án.
Lâm Diêu tùy ý tới căn phòng tận cùng bên trong, thư phòng.
Cảnh sát đang làm việc, mắt hắn lại dán vào chiếc di động để trên bàn.
Lâm Diêu cầm điện thoại lên, nhấn phím phát lại, giọng nói vừa vang lên ‘xin chào’ liền kết thúc.
Lâm Diêu xem điện thoại, phát hiện hết pin.
Trên bàn để cục pin, Lâm Diêu thay vào.
Lần thứ hai bấm nút phát lại lời nói cuối cùng của người chết ‘Xin chào, đây là tập đoàn Khởi Hàng…’, cuộc gọi cuối cùng là gọi về công ty, y như cô thư ký nói.
Hắn dặn mang tư liệu đến cho hắn.
Lâm Diêu quay lại hiện trường, quan sát thi thể lần thứ hai.
Tóc không hề rối, còn có chút nước để tạo kiểu, nơ trên cổ áo hoàn hảo, móng tay cắt ngay ngắn, đây là một người rất chú trọng bề ngoài.
Lâm Diêu đứng dậy lùi ra sau hai bước, nghiêng đầu nhìn.
“Làm gì vậy?” Một người hỏi Đàm Ninh.
“Cậu không thấy hình dáng của thi thể không được tự nhiên sao?”
“Không được tự nhiên?”
Đàm Ninh cũng học theo Lâm Diêu, nghiêng đầu nhìn, trên mặt xuất hiện biểu tình quái lạ.
Thi thể dựa vào sô pha nửa nghiêng nửa vẹo, tay trái đặt bên dưới thân thể làm cho người ta khó chịu, đùi phải chồng chéo lên chân trái, tay phải để thẳng tắp với thân thể, trạng thái như vừa bị drap giường quấn, đột nhiên văng ra.
Lâm Diêu phân tích, nếu là tự sát, xem ở mặt quần áo chỉnh tề, vậy hắn muốn rời khỏi nhân thế một cách đẹp đẽ, nhìn có vẻ là nằm trên sô pha, hai chân chụm lại, hai tay đặt ở bụng mới đúng.
Nói thế nào nhỉ, tư thế này mới hợp với hắn.
Nếu vì dùng thuốc mà cảm thấy khó chịu, thân thể giãy dụa, quần áo sao có thể gọn gàng như vậy được? Điều khiến Lâm Diêu không hiểu được, là người chết không mang giày, hắn đã tìm khắp phòng cũng không tìm ra.
Từ phòng khách đi ra là cửa chính, trước cửa đặt kệ giày, hàng lông mày xinh đẹp hơi chau lại.
“Tiểu Lâm, cậu thấy thế nào?” Cát Đông Minh hỏi.
“Tôi nghi ngờ đây không phải là tự sát.” Lâm Diêu nói rất chắc chắn.
“Tại sao, cậu căn cứ vào đâu?” Cát Đông Minh hỏi lại.
Lâm Diêu bước vào phòng khách, nghĩ nghĩ một hồi mới nói, “Tôi thấy ngón tay giữa của bàn tay trái có vết chai, chứng tỏ hắn thuận tay trái, mà lọ thuốc trên bàn lại để bên phải, chứng tỏ phải do người thuận tay phải đặt.
Còn nữa, theo cô thư ký nói, lúc cô ta vào đây, điều hòa đang mở, tôi nhìn chiếc điều khiển, màn hình chỉnh chế độ vận hành ban đêm, một người muốn tự sát sẽ không chỉnh nhiệt độ hài hòa, nhìn theo góc độ khác, những vấn đề vừa rồi có thể giải thích theo thói quen sinh hoạt, nhưng nhiệt độ điều hòa lại đặt 20 độ, có phải hơi cao rồi không? Quần áo của người chết dưới nhiệt độ 20 độ, chưa tới mười phút đã đổ mồ hôi đầm đìa, có phải bất bình thường không? Còn nữa… tôi đã chạm vào thi thể, lưng và chân đều có ẩm ướt, những chỗ khác thì rất khô ráo, kì lạ không?”
