Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 20
Về tới phòng, Tư Đồ và Lâm Diêu bắt đầu hệ thống lại manh mối.
Thời gian tử vong của Phùng Hiểu Hàng là trong khoảng 00:00 đến 1:00, người có thời gian gây án là Trương Ny, còn có trợ lý Khúc của cô, Thân Vệ Bình và Cung Hướng Tiền, cùng với Lương Cường.
Bọn họ đại thể đã nắm thời gian của Trương Ny và trợ lý, Cung Hướng Tiền và Thân Vệ Bình làm nhân chứng cho nhau, Tư Đồ vẫn giữ thái độ chờ lần thứ hai điều tra.
Mà Lương Cường thì không cần phải điều tra, Tư Đồ biểu thị, trên cơ bản có thể loại bỏ.
“Còn có Liễu Thục Tuệ, anh nghĩ chuyện Phùng Hiểu Hàng uy hiếp Trương Ny, chắc phải có liên quan tới Liễu Thục Tuệ.
Chúng ta có thể loại người này ra.” Lâm Diêu đi qua đi lại trong phòng khách.
“Tiểu Diêu, tối nay anh muốn tới nhà Liễu Thục Tuệ, lá thư đó anh không bỏ qua được, nhất định phải xem.”
“Tôi đi chung với anh.”
“Cũng tốt.”
“Bây giờ tôi vẫn có chỗ chưa rõ, hung thủ rốt cuộc làm cách nào để người chết ngoan ngoãn chịu trói?”
Tư Đồ nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Lâm Diêu, vụng trộm mỉm cười.
Nụ cười này làm Lâm Diêu bất mãn, đi tới đá một cái vào ngực Tư Đồ!
“Muốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hay chống cự sẽ nghiêm trị?”
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng!”
“Nói!”
Tư Đồ cầm mắt cá Lâm Diêu, ôn nhu thả xuống, sau đó kéo hắn ngồi xuống bên người.
“Nếu em trói anh vào giường, anh cầu còn không được.”
“Cút qua bên kia, tôi nói cho anh… Tư Đồ, ý anh là hung thủ và người chết có quan hệ mập mờ?” Lâm Diêu chợt hiểu ra ý của Tư Đồ, đồng thời cũng không hài lòng với suy nghĩ của mình, tiếp nhận suy luận của Tư Đồ.
“Không phải mập mờ mà là quan hệ thể xác.
Không phải nói hung thủ và người chết có quan hệ người yêu, xem như là bạn giường, thỉnh thoảng trêu hoa ghẹo nguyệt chút xíu cũng rất bình thường.
Cho nên, hung thủ cũng có thể là nữ.”
“Nhưng mà trong kết quả báo cáo khám nghiệm hòa thượng xem được, người chết chưa từng có quan hệ.” Lâm Diêu nảy ra nghi vấn.
“Đàn ông không thể so với phụ nữ, phụ nữ có thể thông qua kiểm tra để biết từng quan hệ hay chưa, mà đàn ông chỉ cần tắm một cái, em rất khó biết hắn rốt cuộc có từng làm hay chưa.”
“Vậy nghi phạm có thể rút nhỏ lại.
Phụ nữ… Trương Ny, Liễu Thục Tuệ nhất định có một là hung thủ!”
Nhìn Lâm Diêu nói lời này, biểu tình không có biến hóa gì lớn, nhưng Tư Đồ có thể hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy lên tiếng hỏi, “Tiểu Diêu, hai người trong lòng em nghĩ chỉ là bị tình nghi chứ không có khả năng là hung thủ phải không?”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tư Đồ.
“Anh đang nhắc nhở tôi?” Lâm Diêu cảm giác trong câu nói của Tư Đồ còn có dụng ý khác.
Tư Đồ cười như không có gì, nói hắn nghĩ nhiều rồi, Lâm Diêu trong lòng vẫn nói ‘Là anh nghĩ nhiều thì có’, nhưng vẫn không nói ra miệng.
Không biết xảy ra chuyện gì, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Diêu suy đoán hung thủ là nữ, lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không biết nằm ở đâu, cái này giống như có cục đá đè vào lòng, có chút khó chịu.
