TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 81: Chương 81


 
Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 16
Kết quả này làm Tư Đồ ngạc nhiên! Lâm Diêu cũng khó tin.

Cát Đông Minh cào tóc, “Bây giờ chúng ta không muốn lôi ra ngoài sáng cũng không được rồi, hôm nay Tiểu Lâm nói mấy đứa kia đã công khai nhắm vào La Vạn Xuân, chúng ta cũng chỉ có thể bắt đầu hành động.

Về phần Ngụy Bằng…”
“Chờ đã Đông Minh.

Vân tay của lão Ngụy có trên xe, cũng không bất ngờ, dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp.

Anh có thể cho tôi biết, vân tay của lão Ngụy tìm thấy ở chỗ nào không?”
“Chờ lát nữa Tiểu Đường tìm anh em đưa cậu đi xem, mặc kệ Ngụy Bằng có phải là kẻ tình nghi hay không, chúng tôi cũng phải điều tra hắn.”
Tư Đồ suy nghĩ, “Cũng dễ hiểu, tối nay Ngụy Bằng ở câu lạc bộ.”
“Tôi liền qua đó.

Tiểu Lâm, nếu bên chống buôn lậu có thông báo gì, lập tức gọi cho tôi.” Nói xong, Cát Đông Minh lấy điện thoại gọi thú của hắn, Đàm Ninh.
Tư Đồ vừa chui vào xe, Lâm Diêu đã theo sát hỏi, “Anh lấy đội trưởng ra đỡ đạn, định chơi trò thiêu thân?”
Tư Đồ cười nói, “Cái gì cũng không gạt được em.

Anh đang nghĩ lão Ngụy dường như dần bị kéo vào vụ án, làm không tốt…”
“Làm không tốt cái gì?”
“Anh cũng không muốn nghĩ theo hướng đó, hy vọng người tiếp theo bị hại không phải hắn.”
“Anh nghi ngờ có người muốn giết Ngụy Bằng?”
“Chỉ là suy nghĩ của anh thôi.

Vụ án tiến triển tới hôm nay, manh mối càng ngày càng nhiều, kẻ tình nghi cũng chỉ tập trung ở một mình La Vạn Xuân, nhưng chúng ta còn nhiều vấn đề chưa có đáp án.

Bức tranh rốt cuộc có ý nghĩa gì? Còn có vị khách thần bí kia nữa?”
Nhìn biểu tình của hắn mang theo nét bất an, Lâm Diêu kinh ngạc nhận ra, bản thân không tức giận.

Có lẽ đã hiểu hắn điểm này, cũng có lẽ đã chấp nhận sự giảo hoạt của hắn, dù sao Lâm Diêu cũng chỉ trừng mắt tượng trưng, thầm chấp nhận cách làm của Tư Đồ.
Cảnh sát kiểm tra xe rất triệt để, Tư Đồ cũng không có phát hiện gì khác.

Đi theo Lâm Diêu vào phòng làm việc của tổ trọng án.
Cho dù là đã nửa đêm nhưng trong phòng vẫn còn rất nhiều người bận rộn.

Thấy Lâm Diêu và Tư Đồ vào, gần như mọi người đều dùng những ánh mắt khó có thể hình dung để nhìn hai người.
Trong lòng Lâm Diêu hiểu rõ, từ lúc vụ án tiến triển đến giờ, quan hệ giữa hắn và Tư Đồ đủ để mọi người xung quanh nghi ngờ.

Tư Đồ cũng xem như là kẻ tình nghi, mà vấn đề giữa hai người tuy không rêu rao trước mặt người khác, nhưng cũng không cố gắng giấu diếm.

Có mấy người biết, dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ cũng không có gì lạ.
Cũng như Lâm Diêu, Tư Đồ đã sớm phát hiện ánh mắt của mọi người trong phòng dành cho bọn họ.

Vương Phương và Chu Thành ở trước mặt không biết đang nghiên cứu cái gì.

Bọn họ có vẻ cũng nhìn thấy Tư Đồ, biểu tình của Vương Phương chỉ có thể dùng kì lạ để hình dung, mà Chu Thành ở bên cạnh cô hiển nhiên không nhìn bọn họ.
Lâm Diêu hoàn toàn không quan tâm ánh mắt và thái độ của mọi người, mấy người mới còn chưa đến mức làm hắn nhìn với con mắt khác.

