Nguồn: EbookTruyen.VN
Phiên ngoại 1 (Thượng)
Ánh nắng buổi trưa vô cùng ấm áp, mấy nhóm người tụm năm tụm bảy vừa nói chuyện vừa bước vào nhà ăn.
Diệp Từ đang khổ não làm sao đẩy hai cô gái xinh đẹp này đi, trong lòng tuy phiền nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp lại.
Vụ án này cần bao nhiêu thời gian mới kết thúc đây, phải mau chóng rời khỏi cái nơi phiền phức này.
Trương Binh, một cái tên giả mà Diệp Từ thường dùng.
Diệp Từ rất ít nói ra thân phận thật sự của mình với người ngoài, còn có nguyên nhân khác, đó là vì hắn không phải người bình thường.
Từ lúc vào nhà ăn đã bị hai cô gái tự xưng là ‘người quen cũ’ quấn lấy, lúc Diệp Từ dần mất đi kiên nhẫn, ánh mắt cũng bắt đầu quan sát xung quanh.
Có mấy người bàn kế bên đột nhiên lên tiếng, “Nghe gì chưa, bộ trưởng Trình bị bắt rồi.”
“Hả? Bộ trưởng Trình? Tại sao?”
“Hình như bạn gái hắn chết rồi.”
“Gì? Bạn gái của bộ trưởng Trình? Chuyện này là sao, chủ tịch mới xảy ra chuyện không lâu, giờ lại tới phiên bạn gái của bộ trưởng Trình?”
Diệp Từ cười từ chối hai cô mời ăn cơm, đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Sự việc quả nhiên như bản thân dự liệu, như vậy người kia hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề của Trình Viễn Trác.
Bây giờ nên tới chỗ cũ đợi người kia.
Diệp Từ không mang theo vật gì rời khỏi công ty, có lẽ nên nói là không có vật gì để hắn mang theo.
Đóng cửa phòng làm việc, lúc Diệp Từ đi ngang qua một căn phòng, hắn chợt dừng lại.
Chẳng lâu sau, bên trong có một người cứ suốt ngày cười hihi haha xuất hiện, Diệp Từ nhìn thấy trong ánh mắt hắn chứa nỗi bi thương.
Rồi cũng chẳng lâu sau, người kia đưa cho Diệp Từ một ly cà phê đen tinh khiết, lúc cười cực kì giống cô em gái đã mất, lại chẳng lâu sau, tự phát hiện ra thân phận cảnh sát của hắn, dụ hắn nói ra tình tiết, người nọ lại nhớ rất kỹ, còn nói, “Thật ra anh không cần phải như vậy.”
Diệp Từ chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác áy náy với bất kì ai, cái người tên là Đường Sóc này lại tạo một cái bóng không nhỏ trong lòng hắn.
Lần thứ hai bước đi, Diệp Từ lặng lẽ rời khỏi công ty.
Sự việc tiến hành vô cùng thuận lợi.
Người thông minh hợp tác với nhau đơn giản vô cùng, không cần nói nhiều lời vô ích.
Diệp Từ ra điều kiện với Tư Đồ, không được để cảnh sát nhúng tay vào điều tra “tổ chức kia”, cái giá là Diệp Từ sẽ nói toàn bộ bí mật mình nắm giữ cho Tư Đồ biết.
Mà Tư Đồ lại suy tính rất lâu mới khổ não đồng ý.
Vì thế hắn phát hiện chàng cảnh sát xinh đẹp kia đã gây một trận ầm ĩ với Tư Đồ… Tư Đồ là một người thông minh đáng để quen biết.
Lúc ngồi trên giường trong khách sạn, Diệp Từ xem tư liệu bằng chứng không biết người kia tìm đâu ra, tính bước tiếp theo của kế hoạch, lúc điện thoại reo hắn cũng biết là ai.
“Cảnh sát đưa Quan Đan đi rồi, Tư Đồ ở đây.” Trong điện thoại vang lên giọng nói máy móc.
“Biết rồi, cảnh sát bắt đầu thu lưới, cô cũng có thể đi rồi.”
“Ác thú, những gì tôi thiếu anh tôi đã trả đủ.
Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”
“Tôi cũng thế.”
Đây là một kẻ thù từng được hắn cứu mạng, người này am hiểu ngụy trang, điều tra và ẩn núp.
Hôm nay cô trả lại nhân tình bản thân vẫn còn thiếu Diệp Từ, Diệp Từ cũng không muốn gặp lại cô.
Cúp cú điện thoại đầu tiên, Diệp Từ suy nghĩ một lúc vẫn gọi cho Tư Đồ.
“Cậu định tới cảnh cục?” Diệp Từ theo thói quen cảnh giác.
“Nếu tôi muốn chết thì có thể thử.
Được rồi, có người nhờ tôi chuyển quà cho anh.”
“Ai?”
“Đường Sóc.”
Trong lòng Diệp Từ khẽ run lên, ánh mắt cuối cùng Đường Sóc nhìn mình mang chút bi thương hiện lên trong đầu.
Hắn muốn cho mình vật gì? Diệp Từ đối với cảm xúc khẩn cấp muốn biết của mình mà thấy kinh ngạc.
Buổi tối, Diệp Từ xem xong tất cả dữ liệu, định đóng máy tính đi nghỉ ngơi thì cửa phòng mở ra.
Tư Đồ và Liêu Giang Vũ cầm một túi đồ ăn đi vào, sau khi vào phòng Tư Đồ hỏi.
“Sao rồi?”
“Đồ buôn lậu đều là hàng bình thường, không có gì đặc biệt.” Diệp Từ dùng giọng nói lạnh lùng đáp.
“Hàng bình thường? Má! Trong mắt chúng ta là hàng bình thường, nhưng vào tay cớm thì nó còn có thể bình thường nữa không? Bà mẹ chen chân vào, mồ hôi mồ kê đổ như suối mà chỉ được kết quả này!” Liêu Giang Vũ thở phì phò nói.
“Đây là nửa phần trước, nửa phần sau tôi vẫn chưa giải ra mật mã.
Đây là mật mã có hai cách giải khác nhau, phần sau khó hơn rất nhiều, phải biết chút chi tiết.” Diệp Từ lần thứ hai mở máy tính lên.
Tư Đồ liếc nhìn sắc mặt Diệp Từ, quyết định trêu chọc một chút.
“Ác thú!”
Lúc Diệp Từ nghe thấy tiếng gọi, tay cũng nhận lấy vật Tư Đồ ném qua.
Mở lòng bàn tay ra xem, là một sợi dây chuyền, còn có một khuyên tai cổ xưa.
Diệp Từ nhíu mày, mở ra xem, bên trong phát ra âm điệu du dương.
“Thứ gì vậy?” Liêu Giang Vũ tò mò bước tới xem.
Không đợi Liêu Giang Vũ nhìn thấy rõ ràng, Diệp Từ đã đút vào túi.
Tư Đồ đứng bên cạnh cười nói, “Đồ ăn của mãnh thú.”
Diệp Từ không để ý tới lời trêu chọc của Tư Đồ, mắt nhìn màn hình nhưng lòng lại nhớ tới một chuyện.
Hôm đó, trong lúc vô tình nhắc tới đã làm mất một vật vô cùng quan trọng, Đường Sóc hỏi hắn đó là vật gì, Diệp Từ miêu tả đơn giản lại.
Đó chỉ là một cuộc trò chuyện chưa tới mười phút, Diệp Từ cũng không để trong lòng, không nghĩ tới, cậu ấy lại tìm được.
Chạy đi tìm ở không ít chỗ đều không tìm ra, người kia bỏ bao nhiêu tâm tư và sức lực mới tìm ra nó? Tại sao một người chỉ quen biết chừng mười ngày lại làm việc này, thậm chí bản thân còn lừa hắn, dụ hắn.
Trong lòng Diệp Từ chưa bao giờ bất an đến vậy.
Mỗi bước đều vô cùng thuận lợi như trong kế hoạch, chờ hắn, Tư Đồ và Liêu Giang Vũ rời khỏi thành phố này, vụ án cũng kết thúc.
Thành phố này bị bỏ lại ở phía sau, Diệp Từ có chút không muốn.