“Tư Đồ, cái loại keo trùm tóc này có thể để lại da này nọ không?” Lâm Diêu nghĩ thử.
“Nói không chừng là có, loại này vốn dính trên đầu, nói không chừng có dính tóc của hung thủ.
Có muốn mang đi kiểm nghiệm thử không?”
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, cầm áo khoác lên.
“Đi đâu vậy?” Tư Đồ hỏi.
“Tôi bắt taxi vào thành phố, chuyển phát nhanh cho Tiểu Đường.”
Tư Đồ cười khổ, đứng dậy đi tới ôm lấy người sắp đi tới cửa.
“Anh muốn gì? Lúc này còn phá, thả ra.” Lâm Diêu tuy nói lời từ chối, nhưng thân thể lại đứng im cho Tư Đồ ôm, không giãy dụa.
Tư Đồ miễn cưỡng đưa mặt tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Bây giờ em có tới bưu điện người ta cũng không mở cửa, sáng mai rồi đi.
Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, lát nữa anh gọi em rồi chúng ta tới nhà của Liễu Thục Tuệ.”
Sao lại quên mất chuyện này chứ, đúng là không ở địa bàn của mình làm gì cũng bất tiện.
Lúc Lâm Diêu thở dài, Tư Đồ đã cởi áo khoác cho hắn, xoay người hắn lại, mặt đối mặt.
Trong mắt của Tư Đồ chứa đựng tình cảm nồng nàn, làm Lâm Diêu thiếu dũng khí đối diện với hắn, trên mặt hơi nóng, bị hắn ôm chẳng có chút khí lực.
“Định kêu tôi nghỉ ngơi sao còn chưa buông tay?” Lúc nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, trong giọng trầm thấp nam tính còn có từ tính, làm người ta mê mẩn.
Nhìn người trong lòng, Tư Đồ cứ vô thức mỉm cười, ôn nhu, thưởng thức, thương yêu, dâng hết tình cảm truyền cho người trong lòng.
“Anh biết lúc này không thể quấn lấy em, để anh ôm một cái chắc là được đi nhỉ?”
“Anh đang quấn tôi đó.”
Nhìn mặt người trong lòng đỏ mặt có cảm giác muốn nếm thử, Tư Đồ có chút kích động.
“Vẫn nên đưa em đi ngủ, định lực bây giờ của anh không tốt.
Nếu bị em đốt thành cây đuốc, chắc sẽ chết không toàn thây quá.” Tư Đồ nhạo báng bản thân, nắm tay Lâm Diêu kéo lên lầu.
Nhìn bóng lưng Tư Đồ cao to, Lâm Diêu biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng vì vấn đề vụ án nên bọn họ không thể bàn chuyện yêu đương, nhớ tới biểu tình nhẫn nhịn của hắn, trong lòng ít nhiều vẫn có kính nể.
Lâm Diêu rất rõ, lúc một người đàn ông bị dồn nén tình d*c, rất khó kiếm nén, mà Tư Đồ có thể nhẫn nhịn tới bây giờ, ngoại trừ quan tâm tới vụ án còn có tôn trọng mình, cái này cho dù Tư Đồ không nói, Lâm Diêu cũng rất rõ ràng.
Tới trước phòng Lâm Diêu, Tư Đồ giúp hắn mở cửa.
“Nghỉ cho khỏe.” Sau khi dặn dò liền đẩy Lâm Diêu vào phòng.
Tư Đồ không dám vào, sợ vào rồi lại không ra được.
Lâm Diêu không nói gì, cảm giác người phía sau định đi, hắn đột nhiên xoay người nắm áo Tư Đồ lại, không đợi Tư Đồ hiểu ra, Lâm Diêu đã đặt môi mình lên môi Tư Đồ.
Nụ hôn ngắn ngủi mau chóng kết thúc, Lâm Diêu đứng gần trong gang tấc nhìn cái người đang đứng ngây ngốc, nói, “Anh cũng nghỉ cho khỏe.”