Lâm Diêu mắt nhìn về phía trước, trong sự hờ hững còn toát ra vẻ kiêu ngạo nhưng lạnh lùng thư thái, tùy ý mọi người đánh giá hắn và Tư Đồ thân thiết cỡ nào.
Vị nhà mình, sợ là mình có yêu bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Những ánh mắt xung quanh mình, có hâm mộ, có ghen tị, có xem náo nhiệt, có miệt thị, thậm chí có cả chán ghét.

Người bên cạnh mình vẫn kiên định bước đi, không có hoảng loạn hay căng thẳng, từ sâu trong lòng Tư Đồ thầm cảm ơn ông trời đã để hắn tìm thấy Lâm Diêu.
Đường Sóc đã chạy về phòng làm việc từ sớm, thấy Lâm Diêu bọn họ cũng đã về, liền mở cửa phòng họp không người.

Lâm Diêu đi thẳng vào.

Tư Đồ ngồi xuống ghế, vô cùng cảm khái nói, “Đúng là làm khó Đông Minh rồi.”
“Có chuyện gì vậy, anh Tư Đồ?” Đường Sóc không hiểu nổi Tư Đồ, sao đột nhiên lại nói một câu như vậy.
“Đông Minh không muốn đối đãi với anh như kẻ tình nghi, đồng thời cũng để anh tùy ý điều tra, ở đây sẽ có không ít người lên tiếng phản đối.

Cậu nói đi, đây có phải là làm khó hắn không?”
Lâm Diêu nhìn lén qua Tư Đồ đang cảm khái, lòng nói, biết làm khó người ta còn lấy ra sai đi tùm lum!
“Lâm ca, anh đoán đội trưởng có bắt La Vạn Xuân được không?”
“Lệnh bắt chính thức còn chưa có, nhưng nhất định sẽ mời hắn tới uống trà.”
“Còn Ngụy Bằng?”
“Chắc cũng không thể thiếu hắn.

Tìm một chỗ ngủ đi, bắt đầu từ ngày mai có khi còn không có thời gian uống nước nữa.

Tư Đồ, anh chờ chút, tôi cho anh xem chút đồ.”
“Thư tình hay ảnh khỏa thân của em? Ui da! Tiểu, Tiểu Diêu, em, em muốn giết người hả!”
Đường Sóc ngồi chồm hổm dưới đất nhìn Tư Đồ bị Lâm Diêu đá ‘vỡ dạ dày’, không biết có nên thông cảm hay không.
Không lâu sau, Lâm Diêu ném cho Tư Đồ một văn kiện, nói là tư liệu của La Vạn Xuân.
Tư Đồ xem một lúc, nói, “Tiểu Diêu, anh đi đây.”
Lâm Diêu không nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Anh, anh đi tìm Giang Vũ…”
Lâm Diêu vẫn không nói gì, nhìn hắn.
“Tìm hắn hỏi chút chuyện.”
Lâm Diêu vẫn như trước, im lặng.
“Hỏi hắn… Nè, anh nói cho em nghe hết mà, đừng có trừng anh nữa.

Anh cũng kêu Giang Vũ điều tra La Vạn Xuân, theo lý thuyết phải có tin tức, mấy hôm nay Giang Vũ không liên lạc với anh, anh muốn qua xem thử.”
“Vậy đi đi, có thời gian thì về nhà ngủ một lúc.” Lâm Diêu mặt không thay đổi nói.
Lúc này, Đường Sóc dùng ánh mắt thông cảm nhìn Tư Đồ, Tư Đồ có cảm giác bản thân càng ngày càng đến gần ranh giới ‘vợ quản lý nghiêm ngặt’.
Lúc Tư Đồ bước ra khỏi phòng làm việc, gặp phải Dương Sảnh.

Ánh mắt căm thù của cô hoàn toàn bị Tư Đồ bỏ qua, mang theo sương gió chạy ra ngoài.
Tư Đồ cũng không lấy xe đưa cho Lâm Diêu xài, mà bắt taxi tới thẳng nhà Liêu Giang Vũ.