Vào đông, khí trời dần lạnh đi.
Diệp Từ chưa từng nghĩ sẽ mau chóng quay lại đến thế, lý do là tới chấm dứt và bảo vệ Trình Viễn Trác, mà trên thực tế, hắn muốn tới thăm người kia, nói một tiếng cảm ơn.
“Anh muốn đi đâu?” Tư Đồ ngồi ở ghế phó lái, ngáp ngắn ngáp dài hỏi Diệp Từ.
“Thăm một người bạn.”
“Bạn hả… đi thôi, giờ nó đang nghỉ đó.”
Diệp Từ nhìn biểu tình vô cùng bình tĩnh của Tư Đồ, thật sự muốn đánh một quyền! Người này quá thông minh, bình thường có vài chuyện dù biết nhưng cũng không nói ra.
Ngoài sáng trong tối người kia đều bị hắn chọc, mà người đó thì không có thói quen cãi vả với người khác lại bị hắn chọc giận, hay dùng quyền cước đáp lại.
Tại một nơi gọi là gần nhà “Lâm Diêu”, Diệp Từ thả Tư Đồ xuống, Diệp Từ lại đưa Liêu Giang Vũ ngủ suốt đường đi về nhà, lúc này mới do dự phải làm sao mới đúng.
Bây giờ đi thăm hắn, có phải hơi trễ rồi không?
Diệp Từ tự nói với bản thân, cũng không phải đặc biệt vì Đường Sóc mà quay lại, phải làm chính sự trước đã.
Đêm khuya gõ cửa nhà Trình Viễn Trác, Diệp Từ chỉ đứng bên ngoài nói chuyện với hắn.
“Đây là số điện thoại mới của tôi, lưu lại đi.
Còn nữa, rời khỏi Khởi Hàng.”
Không đợi Trình Viễn Trác hỏi nhiều, Diệp Từ đã biến mất trong màn đêm lạnh giá.
Đường Sóc lại cuộn trong chăn cả buổi sáng, hắn sống một mình trong một căn nhà nhỏ, không có nhà bếp, chỉ có một phòng vệ sinh và một phòng ngủ.
Bị cơn đói hành hạ tới chịu hết nổi, rốt cuộc Đường Sóc cũng chui khỏi ổ chăn, phát hiện ngay cả mì gói tích trữ cũng không còn, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài ăn.
Bên ngoài rất lạnh, đây là câu do người vừa bò từ trong chăn ra phát ngôn.
Đường Sóc hối hận vì không mặc nhiều đồ hơn, lúc đang suy nghĩ có nên quay về mặc thêm hay không thì hắn đụng phải bác gái hàng xóm.
“Tiểu Đường, gần đây có một người khả nghi lắm đó con.” Bác gái thần bí nói.
“Khả nghi?”
“Đúng vậy, hắn đi vòng vòng quanh đây cả buổi rồi, chắc không phải trộm đi, con là cảnh sát, thử qua hỏi hắn xem.”
“Vâng.
Ở đâu thế bác?”
“Ngay phía trước không xa.”
Đường Sóc là bảo mẫu của nhân dân, căn cứ theo hình tượng “khả nghi” của bác gái, hắn bước về phía trước.
Từ xa đã thấy một người đàn ông cao to mang balo… Đúng là khả nghi! Đường Sóc sờ sờ túi, hối hận vì quên mang thẻ cảnh sát.
Chân bước nhanh hơn, Đường Sóc đứng phía sau người đàn ông không xa, hỏi, “Hey, anh làm gì vậy?”
Người kia sửng sốt, xoay người… Đường Sóc mở to mắt, choáng váng!
Người kia mặc áo khoác màu sậm, đội nón lưỡi trai, nhìn không thấy mặt nhưng Đường Sóc nhận ra được.
Trong nháy mắt, không còn thấy lạnh nữa.
Cách nhau chỉ chừng 1m, Diệp Từ ngẩng đầu lên.
“Có phải thật không vậy?” Đây là câu nói đầu tiên của Đường Sóc.
“Cậu… khỏe không?” Đây là câu mà Diệp Từ mất nửa ngày mới nói được.
