TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 120: Chương 120


 
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 29
 “Đi mau, cảnh sát phát hiện Tư Đồ rồi.”
Tả Khôn kéo Y Thiếu An ra cửa, Lâm Diêu vội vàng cầm áo khoác theo sát phía sau.
“Sao anh biết?”
“Trong tổ chuyên án có tai mắt của tôi, nói có người nhìn thấy Tư Đồ ở đường Hải Lệ, lần này là thật.”
Trước không quan tâm Tả Khôn làm cách nào mua được gián điệp trong tổ chuyên án, tin tức Tư Đồ thật sự xuất hiện khiến Lâm Diêu vừa hưng phấn vừa bất an, lúc đóng sầm cửa đi ra, hắn lấy tờ giấy xếp lại bỏ vào túi, phòng ngừa rơi mất.
Tả Khôn leo lên xe, vội vàng nói, “An nhi, em về khách sạn chờ anh.

Lâm Diêu, lên xe!”
Tuy rằng Y Thiếu An tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng Lâm Diêu cũng rõ, hắn không thích hợp xuất hiện vào trường hợp này.

Đơn giản gật đầu với đối phương, Y Thiếu An thở dài, leo lên chiếc xe khác của thuộc hả Tả Khôn, quay về khách sạn.
Chiếc xe của Tả Khôn rất tốt, biến con đường bình thường trở thành đường đua F1.
“Gần nhà tôi có cảnh sát theo dõi, chúng ta sẽ bị phát hiện, anh lái xe như vậy không sợ gặp phiền phức sao?”
“Tôi biết,bây giờ có rất nhiều chuyện lo không hết, những tên trong tổ chuyên án đã sớm ngờ tới cậu sẽ không thành thật, chỉ cần chưa bắt được Tư Đồ, bọn họ vĩnh viễn sẽ mắt nhắm mắt mở với cậu.

Với lại, bây giờ tôi đang là thân phận bạn bè quốc tế đến đây đầu tư, không đến lúc bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không đụng tới tôi.

Ngồi vững.”
Lâm Diêu cũng lái xe như bay, nhưng so sánh với Tả Khôn, giống như sự khác biệt giữa chim sẻ và chim ưng.
Tuy rằng không ngừng xuất hiện nguy hiểm được Tả Khôn hóa giải, nhưng Lâm Diêu vẫn lo lắng, mình có khi không sống được đến lúc gặp Tư Đồ.

Hắn cũng không muốn sáng mai được lên đầu các bài báo “Thương nhân đến từ Pháp lao đi như bay trên đường bị chết thảm”.
Nhưng mà Tư Đồ bị phát hiện, là vô tình hay cố ý? Sao lại xuất hiện ở đường Hải Lệ… Không thể nào, Đường Sóc và Trương Ny hẹn nhau ở nhà hàng Bobo, không phải trên đường Hải Lệ à, đây là trùng hợp, hay có người bày mưu?
Lâm Diêu càng sốt ruột thì càng không lên tiếng, Tả Khôn ở bên cạnh lái xe cũng không rảnh phân tâm.
Nhưng mà mới dùng hơn mười phút, Tả Khôn đảo bánh lái dừng lại đẹp trai muốn chết, đối diện là đầu đường Hải Lệ, Lâm Diêu quay cửa xe xuống, lập tức nhìn thấy ở trước tòa nhà phía tây, có bảy tám chiếc xe cảnh sát.
“Chắc là ở đó.

Tả Khôn, chạy tới phía trước đi đường khác qua, đậu xe ở cửa sau.”
Bọn họ rời khỏi xe, liền từ cửa sau đi vào tòa nhà.
Hai người đứng phía sau bảng quảng cáo cao chừng một người, xem tình hình bên trong.
Lâm Diêu vừa nhìn vừa nói, “Tầng này chỉ có ba bốn anh em, có thể cả tôi cũng không biết.

Bọn họ ở lầu một cũng chỉ an bài mấy người mai phục, chứng tỏ Tư Đồ ở trên lầu.

Đi, chúng ta vào thang máy.”
“Không sợ bị người thấy?”
“Tôi chính là vì muốn bọn họ nhìn thấy.” Nói xong Lâm Diêu thoải mái đi về phía thang máy.
Cũng quái lạ, Lâm Diêu chỉ còn thiếu kéo sự chú ý của người khác thôi, nhưng mấy người trong tổ chuyên án chẳng hề phát hiện sự xuất hiện của hắn.