Nhìn đồng hồ thấy trời sắp sáng, sợ là hòa thượng sẽ mắng chửi người.
Bấm chuông cả buổi cũng không thấy ai trả lời, Tư Đồ liền phá cửa! Đập cửa nửa ngày cũng không có ai phản ứng, Tư Đồ suy nghĩ một chút, vẫn lấy chìa khóa sơ cua Liêu Giang Vũ đưa cho hắn mở cửa nhà.
Vào nhà gần mười phút, Tư Đồ đã cảm thấy không bình thường.
Chiếc giường trong phòng ngủ bừa bộn, dép dưới đất chiếc có chiếc không, tủ quần áo mở rộng, đồ vật bên trong thật ra cũng rất chỉnh tề.
Trong phòng vệ sinh, nắp máy giặt mở, bên trong là quần áo dơ.

Khăn lông và khăn tắm đều để trên bồn rửa mặt.

Trong thùng rác có mấy cái chai và một hộp diêm, thậm chí còn có qu@n lót bỏ đi.
Trong phòng khách còn nửa tô mì chưa ăn xong, môt lon bia rỗng, thuốc lá và bật lửa đều để trên ghế sô pha.

Điều làm Tư Đồ thấy bất an chính là dây chuyền mặt Quan Thế Âm, đối với Liêu Giang Vũ còn quan trọng hơn bản thân, lại bị đặt trên bàn.
Hòa thượng thúi đã xảy ra chuyện! Trong lòng Tư Đồ chợt vang lên một câu như vậy.
“Tư Đồ, đừng rời khỏi nhà Giang Vũ, tôi tới ngay!”
Sau khi nhận được điện thoại của Tư Đồ, Diệp Từ cũng thấy sự việc nghiêm trọng, bỏ việc đang làm dở, cầm áo khoác phóng thẳng ra ngoài.
Lúc Diệp Từ chạy tới nhà Liêu Giang Vũ, hắn thấy Tư Đồ xắn tay áo sơmi, đào đất trong bếp.
“Làm gì vậy?” Diệp Từ bất giác nghĩ Liêu Giang Vũ biết độn thổ.
“Nếu Giang Vũ tự đi, nhất định sẽ mang theo cái này.”
“Cái gì?” Diệp Từ không rõ.
“Bản ghi chép của sư phụ hắn.

Hình như đơn truyền mấy đời, sau khi Giang Vũ mua căn nhà này, hắn có đào một cái hố.

Tôi mới xem thử căn nhà, Giang Vũ ít nhất đã đi ba ngày.

Giúp một tay đi.” Nói xong, hắn cạy cục gạch lên.
Diệp Từ cũng vội vàng chạy tới xem.
Bên dưới miếng gạch, chỉ có một cái hố nhỏ chừng vài cm, tuy không lớn nhưng rất sâu.


Bên dưới có để một chiếc hộp, Tư Đồ lấy lên mở ra xem.
Trong hộp dùng giấy dầu bao hai quyển sách, Tư Đồ không mở ra xem, hắn biết, Liêu Giang Vũ cực kì xem trọng hai quyển sách này.

Hồi trước hắn phá chỉ liếc nhìn một cái, Liêu Giang Vũ thiếu chút nữa đòi tuyệt giao với hắn.

Bởi vậy, từ đó trở đi Tư Đồ không động vào nữa.
“Nếu Giang Vũ nhận ra sự nguy hiểm nào đó mà vội vàng rời đi, hắn nhất định sẽ mang theo.

Anh thấy dây chuyền mặt Quan Thế Âm của hắn chưa?” Tư Đồ hỏi.
“Có thấy.

Đó chẳng phải là bùa hộ mạng sư phụ cho hắn sao… Tư Đồ, tôi nghĩ hòa thượng chưa chắc đã xảy ra chuyện.”
“Sao lại nói thế?”
“Tôi nhìn kỹ sợi dây chuyền mặt Quan Thế Âm của hắn, không có dấu đứt đoạn, chứng tỏ là do Giang Vũ tự tháo ra.

Nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, Giang Vũ không thể nào lại tháo xuống.

Xem như chúng ta nghĩ theo hướng tệ nhất, Giang Vũ bị ai đó hại, vậy sợi dây hắn để lại phải sứt mẻ chút gì đó.

Chúng ta không phải nên cho rằng, sợi dây chuyền Giang Vũ để lại là tin tức cho chúng ta sao?”
“Tin tức? Có chuyện gì thì gọi cho rồi, cho dù không tiện gọi điện, dùng tiếng lóng viết lại tờ giấy hay nhắn cái tin là được.” Tư Đồ có chút nóng nảy.
“Bây giờ chúng ta gấp gáp cũng vô dụng.