Nói xong liền vào phòng đóng cửa, Lâm Diêu vuốt môi mình, nó vẫn còn nóng, chợt nghe người bên ngoài tự nói, “Hôn xong rồi chạy, em kêu anh ngủ kiểu gì đây?”
Lâm Diêu híp mắt cười.
Không biết ngủ được bao lâu, Lâm Diêu bị Tư Đồ gọi tỉnh.
“Dậy dậy, em không đi?”
“Đi, mấy giờ rồi?”
“Ba giờ sáng, bây giờ là hợp nhất, nhanh lên.”
Lâm Diêu đứng dậy, cùng Tư Đồ mau chóng ra ngoài.
Không biết Tư Đồ lấy đâu ra chiếc xe vận tải nhỏ, hai người leo lên xe lái khỏi sơn trang.
Trong bóng đêm, Tư Đồ cũng không lái xe vào thôn mà dừng gần cửa thôn, cùng Lâm Diêu đi bộ vào.
Không lâu sau bọn họ đã tới trước cửa nhà Liễu Thục Tuệ, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ nói, “Anh định vào kiểu gì? Liễu Thục Tuệ ngủ trong phòng, mà lá thư lại để dưới giường.”
“Em đừng hỏi nhiều, giúp anh canh chừng là được.”
“Tôi cảnh cáo anh, không được đánh người!”
“Anh biết chừng mực.” Nói xong, Tư Đồ nhảy lên đầu tường, phóng vào sân.
Nhìn hắn không chút tiếng động mở cửa ra, Lâm Diêu đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.
Khoảng gần mười phút sau, Tư Đồ đẩy cửa ra, nghênh ngang bước đi, làm Lâm Diêu tức tới ngứa răng!
“Anh rốt cuộc làm cách nào vậy? Không nghe thấy tiếng động gì hết, chị ta có tỉnh không?” Lâm Diêu vô cùng hiếu kỳ.
“Xém chút nữa thì tỉnh, làm anh sợ muốn chết.
Không được, mấy trò xiếc này phải ít dùng lại mới được.”
“Anh lại học ai?”
“Còn có thể là ai, mấy chiêu lừa bịp này cũng chỉ có Diệp Từ mới làm được.”
Lâm Diêu vô cùng hối hận vì đã truy hỏi, bây giờ mới nhận ra, bọn họ chưa nói về lá thư.
“Lá thư đâu, có thấy không?”
Tư Đồ đắc ý lấy camera ra, “Về rồi tìm máy tính, anh cho em xem.”
“Vậy không cần gấp, vào thành phố đi.
Thừa dịp bưu điện mới mở cửa, tôi gửi keo trùm tóc cho Tiểu Đường.”
Tư Đồ đồng ý, hai người cùng chạy ra cửa thôn.
Lên xe, Tư Đồ đảo tay lái đi về phía thành phố.
Yêu thương hôn nhẹ lên mặt người của hắn cả đêm chưa ngủ, Tư Đồ lấy áo khoác đắp lên người Lâm Diêu, bảo hắn ngủ một chút.
Lâm Diêu mới nhắm mắt lại đã bị Chu Công lôi đi.
Tư Đồ lái xe, nhìn con đường trước mặt, lâu lâu hôm trộm cái người đang ngủ bên kia.
Chạy chừng nửa tiếng, Tư Đồ thấy đã tới ngã ba, định xoay bánh lái quẹo, thì có hai chiếc xe hơi chạy ngang qua bọn họ, chặn đầu.
Tư Đồ có dự cảm không tốt, chỉ thấy có khoảng bảy tám người đàn ông thô kệch bước xuống, trong tay còn cầm gậy!
“Không giống cướp đường.” Chẳng biết Lâm Diêu đã tỉnh từ lúc nào.
“Bọn họ hướng về chúng ta!” Tư Đồ xoay đầu ra sau nhìn, lúc hắn chưa biết chuyện gì xảy ra, ở trên lối đi bộ lại xuất hiện thêm năm sáu người đàn ông.
“Giờ làm sao, đánh nhau hay bỏ chạy?” Lúc này, Tư Đồ không chút hoang mang, hỏi người bên cạnh.
“Có lựa chọn thứ ba không?”
“Có.”