Lâm Diêu lần đầu tiên nghĩ sự tồn tại của mình thật là ít.
“Tổ hai, tổ hai, tổ một báo tin, Lâm Diêu tới, lặp lại lần nữa, Lâm Diêu tới, đi cùng với Tả Khôn.”
Nhìn Lâm Diêu bước vào thang máy, một người trốn sau quầy mỹ phẩm nói vào bộ đàm đeo bên vai, đưa tới ánh mắt cảnh giác của mấy cô nhân viên.

Nhiều người đến như vậy, phỏng chừng phía trên cũng có người đang tìm Tư Đồ.
Lầu hai độc quyền về trang phục, sắp đến cuối năm, trung tâm mua sắm mở hoạt động trưng bày bán hàng, giữa đại sảnh lầu hai đang có biểu diễn thời trang, những người mẫu dáng chuẩn đang đi catwalk, kéo tới nhiều khán giả, làm lầu hai có hơi đông đúc.
Lâm Diêu thừa dịp này tìm xung quanh, phát hiện có chừng mười anh em, từ trước tới nay chỗ nào loạn nhất là chỗ khả nghi nhất.

Nhưng mà Tư Đồ sẽ không ngu như vậy, ở nơi này chờ bị bắt.
Gọi Tả Khôn một tiếng, bọn họ lên lầu ba.

Lâm Diêu đi toàn bộ bảy tầng, vẫn không phát hiện hình bóng của Tư Đồ, cảnh sát cũng càng thêm khẩn trương, không dám thư giãn dù chỉ một giây.
Đang lúc bọn họ quay lại lầu bốn tìm thêm lần nữa, trong nhà vệ sinh nữ phát ra tiếng kêu chói tai, trong chớp mắt, từ hướng ngược lại có mười mấy người chạy tới.
Tả Khôn vừa định chạy qua, Lâm Diêu đã giữ hắn lại, nói, “Đừng nôn nóng, chờ đã.”
Mười mấy người đàn ông xông vào nhà vệ sinh nữ, nhiệm vụ này không khó tránh khỏi quá cường điệu, kết quả tất nhiên là không thể nào.
Chỉ có ba bốn người có thể vào trong, những người còn lại đều hỏa nhãn kim tinh ngó chừng xung quanh, phòng ngừa giương đông kích tây.
Một cảnh sát hơi lớn tuổi nâng một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi ra ngoài, cô gái ôm một đống quần áo, còn chưa hoàn hồn.
Lâm Diêu kéo Tả Khôn tới chỗ không bị phát hiện, rốt cuộc cũng đến gần một chút, chợt nghe cô gái đứt quãng nói, “Vừa vừa rồi, có một người nam, nam, vào vào đó, nắm quần áo tôi, tôi…”
“Làm gì?”
“Bảo tôi tôi, cởi cởi…”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn cầm dao, tôi, tôi cởi.”
“Sau đó sao nữa?” jongwookislove.wordpress.com
“Hắn, hắn chạy, tôi gọi.”
“Người đó trông thế nào, cô xem thử có phải người này không?” Đưa ảnh chụp cho cô gái xem, xác nhận có phải Tư Đồ không.
“Chính là hắn! Rất đẹp trai, rất mê người, cool ngầu lắm.

Có thể cho tôi tấm hình này không?”
Làm một mảng cảnh sát và quần chúng đảo lộn.
Tả Khôn xoay mặt cười trộm, bị Lâm Diêu trừng mắt.
Lúc mấy cảnh sát đang hỏi cô gái, Lâm Diêu nhìn thấy Cát Đông Minh, Dương Lỗi còn có Lưu Hán Chu đi tới.
Cát Đông Minh nhìn thấy Lâm Diêu, sau đó liền không nhìn nữa.
Dương Lỗi nghe cô gái nói tình huống xong, liền ra lệnh, “Tổ hai và tổ ba ở lại, tổ một và tổ bốn phụ trách chặn Tư Đồ ở tất cả lối ra.

Đừng để bị hắn lừa, hắn cao hơn 1m8 có thể mặc vừa đồ nữ sao? Đây là muốn dời ánh mắt của chúng ta.