Đường Sóc ngẩn ra, nhìn Diệp Từ có chút câu nệ, Đường Sóc còn cho là hắn rất vui, tươi cười nói.
“Sao anh lại tới đây?” Cuối cùng cuộc trò chuyện cũng về bình thường.
“Muốn tới thăm cậu một chút mà không biết số nhà.”
Đường Sóc mím môi, không muốn để Diệp Từ biết là mình đang rất rất vui, vui tới muốn bật cười.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Em cũng chưa ăn.
Đi mua đồ với em đi, chúng ta về nhà ăn lẩu.”
“Ừ.”
Siêu thị cách nhà Đường Sóc không xa, hai người chậm rãi bước ngang qua ánh mắt cảnh giác của bác hàng xóm.
Dọc đường đi hai người rất ít nói chuyện, Đường Sóc cúi đầu còn theo thói quen mỉm cười, Diệp Từ lâu lâu lại trộm liếc mắt nhìn, không biết nên nói gì.
Buổi mua sắm trầm mặc cũng kết thúc, Đường Sóc dẫn Diệp Từ về nhà mình.
Căn nhà này đối với Diệp Từ mà nói, nó khá nhỏ, Đường Sóc nhận lấy balo của Diệp Từ rồi cởi áo khoác, có chút cẩn thận mời đối phương ngồi trên giường.
“Anh nghỉ ngơi một chút đi, chút xíu nữa là ăn được rồi.
A, anh nằm đi, giường của em thoải mái lắm.
Anh có ăn lạt không, em có mua mấy chai xì dầu, thích thì anh đổ thêm.
Trong tủ lạnh có bia với nước đó, khát thì anh lấy uống nha.
Anh uống cà phê phải không, xém nữa em quên, cà phê để trong ngăn kéo đầu tiên ở tủ đầu giường, em không có bột cà phê, em chỉ có cà phê gói thôi.
Siêu thị bán ít loại rau quá, nếu có rau thơm và măng thì ngon quá xá luôn.
Anh thích ăn thịt gì á? Thịt dê có chút nặng vị, anh chắc sẽ thích, nấu nước dùng chắc tốt nhỉ? Anh ăn mặn, em cho thêm chút gia vị rồi…”
Nhìn Đường Sóc bận rộn rửa rau trong bồn rửa mặt, nghe hắn nói, Diệp Từ có cảm giác mình vừa trở về nhà.
Mệt mỏi trong thời gian dài đột nhiên phát tác, mí mắt càng lúc càng sụp.
Chờ Đường Sóc chuẩn bị xong, Diệp Từ đã ngủ mất rồi.
Đường Sóc đặt đồ xuống, rón rén bước tới đắp chăn cho Diệp Từ.
Diệp Từ khi ngủ có chút đẹp quá mức cho phép, Đường Sóc ngồi dưới đất nhịn không được ngắm mải mê.
Người này tên thật là “Diệp Từ”, một cái tên vô cùng dễ nghe, nhưng Đường Sóc còn thích gọi hắn là “Đại Binh ca”.
Bọn họ biết nhau trong công ty Khởi Hàng, lúc gặp hắn Đường Sóc đã thấy người này không bình thường.
Sau khi tiếp xúc, Đường Sóc càng thấy người này thâm sâu khó lường.
Lén chụp hình gửi cho Lâm Diêu, sợ bản thân sơ ý nhìn lầm, bỏ qua vài người liên quan tới vụ án.
Mà Lâm Diêu chậm chạp không trả lời càng làm Đường Sóc thêm lo lắng.
Phòng làm việc của hai người gần nhau, bọn họ thường xuyên gặp mặt, bình thường nói chuyện vài câu.
Lúc đó luôn là Đường Sóc mở miệng, Diệp Từ lẳng lặng nghe không xen vào.
Thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, lúc nào cũng làm Đường Sóc cảm thấy hắn rất uyên bác, kinh nghiệm phong phú.
Đường Sóc thích nói chuyện với Đại Binh ca.
Định sau khi vụ án kết thúc, sẽ nói cho hắn biết thân phận thật sự của mình, cùng hắn làm bạn lâu dài.