“Nói nghe.”
“Cho ít tiền đuổi đi.”
“Ở trên người tôi không có nhiều tiền, anh có bao nhiêu?”
“Anh toàn cà thẻ, trong túi cũng không nhiều.”
“Mẹ nó, lúc đi tôi mang thẻ cảnh sát theo là được rồi!” Lâm Diêu mắng chửi.
“Hừ, bọn họ do người cùng ngành của em tìm tới, có mang theo cũng vô dụng.”
Đang nói chuyện, những người đó cũng bắt đầu tới gần.
Tư Đồ rõ ràng nhịn hết nổi, tỏ ra vô cùng chán ghét, sau khi rút dây nịt ra, hắn kéo cổ tay Lâm Diêu.
Mắt thấy sắp sửa có một màn ác chiến, Lâm Diêu vẫn hỏi một câu quan trọng, “Tôi đã sớm hỏi anh, dây nịt của anh làm bằng cái gì vậy?”
Tư Đồ dở khóc dở cười.
“Thích thì anh cho em.
Mà nè bảo bối, lúc này em có thể đừng nhìn chằm chằm nửa người dưới của anh có được không?”
Lâm Diêu lạnh lùng mở cửa xe, trong mắt lóe lên kiểu “Mấy thằng kia, thử đụng vào tao xem, tụi bây nhất định phải chết”, miệng nói một câu, “Chỉ bằng chút vặt vãnh của anh cũng đáng cho tôi nhìn chằm chằm sao?”
Tư Đồ khổ não mở cửa bên kia, lên tiếng, “Thương lượng được không, thủ lĩnh của các người là ai?”
Đối mặt với hai chàng trai mặt không đổi sắc, tim đập không nhanh, bọn côn đồ đều có chút ngây ra, chưa thấy ai đi quanh lộn mà còn có tâm tư đùa giỡn như hai người này.
Sau khi Tư Đồ nói xong, một người đầu trọc bước tới phía trước.
“Tao với hai đứa mày không có thù, nhưng mà muốn tiền…”
“Đủ rồi đủ rồi, mấy câu này nghe trong phim truyền hình đã muốn ói, đơn giản mà nói, các người muốn đánh chúng tôi thì phải.”
Đầu trọc liền nhăn mặt.
“Mày đã hiểu thì mấy anh đây cũng không nói nhảm, mày muốn gì?” Lúc nói chuyện, hắn thấy Tư Đồ đút tay vào túi, lập tức căng thẳng.
“Cầm tiền đi, ít ra cũng cho các người chút lợi, có thể thiếu vài người.”
Đầu trọc thật ra cảm thấy Tư Đồ rất hiểu chuyện, liền bước tới nhận.
Không nghĩ, hắn mới tới trước mặt Tư Đồ, đã bị bóp cổ!
Mấy tên côn đồ khác không phản ứng kịp, Tư Đồ dùng tốc độ điện quang, nắm đầu đầu trọc đập thẳng vào cửa thủy tinh!
Tiếng thủy tinh vỡ chưa vang lên được vài giây đã nghe thấy tiếng hét xé lòng, cùng lúc đó, những người còn lại chạy lên, chỉ nghe Tư Đồ rống một tiếng, “Tất cả đứng im!”
Lâm Diêu đứng ở chỗ không nhìn thấy bọn họ, hắn bước tới hai bước, kinh ngạc nhìn trên cổ đầu trọc bị cắm thủy tinh, sắt nhọn như con dao.
Trên cổ đầu trọc máu chảy ướt một mảng, Lâm Diêu nghĩ, đừng nói cắt trúng động mạch chủ rồi nha?
Tư Đồ vô cùng bình tĩnh, người trong tay vừa đụng một cái đã đầu óc choáng váng, đau tới mới làm hắn ra sức muốn thoát khỏi tay Tư Đồ.
Tư Đồ rút dây lưng ra, nhấn một cái nút cài ở chỗ không nhìn thấy, sau đó quấn quanh cổ đầu trọc.
“A!!!” Người nọ hét thảm một tiếng, hôn mê.
Nhìn phản ứng của đầu trọc, Lâm Diêu mới biết — Bị điện giật!