Tổ trưởng Cát phụ trách mang vài người tới chỗ người mẫu quan sát, cẩn thận hắn trà trộn bên trong.

Lão Lưu, anh xuống phòng an ninh, xem băng ghi hình.

Mấy người còn lại trông chỗ này.”
Khá lắm Dương Lỗi, tất cả bị hắn nhìn thấu không nói, còn kịp phản ứng đưa ra cách ứng phó.
Nhưng mà Tư Đồ cũng không phải loại dễ đối phó, lấy suy nghĩ bình thường suy luận hành động của hắn, sợ chỉ là công dã tràng, lấy giỏ trúc múc nước thôi.
Dương Lỗi xoay người, vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Lâm Diêu, hắn lạnh mặt bước tới.
“Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Tả Khôn bình tĩnh tới gần Lâm Diêu, nói, “Theo hắn, tôi có thể tìm ra Tư Đồ.”
Dương Lỗi có vẻ vô cùng không thích Tả Khôn, bởi vậy sắc mặt chẳng tốt lành gì nói, “Tả tiên sinh, vụ án bệnh viện Chu Tri Nhiên mất nội tạng, chúng tôi sẽ điều tra rõ.

Cậu có thể không cần can dự vào nữa, nếu như không có chuyện gì, có thể quay về Pháp.”
“Lúc tôi đưa Chu Tri Nhiên đến cảnh cục, các anh tươi cười đón chào, bây giờ thì lại qua cầu rút ván?”
“Đây là vì muốn tốt cho cậu.

Lâm Diêu, cậu vẫn không chịu khai tung tích của hắn sao?”
Lâm Diêu quay đầu đi, triệt để không cho ý kiến.
Dương Lỗi đã sớm đoán ra Lâm Diêu sẽ như vậy, nhưng vẫn bị chọc tức không ít.
“Các anh từ từ tìm, tôi về.” Lâm Diêu thấy tốt sẽ rút, cũng không quan tâm thái độ của Tả Khôn, xoay người đi.

jongwookislove.wordpress.com
Dương Lỗi nhìn Tả Khôn lười biếng lê chân theo Lâm Diêu, liền kêu thuộc hạ, “Phái thêm người theo dõi bọn họ, trong 24 tiếng không được rời mắt!”
Cát Đông Minh định dẫn người qua bên kia, nghe Dương Lỗi nói vậy liền lên tiếng, “Tổ trưởng Dương, Tư Đồ và Lâm Diêu có quan hệ không đơn giản, cậu theo dõi rõ ràng như vậy, Tư Đồ cũng không phải đứa ngốc, sẽ tới sao?”
“Sẽ, tôi chắc chắn Tư Đồ sẽ tới! Loại người như vậy thích mạo hiểm, đối với hắn đây là một loại khiêu chiến.

Tư Đồ là then chốt của vụ án, mặc kệ hắn nghĩ gì trong lòng, bên Lâm Diêu tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ cần 1% cũng phải thử, chúng ta sẽ làm được.”
“Tôi đồng ý với ý kiến của lão Dương.


Tôi nói anh này tổ trưởng Cát, trình độ ý thức của anh hơi thiếu rồi đó, Lâm Diêu tuy rằng là thuộc hạ đắc lực của anh, nhưng bây giờ hắn là người có khả năng lớn nhất mà Tư Đồ tìm tới, mặt khác, chúng ta không thể loại trừ hắn giúp đỡ Tư Đồ chạy án.

Nếu anh không cật lực ngăn cản, tôi đã sớm bắt hắn rồi!”
Cát Đông Minh trừng mắt nhìn Lưu Hán Chu đang đứng thao thao bất tuyệt, bây giờ Cát Đông Minh bị điều xuống làm phó tổ trưởng, người có quyền làm việc một mình là Dương Lỗi, hắn bị vây trong quá nhiều chuyện không thể giúp Lâm Diêu bọn họ, đúng là làm người ta phát hỏa.
Nhưng Cát Đông Minh cũng rõ, Lâm Diêu thật sự không biết Tư Đồ ở đâu, dựa theo sự quan tâm của Tư Đồ với Lâm Diêu, sẽ không có khả năng nói cho hắn biết, đồng thời liên lạc.