Tư Đồ, cậu hỏi người bên văn phòng hắn thử, lần cuối nhìn thấy Giang Vũ là lúc nào.”
Những lời này nhắc nhở Tư Đồ, sau khi tìm được sổ điện thoại trong thư phòng, hơn nửa ngày mới tìm được số của thư ký.
Tư Đồ mới nói mình là ai, cô thứ ký bên kia đã khóc rống lên! Ngay cả Diệp Từ cũng tưởng tượng ra cảnh thân nhân bị bắt mất con, khóc lóc um sùm.
“Đừng khóc! Giang Vũ đâu?” Tư Đồ không kiên nhẫn.
“Tôi đang tìm hắn đây, bốn năm ngày rồi không tới văn phòng, còn hai vụ chờ hắn lên tòa, hắn ngay cả nói một tiếng cũng không có, huhuhu… Đương sự sắp ăn chúng tôi luôn rồi, Tư Đồ tiên sinh, có phải luật sư Liêu xảy ra chuyện gì rồi không? Huhuhu…”
Tư Đồ không có tâm trạng nửa đêm nửa hôm an ủi cái người khóc kinh thiên động địa, bảo cô chạy tới văn phòng gặp mình ngay, sau đó nói với Diệp Từ, “Tới văn phòng của hắn xem thử.”
Trên đường tới văn phòng, Diệp Từ hỏi Tư Đồ, “Giang Vũ đã xem qua tư liệu của hai vụ án?”
“Xem rồi, tôi đưa tư liệu cho hắn.

Sau đó, tôi bảo hắn đi điều tra La Vạn Xuân, Giang Vũ không giống chúng ta, chuyện lên tòa hắn không trốn được, tối đa cũng chỉ có thể giúp chúng ta điều tra bối cảnh của bọn họ.”
“Nếu cậu bảo hắn đi điều tra La Vạn Xuân, vậy hắn rất có thể vì vậy mà mất tích… Tư Đồ, hai vụ án và chuyện của Giang Vũ, cậu định làm thế nào?”
“Giang Vũ quan trọng hơn! Vụ án bên kia có Tiểu Diêu, tôi không cần lo.

Giang Vũ… tôi không thể bỏ qua được.”
Diệp Từ trầm mặc hồi lâu, thở dài nói, “Bạn và người yêu, cậu vẫn chọn vế trước.”
Tư Đồ không lên tiếng, nhìn bóng đêm vụt qua ngoài cửa sổ, trong đôi mắt mê ly tràn đầy tình cảm không nói rõ.
Lúc này, Tư Đồ nhận được điện thoại của Lâm Diêu.

Lâm Diêu không rõ là do ảnh hưởng từ đâu, chỉ vừa nghe thấy giọng của Tư Đồ, hắn liền biết có chuyện.
“Ở bên anh có phải xảy ra chuyện không?”
“Không thấy Giang Vũ đâu.”
“Không thấy có nghĩa gì?”
“Anh không muốn nói là hắn biến mất, hoặc xảy ra chuyện bất ngờ.

Nhưng mà… Tiểu Diêu, anh muốn qua văn phòng của Giang Vũ xem xem, chuyện vụ án em tốn nhiều tâm tư rồi.

Anh sợ không còn cách.”
“Chuyện vụ án anh không cần lo, đi tìm hòa thượng đi.” Lâm Diêu biết, Liêu Giang Vũ là anh em giàu sinh ra tử của Tư Đồ.

Nhưng nếu hắn nghe thấy đoạn đối thoại của Tư Đồ và Diệp Từ, không biết hắn sẽ có cảm nghĩ gì.
Trong văn phòng của Liêu Giang Vũ cũng xem như tương đối sạch sẽ, Tư Đồ muốn tìm ra bất kì manh mối có thể chứng minh Liêu Giang Vũ bình an, cho dù chỉ là một chút cũng được.

Nhưng hơn một tiếng trôi qua, hắn không thu hoạch được gì.
Tư Đồ hỏi cô thư ký đã sớm khóc sưng mắt bên cạnh, “Lần cuối cô nhìn thấy hắn là lúc nào?”