“Nhưng mà… lúc cô thư ký vào đây, cô ta dùng chìa khóa mở hai ổ khóa bảo vệ, ổ khóa này phải có chìa mới mở được.
Cô thư ký có một chìa, bạn gái người chết có một chìa, còn một chìa để trên bàn.
Mà tất cả cửa sổ đều bị khóa.
Dưới tình huống như thế, hung thủ leo ra bằng cách nào?”
“Nên chúng ta phải điều tra rõ ràng.”
Tối hôm thành lập tổ chuyên án, Lâm Diêu rất không tình nguyện bị xem là chủ lực!
Một tuần lễ trôi qua.
Lâm Diêu nhớ lại bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
Pháp y nói, Quan Tính chết do dùng thuốc quá liều, thời gian tử vong là 20:00 — 20:30.
Trải qua nghiệm chứng, trong ổ khóa của nhà Quan Tín, không phát hiện có vết tích dùng vật gì cạy mở.
Tổng hợp lại đầu mối, hung thủ là người quen biết với người chết.
Trong vài ngày, mấy anh em của tổ trọng án đã đi điều tra triệt để tất cả mối quan hệ, cuối cùng chốt lại được ba người.
Người đầu tiên là chị của người chết, Quan Đan, lúc em trai nhậm chức, từng có khoảng thời gian cạnh tranh rất kịch liệt, sau đó bại dưới tay em trai, được bổ nhiệm làm phó chủ tịch, sau đó, đối với tất cả công việc của Quan Tín, trên cơ bản đều phản đối.
Người thứ hai là anh họ của Quan Tín, lúc đầu là bộ trưởng bộ tài vụ của công ty, Trình Viễn Trác, quan hệ của hai người lúc nào cũng bất hòa, có vài lần suýt đánh nhau.
Người thứ ba là bạn gái của Quan Tín, nhà gái nhiều lần đã bảo kết hôn, nhưng Quan Tín vẫn không đồng ý.
Ba người đều có động cơ giết người, nhưng mà… Cùng ngày vụ án xảy ra, Trình Viễn Trác tan việc vào lúc 18:00, sau đó đi chơi với bạn gái tới 22:00.
Quan Đan, sau khi tan ca vào lúc 18:00, cô đi cùng thư ký tới công trường đang thi công, sau đó lúc 20:00 giờ tới quán rượu tham gia party, mãi tới 22:00 mới ra về.
Bạn gái của Quan Tín là Trịnh Niếp Niếp, 15:30 tới nhà sách, 17:00 đi xem phim, xem xong là 20:00, về tới nhà là 20:30… Có chứng cứ cô tới nhà sách, mà từ 17:00 tới 20:30 lại không có bất kỳ ai chứng minh cho cô.
Bởi vậy, cô mới bị liệt vào danh sách bị tình nghi.
Lâm Diêu kết thúc hồi ức, định ra ngoài tiếp tục điều tra thì nhìn thấy người kia.
Lâm Diêu nhìn cái tên không biết là do vị đại thần nào, từ cái ngành cần bảo mật nào, kéo tới một người với cái danh ‘Giúp đỡ tra án’ trên thực tế là ‘Tên nhân tài này có ích ghê ha!’.
Nhìn cái người trên dưới 30 tuổi kia, gương mặt như trái khổ qua y chang ai thiếu nợ hắn, Lâm Diêu liền muốn rút khỏi đội chuyên án! Mà người này chưa tới nửa ngày đã đi bắt bạn gái của người chết về cảnh cục với lý do là kẻ tình nghi!
Lâm Diêu nghĩ, để cái người mặt khổ qua này đi bắt người, không sợ có phiền phức gì sao? Cậu của bạn gái Quan Tín cũng tìm tới! Bạn gái Quan Tín là một cô giáo tiểu học rất bình thường, Trịnh Niếp Niếp.
Cô bình thường nhưng không có nghĩa cậu của cô cũng là người bình thường.
Nếu không đã không mời luật sư tới!