Những kẻ này chỉ mãi quan tâm đ ến quan hệ của cả hai, lại chẳng nghĩ tới tình cảm của hai người họ.
Cát Đông Minh cười thần bí, thầm nghĩ, “Lâm Diêu cũng đi rồi, chứng tỏ Tư Đồ không có gì nguy hiểm, sớm chạy từ lâu rồi.

Hai người cứ từ từ tìm ha.”
Về trong xe, Tả Khôn hỏi, “Tại sao lại đi nhanh vậy, không lo cho Tư Đồ sao?”
“Anh không thấy lạ à? Lúc chúng ta nghe tiếng hét, chưa tới một phút cảnh sát đã vọt vào.

Cô gái kia nói Tư Đồ bắt cô ta c ởi đồ, lúc chúng ta nhìn thấy cô ta, cô ta mặc cái gì?”
“Sườn xám.”
“Anh không thấy lạ sao? Cô gái đó kêu chưa tới một phút cảnh sát đã chạy vào, nói Tư Đồ bắt cô ta c ởi đồ, còn nói Tư Đồ bỏ chạy liền hét lên, tôi thật không biết cô ta lấy đâu ra thời gian để mặc lại sườn xám.”
Tả Khôn kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, lần thứ hai bội phục hắn từ đáy lòng.
“Nói vậy, cô gái đó hợp tác với Tư Đồ?”
“Không, tôi nghĩ Tư Đồ đã cho cô ta cái gì đó, khiến cô ta vào đúng lúc diễn tròn vai.

Dương Lỗi không phải thằng ngốc, hắn sẽ phát hiện ngay thôi, cho nên, chúng ta phải đi ngay.”
Tả Khôn cười hỏi, “Đi đâu?”
“Con đường này đi về phía cua quẹo phía nam, ở đó có một nhà hàng tên là Bobo.”
“Không thành vấn đề.

Tôi liền suy nghĩ, nếu Tư Đồ chạy tới đây, còn tìm một cô gái bao che cho hắn, tất cả có vẻ không phải trùng hợp.

Có lẽ gần đây có gì đó khiến Tư Đồ để ý, hoặc là Tư Đồ muốn chế tạo cơ hội, quan sát trong nội bộ tổ chuyên án ai là nội gián.

Cho dù nói thế nào, Tư Đồ xuất hiện vào lúc này, đã phá vỡ cục diện hỗn loạn, dù sao đã rối một nùi rồi, rối nữa cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà tôi phải hỏi cậu một câu.”
“Câu gì?”
“Hướng nam là hướng nào?”
…… jongwookislove.wordpress.com
Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Diêu, Tả Khôn dừng xe trước nhà hàng Bobo, tuy rằng tới trước, bọn họ vẫn vào trong.
Sau khi vào căn phòng riêng, Lâm Diêu thừa dịp Đường Sóc và Trương Ny chưa đến, liền hỏi Tả Khôn, “Trương Ny có biết chuyện của Thiếu An không?”
“Không nói cho cô ta biết, An nhi nói chờ mọi chuyện kết thúc, sẽ đón cổ qua Pháp chơi vài ngày.”
“Anh không ghen sao?”
“Không, tôi yêu cái tính trọng tình trọng nghĩa đó.

Cho em ấy một chữ ‘An’, cũng là vì kỉ niệm Trịnh Phong.

Đã từng khắc cốt ghi tâm thì không nên để bị lãng quên, cũng phải quý trọng hạnh phúc trước mắt.

Tôi cầu hôn em ấy cũng hai mươi mấy lần rồi, nếu như Trương Ny không gặp nguy hiểm, cho em ấy cơ hội trả thù cho tình đầu, sợ là cả đời này em ấy cũng không chấp nhận tôi.
Tôi để em ấy điều tra Bạch Nhuận Giang, cũng mong là trong lòng em ấy sẽ không còn tiếc nuối nào, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không hề ngụy tạo bất kì cái gì để hãm hại Bạch Nhuận Giang, tất cả đều là do ông ta gieo gió gặt bão.”
Tả Khôn nói xong, khiến Lâm Diêu cảm khái khá nhiều.