“Thứ ba tuần trước.”
“Trong khoảng thời gian này hắn đều bình thường?”
“Hắn từng có lúc bình thường sao?”
Đối với câu hỏi lại của thư ký, Tư Đồ không hề thấy buồn cười.
“Gần đây hắn bận vụ nào, theo cô hắn có chỗ nào không đúng không?”
“Nửa tháng trước hắn đã không nhận thêm bất kì vụ nào, nhưng thật ra hơn mười ngày trước, có nhận vụ tranh cãi bạo lực gia đình, thật ra cũng không phải vụ khó gì, nhưng thấy hắn lại rất để ý.

Về phần có chỗ nào không đúng, ừm… hình như là có.

Ngày xưa cho dù hắn có bận cỡ nào cũng sẽ gọi cho tôi nói hôm sau muốn làm chuyện gì, khoảng thời gian gần đây, hình như hắn hay quên.

Từ thứ ba tuần trước, hắn khóa trái nhốt mình trong phòng tròn một ngày đêm, bữa trưa lẫn bữa tối cũng không ăn, đến gần mười giờ đêm mới ra ngoài.

Sau khi đi ra thì liền bỏ đi, biến mất đến giờ.”
“Sau khi hắn đi, cô có vào văn phòng của hắn không?”
“Có vào.”
“Cô chạm vào vật nào?”
“Sau khi hắn đi, phòng làm việc rất bừa bộn, tôi giúp thu dọn thôi.”
Nghe xong, Diệp Từ hơi run lên! Lập tức hỏi, “Cô có ném vật gì đi không?”
“Rác thôi.”
“Cụ thể một chút.”
“Rác trong thùng rác, tàn thuốc, nước trong ly trà, một ít giấy vụn và vài tờ giấy bị hắn xé nát.”
“Cô bỏ đi đâu rồi?”
“Đương nhiên là trạm rác rồi.”
Tư Đồ và Diệp Từ nổi giận, sắp một tuần rồi, đồ bị bỏ cũng sớm bị xử lý rồi.
Liêu Giang Vũ đi đâu? Tư Đồ cứ nghĩ mãi, với bản lĩnh của hòa thượng thúi không nên có chuyện mới đúng, nhưng Diệp Từ đã nói, “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, không biết chừng Liêu Giang Vũ gặp đối thủ lợi hại hơn hắn! Nhưng Tư Đồ nghĩ lại thấy cũng lạ, Liêu Giang Vũ sao không để lại chút tin tức gì cho mình.

Hay là có để lại nhưng bị thư ký ném đi rồi? Nếu Liêu Giang Vũ thật sự xảy ra chuyện, vậy có thể khẳng định là do tổ chức kia tới tác quai tác quái!
Thư ký thấp thỏm nhìn hai chàng trai không biết thiên lý, nghiêm túc không có nhân tính, ngoài cầu nguyện bản thân có được đêm yên giấc ra, cái gì cũng quên mất!
Lại một đêm không ngủ.
Tư Đồ và Diệp Từ tìm đại chỗ nào ăn lấp đầy bụng đói, Diệp Từ hỏi, “Thỏ khôn có ba hang, Giang Vũ có khi nào ở chỗ khác?”
“Hắn là kiểu người không đổi chỗ.

Khoan đã… quay về nhà hắn!” Không biết Tư Đồ nghĩ tới điều gì, lập tức chạy đi.
Lần thứ hai quay lại nhà Liêu Giang Vũ, Tư Đồ trực tiếp vào phòng vệ sinh.
“Muốn tìm cái gì?” Diệp Từ đuổi theo Tư Đồ hỏi.
“Cái này!” Tư Đồ lấy hộp diêm trong thùng rác ra, giơ trước mặt Diệp Từ nói, “Giang Vũ chưa bao giờ xài diêm, hắn nói mùi diêm rất gay mũi.

Tại sao ở đây có hộp diêm?”
Diệp Từ cầm lấy xem cẩn thận.
Trong hộp còn 3 que diêm, Diệp Từ không cảm thấy có cái gì.