Trong phòng làm việc của tổ trọng án, trong phạm vi một dặm, toàn bộ đều đóng băng! Rét lạnh tăng theo lũy thừa, ngay cả Lâm Diêu cũng thấy hổ thẹn.
Một phần do khí thế của bạn gái Quan Tín, sau đó người ta đưa luật sư tới, lấy danh thiếp ra, chứng tỏ khả năng nhiều năm làm hoa mắt người, cộng thêm một phần thực lực của cậu Trịnh Niếp Niếp, người ta lấy pháp luật ra nói, cậu Trịnh Niếp Niếp liền thắng lợi triệt để!
Mặt khổ qua ở bên kia vẫn trưng tư thế cảnh cáo, không được rời khỏi thành phố, gọi lúc nào phải có mặt lúc đó.
Cát Đông Minh ở bên này thì lại bị ông cậu đó mắng, “Cảnh sát các người căn bản không đáng tin cậy! Tôi sẽ chứng minh cháu gái tôi vô tội!”
Chờ phòng làm việc an tĩnh lại, Lâm Diêu là người đầu tiên phát ra tiếng cười, sau đó mọi người đều bịt miệng, vai không ngừng run lên! Nghĩ lại thấy cũng đúng, tự nhiên đi bắt con nhà người ta, không điên mới là lạ.
“Cười con khỉ! Muốn đi chà WC lắm đúng không?” Cát Đông Minh lại giở chiêu cũ uy hiếp.
“Không phải đâu đội trưởng, tụi em vốn đâu có đi bắt người, tại không có bằng chứng chứng minh, ai ngờ có đứa ngốc chỉ vì chút manh mối mà đi bắt người ta.”
Mọi người vô cùng sùng bái với phát ngôn của Đường Sóc! Thằng nhóc này thật dũng cảm, dám nói như vậy trước mặt mặt khổ qua!
“Ý của cậu là tôi là đứa ngốc?” Mặt khổ qua đau đớn hỏi.
“Tôi không phải có ý đó, chỉ là ví dụ thôi.
Anh tới giúp chúng tôi tra án, cũng đâu phải để làm đứa ngốc.” Đường Sóc càng nói càng nghiêm trọng hơn, càng làm mặt khổ qua đau khổ hơn.
Nhưng động vật nhỏ vẫn phát huy tinh thần không biết sợ là gì, nói tiếp, “Nhưng mà, mấy vụ án lớn gần đây luôn có người tới giúp, lần này là khổ, à không phải, là Lưu lão sư, lần trước là Tư…”
“Đường Sóc!”
Mọi người cùng đồng thanh kêu tên hắn.
Đường Sóc không hiểu nhìn xung quanh, mà đối với mọi người mà nói, Đường Sóc không nói cái tên đó ra chính là vạn hạnh trong bất hạnh! Chịu thôi, chỉ cần Lâm Diêu nghe cái tên đó là sẽ nổ tung ngay!
Mọi người hung hăng trừng mắt Đường Sóc không biết gì, Lâm Diêu ở bên kia vẫn chẳng có gì thay đổi.
Hắn từ từ bước tới bàn làm việc, cầm chìa khóa xe, xoay đầu nói với mọi người, “Có ai muốn tới công ty của Quan Tín với tôi không?”
Trong phòng liền im lặng không một tiếng động.
“Lúc nãy giọng cậu lớn nhất mà, tinh lực dư lắm ha, Đàm Ninh, đi với tôi, tôi chỉ định.”
“Đừng mà!” Tiếng kêu thảm thiết thấu trời xanh.
Tất cả mọi người cùng rút ra chiếc khăn tay màu trắng vẫy vẫy đồ tế, cùng nói lời vĩnh biệt cuối cùng.
Cuối cùng, Lâm Diêu vẫn nhân từ để Đàm Ninh ở lại.
“Đường Sóc, đứng ngây ra đó làm gì, đi!”
Đường Sóc bị Lâm Diêu kêu tên liền vui vẻ đi theo.
“Chờ chút, tôi cũng đi.” Mặt khổ qua chẳng biết mức độ, xung phong nhận việc.