Đường Sóc không biết Diệp Từ đã biết thân phận của hắn từ lâu, tối hôm đó bọn họ uống rượu.
Diệp Từ không biết, Đường Sóc vì từ nhỏ sức khỏe yếu nên đã tiêm một loại thuốc vào người, trong loại thuốc đó có một thành phần kháng cự lại thuốc của Diệp Từ.
Tuy Diệp Từ thành công moi ra được hết từ miệng Đường Sóc, nhưng lại không xóa được trí nhớ của hắn.
Đường Sóc nhớ tất cả.
Đường Sóc không tức giận, tuy rằng hắn biết cảm giác của bản thân phải là tức giận! Hắn chỉ có chút buồn… có lẽ nên nói là khó chịu.
Hắn không nói cho bất kì ai biết, hắn biết Đại Binh ca không phải hung thủ, hắn không muốn để người kia bị bắt.
Nhưng trong lòng rất khó chịu, lần cuối gặp nhau, hắn chỉ nói, “Thật ra anh không cần làm vậy.”
Hắn tin chắc Diệp Từ hiểu được ý hắn muốn nói “Thật ra anh không cần làm vậy, em cũng sẽ nói cho anh biết.”
Trằn trọc suy nghĩ rất lâu, Đường Sóc vẫn không tức giận.
Chẳng những không tức giận mà còn mơ hồ nhận ra mối nguy gì đó, một thứ gì đó rất rất nguy hiểm! Thời niên thiếu khi chơi test IQ và EQ, EQ của hắn rất cao.
Diệp Từ hoảng hốt nghe tiếng chuông điện thoại, trong chớp mắt bừng tỉnh.
Ngồi bật dậy thấy Đường Sóc cầm điện thoại mỉm cười.
Đường Sóc tắt điện thoại, cũng biết đã đánh thức Diệp Từ, xoay người cười nói, “Không có gì đâu, em muốn gọi anh dậy thôi.”
“Tôi ngủ lâu lắm sao?” Nhìn bầu trời bên ngoài tối đen, Diệp Từ kinh ngạc.
“Bây giờ đã hơn bảy giờ tối rồi, anh ngủ ngon không?” Đường Sóc đứng dậy mở đèn.
Diệp Từ muốn nói “Lâu rồi không ngủ ngon như vậy” nhưng miệng chỉ nói, “Cũng ngon.” Ngôn từ có chút thờ ơ.
“Đi tắm đi, tỉnh táo một chút rồi ra ăn.”
Diệp Từ nhìn đồ ăn trên bàn, trong lúc nhất thời cảm thấy ấm áp.
“Cậu vẫn chưa ăn?”
“Chờ anh dậy cùng ăn, ăn một mình cũng buồn.
Anh đi tắm đi.” Đường Sóc tìm khăn mới nhét vào tay Diệp Từ, đẩy hắn vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh chỉ có một vòi sen, nước rất nóng, Diệp Từ tắm vô cùng thoải mái, thân thể cũng sảng khoái đi nhiều.
Lấy quần áo trong balo ra thay, Diệp Từ vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.
Ngoài trời không biết nổi gió từ bao giờ, mưa tuyết lất phất rơi, căn phòng nhỏ nóng hầm hập, Đường Sóc cầm bia đặt trước mặt Diệp Từ.
“Mau ăn đi, anh có đói không?” Nói xong, Đường Sóc gắp xâu thịt và rất nhiều rau vào dĩa Diệp Từ.
Diệp Từ cũng không thấy không quen nữa, bớt đi câu nệ, uống chén canh khai vị, sau đó hai người bắt đầu thưởng thức nồi lẩu.
Chắc là do đói, hơn nửa tiếng chẳng ai nói gì, chỉ lo ăn! Chờ Đường Sóc no say, hắn ngẩng đầu cười híp mắt.
“Ăn sắp thấy đáy luôn rồi!”
Diệp Từ nhìn Đường Sóc, mỉm cười vô ý thức.
-TBC-
Ying Ying: Dô PN chắc cut làm hai nha, dài quá làm một lần hông nổi, dài hơn 1 chương bt nên đừng hỏi tui gì cả =))
------oOo------