Nhưng thật ra chữ phía trên hộp diêm lại thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Khách sạn Thiên Hoa… Tới xem đi.”
Sau khi tới khách sạn Thiên Hoa, hai người lấy hình của Liêu Giang Vũ đưa cho tiếp tân xem.
“Hai người chờ một chút, để tôi tra thử.” Nhân viên tiếp tân tra máy tính, tra được hai ngày trước Liêu Giang Vũ có thuê một phòng, số 411.
“Hắn trả phòng lúc nào?”
“Để tôi xem… vị khách này vẫn chưa trả phòng.”
Hai người nhìn nhau, nói tiếng cám ơn rồi đi.
Chưa tới mười phút sau, hai người đã quay lại, cố gắng tránh tầm mắt của mọi người, chui vào thang máy.
Tư Đồ canh chừng, Diệp Từ ra tay, sau khi mở cửa phòng 411, hai người lách vào trong.
Trong phòng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, không giống tác phong của Liêu Giang Vũ.

Nhìn một vòng không thấy gì, sau khi đeo bao tay, bắt đầu lục soát trắng trợn cả căn phòng.
Chỉ còn thiếu tháo nóc nhà, cào đất lên tìm thôi, kết quả làm hai người vô cùng thất vọng.

Tư Đồ ngồi bên giường hút thuốc, Diệp Từ cũng không rời điếu thuốc.

Không biết bọn họ nghĩ gì, qua một lúc, Tư Đồ rốt cuộc cũng ngồi không yên.
“Ở đây nhất định có cái gì chúng ta chưa phát hiện! Tìm lại lần nữa! Hòa thượng thúi thích giấu đồ trong nắp bồn cầu, tôi đi xem!”
Giấu đồ trong nắp bồn cầu? Diệp Từ có chút không biết nói gì.

Quá cẩu huyết rồi!
Nơi Liêu Giang Vũ giấu đồ đúng là cẩu huyết, Tư Đồ đúng thật tìm ra một chiếc túi plastic.

Sau khi lấy ra, hắn khinh bỉ chỉ số thông minh của Liêu Giang Vũ.
Trong túi plastic là chiếc đ ĩa, Tư Đồ khổ não hỏi, “Dạo này có phải tôi có thù với đ ĩa không? Vụ của Viên Khả Tâm có đ ĩa, Triệu Thiên Minh cũng có đ ĩa, bây giờ cũng có, mấy người không thể dùng giấy viết sao?”
“Cậu hỏi ai vậy?” Diệp Từ lười suy nghĩ tới vấn đề quái đản này.
 Để xem nội dung bên trong, hai người phải quay về nhà của Đường Sóc.
Diệp Từ đút chiếc đ ĩa vào máy tính mở lên, phát hiện bên trong là tư liệu của La Vạn Xuân, còn có chút tình hình của Ngụy Bằng.
Hai người nhìn chăm chú vào màn hình, nhìn bốn năm lần mới bỏ qua.

Tư Đồ rút ra điếu thuốc đưa cho Diệp Từ, hai người tự đốt xong, nói, “Không nghĩ tới La Vạn Xuân và đầu rắn ở vùng này có quan hệ.

Nhưng tại sao không có tin hắn đi theo nhóm người đó, theo lý thuyết, hắn và đầu rắn có quan hệ tốt như vậy, tuyệt đối sẽ chen một chân vào làm việc trái lương tâm.”
“Đây không phải chuyện kì lạ nhất, tư liệu của La Vạn Xuân từ bốn năm trước đến giờ, gần như trống rỗng, ở mặt này có chuyện.

Tư Đồ, La Vạn Xuân và Ngụy Bằng quen biết nhau từ hồi nào?”
“Đừng phí đầu óc nữa, hòa thượng không tra được, chúng ta cũng vậy.

Làm tôi khó hiểu là lão Ngụy, đột nhiên mua bảo hiêm nhân mạng cho mình, người được lợi là vợ con hắn.”
“Có gì lạ sao?”
“Anh nhìn ngày đi.

Ngày mua bảo hiểm là trước ngày tai nạn xảy ra.

Nếu hắn mua sau thì chẳng có gì để nói, nhưng sao lại mua trước đó? Giống như biết mình sẽ có chuyện vậy.”
“Tuy rằng hắn kỳ lạ nhưng không phải hung thủ.”
Tư Đồ sửng sốt.
“Tại sao?”
“Bởi vì thời gian.

Trong đêm xảy ra vụ án, Ngụy Bằng ở nhà vợ.

Nhà vợ của hắn cách rất xa hiện trường, lái xe cũng cần tiếng rưỡi tới hai tiếng, tính luôn thời gian quay về cũng tốn ba bốn tiếng.