“Lưu lão sư, anh chẳng phải muốn đi giám sát Trịnh Niếp Niếp sao?” Lâm Diêu thật sự không muốn nhìn mặt hắn.
“Tới công ty của người chết điều tra quan trọng hơn.”
Lâm Diêu không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.
Trong lúc Đường Sóc lái xe, Lâm Diêu ngồi phía nhớ lại tình hình của Trịnh Niếp Niếp.
Cô 22 tuổi, là bạn gái Quan Tín quen được một năm.
Thời gian tử vong xác định trong khoảng 20:00 tới 20:30 nên bọn họ lập tức điều tra hai người có chìa khóa nhà Quan Tín.
Thư ký, 18:00 tới thẩm mỹ viện tới 20:30 thì rời khỏi, có người của thẩm mỹ viện làm chứng.
Trịnh Niếp Niếp, bởi vì từ khoảng thời gian ra khỏi nhà sách tới lúc về nhà cũng không có ai làm chứng, bởi vậy cô bị liệt vào kẻ tình nghi đầu tiên.
Lâm Diêu xem kết quả điều tra hôm vụ án xảy ra Quan Tín đã làm gì, không khỏi bối rối.
Cả ngày đều ở công ty, buổi chiều tan ca liền về nhà, không có đầu mối nào, Lâm Diêu lần đầu tiên thở dài.
Lâm Diêu ngồi phía sau lầm bầm “Cô gái này không phải hung thủ”, giật giật cơ thể cứng ngắc.
“Tại sao?” Động vật nhỏ hỏi.
“Trực giác thôi.”
“Trực giác hả, trực giác của cảnh sát quan trọng lắm sao anh?” Động vật nhỏ hiếu kỳ như bé cưng, hỏi.
“Chắc là rất quan trọng.”
“Vậy tại sao trực giác của em không bao giờ đúng?”
“Đó là ảo giác.”
“Dựa vào trực giác sao mà phá án được, phải có chứng cứ! Lâm cảnh quan làm ơn điều chỉnh lại thái độ của mình!” Lưu lão sư ngồi ở ghế phó lái, nghiêm túc nói.
Lâm Diêu cũng lười nói chuyện với hắn, chỉ đơn giản nhắm mắt làm như không nghe thấy.
Sau khi nói rõ thân phận và ý đồ, ba người vào thang máy lên phòng làm việc ở lầu ba.
Vừa ra khỏi thang máy đã gặp thư ký của Quan Tín.
“Cảnh sát Lâm, sao cậu lại đến đây?”
“Tôi tới điều tra, muốn tới phòng chủ tịch Quan xem thử.”
“Không thành vấn đề, tôi dẫn đường cho.
A, phòng làm việc vẫn còn đang khử trùng, có thể chờ chút không?”
“Khử trùng?”
“Đúng vậy, đây là quy định của công ty, mỗi cuối tuần, mỗi phòng làm việc của cấp trên đều phải được khử trùng.
Bên trong mùi hơi khó ngửi, có thể chờ một chút không?”
“Không thể chờ! Đây là án mưu sát, sao có thể chờ, đi ngay bây giờ!” Lưu lão sư lại là nhân vật hành động cương quyết.
Lâm Diêu hết cách nhìn thư ký khó xử, đi theo vào phòng làm việc.
Đẩy cửa vào, mùi khử trùng xộc thẳng vào mũi, khiến cho bọn họ khó có thể hít thở.
Thư ký nhìn Lưu lão sư với ánh mắt ‘Tôi đã nói là chờ chút đi mà’, trách cứ.
Lưu lão sư lấy khăn tay bịt mũi lại, sải bước vào trong.
Nói với nhân viên đeo mặt nạ chống độc, “Cảnh sát phá án, cậu lập tức rời khỏi đây!”
Nhân viên nhìn nhìn bọn họ mấy giây, cúi đầu thu dọn dụng cụ, bỏ đi.