Trước đây pass Tư Đồ, trong lòng không phải xót thì đau, giữa hai người cũng xem như trải qua sinh tử, cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

Đã từng chống cự mọi người đến gần mình, tới ngày hôm nay, chỉ muốn được vươn tay chạm vào mặt hắn.
Cho nên, đối với tổ chức có hành vi phá hoại hành phúc của Lâm Diêu, hắn chỉ có một nguyên tắc duy nhất — Giết không tha!
Tả Khôn mới nói xong, Đường Sóc và Trương Ny đã đẩy cửa vào.
Vừa nhìn thấy Tả Khôn, trong mắt Đường Sóc liền toát ra vẻ căm thù nghiêm trọng, hắn lập tức thu đi, bình tĩnh ngồi xuống.
“Tả tiên sinh?” Trương Ny bất ngờ.
“Ngồi xuống trước đã.

Tiểu Đường, kêu chút gì ăn đi, đừng làm mọi người thấy quá kì lạ.” Lâm Diêu kêu Đường Sóc đi, bên này thì nhỏ giọng nói với Tả Khôn, “Chuyện của Diệp Từ cứ để hắn nói với Tiểu Đường, bây giờ anh đừng nói gì cả.”
Tả Khôn cười cười, tất nhiên hiểu ý của Lâm Diêu.

Tạm thời cho dù Diệp Từ có nỗi khổ gì, Đường Sóc bị dằn vặt là điều không tránh khỏi, mình cần gì phải nói thay Diệp Từ, cứ để bọn họ tự giải quyết chẳng phải tốt hơn sao.

Nhưng mà Lâm Diêu làm như vậy, hình như càng muốn thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Từ hơn, Tả Khôn nhịn không được cười trộm.
Đường Sóc quay lại phòng không bao lâu, thức ăn đã được mang lên, chờ phục vụ đi rồi, Lâm Diêu liền hỏi Trương Ny, “Vào đêm xảy ra vụ án, Đồng Nhã có làm gì khiến cô chú ý không?”
Trương Ny nhìn Lâm Diêu và Tả Khôn, cô không còn vẻ nghịch ngợm của ngày trước, nghiêm túc nói, “Vấn đề này Tiểu Đường đã hỏi tôi rồi, cứ hỏi thẳng đi.

Bởi vì tôi quen biết mọi người, nếu các anh nói ‘kì lạ’ thì tôi cũng hiểu là cái gì.

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện tối đó thỉnh thoảng Tiểu Nhã cứ đờ ra.
Lúc đó tôi cũng không để ý, chỉ tưởng nó nhớ chồng.

Sau đó, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Nhã đột nhiên nói nó muốn bỏ nhà đi.”
“Cô không hỏi lý do vì sao?”
“Tôi rất hiểu Tiểu Nhã, nó không nói tôi cũng biết.

Nó và ông chủ tôi kết hôn là một vấn đề khó khăn không nhỏ, muốn bác Đồng chấp nhận gần như là không thể, mà hình như mấy năm nay quan hệ cha con của bọn họ cũng rất tệ, đây không phải lần đầu nó có suy nghĩ này.”
“Vậy tại sao vẫn mãi không đi?”
“Luyến tiếc mẹ đó.”
Xem ra Đồng Nhã và Đồng Chấn Thiên có rất nhiều mâu thuẫn.
“Tối hôm đó là ai ngủ trước?”
“Nó, tôi có thói quen trước khi ngủ sẽ đọc sách, tối đó tôi mới đọc mấy trang đã buồn ngủ không chịu được.

Sau đó thì tôi không biết gì nữa, ngủ như heo vậy.”
Căn cứ theo lời của Trương Ny, trong đêm xảy ra vụ án, rất khó xác định Đồng Nhã có tỉnh táo không, mà đây cũng là cách duy nhất.

Lâm Diêu không khỏi sầu muộn.
Đường Sóc ngồi bên cạnh đặt ly xuống, hỏi, “Mấy hôm nay Đồng Nhã làm cái gì?”
“Trên cơ bản đều ở nhà, có ra ngoài cũng là đi với tôi.

Tôi hôm nay bác gái về nhà, chúng tôi còn hẹn nhau cùng đi đón.” jongwookislove.wordpress.com
Đồng phu nhân muốn trở về, có tra được gì ở Pháp không?
“Trương Ny, vào hôm Đồng Hạo trúng độc, cô vẫn ở chung với Đồng Nhã?”
“Ngoại trừ đi WC, thì luôn ở cạnh nhau mãi cho đến khi tôi đi gặp anh và Tư Đồ.”
“Sau khi trở về Đồng gia, có xảy ra chuyện gì không?”
“Tiểu Nhã và bác trai cãi nhau một trận, hình như là vì bác trai muốn thu hồi quyền sở hữu nhà cũ, không cho Tiểu Nhã nữa.