Hơn nữa còn giết người, lột da, bố trí hiện trường, tất cả cần tới ít nhất năm tiếng! Thời gian tử vong là 2:30, chúng ta suy tính xem như có thể hiểu rõ, Ngụy Bằng nhất định phải ra ngoài trước chín giờ tối, mà khi đó vừa vặn thời gian hắn gặp con.”
Tư Đồ mỉm cười, “Bận rộn cả buổi, trời cũng sáng rồi.”
Diệp Từ phân tích rất chính xác, nhưng phải có điều kiện tiên quyết, hôm đó Ngụy Bằng có thật sự ở nhà vợ hay không?
Tư Đồ lau mặt, xoay chuyển suy nghĩ.
“Chuyện này để Tiểu Diêu bọn họ thăm dò đi, Giang Vũ giấu chiếc đ ĩa đi nhất định là sợ ai đó tìm ra trước chúng ta.

Nhưng thứ bên trong cũng không có gì.

Đổi lại là tôi, tùy tiện để ở đâu cũng được.”
“Hừ, cậu và hòa thượng chẳng ai bình thường.” Lúc Diệp Từ châm chọc, hình như cũng chú ý, bản thân cũng không bình thường lắm.
“Suy nghĩ mãi thế này cũng không phải cách.

Giang Vũ thuê phòng hai bữa trước.

Tôi nghĩ từ hai ngày trước hắn đã không quay lại.” Diệp Từ pha hai ly cà phê đậm để kéo tinh thần.
“Anh phát hiện cái gì?” Sau khi cầm ly cà phê, Tư Đồ hỏi.
“Không cần nhìn kỹ cũng biết, trên bàn đóng bụi.”
Trên bàn… đóng bụi? Giang Vũ hai ngày rồi chưa về đó… Trong đầu Tư Đồ như có dòng điện, thoáng một cái nhảy dựng.
“Tôi hiểu rồi!”
“Hiểu cái gì?” Diệp Từ không hiểu nổi, Tư Đồ hiểu cái gì mà giật mình vậy.
“Không phải chuyện của Giang Vũ!” Nói xong, Tư Đồ lấy điện thoại ra.

Hắn còn chưa bấm số điện thoại đã reo.
“Là Tiểu Diêu.” Tư Đồ vội vàng bắt máy, “Có chuyện gì, anh đang tính gọi cho em.”
“Nói cho anh biết một chuyện, một tiếng trước, La Vạn Xuân và Ngụy Bằng đều bị bắt rồi.

Bây giờ đang bị cách ly thẩm vấn… Ngụy Bằng muốn gặp anh và hòa thượng.”
“Nghe nè Tiểu Diêu, bí ẩn của hiện trường anh giải ra rồi.

Lão Ngụy và La Vạn Xuân đều không phải hung thủ!”
Không chỉ có Lâm Diêu ở bên kia kinh ngạc, ngay cả Diệp Từ cũng ngạc nhiên nhìn Tư Đồ.
Lâm Diêu suýt nữa ăn luôn cái điện thoại, la một tiếng với Tư Đồ bên kia.
“Anh có ý gì? Vấn đề dấu chân ở hiện trường anh giải quyết được rồi? Tại sao nói hai người đó không phải hung thủ? Anh biết hồi nào?”
“Em đừng vội, như vầy đi, em ở phòng làm việc khó nói.

Em nói Đông Minh mang theo hai người tới hiện trường, anh lập tức tới ngay.”
“Chờ chút, anh nói tôi nghe trước đi, dấu chân ở hiện trường là sao?”
“Trong điện thoại không tiện nói, Tiểu Diêu ngoan, tới nơi anh nói em nghe.”
Lâm Diêu buồn bực cúp điện thoại, lập tức chạy đi tìm Cát Đông Minh.
Dưới mái tóc rối bời, đôi mắt đã sớm biến thành lục lạc, Cát Đông Minh trừng mắt nhìn Lâm Diêu, vô cùng muốn một giây tiếp theo bắt được Tư Đồ hỏi cho rõ.
Hắn vội vàng kêu vài người đưa Ngụy Bằng và La Vạn Xuân lên xe, chạy thẳng tới hiện trường của Triệu Thiên Minh.
Hết chương 16.
Ying Ying: Mới tạo page để update tin ngoài lề của mấy bộ đam, có gì like hén :3
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full