Lâm Diêu lấy khăn ra, không cẩn thận làm rơi xuống đất, hắn cúi người nhặt lên, vô tình thấy nhân viên đi qua… Hắn đứng yên tại chỗ, Đường Sóc kêu hắn, hắn cũng không có phản ứng.
“Lâm tiền bối!” Đường Sóc nói to.
Lâm Diêu bừng tỉnh, nhíu chặt lông mày.
“Sao vậy?” Đường Sóc lo lắng hỏi.
“Nhân viên kia… tay trái đeo đồng hồ Piaget!”
“Vậy thì sao?”
“Một nhân viên bình thường sao có tiền mua đồng hồ cả triệu?” Vừa nói Lâm Diêu vừa xoay người đuổi theo.
Đường Sóc và Lưu lão sư cũng theo sát.
Lâm Diêu thấy người kia bước vào thang máy, cửa đóng lại, chờ hắn chạy tới đã không còn kịp! Nhìn lên màn hình hiển thị số, Lâm Diêu bay nhanh ra cầu thang bộ.
Một hơi chạy thẳng tới tầng dưới cùng, bắt ai đều hỏi có thấy nhân viên khử trùng không, khi nghe có người nói thấy người kia đi về phía bãi đậu xe, hắn liền vọt đi.
Thỉnh thoảng có chiếc xe lái vào lái ra làm chắn tầm nhìn của Lâm Diêu.
Hắn nhìn xung quanh không thấy đường ra, lập tức chạy về phía để bảng không hoạt động, hắn nhìn vào trong, rất nhanh tìm thấy mặt nạ bảo hộ.
Lúc này Đường Sóc và Lưu lão sư cũng phát hiện, bọn họ nhìn xung quanh, hai người cùng chạy ra ngoài
“Đứng lại! Hắn vẫn còn ở đây… Đường Sóc chạy về hướng Bắc, Lưu lão sư chạy hướng Nam!”
Đường Sóc lập tức chạy về phía được chỉ định, Lưu lão sư không tình nguyện trừng mắt chạy đi.
Ba người chạy ba phía, cự ly càng lúc càng gần.
Mắt thấy chỗ mình tìm chỉ còn hai chiếc xe, giữa hai chiếc đó Lâm Diêu nhìn thấy một bóng người, không nói hai lời lập tức giữ lấy vai người kia.
Chiêu này của Lâm Diêu là đứng nhất nhì trong cảnh cục, nhưng không may lại bị đối phương đánh lại, giữ lấy cổ tay, đẩy Lâm Diêu lùi lại vài bước.
Lòng háo thắng nổi lên, Lâm Diêu dùng quả đấm mang theo bão tố vung về phía đối phương.
Người đội nón lưỡi trai bị Lâm Diêu tấn công.
Vóc dáng của hắn cao hơn Lâm Diêu nửa cái đầu, dùng quả đấm mạnh mẽ đánh vào ngực Lâm Diêu! Lâm Diêu giơ cánh tay chặn một quyền, tay phải đánh xuống, Đường Sóc đứng bên kia đột nhiên la một tiếng.
“A!!”
Tiếng kinh hô của Đường Sóc đột nhiên phá vỡ trạng thái vô cùng chăm chú đối phó với địch của Lâm Diêu, hắn theo bản năng nhìn Đường Sóc, thấy thằng nhóc kinh ngạc như nhìn thấy quỷ, không khỏi xoay đầu nhìn theo hướng của Đường Sóc, tầm nhìn dần dần quay trúng gương mặt của người đối diện… Gương mặt bên dưới mũ lưỡi trai đó!
Lửa giận trong lòng như nham thạch núi lửa, nổ tung! Quyền cước như cuồng phong bão táp đánh liên tục! Đối phương có vẻ không đỡ nổi.
Đường Sóc đứng cách đó không xa gấp tới độ hươ chân hươ tay, miệng hô, “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Trong tiếng gào lo lắng của Đường Sóc, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Sao mỗi lần gặp mặt là lại như vậy, cậu chẳng thay đổi gì hết, Tiểu Diêu ~”
Hết chương 1.
------oOo------