“Điện dự trữ ở đây không nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm các người té xỉu.
Tiểu Diêu, lên xe!”
Lâm Diêu định hung hăng đánh một trận ai dè lại bị Tư Đồ bóp ch3t, làm hắn ngứa tay ngứa chân, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy đại cục làm trọng, nghe theo Tư Đồ, leo lên xe.
Thấy đại ca của mình sắp bị đối phương giế t chết, một đám côn đồ không dám lên tiếng, nhìn Tư Đồ như muốn xé ra từng mảnh.
“Tôi biết các người là do người khác phái tới, tôi từng có thời gian diễn xiếc cho con nít, chỉ bằng mấy cây côn trong tay các người mà muốn đánh gục tôi? Não của họ Bạch kia có phải bị tê liệt rồi không?”
“Ai nói Bạch đại ca phái tụi tao tới đây chứ!” Một tên côn đồ hô to.
“Đ* má, mày câm đi!” Một tên côn đồ hận không thể đánh hắn trút giận.
Lâm Diêu ngồi trong xe, hoàn toàn bị chọc cười.
Có tên côn đồ nào ngu như vậy không?
“Về nói với Bạch Nhuận Giang, đến lúc chúng tôi sẽ đi, chỉ cần ông ta không đụng vào tôi, tôi sẽ không đi tìm ông ta.” Nói xong hắn tháo dây nịt quấn trên cổ đầu trọc xuống, ném hắn sang bên kia.
“Trong vòng một tiếng, nếu hắn không tới bệnh viện kịp lúc, hắn sẽ bị mất máu trở thành người thực vật, các người còn… 50 phút.”
Một đám côn đồ nhìn nhau, tựa như biết Tư Đồ và Lâm Diêu không phải loại người dễ chọc, cũng không đòi chém đòi giết nữa, đỡ lấy đại ca, chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng một đám ngu xuẩn bỏ chạy, Lâm Diêu liền nói, “Anh gạt bọn họ đi, tôi chưa từng nghe ai mất máu quá nhiều lại trở thành người thực vật.”
“Quá khen, quá khen.”
Lâm Diêu cười như không cười liếc mắt nhìn Tư Đồ, sau đó khởi động xe.
“Sao anh chắc chắn là Bạch Nhuận Giang kêu bọn họ tới?” Bây giờ đổi sang Lâm Diêu lái xe, Tư Đồ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
“Ban ngày ông ta tới, đoán chừng là thăm dò, chúng ta cũng không đáp lại bằng vẻ mặt vui vẻ, bây giờ chẳng phải là lúc chơi đen sao.
Ông ta muốn đuổi chúng ta đi, nhưng không tìm được lý do.”
“Anh hình như giận thật?” Nhìn biểu tình của Tư Đồ, hắn cảm giác như vậy.
“Có thể không giận sao.
Bạch Nhuận Giang muốn đối phó với anh chí ít cũng phải tìm mấy người như Giang Vũ đó, chỉ bằng cái đám lòng lợn này, chẳng phải xem anh là con nít ba tuổi à.”
“Nghe anh nói tôi thấy có chút kì lạ.
Bạch Nhuận Giang cũng xem như là một nhân vật, ông ta chắc hẳn nhìn ra anh không phải người dễ ứng phó, sao lại tùy tiện tìm vài tên côn đồ chứ? Nhìn bọn họ đi nhanh như vậy… Tư Đồ, có khi nào Bạch Nhuận Giang tới cảnh cáo chúng ta thôi?”
“Sẽ không! Anh nhìn ra được, loại người như ông ta sẽ không làm như vậy, một khi làm sẽ rất độc ác, anh đoán chừng là không kịp tìm cao thủ.
Vừa nãy anh phát hiện chút vấn đề trên người bọn họ.
Trên người mấy người có mùi rượu, mấy người khác thì không, trong có đó hai người trong túi có vòng huỳnh quang, hình như mới từ quán bar ra, rõ ràng là vội vàng hội hợp, anh nghĩ…” Nói tới đây Tư Đồ dừng lại.
“Anh phát hiện cái gì?”