Thật ra Tiểu Nhã rất thích chỗ đó.”
“Có biết tại sao không?”
“Tôi nghe bác trai nói ở đó xảy ra nhiều chuyện, là điềm xấu, chờ vụ án kết thúc, sẽ đập bỏ.

Xem như là bồi thường, bác trai sẽ cho Tiểu Nhã căn nhà khác, nhưng Tiểu Nhã rất tức giận.”
Tả Khôn im lặng nãy giờ, đều nghe Lâm Diêu hỏi chuyện, lúc này hắn xen vào hỏi Trương Ny, “Đối với chuyện này, Đồng Triết có thái độ gì?”
“Đồng đại ca không nói gì, nhưng lại đi an ủi Tiểu Nhã sau lưng bác trai, còn nói chỉ cần là chỗ Tiểu Nhã thích, ảnh sẽ mua cho nó.”
Nói vậy, hắn đã âm thầm chấp nhận cách làm của cha mình, Lâm Diêu suy nghĩ trong lòng.
Nhưng mà lạ thật, tại sao Đồng Chấn Thiên muốn gấp gáp thu hồi căn nhà, đợi vụ án xong xuôi rồi tuyên bố chẳng phải thích hợp hơn sao, dưới tình trạng rối loạn kiểu này, ông ta sao có thể khinh suất như vậy?
Hay là nói, ở mặt này có điều gì kì lạ khác?
Tả Khôn thấy Lâm Diêu không đặt câu hỏi, liền nói với Trương Ny, “Cô Trương, vì để an toàn cho cô, mong cô mau chóng rời khỏi nơi này.”
Trương Ny nhìn Lâm Diêu, như đang chờ thái độ của hắn.
“Đi đi Trương Ny, ở đây không an toàn nữa.” Ngụ ý đương nhiên cô có thể hiểu, nơi không an toàn chính là Đồng gia.

“Anh cũng đã nói vậy… Tư Đồ, hắn có tin tức gì chưa?” Trương Ny có vẻ rất phiền muộn, thật ra cô cũng rất lo cho Tư Đồ.
“Hắn không sao, chờ mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ tới gặp cô.” Lâm Diêu vẫn một mực cho rằng Trương Ny là một cô gái tốt, đối với Lâm Diêu mà nói, hắn không có nhiều bạn khác phái, mà Trương Ny chính là người bạn khác giới tốt nhất của hắn.
“Ngày mai tôi sẽ đi.

Hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau, sẽ không còn chuyện bất hạnh xảy ra.”
Đường Sóc đứng dậy nói mình đưa Trương Ny về, Lâm Diêu bảo hắn đưa Trương Ny về xong thì về nhà mình.
“Bây giờ cậu định làm gì?” Lúc mở cửa xe, Tả Khôn hỏi.
“Về nhà, tôi cần suy nghĩ vài chuyện.

Ngày mai anh giúp tôi một việc, tôi cho anh địa chỉ, anh đi tìm một người tên là Liêu Giang Vũ, nói là tôi bảo anh tới, hắn sẽ đưa anh vài thứ.

Ngày mai đưa cho tôi.”
“Cũng không cần chờ tới ngày mai, bây giờ tôi đi.