“Tiểu Diêu, anh nghi ngờ Bạch Nhuận Giang có quan hệ với Liễu Thục Tuệ.”
“Hả? Giữa bọn họ… Nói nghe đi, sao anh lại thấy vậy?” Lâm Diêu mau chóng đã hiểu rất có khả năng, hắn nghiêm túc liếc nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ không hề lười biếng dựa vào ghế, hắn ngồi thẳng dậy, đốt điếu thuốc lên, “Đầu tiên có thể xác định một điều, Bạch Nhuận Giang vẫn luôn theo dõi chúng ta, tại sao không tới sớm không tới trễ mà lại là hôm nay? Chúng ta chỉ vừa mới rời khỏi nhà Liễu Thục Tuệ, ông ta đã tìm người tới gây phiền phức, mà hai ngày trước chúng ta chỉ mới tới nhà Liễu Thục Tuệ, sáng nay ông ta đã tới rồi… Hình như, hình như Bạch Nhuận Giang rất để ý tới chuyện chúng ta tiếp xúc với Liễu Thục Tuệ.
Lần đầu tiên tiếp xúc chúng ta chỉ vô tình, lần thứ hai thì cố ý, lần thứ ba cũng đủ làm ông ta lo lắng vô cùng.
Có lẽ, Bạch Nhuận Giang và Liễu Thục Tuệ có mối quan hệ nào đó, mà mối quan hệ này lại liên quan tới vụ án.
Tiểu Diêu, có khi nào Bạch Nhuận Giang muốn ngư ông đắc lợi, sau khi đuổi chúng ta đi thì chính ông ta tự tiếp cận Liễu Thục Tuệ?”
“Thua anh luôn, vậy mà cũng suy luận được.
Câu trước vừa cho mười điểm, câu sau đã tuột xuống không! Anh nghĩ lại đi, nếu Bạch Nhuận Giang muốn ngư ông đắc lợi, tại sao không tiếp tục chờ, nếu ông ta đang theo dõi chúng ta, ông ta cũng biết chúng ta không có tiến triển gì nhiều, làm như vậy chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.”
“Nói cũng phải.
Tình trạng bây giờ rất thú vị, chúng ta nghĩ lại đi.
Kẻ tình nghi Trương Ny và Liễu Thục Tuệ có mối quan hệ không rõ ràng, mà Vương lão tam nói dối là để che giấu cho hung thủ, Bạch Nhuận Giang hai lần muốn đuổi chúng ta đi, hình như có liên quan tới Liễu Thục Tuệ.”
“Đúng vậy! Bên Trương Ny không cần nhắc tới, nếu Vương lão tam muốn nói dối, nhất định đã tham dự vào, mà hung thủ là người Vương lão tam biết, mà Bạch Nhuận Giang lại làm vài chuyện với chúng ta sau khi chúng ta tiếp xúc với Liễu Thục Tuệ, Liễu Thục Tuệ này nhất định có vấn đề! Chờ trời sáng, chúng ta vào thôn điều tra một chuyến, xem hành tung của chị ta trong đêm xảy ra vụ án.”
“Chuyện này để anh đi là được rồi, em đi điều tra chuyện khác đi.”
“Chuyện gì?”
“Nếu có thể, anh muốn em về tổ trọng án điều tra tư liệu về Bạch Nhuận Giang.”
“Cái này không thành vấn đề.”
Sau khi Tư Đồ gật đầu, hắn lấy điện thoại ra, không lâu sau Lâm Diêu nghe thấy, “Giúp tôi điều tra một người, ảnh chụp và tên tôi sẽ dùng máy tính gửi cho anh, tôi muốn toàn bộ thông tin của người này, tốt nhất là anh lôi hết dòng họ tổ tông ra tra giùm tôi.”
“Diệp Từ nói sao?” Biết hắn liên lạc với Diệp Từ, Lâm Diêu muốn biết, Diệp Từ có ăn chắc hay không.
“Hắn nói có thể, chỉ cần ảnh chụp là được.”
“Đúng là tiện lợi.” Lâm Diêu trêu ghẹo nói.
Hết chương 20.
------oOo------