Cậu phải biết, luật sư Liêu cũng nằm trong công cuộc điều tra của tôi.”
Có nên chửi hắn không? Thôi không rảnh.
Đưa Lâm Diêu về nhà, Tả Khôn liền rời đi.
Lâm Diêu trở về nhà, cấp bách mở dấu giày trong máy vi tính ra đối chiếu.
Phát hiện dấu giày mình có và dấu giày dưới mật thất là y hệt, nhưng mà dấu giày này rốt cuộc ở đâu? Ở bên trên tại sao lại dính bùn? Là ai đưa?
Theo lý thuyết, trong phòng thẩm vấn có gắn camera, nếu người kia đã dám làm vậy, có nghĩa đã nắm bắt thời gian tắt máy ghi hình, có khả năng này, nên nói là quyền lợi, chỉ có ba người, Cát Đông Minh, Dương Lỗi và Lưu Hán Chu.
Đầu tiên phải trừ Cát Đông Minh ra, nếu hắn muốn nhắn nhủ gì, có thể thông qua Đàm Ninh, không cần mạo hiểm dưới tình huống vừa bị giáng chức.
Dương Lỗi thì càng không, hắn còn ước bổ đầu mình ra, lấy tin tức có liên quan tới Tư Đồ, tất nhiên sẽ không tiết lộ manh mối của vụ án.
Chẳng lẽ là Lưu Hán Chu?
Lâm Diêu đang nghĩ tới Lưu Hán Chu thì người này tới, không chỉ có hắn, Dương Lỗi cũng đi theo đến nhà Lâm Diêu.
Đối mặt với mấy người có khí thế hung hăng, Lâm Diêu xem như vẫn lễ phép mời họ vào.
Dương Lỗi có vẻ cũng không muốn ngồi, gương mặt vốn lạnh lẽo còn mang thêm vẻ gay gắt, cũng đủ đông lạnh cả căn phòng.
“Tư Đồ giở trò, cô người mẫu đó nhận tiền của hắn, diễn một màn kịch.

Tôi thấy lạ, bị Tư Đồ bắt c ởi đồ, trên người còn mặc sườn xám đẹp đẽ vậy sao.

Lâm Diêu, cậu ở trung tâm thương mại đã gặp hắn rồi đúng không?”
“Tổ trưởng Dương, ai là linh miêu ai là thái tử, ví dụ của anh quá kém cỏi.

Đừng tưởng tôi không biết, từ khi tôi rời khỏi nhà, người của anh đã theo sát phía sau, tôi có gặp Tư Đồ chưa, anh là người rõ nhất.” Nói xong, Lâm Diêu liếc nhìn Đàm Ninh ở phía sau, đối phương khẽ gật đầu, tiêu sái bước ra ban công ở bên kia.
Lúc này, Dương Lỗi nói với Lâm Diêu, “Lâm Diêu, tôi muốn lục soát nhà của cậu, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ về xin lệnh.”
Lâm Diêu nhún vai, “Cứ tùy ý.”
Dương Lỗi mang người chia ra lục soát nhà Lâm Diêu, may là trước khi mở cửa, Lâm Diêu đã giấu tờ giấy có dấu giày vào túi rồi.
Lâm Diêu vòng mấy vòng, thừa dịp mọi người không chú ý, hắn đi ra ban công.
Đàm Ninh giả bộ bận rộn ngoài đó, nhìn thấy Lâm Diêu liền ngoắc hắn, tiện tay đóng cửa ban công.
“Tổ trưởng biết Tư Đồ không gặp cậu, chí ít vẫn chưa chắc chắn kết án, hắn sẽ không.

Cậu có nghĩ ra, tại sao Tư Đồ lại xuất hiện không?”
“Tôi cũng không rõ.

Hôm nay tôi có hẹn với Trương Ny ở con đường đó, nhưng tôi chưa từng gặp hắn.”
Đàm Ninh cào tóc, nói tiếp, “Bây giờ tổ trưởng cũng bị theo dõi, không tiện làm việc.”
Lâm Diêu lại mỉm cười.
“Ai bảo hắn bình thường quá tốt với chúng ta làm gì.”
“Có người đề cập tới chuyện ly trà.”
Đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, Lâm Diêu lập tức lên tinh thần.
“Trước cả cậu?”
Đàm Ninh xoay đầu nhìn vào trong nhà thấy mọi người đang lục soát, nhỏ giọng nói, “Là Lưu Hán Chu.

Hắn nói lúc xông vào, phảng phất thấy trên bàn có ly trà, nhưng lúc thu vật chứng lại không có.

Hắn nghi ngờ…”
“Cái gì?”
“Là Tư Đồ giết xong quay lại thu hồi vật chứng, mà cậu chạy trước mặt hắn làm bộ đuổi theo Tư Đồ, là vì để bao che giúp đỡ.”
Mình vừa nghĩ cái gì vậy, hình như suy nghĩ Lưu Hán Chu là chân nhân bất lộ tướng, bây giờ lại bị tát một cái thật mạnh vào mặt!.


Đọc truyện chữ Full